THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



“Chứ còn gì nữa, lúc trước là nhà họ Cao, bây giờ lại là nhà họ Vương.” Lục Khởi bĩu môi, nói với giọng điệu chua ngoa.

Nhưng ngay sau đó anh ta lại cười hả hê khi thấy người khác gặp hoạ: “Cưng à, dựa theo những chuyện xảy ra gần đây, em không thấy rằng chỉ cần đứng cùng hàng ngũ với nhà họ Cố đều không có kết cục tốt đẹp sao? Cao Mỹ Lăng và nhà họ Cao, Mạnh San và nhà họ Mạnh, có thể thấy nhà họ Vương cũng sắp tiếp bước họ rồi.”
Bạch Dương cười: “Nói thì là vậy nhưng nhà họ Vương không thế đâu.

Dù sao bọn họ cũng giàu có và có quyền thế ở thành phố này, không như nhà họ Cao, có sự khác biệt về khu vực.”
“Anh thấy không có gì khác cả, nhà họ Vương và nhà họ Trình là kẻ thù trong giới chính trị đó.” Lục Khởi cười vui vẻ: “Em vẫn chưa biết đúng không, thị trưởng Hải Thành sắp bị điều đi rồi, nhà họ Vương và nhà họ Trình đều đang nhắm vị trí đó.

Trước mắt thì đang đánh nhau trên võ đài, Cố Việt Bân bị bắt là chuyện cả Hải Thành đều biết, nhưng nhà họ Vương lại thả ông ta ra.”
“Ý anh là nhà họ Trình sẽ nắm thóp này của nhà họ Vương sao?” Trong mắt Bạch Dương lóe lên một tia sáng.

Lục Khởi búng tay: “Cục cưng của anh thông minh ghê.


Đúng vậy, chắc chắn nhà họ Trình sẽ nắm cái thóp này của nhà họ Vương, đến lúc nhà họ Vương xảy ra chuyện thì cũng sẽ hận Cố Việt Bân như nhà họ Cao thôi, nếu không phải bây giờ nhà họ Cao đến bảo vệ bản thân cũng khó thì chắc đã đối phó nhà họ Cố lâu rồi.”
“Đúng là một tin tốt.” Bạch Dương nở nụ cười vui vẻ.

“Không chỉ vậy đâu.” Lục Khởi lại nói: “Lần này nhà họ Cố còn đắc tội nhà họ Trình cơ.”
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Dương giật mình.

Lục Khởi cười sung sướng: “Em nghĩ nhà họ Vương chỉ vì nể tình bạn học với Cố Việt Bân mà mạo hiểm cứu ông ta sao? Chắc chắn là không rồi! Lần trước nhà họ Vương với nhà họ Trình tranh giành vị trí thị trưởng, nhưng vì hai nhà có thành tích cơ bản ngang nhau, nên rất khó quyết định ai hơn ai, cấp trên đã giao cho hai nhà một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?” Bạch Dương rất tò mò.

Lục Khởi nhún vai: “Cụ thể thì anh không biết, nhưng cả hai nhà đều đang ra sức kêu gọi đầu tư, ai kêu gọi được nhiều hơn thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn.

Ban đầu nhà họ Cố ủng hộ nhà họ Trình, nhưng sau này nhà họ Cố lại rút tiền, chuyển sang cho nhà họ Vương.”
“Em biết rồi, chắc điều kiện cứu người mà nhà họ Vương đưa ra là đây chứ gì.”
Lục Khởi gật đầu: “Đúng vậy, Cố Việt Bân đột nhiên rút vốn khiến nhà họ Trình trở thành trò cười, nếu không vì thời gian của nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, chắc chắc nhà họ Trình đã mất cơ hội cạnh tranh, vậy nên Cố Việt Bân đã đắc tội nhà họ Trình rồi.”

Nghe vậy, Bạch Dương không kìm được nở nụ cười: “Đắc tội bao nhiêu nhà quyền quý một lúc như vậy, nhà họ Cố giỏi lắm.”
“Chứ còn gì nữa.” Lục Khởi phụ hoạ.

Bạch Dương thấy thang máy sắp đến nên chuẩn bị kết thúc cuộc gọi: “Được rồi, chuyện của Cố Việt Bân không cần quan tâm nữa, sẽ có nhà họ Trình xử lý giúp chúng ta.

Anh cứ theo dõi bên phía nhà máy đi, bảo đội kỹ sư đẩy nhanh tiến độ xây dựng.”
“Yên tâm, anh biết rồi.”
Bạch Dương cúp máy, đi vào thang máy.

Khoa tiêu hoá.

Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra của Bạch Dương, nghiêm mặt ngồi xuống ghế.

Hai tay Bạch Dương nắm chặt hơi bất an: “Bác sĩ, có phải tôi bị bệnh nặng lắm không?”
“Không phải.” Bác sĩ lắc đầu.

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi