THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Bạch Dương không để ý đến anh ta, lái xe rời khỏi gara tầng ngầm.

Trên đường đến Sở cảnh sát, Bạch Dương nhớ lại lời mới nói với Lục Khởi trong gara, căm giận giây phút kia bản thân mềm lòng.

Đã nói là mặc kệ rồi, nào ngờ em trai anh xảy ra chuyện, cô lại muốn đi giúp đỡ.

Sau khi đến Sở cảnh sát, Bạch Dương báo tên Phó Kình Duy, đi theo cảnh sát nữ vào trong, rất nhanh đã nhìn thấy một hàng thiếu niên mặc đồng phục đứng cạnh tường.

Trên người ai ai cũng nhem nhuốc bẩn thỉu, khuôn mặt bị thương nghiêm trọng.

“Phó Kình Duy.” Cảnh sát nữ gọi Phó Kình Duy đang đứng trong đám thiếu niên: “Chị dâu cậu đến đón cậu.”
Phó Kình Duy chợt ngẩng đầu, khi nhìn thấy Bạch Dương, đôi mắt chợt sáng lên, ngay sau đó bĩu môi, hừ một tiếng: “Đồ phụ nữ xấu xa, tôi biết chị sẽ đến mà.”

Bạch Dương bình tĩnh nhìn cậu ta: “Cậu gọi tôi là cái gì?”
Cô mặc áo khoác màu đen, tóc đuôi ngựa buộc thấp, thoạt nhìn cả người dịu dàng đoan trang, ánh mắt bình tĩnh lại khiến cho sau gáy Phó Kình Duy lạnh toát.

.

Truyện Nữ Cường
Hai người đối mặt một lát, Phó Kình Duy nghiến răng nặn ra hai chữ: “Chị! Dâu!”
Nhìn sắc mặt uất ức của thằng nhóc, trong lòng Bạch Dương rất thoải mái, cô cũng không vội ký văn bản nộp tiền bảo lãnh, mà hỏi cậu ta: “Vì sao đánh nhau với người ta?”
Phó Kình Duy im lặng không nói tiếng nào.

Có người trong đám thiếu niên đứng ở góc tường hô lên với Phó Kình Duy: “Ơ kìa, Phó Kình Duy, tôi nghe nói chị dâu cậu đã ly hôn với anh cậu rồi, sao cậu lại không biết ngượng mà gọi người ta đến nộp tiền bảo lãnh cho mình chứ? Ha ha, cậu giống hệt mẹ cậu, chỉ tay năm ngón sai người khác làm việc mà vẫn thật hùng hồn.”
“Tôi thấy khi mẹ cậu ta sinh cậu ta, chắc chắn đã sinh nhầm giới tính rồi!”
Mấy thiếu niên cậu một câu tôi một câu, kích thích khiến hai mắt Phó Kình Duy đỏ ngầu, muốn xông đến đấm một phát lên mặt bọn chúng.


Bạch Dương nhanh tay níu lại đồng phục của cậu ta: “Ở sở cảnh sát còn muốn ra tay, muốn tôi gọi anh cậu đến không?”
Sợ cô thật sự gọi anh mình đến, Phó Kình Duy xị mặt, giật mạnh cánh tay, không cho Bạch Dương động vào đồng phục của mình.

Bạch Dương ký văn bản nộp tiền bảo lãnh cho Phó Kình Duy, sau đó liếc mắt nhìn mấy thiếu niên trong góc tường, nói với cảnh sát: “Trẻ nhỏ đánh nhau là chuyện bình thường, tôi cũng nộp tiền bảo lãnh cho bọn chúng, chút chuyện nhỏ nhặt thế này, cũng không nên phiền phức người lớn trong nhà bọn chúng chạy đến.”
Cảnh sát thấy bọn trẻ học cùng một trường, để bọn trẻ trở về sớm một chút, bọn họ cũng bớt lo, lập tức đồng ý.

Rất nhanh Bạch Dương đã ký nộp tiền bảo lãnh cho mấy thằng nhóc kia.

Phó Kình Duy không ngờ Bạch Dương sẽ làm như vậy, tức đến nổ phổi, gần như muốn chửi ầm lên với Bạch Dương: “Đầu óc chị có vấn đề à, lại đi nộp tiền bảo lãnh cho bọn nó?”
Bạch Dương chỉ kéo đai áo khoác lên buộc lại, hỏi cậu ta: “Trước đó đánh nhau với bọn chúng, thắng không?”
Phó Kình Duy liếc nhìn đám thiếu niên trước mặt, không cam lòng nói: “Nếu chỉ có ba đứa thì tôi đánh thắng, sau đó có thêm hai đứa khác đến…”
“Vậy chính là đánh thua rồi.” Bạch Dương liếc mắt nhìn cậu ta: “Tôi tưởng cậu giỏi lắm chứ!”
“…”
Sau khi rời khỏi Sở cảnh sát, Bạch Dương chậm rãi đi theo sau mấy thiếu niên, Phó Kình Duy thấy vậy thì không hiểu ra sao..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi