THUẦN PHỤC

Vào trung tuần tháng hai là lúc trường Tô Chỉ khai giảng. Hai người bèn cùng quay trở về Bắc Kinh.

Tô Chỉ vốn kiên trì không ở chung với anh, cho dù tối nào vào lúc nhắn tin chúc ngủ ngon, Trình Hoài Cẩn cũng đều kèm theo một câu: Hiện tại anh thấy hơi muốn ôm em.

Tất nhiên, sau khi nhắn xong câu này, anh lại lập tức khôi phục lý trí, nói thêm một câu khác: Em ngủ sớm một chút, đóng kín cửa sổ.

Như thể cực kỳ không muốn cô phải suy nghĩ quá nhiều.

Có rất nhiều lần sau khi Tô Chỉ tắt điện thoại xong, trong não đều ngập tràn giọng điệu khi anh nói câu "Hiện anh thấy hơi muốn ôm em". Ánh mắt lại quan sát căn phòng ngủ trống rỗng lần nữa, trong lòng không khỏi nhớ lại khung cảnh những ngày tháng khi hai người họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Cô biết bản thân mình đã bị nuông chiều sinh hư, đã trở nên sa đoạ mất rồi.

Cảm giác được Trình Hoài Cẩn ôm vào lòng, được anh lẳng lặng trao môi hôn, cảm giác được anh vuốt ve hệt như cơn mưa phùn lặng thinh đã sớm thấm đẫm xương cốt tứ chi của cô.

Giống như ngày hôm nay khi anh chỉ lơ đãng nhắc tới, vậy mà đến tận mấy lần Tô Chỉ đã suýt gửi tin nhắn cho anh giữa lúc nửa đêm nửa hôm.

Nhưng tựa như một cảm giác thức tỉnh theo bản năng, không cho phép cô cứ thế để mặc bản thân mình đắm chìm vào đó.

Mãi đến một đêm kia khi cô thức dậy do bị đau bụng kinh. Lúc rời giường mới phát hiện thì ra mình đã dùng hết thuốc giảm đau. Cô vốn định nằm trên giường tới khi trời sáng sẽ đến tiệm thuốc, nhưng đang lúc trở mình, cô cầm điện thoại đọc lại tin nhắn Trình Hoài Cẩn đã gửi tới trước đó: Hiện tại anh thấy hơi muốn ôm em.

Rõ ràng không đến mức yếu ớt như vậy, rõ ràng không hề đau đớn đến thế.

Nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Tay không kiềm chế được gửi tin nhắn trả lời cho anh.

Em cũng muốn anh ôm.

Có ai ngờ được, gần như là ngay giây sau, Trình Hoài Cẩn đã gọi điện thoại tới.

Biết cô đang bị đau bụng kinh, anh bảo cô ở nhà chờ một chút, anh sẽ tới ngay.

Trình Hoài Cẩn tới mang theo cả thuốc cho cô, hơn ba mươi phút sau cô không còn thấy đau nữa.

Sau khi lo liệu cho cô xong xuôi anh mới bắt đầu rời đi, nhưng Tô Chỉ lại kéo kéo góc áo anh: "Tối nay mình ngủ cùng nhau nha anh."

Thế là suốt đêm này, Tô Chỉ cứ cuộn tròn người trong vòng tay anh.

Hơi thở của anh là liều thuốc giảm đau hiệu quả tốt nhất trên thế giới này, Tô Chỉ vừa tham lam luyến lưu vừa lo sợ bản thân sẽ nghiện đến không cách nào kiểm soát nổi mình.

Sáng hôm sau, Trình Hoài Cẩn hỏi cô lại lần nữa, có thể dọn đến chỗ anh ở không, hoặc là anh dọn qua ở chung với cô.

Tô Chỉ dựa vào lồng ngực anh, ấp a ấp úng rồi trút ra hết nỗi lo âu trong mình.

"Trình Hoài Cẩn, em không thể nào kiềm chế được cảm giác háo hức muốn được dán sát lên cơ thể anh. Hệt như lúc này vậy, em đã tự cảnh cáo bản thân không thể ỷ lại vào anh như vậy được, nhưng cũng lại hết cách chẳng thể rời khỏi vòng tay anh."

Cô vùi mặt mùi vào hõm vai anh: "Nếu em nhận được quá nhiều thứ từ anh, sau này mà có chia tay anh rồi, vậy thì em sẽ đau lòng biết bao." Không biết có phải do nội tiết tố hay không mà hốc mắt cô lại bắt đầu căng nhức.

Nước mắt nhanh chóng thấm ướt bờ vai anh.

Trình Hoài Cẩn yên lặng một lúc, duỗi tay nâng đôi gò má cô.

Thế nhưng sắc mặt anh không hề thoải mái, thậm chí còn có vài phần nghiêm túc.

"Tiểu Chỉ, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy."

"Sao anh biết được?" Cô khẽ thút thít, "Em muốn bản thân đừng yêu anh quá nhiều, cũng đừng quá ỷ lại vào anh. Có vậy thì sau này dẫu chúng ta có chia tay nhau, em cũng sẽ không phải chịu nỗi đau trong lòng."

Cô gắng gượng nhưng vẫn bật khóc đầy yếu đuối, hệt như từng mũi kim li ti đâm vào trái tim Trình Hoài Cẩn.

Anh biết, Tô Chỉ không thể nào dễ dàng quên đi nỗi ám ảnh khi bị anh vứt bỏ vào năm mười tám tuổi. Chẳng qua là do tính cách bền bỉ trời sinh luôn dặn lòng cô không được để bị đánh bại gục ngã, phải luôn tiến về phía trước mà thôi.

Nhưng điều này không có nghĩa cô đã hoàn toàn vượt qua được chuyện đó.

Cô vẫn không thật lòng tin tưởng Trình Hoài Cẩn sẽ ở bên mình mãi mãi, cô vẫn luôn đưa ra giả thiết cho cái kết không trọn vẹn giữa hai người.

Mũi dao từ từ rút ra khỏi lồng ngực Trình Hoài Cẩn, anh cảm nhận một cơn đau đớn đến không thể nào nói thành lời.

Dẫu giờ phút này có bất lực khó thốt nên lời lẽ câu từ, nhưng anh vẫn cảm thấy không thể nào cứ để mặc cho cô bơ vơ xa rời mãi như vậy được.

"Ngày mai anh dọn qua." Giọng nói của anh nghe sao mà trầm lắng bình ổn, tựa như anh đã quyết định xong tất thảy.

Tô Chỉ có chút bất ngờ quay sang nhìn anh, thế rồi nghe thấy anh cất lời: "Tô Chỉ, là anh không thể rời xa em, là anh không có cách nào chịu đựng nổi chuyện không được nhìn thấy em mỗi ngày."

Vậy là từ nửa học kì sau của năm nhất đại học, Trình Hoài Cẩn đã dọn vào căn nhà nơi Tô Chỉ sinh sống.

Tô Chỉ ở trong ký túc xá từ thứ hai tới thứ sáu, cuối tuần thì ở nhà với anh.

Trình Hoài Cẩn cũng không hề nhàn rỗi, công ty tư vấn đã bước vào giai đoạn kế tiếp, anh phải thường xuyên bay sang Mỹ công tác.

Nhưng chỉ cần về nước, Trình Hoài Cẩn đều sẽ dành thời gian đến trường đại học đón cô.

Tin tức Tô Chỉ có bạn trai vừa cao ráo đẹp trai lại còn có tiền nhanh chóng lan truyền, Tô Chỉ ngượng ngùng bảo anh về sau đừng thường xuyên tới đón cô như vậy nữa.

Trình Hoài Cẩn suy nghĩ một lúc, sau đó lịch sự từ chối cô.

"Nhưng mà anh thật sự rất muốn đi đón em."

"Tại sao chứ?“

"Vì không kiềm chế nổi, cứ muốn đợi em, muốn đón em."

Lời nói của anh quá sức nghiêm túc, khiến trái tim Tô Chỉ không khỏi rung rinh.

Trình Hoài Cẩn cho cô nhìn thấy rõ thứ tình cảm da diết mãnh liệt không cách nào che lấp trong anh.

Tô Chỉ vươn tay ôm lấy anh: "Trình Hoài Cẩn, anh hư lắm."

Anh nghiêng đầu hôn lên mái tóc cô.

"Anh cứ thế này sẽ chiều hư em mất."

"Nói một cách lý trí thì, anh hy vọng em có thể độc lập tự tin tiến bước thật xa về phía trước." Anh vươn tay ôm chặt lấy Tô Chỉ, cất giọng trầm thấp, "Nhưng về phương diện ích kỉ, anh lại hy vọng thà là em bị anh chiều hư."

Chẳng biết đây là lần thứ mấy kể từ khi cả hai đến với nhau, lúc nào Tô Chỉ cũng bị những lời nói này của anh khiến mình tuôn trào nước mắt.

Cô cũng biết Trình Hoài Cẩn đang dùng hành động để gầy dựng niềm tin nơi mình, rằng anh thật sự sẽ không bao giờ rời xa cô nữa.

Cô có thể cảm nhận được hết.

Tô Chỉ không biết phải dùng lời nói để đáp lại ra sao, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu trao anh môi hôn.

-

Tháng sáu nghỉ hè, Tô Chỉ nhận được một tin tức tốt. Dự án liên kết xuất ngoại đã lựa chọn cô, trường học không phải trường cô thật sự ưng ý, nhưng thuộc top 20 trường tại Mỹ, Tô Chỉ cũng cảm thấy rất hài lòng.

Vị trí địa lý cũng không phải thành phố được người khác hay nhắc tới nhất, nơi đó là đảo Rhode thuộc bờ đông nước Mỹ. Trình Hoài Cẩn nói anh cũng chưa từng đến thành phố đó, nhưng gần sát bờ biển, sau này bọn họ có thể thường xuyên đi ngắm biển.

Giấc mơ đã có hình dáng cụ thể, tiếp theo đó là vô số những ảo tưởng với muôn hình vạn trạng được bổ sung vào.

Tô Chỉ bắt đầu liên tục tìm kiếm thông tin liên quan đến thành phố và trường đại học này, thậm chí vào một đêm tối nọ cô còn tìm thấy được một quyển tiểu thuyết có tên "Đảo Rhode của bờ đông", nửa đêm đọc tới mức tỉnh ngủ, ba giờ sáng Trình Hoài Cẩn sang phòng khách, phát hiện nước mắt cô rơi lã chã trên màn hình điện thoại.

Vừa nghe thấy bước chân Trình Hoài Cẩn xuất hiện, cô đã ngẩng đầu, cất giọng nghẹn ngào hỏi anh: "Tại sao Khưu Vũ Hàn không ở bên cạnh Địch Luân, em thấy đau lòng quá."

"Hai người cùng yêu đối phương, tại sao cuối cùng vẫn là chia xa?"

Nơi phòng khách, Trình Hoài Cẩn ôm chặt lấy cô, lắng tai nghe cô khóc thút thít kể lại toàn bộ nội dung quyển tiểu thuyết.

Nước mắt thấm ướt cả một mảng trước ngực áo anh, Bắc Xuyên lúc rạng sáng yên tĩnh tựa như một thế giới song song nào đó.

Ánh đèn vàng lờ mờ xuyên qua khung cửa sổ sát đất, hắt ánh sáng lên người bọn họ, hệt như ngâm trong một vùng nước biển vô hình.

Sau cùng, Tô Chỉ dựa vào lòng Trình Hoài Cẩn chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Cơ thể nhỏ bé nằm gục trước ngực anh, Trình Hoài Cẩn cảm thấy trái tim mình ẩm ướt mà cũng thật ấm áp.

Sức nặng trĩu từ cơ thể cô khảm nạm kín kẽ từng điểm khuyết thiếu nơi lồng ngực anh.

Ánh mắt anh từ từ dời ra phía cửa sổ, sắc trời cũng dần hửng sáng.

Anh nhìn ngắm một hồi rồi bế Tô Chỉ lên lầu.

-

Lúc thức dậy thì đã là trưa ngày hôm sau, Tô Chỉ vùi mặt mình vào gối cọ cọ, duỗi tay mới phát hiện Trình Hoài Cẩn không còn ở bên cạnh.

Nhưng cô không cảm thấy bất ngờ là mấy, vì anh rất hiếm khi nằm cùng cô ngủ thẳng một giấc.

Chớp chớp mắt, bấy giờ cô mới phát hiện vành mắt hơi sưng, cô lật người mò tìm điện thoại, muốn nằm trên giường thêm một lúc.

Có lẽ do nghe thấy vài âm thanh nào đó, Trình Hoài Cẩn nhanh chóng quay về phòng ngủ.

Anh mặc một chiếc áo vest màu xám khói, dáng vẻ giống như vừa từ bên ngoài trở về.

Tô Chỉ thấy anh đi vào, bèn đặt điện thoại xuống muốn ngồi dậy ôm anh.

Trình Hoài Cẩn đứng bên cạnh giường, Tô Chỉ ôm quanh eo anh.

Cảm nhận được luồng khí khô nóng trên cơ thể anh, cô ngẩng đầu hỏi: "Anh ra ngoài à?"

Trình Hoài Cẩn cúi đầu vuốt ve mái tóc loà xoà của cô: "Anh có chút việc."

"Công việc ạ?"

"Không phải." Anh nói rồi ngồi bên giường với Tô Chỉ.

Ánh mắt nhìn cô chăm chú, Tô Chỉ bất giác cảm thấy nhịp tim mình đập rộn ràng.

"Tiểu Chỉ." Trình Hoài Cẩn trầm giọng cất lời.

Lúc này Tô Chỉ mới nhận ra hôm nay anh còn thắt thêm cà vạt, con tim cô càng đập nhanh hơn. Cảm giác lượng đường trong máu thiếu hụt lúc sáng sớm khiến cô có phần hốt hoảng, cô bất giác kéo giữ cánh tay Trình Hoài Cẩn, có vậy mới giúp cô tránh khỏi việc té ngã.

Hơi lạnh trong phòng ngủ phả từng đợt lên cơ thể Tô Chỉ, cô trông thấy Trình Hoài Cẩn từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp vải nhung màu sẫm.

Gần như trong chớp mắt, cô đã biết được đó là món đồ gì.

Cô nhìn Trình Hoài Cẩn với ánh mắt không thể tin nổi, nhìn thấy anh đang khụy một gối xuống.

Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương thật to.

Phòng ngủ im lặng như tờ, giọng nói của anh cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Tiểu Chỉ, anh biết em chỉ mới mười chín tuổi, còn chưa đến độ tuổi kết hôn." Ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn cô chăm chú, "Nhưng ngoại trừ ở bên cạnh em ra, đây đã là cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra để khiến em tin tưởng anh sẽ không rời xa em nữa rồi."

Anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, một tay khẽ nắm chặt bàn tay trái của Tô Chỉ.

Cơ thể Tô Chỉ không khỏi run rẩy, cổ họng bị sự bất ngờ quá đỗi to lớn lấp kín, chỉ đành để mặc cho anh hành động.

"Xem như đây là lời hứa anh nói trước với em, nếu như em đồng ý, năm sau khi em tròn hai mươi tuổi, chúng ta sẽ cùng nhau đi đăng ký kết hôn."

Từng giọt nước mắt của Tô Chỉ lăn dài trên gò má.

Mang theo giọng mũi nặng nề, cô rụt rè đưa ra câu hỏi: "... Thế này không thể coi như đang cầu hôn đâu nhỉ?"

"Không phải."

Khóe miệng cô không kìm được muốn nở nụ cười, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn: "...Sao đột nhiên anh nghĩ đến việc muốn tặng nhẫn cho em?"

Trình Hoài Cẩn giơ tay, đưa đầu ngón tay gạt đi giọt nước mắt cho cô, cười nhạt: "Là anh lo sợ sau khi em qua Mỹ nhìn thấy thế giới bao la rộng lớn hơn sẽ hối hận khi ở bên anh, cho nên anh dùng lời ước hẹn này để trói chặt em bên người."

Ý tứ trêu chọc trong lời lẽ của anh càng khiến cho Tô Chỉ khóc dữ dội hơn.

Cô biết anh xưa nay không phải dạng người bắt ép trói chặt cô bên người, biết anh vốn là vì không muốn khiến cô sinh ra cảm giác lo được lo mất nên mới làm vậy.

Nhưng vẫn chú ý thể diện của cô, nói là do bản thân anh muốn trói buộc cô.

Tô Chỉ ôm choàng cổ anh rồi cứ thế khóc oà, giọng nói cũng vỡ vụn theo từng giọt nước mắt tuôn rơi: "Trình Hoài Cẩn, tại sao anh lại xấu xa như vậy hả? Lúc nào cũng khiến em phải khóc như thế này."

Trình Hoài Cẩn nâng đôi gò má cô, chậm rãi đặt môi hôn lên giọt lệ đọng nơi khóe mắt Tô Chỉ.

"Vậy em đeo nhẫn vào tay đi, sau đó thì trừng phạt anh, có được không?"

Ánh mắt anh hiền hòa kiên định không sao tả xiết, tựa như viên kim cương chói lóa không bao giờ bị che mờ kia.

Giọt nước mắt vẫn vương trên hàng mi, cô gật đầu, nhìn thấy Trình Hoài Cẩn lấy chiếc nhẫn kim cương kia đeo lên ngón áp út của mình.

Giống như bản năng của phái nữ, cô lập tức giơ bàn tay khoe chiếc nhẫn giữa không trung, khi nhìn thấy ánh sáng bị khúc xạ trên mặt tường, cô nhoẻn miệng nở nụ cười tươi rói.

Trong đôi mắt cong cong tựa mảnh trăng non cũng lấp lánh ánh sáng lung linh của viên kim cương nho nhỏ.

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn khẽ động, anh ôm chầm lấy tấm thân cô, muốn được đặt lên đó môi hôn.

Nhưng ngay giây phút khi anh sắp chạm tới bờ môi Tô Chỉ, lại bị bàn tay cô ngăn lại.

Niềm vui sướng và cảm động bị thu hồi trong nháy mắt, đôi mắt đỏ hoe của Tô Chỉ nhìn Trình Hoài Cẩn chứa đựng vài phần "tính toán nợ nần".

Cơ thể Trình Hoài Cẩn bỗng chốc bất động tại chỗ.

Sau đó, anh nghe thấy cô cất lời vô cùng đường hoàng mạch lạc: "Xét thấy anh lúc nào cũng làm em khóc, cho nên hiện tại anh phải đón nhận trừng phạt của mình."

Trình Hoài Cẩn lập tức im lặng, giọng hòa hoãn: "Trừng phạt gì chứ?"

"Thì là..."

Tô Chỉ lắc lắc bàn tay mình trước mặt anh, nói rõ ràng từng chữ một: "Em chấp nhận chiếc nhẫn của anh,"

"...Nhưng mà em không gả cho anh!!!"

Trình Hoài Cẩn: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi