THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 840

Phó Kình Hiên gật đầu.

Ý anh chính là như vậy.

Lâm Diệc Hàng cười một chút: ‘Đương nhiên không được, nếu như phát hiện sớm một tuần có lễ còn có thể, nhưng bây giờ †ế bào phát triển của thai nhi đã dị dạng, phương pháp y tế cũng không thể thay đổi”

“Cho nên đứa nhỏ này…”

“Nhất định phải bỏ!” Lâm Diệc Hàng nhìn anh, cắt ngang lời anh: “Trừ khi cậu muốn Bạch Dương sinh ra một quái vật không tay không chân, hoặc là không mắt không mũi?”

“Đó không phải là quái vật!” Hai mắt Phó Kình Hiên đỏ ngầu, thấp giọng gào lên.

Lâm Diệc Hàng nhún vai: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, quả thực tôi không nên nói con của cậu là quái vật ở trước mặt cậu. Nhưng mà †ôi cảm thấy những gì tôi nói cũng không sai, cậu là ba của đứa nhỏ này, cậu đương nhiên không cảm thấy con mình là quái vật, nhưng những người khác thì sao? Cậu không thể kiểm soát suy nghĩ của người khác được.”

“Làm sao cậu biết đứa nhỏ trong bụng Bạch Dương là của tôi?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm anh ta.

Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính: “Chuyện này rất khó sao? Xem cách cư xử của cậu là biết. Nếu như đứa nhỏ này không phải là con của cậu, vậy cậu kích động như vậy làm gì. Tóm lại cậu bàn bạc với Bạch Dương đi, xem khi nào thì phẫu thuật. Tôi đề nghị dù chậm nhất cũng không được vượt quá tuần này. Đứa nhỏ đã hỏng rồi, không cần phải để nó tiếp tục phát triển nữa, làm xong sớm một chút, đối với vấn đề bình phục sức khỏe của cô ấy cũng có lợi.

Nói xong, anh ta cầm hồ sơ bệnh án ra khỏi phòng bệnh, các nhân viên y tế khác cũng đi theo anh ta ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Phó Kình Hiên và Bạch Dương.

Phó Kình Hiên đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của Bạch Dương, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, rất lâu không nói gì.

Phía bên kia, Lâm Diệc Hàng vừa trở lại phòng khám của mình đã có người gõ cửa.

“Mời vào.” Lâm Diệc Hàng đặt hồ sơ bệnh án của Bạch Dương xuống, mở miệng nói.

Cửa mở ra, bà Cố từ bên ngoài đi vào: “Diệc Hàng, cậu làm việc xong chưa?”

Trong mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên một tia sáng, thoáng chốc đã biến mất, anh ta khẽ gật đầu trả lời: “Xong việc rồi, bà Cố có chuyện gì sao?”

“Là như này, sau khi Tử Yên đi ra từ trại †ạm giam, tình trạng có chút không ổn, không thích nói chuyện, không thích hoạt động, cũng không thích cười, nếu không phải lúc trước nó nói với tôi hai câu, thì thậm chí tôi còn nghi ngờ nó mắc bệnh trầm cảm, tự kỷ.” Bà Cố thở dài.

Lâm Diệc Hàng nhếch môi: “Bà Gố lo lắng quá rồi, tế bào trên mặt của Tử Yên dày gấp ba lần người bình thường, cho nên †ôi nghĩ ai cũng sẽ mắc bệnh tự kỷ, nhưng còn cô ta chắc chăn sẽ không đâu, đây là thiên phú đặc biệt của cô ta.”

Ngụ ý chính là da mặt Cố Tử Yên dày hơn người bình thường thì làm sao có thể mắc bệnh tự kỷ gì chứ.

Nhưng bà Cố nghe không hiểu, bà nghe được hai chữ tế bào lập tức cảm thấy Lâm Diệc Hàng đang nói về phương diện y học, cho nên không hề suy nghĩ nhiều, mà ngược lại còn yên tâm nở nụ cười: “Vậy sao? Vậy thì tốt rồi.”

Lâm Diệc Hàng cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo tia châm chọc.

Lần này thì bà Cố nhận ra, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Anh ta đang cười nhạo bà sao?

Bà Cố ngẩng đầu nhìn Lâm Diệc Hàng, nhưng lúc này biểu cảm của Lâm Diệc Hàng đã trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường, bà Cố cũng không nhìn ra được điều gì.

Đến nỗi bà còn bắt đầu suy nghĩ xem vừa rồi có phải do bà nghe nhầm hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi