THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Không ngờ sáu năm sau, Bạch Dương lại có được cổ phần của Thiên Thịnh, trở thành cổ đông lớn của Thiên Thịnh.

“Bạch Dương ngoài Thiên Thịnh ra thì không còn gì nữa, muốn xử lý cô ta cũng không khó.” Nghĩ đến con gái lớn đã qua đời của mình, Cố Việt Bân cũng rất đau lòng, ông ta càng hận nhà họ Bạch hơn.

Bà Cố cũng do dự: “Thôi bỏ đi, dù sao nó cũng là vợ cũ của Kình Hiên, nếu Kình Hiên biết thì Tử Yên cũng khó xử khi ở nhà họ Phó.”
Cố Việt Bân hừ lạnh: “Bà không biết tại sao Kình Hiên lại cưới Bạch Dương sao? Nó không quan tâm đến Bạch Dương chút nào, nếu không cũng không nhìn nhà họ Bạch sa sút, còn lạnh lùng nhìn Thiên Thịnh lao dốc như vậy.”
“Bà đừng lo lắng nữa, tôi sẽ lo những việc này.” Cố Việt Bân bảo: “Chiếc vương miện đó là thứ Mạn Tình thích khi còn sống, sau này bà bảo Tử Yên đưa lại, cất giữ cẩn thận, kẻo Tử Yên lại tặng cho người khác.”
Bà Cố gật đầu, buồn bã nhìn hoa trong tay.

… Bạch Dương định đến công ty xử lý một số tài liệu gấp sau đó về nghỉ ngơi.


Cô vừa đến công ty, thư ký đã thông báo: “Sếp Bạch, sếp Lương của Chúng Tư tới, đang nói chuyện với giám đốc Lục trong văn phòng của giám đốc Lục ạ.”
Bạch Dương nhếch môi nở nụ cười lạnh: “Được, để tôi qua xem.”
Thứ sáu tuần trước khi chơi bài ở sơn trang Hồng Mai, ông chủ Chúng Tư nói sẽ cho người mang hợp đồng đến Thiên Thịnh vào ngày hôm sau, nhưng cuối cùng không tới.

Bạch Dương không ngốc, cô biết ông ta muốn chơi muốn cho mình leo cây, muốn mình đích thân gọi điện cho Chúng Tư.

May thay nhờ có sự giúp đỡ của Trình Minh Viễn, cô đã thay Thiên Thịnh tìm được đối tác tốt hơn.

Bạch Dương gõ cửa, bước vào phòng làm việc của Lục Khởi.

Thấy Lục Khởi đang nói chuyện phiếm với ông chủ của Chúng Tư, cô đi vào, mỉm cười với tổng giám đốc Lương: “Sếp Lương, lâu rồi không gặp.”

“Tổng giác đốc Bạch.” Tồng giám đốc Lương đứng dậy bắt tay với Bạch Dương, thái độ rất lịch sự.

Tổng giám đốc Lương thấy Bạch Dương ngồi xuống liền uống trà, không nhắc đến chuyện hợp tác thì không nhịn được hỏi: “Thật ngại quá, mấy hôm trước người phụ trách bên tôi quá bận, không thể mang hợp đồng tới cho công ty các cô, hôm nay tôi đích thân đến để nhận tội với cô đây.”
Nói xong ông ta đẩy hợp đồng tới trước mặt Bạch Dương: “Cô đọc đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ ký luôn.”
Lục Khởi nhíu mày, đang định lên tiếng.

Bạch Dương nhìn lại, ngăn anh ta nói sau đó nói với tổng giám đốc Lương: “Sếp Lương à, thư ký của tôi nói mấy ngày trước chúng tôi vẫn không liên lạc được với người phụ trách của ông ty ông.

Vì lô hàng này rất gấp, không thể trì hoãn nên tôi đã tìm nhà máy khác rồi.”
“Sếp Bạch, nhà máy sản xuất hàng nước ngoài tốt nhất trong nước chính là nhà chúng tôi đó.” Tổng giám đốc Lương tưởng Bạch Dương nói vậy là muốn hạ giá, vì thế thái độ trở nên kiêu ngạo: “Cô luôn miệng nói chất lượng sản phẩm phải tốt, kết quả vì là hàng gấp nên tìm nhà máy kém chất lượng để làm sao?”
Bạch Dương mỉm cười: “Nhà máy sản xuất hàng nước ngoài nổi tiếng, ngoài nhà máy của ông ra còn có Du Đồ nữa đấy.”
“…”
“Tôi nghe nói đơn hàng của Du Đồ đã được xếp tới năm sau rồi.” Sếp Lương vẫn không tin: “Sếp Bạch, cô thật sự đã ký hợp đồng với Du Đồ sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi