THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



“Ma mới biết!” Bạch Dương lẩm bẩm nói một câu!
Phó Kình Hiên không ngờ rằng Bạch Dương sẽ nói ra ba chữ này, vẻ kinh ngạc hiện rõ trong đôi mắt.

Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Bạch Dương, và cả đôi mắt mơ hồ không có tiêu cự kia, anh lập tức nhíu mày, kéo cà vạt từ trong tay cô ra.

“Bạch Dương, cô say rồi.”
“Không phải, tôi rất tỉnh táo!” Bạch Dương ồn ào, lại túm lấy cà vạt của anh lần nữa: “Khuôn mặt anh rất giống chồng cũ của tôi, xem ra cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”
“…”
“Chẳng qua chồng cũ của tôi, anh ta…” Bạch Dương ngừng vài giây, ngón tay trắng ngần khua loạn: “Anh ta không được.”
Sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức sầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi: “Cái gì không được?”
“Chính là.” Bạch Dương chỉ ngón tay về phía đũng quần anh, lầu bầu nói: “Tôi và anh ta kết hôn sáu năm, anh ta thậm chí còn chưa từng hôn tôi, tiên nữ như tôi mà anh ta cũng không muốn ngủ, anh nói, anh ta như vậy không phải “không được” thì là cái gì?”
Phó Kình Hiên giận quá hóa cười.


Hai người kết hôn theo thỏa thuận, ly hôn cũng là Bạch Dương nói, không ngờ rằng cô lại dán cho mình cái nhãn mác như vậy ở trong lòng!
“Vô vị.” Bạch Dương bỗng nhiên lẩm bẩm: “Thật vô vị.”
Cô lung lay xoay người rời đi: “Sau này tôi muốn tìm một người đàn ông có thể làm…”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức trầm xuống, chân dài nhanh chóng bước tới, chặn ngang ôm Bạch Dương lên, đi thẳng vào thang máy, lại cúi đầu nhìn cô.

“Bạch Dương, cô sẽ phải trả giá đắt vì lời nói của cô.”
Cố Tử Yên bị đưa về nhà họ Cố, cô ta nhắn tin lôi kéo tình cảm qua Messenger với Cao Linh.

Cô ta nhìn thời gian đã muộn, chắc Phó Kình Hiên đã xử lý xong việc rồi, nhưng gửi cho anh ba tin nhắn mà mấy phút trôi qua vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.

Cố Tử Yên vừa định gọi video thì một tin nhắn khác nhảy tới.


Cố Tử Yên biết Bạch Dương tổ chức sinh nhật cho Lục Khởi ở câu lạc bộ Minh Nguyệt, Phó Kình Hiên cũng ở câu lạc bộ Minh Nguyệt, cô ta lo lắng, cho nên bèn nhờ Mạnh San chú ý giúp mình.

Mạnh San: Đệch đệch, Bạch Dương kia đúng là không biết xấu hổ, sao cô ta không đi chết đi!
Trong lòng Cố Tử Yên có dự cảm xấu, vội hỏi lại cô ta: Cậu nhìn thấy cái gì, Kình Hiên lại ở bên cô ta à?
Mạnh San: Tử Yên, cậu phải bình tĩnh… Tớ nhìn thấy Bạch Dương chủ động hôn tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Phó đã ôm cô ta lên tầng, tớ nhìn theo bọn họ, phát hiện bọn họ đi vào phòng, mãi vẫn chưa thấy ra… Bọn họ vào phòng, mãi vẫn chưa ra.

Nhìn thấy mấy chữ này, Cố Tử Yên cắn chặt môi, chẳng mấy chốc đã cắn rách môi của mình, vẻ mặt dịu dàng cũng có phần vặn vẹo, không khống chế được.

Cô ta thật sự rất hận người như Bạch Dương, hận không thể xé Bạch Dương ra.

Tám năm trước, là cô ta thay thế Bạch Dương, lấy danh nghĩa “Phong Diệp”, bạn thân trên mạng đi gặp mặt Phó Kình Hiên thì sao, đó cũng là do Bạch Dương không đúng!
Là Bạch Dương chỉ coi đối phương là bạn qua thư, không muốn đi hiểu anh.

Cho nên cô ta biết Phó Kình Hiên trước, cô ta thích trước, cũng là người đàn ông của cô ta!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi