THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Cố Tử Yên kéo tay áo bà ta, cố nặn ra một nụ cười kiên cường mạnh mẽ: “Mẹ, thôi bỏ đi, nếu Kình Hiên đã nghĩ rằng không phải cô Bạch làm thì chắc là thật đấy.”
Phó Kình Hiên nghe lời này cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh lại không nói ra được có gì không đúng nên chỉ cau mày.

Bà Cố hiểu nên cũng chỉ trừng mắt nhìn anh với vẻ giận dữ.

Tử Yên tỉnh lại nói rằng đã chính tai nghe thấy kẻ bắt cóc bảo là Bạch Dương là người ra lệnh cho gã hồ ly, mục đích là để trả thù Tử Yên.

Nhưng cậu ta thì hay rồi, luôn miệng nói giúp Bạch Dương khiến Tử Yên đau lòng, vậy mà Tử Yên còn bảo vệ cậu ta.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý Trương đứng ở cửa: “Tổng giám đốc Phó.”
“Có chuyện gì vậy?” Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ mở.

Trợ lý Trương liếc nhìn Cố Tử Yên: “Đã có kết quả điều tra Lương Triết rồi ạ.”
Phó Kình Hiên nheo mắt: “Chờ tôi bên ngoài.”
“Vâng.” Trợ lý Trương đáp lại rồi rời đi.


Phó Kình Hiên rút cánh tay ra: “Tử Yên, anh ra ngoài một lát.”
Cố Tử Yên mỉm cười gật đầu: “Vâng.”
Phó Kình Hiên đỡ cô ta nằm xuống, đắp chăn cho cô ta rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, Phó Kình Hiên nhìn trợ lý Trương.

Trợ lý Trương đưa cho anh một tập tài liệu: “Tổng giám đốc, đây là thông tin chi tiết về Lương Triết.

Cậu ta là trẻ mồ côi, lớn lên ở huyện Giang, hơn mười tuổi được ba cô Bạch tài trợ mới bắt đầu được đi học, sau này trưởng thành, dựa vào ngoại hình mà được đưa vào giới người mẫu, tổng kết lại thì cậu ta không phải gã hồ ly.”
“Không phải?” Phó Kình Hiên chau mày.

Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng thế, tôi đã hỏi tổng giám đốc Cố rồi, ông ấy gặp gã hồ ly hai lần, từ miêu tả của ông ấy có thể thấy gã hồ ly là một tay hacker cấp cao, mà Lương Triết chưa bao giờ động đến mảng này.

Ngoài ra, gần đây cậu ta đang chụp ảnh ngoài trời ở Tuyết Sơn, đang bị cảm, mà gã hồ ly thì không, vậy nên có thể khẳng định không phải cậu ta.”
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?” Trợ lý Trương hỏi anh.


Phó Kình Hiên suy tư một lúc rồi đáp: “Điều tra mối quan hệ cá nhân của Bạch Dương, chắc chắn gã hồ ly kia là người Bạch Dương quen biết, điều tra rõ những người này cho tôi.”
“Tôi hiểu rồi!” Trợ lý Trương gật đầu.

“Tổng giám đốc Phó.” Phía sau truyền tới một giọng nói thận trọng.

Phó Kình Hiên quay đầu lại thì thấy Mạnh San và Cao Linh ôm bó hoa bước tới.

“Tổng giám đốc Phó, Tử Yên có ở trong không?” Mạnh San không dám nhìn thẳng vào Phó Kình Hiên, hơi cúi đầu, yếu ớt nói: “Chúng tôi nghe nói Tử Yên bị bệnh nên tới thăm cô ấy.”
“Ở trong phòng bệnh.” Phó Kình Hiên chỉ vào cửa phòng bệnh.

“Cảm ơn tổng giám đốc Phó.” Mạnh San vui mừng, quay đầu nhìn Cao Linh bên cạnh: “Chị Cao, chúng ta vào thôi.”
“Ừm.” Cao Linh hất cằm cao ngạo.

Mạnh San bước tới gõ cửa.

Cao Linh đứng tại chỗ, quan sát Phó Kình Hiên.

Lần trước ở trong phòng VIP, cô ta chưa nhìn kỹ người đàn ông này, lần này cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy rõ, anh là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi