THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Ngoại trừ hai người đó, biểu cảm của ba người còn lại cũng khác thường.

Phó Kình Duy không thích Lục Khởi, hừ một tiếng, quay đầu đi.

Phó Kình Hiên lại cau mày, trong lòng đã hiểu, cặp đôi kia chính là Lục Khởi và Bạch Dương.

“Tử Yên…” Phó Kình Hiên nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Cố Tử Yên giấu bàn tay đang nắm chặt vào tay áo, móng tay như sắp đâm xuyên vào thịt, nhưng ngoài mặt, lại vẫn phải cố gắng mỉm cười: “Yên tâm đi Kình Hiên, em sẽ cố gắng khống chế, không để cô ta xuất hiện.”
Đáng chết, đáng chết!
Ông trời thích trêu đùa cô ta vậy sao? Cô ta chỉ muốn hẹn hò hai người với Kình Hiên, gia tăng tình cảm, không ngờ lại bị Trình Minh Viễn đưa người đến phá đám, không chỉ vậy, đôi tình nhân còn lại, lại là đám Bạch Dương.

“Cô ta là ai?” Phó Kình Duy ôm quả bóng rổ, tò mò hỏi.

Trình Minh Viễn và Trần Thi Hàm tò mò nhìn về phía Cố Tử Yên.


Cố Tử Yên cắn môi: “Cô ta… cô ta là…”
Dường như không biết nên trả lời thế nào, cô nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt cầu cứu.

Người đàn ông rũ mắt, thờ ơ nói: “Không có gì, không liên quan đến các cậu, đừng hỏi nữa.”
“Hừ, thế nào gọi là không liên quan đến họ, rõ ràng là không muốn nói mà thôi.” Lục Khởi khinh bỉ, khoanh tay.

“Tổng giám đốc Lục, anh biết sao?” Trình Minh Viễn nhìn anh ta.

Lục Khởi cong môi: “Đương nhiên, cô ta là…”
“Lục Khởi!” Gương mặt Phó Kình Hiên lạnh lùng ngắt lời anh ta, trong mắt ẩn chứa ngọn lửa, khiến người ta lạnh người: “Đây là chuyện riêng của Tử Yên, không đến lượt anh nói ra.”
Lục Khởi bĩu môi: “Được, tôi không nói, nhưng anh nghĩ mình có thể giấu được bao lâu.”
Nói xong, anh ta quay người đi, cũng không muốn xuống tầng nữa, chuẩn bị về phòng ở tầng 3.

“Tổng giám đốc Lục đợi đã.” Trần Thi Hàm bỗng gọi anh ta lại.


Lục Khởi dừng bước: “Sao thế?”
“Tổng giám đốc Lục, anh lên tầng mấy, tôi ở cùng một tầng với anh nhé, tôi không muốn ở cùng một tầng với người phụ nữ có bóng đen tâm lý nào đó, tôi sợ xui xẻo.” Ánh mắt Trần Thi Hàm như có như không liếc Cố Tử Yên một cái.

Cố Tử Yên xấu hổ cắn môi: “Cô Trần, cô có ý gì? Ai có bóng đen tâm lý chứ?”
“Tôi nói cô à?” Trần Thi Hàm thờ ơ hỏi lại.

Cố Tử Yên ngơ ra một lát, sau đó lại nói: “Ở đây chỉ có hai người con gái là tôi với cô, cô không nói tôi thì cô nói ai?”
“Tôi đâu có chỉ mặt đặt tên.” Trần Thi Hàm không thừa nhận.

Cố Tử Yên tức đến giậm chân.

Lục Khởi và Trình Minh Viễn dáng vẻ hóng hớt nhìn cảnh tượng này, cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Ngay cả Phó Kình Duy nhìn thấy Cố Tử Yên bị bắt nạt, cũng âm thầm cảm thấy thoải mái.

“Kình Hiên…” Cố Tử Yên hai mắt viền đỏ nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Trình Minh Viễn: “Cô ta là do cậu đưa đến, thì quản cho tốt người của mình đi, đây là lần đầu tiên, lần sau cô ta còn dám bắt nạt Tử Yên, đừng trách tôi không khách sáo.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi