THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Cô ta nhích lại gần ôm eo anh, mỉm cười dịu dàng: “Kình Hiên, cảm ơn anh vẫn luôn đợi em.

Bây giờ em đã khỏe lại rồi, sau này sẽ có rất nhiều thời gian bên anh, và cả bác gái nữa.”
Hai người vô cùng thân thiết, Phó Kình Hiên ngửi thấy mùi nước hoa hồng thoang thoảng trên người cô ta.

Hình như anh ngửi không quen, khẽ cau mày.

Anh nhớ Bạch Dương cũng dùng nước hoa, anh ngửi thấy mấy lần, nhưng không hề cảm thấy không quen.

“Tử Yên, con chú ý chút đi.” Bà Cố và Cố Việt Bân cũng tới đây, thấy Cố Tử Yên ôm Phó Kình Hiên, ngoài mặt tươi cười nhưng lại trách cứ: “Xung quanh toàn là khách khứa, để họ nhìn thấy thì không hay.”
Cố Tử Yên bị nói đỏ cả mặt, nhanh chóng buông Phó Kình Hiên ra, ngồi về chỗ cũ.

Cố Việt Bân thì lại không thấy có gì to tát: “Tử Yên và Kình Hiên vốn đang yêu nhau, chuyện này có gì đáng nhắc nhở đâu? Nếu không phải con bé Bạch Dương kia…”
Ông ta đang giận đùng đùng thì bỗng dưng nhận ra gì đó, thôi không nói nữa, cười hỏi Phó Kình Hiên: “Nghe nói tuần trước cháu ăn cơm với ông chủ ‘Giai Ngẫu’, có ý muốn mua nó sao?”
“Cháu chỉ ăn cơm với tổng giám đốc Đàm thôi, chỉ trò chuyện vài câu.” Phó Kình Hiên nói: “Tổng giám đốc Đàm hiếu thắng, dù công ty ông ta có sa sút tới đâu cũng không muốn chuyển nhượng cho người khác.”

Cố Việt Bân gật đầu: “Mấy ngày nay chú nghe nói ông ta đang tìm nhà đầu tư khắp nơi, hẳn là gặp khó khăn rồi.”
Hai người bàn sang chuyện làm ăn.

Phần lớn đều là Cố Việt Bân nói, Phó Kình Hiên thì cư xử như hậu bối, lắng nghe, thi thoảng nói đệm một hai câu.

Thấy phục vụ bưng nước hoa quả đi lại trong đám người, đặt lên một cái bàn khác, Phó Kình Hiên chợt nhớ ra gì đó, gọi phục vụ tới: “Cho tôi một ly sinh tố xoài.”
“Được ạ, xin đợi trong chốc lát.”
Cố Tử Yên thấy Phó Kình Hiên gọi sinh tố xoài thì mặt đơ lại, nhưng cũng không tiện hỏi gì.

Không lâu sau đó, sinh tố xoài đã được mang tới.

Phó Kình Hiên rót một ly đưa cho Cố Tử Yên, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhẹ: “Anh nhớ lúc trước khi nhắn tin, em từng nói em thích ăn xoài.

Có lần tới nhà bà nội ăn một lúc ba mươi quả xoài nhỏ, em cũng không sợ no căng bụng.”
“Xoài nhỏ mà thôi, ít thịt.” Cố Tử Yên nói.


Cô ta nhận lấy cốc sinh tố, nắm chặt trong lòng bàn tay nhưng lại không uống ngay, vẻ mặt càng trở nên tái nhợt.

“Sao thế?” Phó Kình Hiên hỏi: “Em thích ăn xoài, không thích uống sinh tố xoài sao?”
Cố Việt Bân không hiểu Phó Kình Hiên nói vậy với Cố Tử Yên là có ý gì, nhưng ông ta biết con mình dị ứng với xoài, dị ứng rất nghiêm trọng nên không thể ăn dù chỉ một chút.

Cố Việt Bân vội vàng lên tiếng: “Kình Hiên, Tử Yên không thể…”
“Em thích ăn xoài, thích uống cả sinh tố.

Trước đây lúc ở nhà mẹ em thường xuyên xay cho em uống.”
Cố Tử Yên ngắt lời ba cô ta, còn lặng lẽ liếc ông ta, ra hiệu ông ta không nên nói.

Cô ta nhìn cốc sinh tố xoài trong tay, hung hăng cắn chặt răng, nhanh chóng uống xong ly sinh tố.

“Sinh tố xoài rất ngọt.” Cố Tử Yên mỉm cười ngọt ngào với Phó Kình Hiên, đặt cốc xuống bàn: “Cảm ơn anh còn nhớ em thích gì.”
Phó Kình Hiên mỉm cười: “Em thích gì anh đều nhớ.

Có một trang trại hoa quả chất lượng không tệ, mai anh sẽ bảo ông chủ mang hai thùng xoài tới nhà họ Cố.

Em muốn ăn loại quả khác thì cứ nói với anh.”
“Ừm.” Cố Tử Yên miễn cưỡng đồng ý..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi