THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Trần Thi Hàm gật đầu trả lời: “Không sai, tôi nghi ngờ cô ta cố ý.

Bởi vì lúc con rắn đó từ bên kia phóng qua, tôi nhìn thấy cô ta cười.

Cô ta hoàn toàn không bất ngờ trước sự xuất hiện của con rắn đó.

Cho nên tôi nghĩ, rất có thể là cô ta đã phát hiện ra con rắn từ sớm, sau đó cố ý đứng lên gọi sếp Bạch đến.”
“Nếu thật sự là như vậy, thì cô ta bị cắn cũng là tự làm tự chịu.” Trình Minh Viễn cong môi châm chọc.

“Chắn chắn là vậy rồi.” Lục Khởi tức giận vỗ vào chân một cái, mặt lạnh băng: “Tôi biết ngay mà, cô ta vẫn không buông tha cho cục cưng, chắc chắn là âm mưu ra tay vào lúc này.”
“Đây là người phụ nữ xấu xa nhất mà tôi từng thấy.” Trần Thi Hàm cảm thán.

Cô thật sự không hiểu, lúc trước Tổng giám đốc Bạch và Tổng giám đốc Phó kết hôn, trong lòng cô ta ghen ghét cũng có lý.

Nhưng bây giờ Tổng giám đốc Bạch và Tổng giám đốc Phó dã ly dị, Tổng giám đốc Phó cũng một lòng một dạ yêu Cố Tử Yên, Cố Tử Yên có cần phải nhắm vào Tổng giám đốc Bạch như vậy không?

“Nhóc con.” Trình Minh Viễn nhìn Phó Kình Duy: “Cậu nhìn thấy chuyện hôm nay chưa.

Sau này cậu cũng phải cẩn thận, không có việc gì thì đừng chọc giận Cố Tử Yên, nếu không với lòng dạ độc ác của cô ta, cô ta sẽ ra tay với cậu đó.”
“Em… Em biết rồi.” Phó Kình Duy không ngừng gật đầu.

Cậu ta vẫn luôn biết Cố Tử Yên xấu xa, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy Cố Tử Yên làm chuyện xấu, nên trong lòng vẫn hơi không tin, không hề sợ Cố Tử Yên chút nào.

Nhưng bây giờ cuối cùng cậu ta cũng chứng kiến được, không thể không thừa nhận, cậu ta bị dọa sợ.

“Không được, chuyện này không thể cho qua như vậy được, nhất định phải cho Cố Tử Yên một bài học.” Lục Khởi siết chặt nắm tay, tức giận nói.

Bạch Dương mở đôi môi đỏ mọng: “Anh muốn dạy cô ta một bài học như thế nào? Chuyện này căn bản không có chứng cứ chứng minh là cô ta cố ý, chỉ có một mình Thi Hàm là nhân chứng, hơn nữa Thi Hàm còn là người bên phía chúng ta, Cố Tử Yên bọn họ hoàn toàn có thể nói là chúng ta xúi giục Thi Hàm cố tình vu khống.”
“Bạch Dương nói không sai.” Trình Minh Viễn gật đầu: “Vì Cố Tử Yên không trực tiếp ra tay với Bạch Dương, nên thật sự không thể nói Cố Tử Yên được.”
Lục Khởi vẫn không cam tâm: “Chúng ta cứ cho qua như thế ư?”
Bạch Dương híp mắt: “Đương nhiên là không rồi, cô ta có thể khiến chúng ta không tìm được chứng cứ để chống lại cô ta, đương nhiên chúng ta cũng có thể.”

“Cục cưng, em tính làm gì?” Hai mắt Lục Khởi sáng lên.

Bạch Dương ngoắc tay, ý bảo bọn họ lại gần.

Mọi người tiến tới.

Bạch Dương vừa định nói chuyện, Lục Khởi đột nhiên mở miệng: “Khoan đã.”
“Sao vậy?” Bạch Dương nhìn anh ta.

Lục Khởi đẩy Phó Kình Duy ra: “Cục cưng, thằng nhóc này là em trai Phó Kình Hiên, là người của bọn họ, không thể để nó nghe được.”
“Ai nói em là người bên kia, em không phải.” Phó Kình Duy lớn tiếng phản bác.

“Cậu không phải em trai Phó Kình Hiên à? Sao không phải?”
“Em là em trai anh ấy, nhưng không có nghĩa em là người của bên kia, trừ khi anh ấy chia tay Cố Tử Yên, nếu không em sẽ không đứng về phía anh ấy đâu.” Phó Kình Duy tức giận nói.

Lục Khởi nhíu mày: “Cậu nói thật đấy à?”
“Đương nhiên!” Phó Kình Duy gật đầu không chút do dự.

Lục Khởi bĩu môi: “Nói thật thì tôi cũng không cho cậu nghe.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi