THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Bạch Dương sắc mặt tái nhợt nhìn cô ấy.

Bác sĩ nhìn vẻ không hài lòng với việc mang thai của Bạch Dương, cũng biết đứa bé này không phải là cô ấy mong chờ, thở dài: “Nếu như cô Bạch không muốn đứa bé này, có thể phẫu thuật sớm, nguy hiểm nhỏ, thân thể cũng dễ dàng phục hồi.”
“Phẫu...!Phẫu thuật?” Bạch Dương ngẩn người.

Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, không phải cô Bạch không muốn muốn đứa bé này sao?”
“Tôi...!Tôi chưa từng nói như vậy.” Bạch Dương theo bản năng ôm lấy bụng trả lời.

Không biết thế nào, vừa nghĩ tới đứa bé này, trong lòng lại dâng lên cảm giác không muốn bỏ.

Bác sĩ cũng bối rối: “Vậy cô Bạch định giữ lại?”
Giữ lại?
Bạch Dương cắn môi: “Tôi...!Tôi cũng chưa nghĩ tới.”
Đứa bé này tới quá đột ngột, cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận.


Làm sao có thể suy nghĩ giữ lại nó ngay.

Bác sĩ thấy Bạch Dương không muốn phá, cũng không muốn giữ, cũng không bất ngờ.

Loại chuyện này, cô ấy thấy cũng nhiều, cười nói: “Nếu cô Bạch còn chưa suy nghĩ kỹ càng, vậy đi về thương lượng cùng ba đứa trẻ trước sau đó mới quyết định đi.”
Bạch Dương nhếch mép một cái, miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi, đứng dậy.

Dọc theo đường đi, cả người cô như mất hồn, tất cả trong đầu đều là chuyện mình mang thai.

Lúc lái xe, nhiều lần suýt chút nữa bị tông vào đuôi xe.

Cũng may cuối cùng, Bạch Dương thuận lợi lái xe về Thiên Thịnh.

Sau khi xuống xe, cắm đầu đi về phía trước, mắt thấy sắp đụng vào tường, bỗng nhiên một cánh tay vươn tới, kéo cô về phía sau.

Bạch Dương đụng vào vòm ngực cứng rắn, ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc, nâng mắt lên nhìn một cái, kinh ngạc hỏi: “Sao anh ở đây?”

Phó Kình Hiên không trả lời câu hỏi của Bạch Dương, mà là trầm mặt, nghiêm nghị quát lên: “Cô đang làm gì thế, đi bộ không nhìn đường, nếu không phải tôi kéo cô một cái, bây giờ cô đã bị đụng rồi.”
Bạch Dương tự biết đuối lý, cúi đầu xuống không lên tiếng.

Phó Kình Hiên nhìn cô như vậy, cũng không tốt nói tiếp, xoa xoa đầu lông mày: “Vừa rồi cô đang nghĩ gì thế!?”
“Không có gì.” Bạch Dương ánh mắt lóe lên, có phần nặng nề trả lời một câu.

Phó Kình Hiên híp mắt: “Trông không giống như không có gì nhỉ?”
Bốn chữ ‘Tôi có tâm sự’ to đùng viết ở trên mặt.

Rốt cuộc chuyện gì, làm cho tâm trạng cô tệ như vậy?
Bạch Dương mím đôi môi đỏ mọng: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến Tổng giám đốc Phó, tôi đi trước.”
Nói xong, cô xoay người muốn đi.

Phó Kình Hiên kéo cô.

Không ngờ, túi tai liệu cô ôm trong ngực đột nhiên rơi trên đất.

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn, trên túi tài liệu in tên bệnh viện.

Chính là bệnh viện bà nội ở..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi