THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Cố Tử Yên thấy cô định làm thật thì hoảng loạn, chợt nghĩ đến cách thông thường nhưng cũng hữu ích nhất, đó là ngất xỉu.

Cô ta đảo mắt, nặng nề ngã xuống đất.

Cả Bạch Dương và Phó Kình Hiên đều giật mình vì cô ta đột ngột ngất xỉu.

“Tử Yên.” Phó Kình Hiên phản ứng lại đầu tiên, mặt anh đanh lại, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của Cố Tử Yên, ấn nhân trung rồi lại ấn huyệt hợp cốc.

Nhưng sơ cấp cứu vài lần cũng không thấy Cố Tử Yên tỉnh lại.

Phó Kình Hiên nhận ra tình hình của cô ta có vẻ không khả quan lắm bèn bế ngang cô ta lên, nói với Bạch Dương: “Chuyện báo cảnh sát chờ Tử Yên tỉnh lại rồi nói sau đi.”
Bạch Dương không trả lời chỉ nheo mắt quan sát người phụ nữ anh đang bế.

Hàng mi dài và mảnh của cô ta run lên, tuy biên độ không lớn nhưng Bạch Dương vẫn nhìn thấy, khoé miệng cô cong lên.

Không ngờ Cố Tử Yên lại không biết xấu hổ đến vậy.


Ngay cả chuyện giả vờ ngất này mà cũng làm ra được.

“Anh Phó, tôi nghĩ cô Cố sắp tỉnh lại rồi đấy.” Bạch Dương khoanh tay, lạnh nhạt nói.

Cố Tử Yên ở trong lòng Phó Kình Hiên nghe thấy lời này, bàn tay đang rũ xuống không khỏi siết chặt.

Có ý gì?
Không phải Bạch Dương đã phát hiện cô ta giả ngất đấy chứ?
Phó Kình Hiên cũng hiểu ý Bạch Dương, anh cụp mắt nhìn Cố Tử Yên vài giây.

Không thấy gì bất thường, anh lại ngẩng đầu lên: “Cô có cách gì?”
Bạch Dương nở nụ cười: “Rất đơn giản, anh cứ buông tay là được, nếu đã ngất thật thì khi ngã xuống đất chắc chắn sẽ có phản ứng, nếu không tin thì anh cứ thử.”
Tim Cố Tử Yên hoảng loạn, bắt đầu đập nhanh hơn.

Cô ta không ngờ Bạch Dương lại nghĩ ra cách này để ép mình tỉnh lại.


Thật độc ác!
Phó Kình Hiên cau chặt mày: “Đây thì là cách gì, cô đã từng nghĩ nếu Tử Yên thật sự ngất thì cô ấy sẽ bị thương không?”
Cố Tử Yên thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi.

Phó Kình Hiên sẽ không nghe Bạch Dương.

Bạch Dương liếc nhìn đôi lông mày đang dần giãn ra của Cố Tử Yên, trong lòng cười khẩy: “Nếu anh Phó không nỡ làm vậy thì đổi cách khác.”
“Cách gì?” Phó Kình Hiên lại hỏi.

Cố Tử Yên cũng im lặng lắng nghe.

“Anh sẽ biết sớm thôi.” Bạch Dương nở nụ cười xấu xa, lấy điện thoại ra nhấn vài lần rồi đi về phía hai người.

Cố Tử Yên nghe thấy tiếng bước chân thì lòng hoảng sợ.

Rốt cuộc Bạch Dương muốn làm gì?
Nhưng dù Bạch Dương muốn làm gì, cô ta cũng phải nhịn, tuyệt đối không được lộ.

Bạch Dương bước đến gần Cố Tử Yên, dưới ánh mắt nghi ngờ của Phó Kình Hiên, cô đưa điện thoại đến bên tai cô ta rồi nhấn nút phát trên màn hình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi