THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Trong thang máy, người đàn ông nghe nói như thế thì buông lỏng tay, đáy lòng dâng lên cảm xúc vui mừng không thể nào miêu tả được.

Bên ngoài, Cố Tử Yên cười lạnh: “Cô cảm thấy có thể sao, Kình Hiên không yêu cô, anh ấy sẽ không tái hôn với cô!”

Bây giờ Kình Hiên chưa ý thức được mình yêu Bạch Dương.

Chỉ cần cô ta làm cho Kình Hiên không ý thức được, Bạch Dương sẽ không dễ dàng đạt được mục đích.

Mà Bạch Dương cũng không thể tái hôn với Kình Hiên.

“Cô nói không thể thì không thể sao, sáu năm trước Phó Kình Hiên cũng không yêu tôi, nhưng tôi và anh ấy vẫn kết hôn đó thôi.” Bạch Dương cười châm chọc cô ta.

Cố Tử Yên nghiến răng nghiến lợi: ‘GÓ “Được rồi, không đùa với cô nữa, tôi mệt rồi” Bạch Dương buông tóc của Cố Tử Yên.

Cuối cùng da đầu của Cố Tử Yên được giải phóng, cô ta đẩy Bạch Dương ra, ôm đỉnh đầu ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nham hiểm nhìn Bạch Dương: “Cô chờ đó cho tôi”

Cô ta nói câu nói này xong thì đứng lên, cũng không nhìn tình hình xung quanh mà lập tức chạy đi.

Cô ta sợ nếu mình không chạy đi thì Bạch Dương sẽ lại bắt mình, lại đánh cô ta một trận.

Cô ta không đánh lại Bạch Dương!

Bạch Dương nhìn Cố Tử Yên chạy trối chết thì nhếch miệng, sau đó thu hồi ánh mắt cúi đầu nhìn tay của mình, trong tay đầy tóc, cô giật từ trên đầu Cố Tử Yên xuống, chắc cũng phải hàng trăm sợi.

Chắc cũng đủ cho Trình Minh Viễn.

Bạch Dương cười cười, lấy túi zip trong túi xách ra bỏ tóc vào bên trong, sau đó cất vào túi, lúc này cô mới đứng lên phủi †ay chuẩn bị rời đi bệnh viện.

Ánh mắt của cô nhìn thấy gì đó thì sững SỜ.

“Là anh?” Bạch Dương thu lại nụ cười trên mặt, mặt không biểu cảm nhìn Phó Kình Hiên trong thang máy.

Anh ở đó từ lúc nào?

Phó Kình Hiên nhìn cô thay đổi sắc mặt thì ánh mắt tối lại: “Là tôi.”

Anh di chuyển xe lăn đi ra ngoài dừng trước mặt cô.

Bạch Dương lần đầu tiên nhìn thấy Phó Kình Hiên yếu ớt như vậy.

Trước đó Phó Kình Hiên cũng từng bị thương mấy lần vì cô, nhưng chưa từng phải mặc đồ bệnh nhân, ở trong trong bệnh viện lâu như vậy.

“Anh đến bao lâu rồi? Anh nhìn thấy hết rồi?” Bạch Dương cụp mắt xuống hỏi.

Phó Kình Hiên không tỏ ý kiến: “Tôi thấy rồi.

“Cho nên bây giờ anh chuẩn bị báo thù cho Cố Tử Yên?” Bạch Dương giễu cợt nhìn anh.

Phó Kình Hiên lắc đầu: “Không phải, tôi cũng không định báo thù cho cô ấy.”

Trên thực tế, trong thang máy nhìn thấy cô đánh Cố Tử Yên thì trong lòng hoàn toàn rất tức giận vì cô đối xử với Tử Yên như vậy, cũng muốn đi lên kéo cô ra, cứu Tử Yên, cũng muốn lấy lại công bằng cho Tử Yên.

Nhưng anh biết suy nghĩ này không phải là suy nghĩ thật của mình, cho nên cố gắng kìm nén không đi ra ngoài.

Quả nhiên, Cố Tử Yên rời đi thì anh lập tức bình tĩnh lại, suy nghĩ lấy lại công bằng gì đó hoàn toàn biến mất, anh lại chứng minh được suy nghĩ và tình cảm của mình hoàn toàn ảnh hưởng từ Cố Tử, anh không hiểu tại sao có thể như vậy, có lẽ vấn đề nằm ở chỗ Cố Tử Yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi