THUẬN TỤNG THỜI NGHI

Ngày Thôi Chi Ý về nhà, không khí trong phủ bỗng chốc trở nên khó xử.

Muội ấy không muốn để tỳ nữ thay y phục cho mình, còn giữ nguyên bộ dạng lam lũ mà tham gia tiệc tối.

Trông bề ngoài, Thôi Chi Ý như đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, rõ ràng muội ấy bằng tuổi ta, nhưng thân hình lại nhỏ bé gầy gò, chẳng khác nào một tiểu hài tử chưa đầy mười hai tuổi.

Điều quan trọng nhất là, muội ấy không nói được.

Muội ấy là một người câm.

Vẻ mặt phụ thân mẫu thân đều lộ rõ sự khó chịu, bọn họ vẫn luôn gọi ta là đích nữ của phủ thừa tướng, tỷ tỷ của muội ấy, chứ không hề nhắc tới việc ta vốn là thiên kim giả, tu hú chiếm tổ suốt thời gian qua.

Ta mỉm cười đầy thiện ý với Thôi Chi Ý, hai mắt muội ấy lập tức sáng ngời.

Muội ấy muốn ngồi xuống cạnh ta, nhưng lại bị mẫu thân quát lớn, bảo muội ấy yên phận, không được chạm vào người ta.

Cả người Thôi Chi Ý thoáng chốc đã run lên.

Ta mỉm cười nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, Chi Chi chỉ vừa mới về phủ, để muội ấy ở chung với một người cùng tuổi như ta sẽ thấy tốt hơn một chút.”

Sau đó ta che miệng ho khẽ, khuôn mặt đỏ bừng như muốn ho ra máu vậy.

Thôi Chi Ý vội vàng bật dậy, toan vươn tay vỗ lưng giúp ta thì lại bị mẫu thân đẩy ra, xém chút là ngã xuống đất.

“Gia Ý, con mau uống thuốc đi.” Mẫu thân lấy một viên thuốc ra từ chiếc bình sứ nhỏ.

Sau khi uống thuốc xong, sắc mặt ta có vẻ đã tốt hơn nhiều rồi.

Ta lập tức nhìn về phía Thôi Chi Ý đang nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng: “Mẫu thân, người đẩy Chi Chi vào góc rồi.”

Ta đứng dậy rồi ngồi xuống ngay cạnh Thôi Chi Ý, không hề để ý tới y phục dơ bẩn trên người muội ấy.

Nước bùn đã thấm ướt góc váy ta, Thôi Chi Ý theo bản năng ngồi nhích sang bên cạnh.

Ta vuốt mái tóc khô vàng của muội ấy: “Cứ ngồi cạnh tỷ tỷ, đừng sợ.”

Kiếp tước, Thôi Chi Ý cũng bước chân vào phủ thừa tướng với tâm trạng thấp thỏm như này.

Muội ấy lớn lên ở nơi hương dã, chưa từng học qua lễ nghi, còn là một người câm bẩm sinh.

Ta thì lại là quý nữ cao sang, tinh thông cầm kỳ thi họa, sớm đã lấy được cái danh kinh thành đệ nhất thiên kim.

Toàn bộ mọi người trong phủ đều hiểu rõ, nói với người ngoài rằng Thôi Chi Ý là nhị tiểu thư, trước đây sống ngoài phủ là để dưỡng bệnh, không nhắc một chữ nào tới việc thiên kim thật và giả.

Kẻ suốt ngày bị bệnh tật quấn thân như ta, phụ mẫu đã cố tìm danh y khắp thiên hạ nhưng vẫn cách nào trị được, chỉ có thể dựa vào các loại thuốc quý để kéo dài cuộc sống.

Kiếp trước, ngay lúc bệnh tình của ta nguy kịch, Thôi Chi Ý nhỏ bé gầy gò đã cầm theo một viên thuốc, vươn tay nhét vào miệng ta.

Trong lòng ta vốn biết có là thuốc hay kim châm đều đã không còn tác dụng gì nữa, nhưng khi đối diện với đôi mắt nôn nóng của muội ấy, ta vẫn nuốt viên thuốc vào bụng.

Sau đó, ta phun ra một ngụm máu đen, hôn mê ba ngày ba đêm.

Đến khi ta tỉnh lại, căn bệnh quái ác quấn lấy ta từ nhỏ đó đã được chữa khỏi một cách thần kỳ.

Phụ mẫu hết sức ngạc nhiên, nhưng tới khi nghe ta hỏi về Thôi Chi Ý thì cả hai mới ấp úng, nói là tưởng lầm muội ấy giết hại ta, đã dùng gậy gỗ đánh chết muội ấy rồi.

Trước khi muội ấy chết, tay vẫn luôn nắm chặt chiếc trâm cài ta tặng.

Ta còn nhớ rất rõ, vào ngày đầu tiên khi muội ấy mới về phủ, ta tình cờ bắt gặp cảnh muội ấy bị đám người hầu bắt nạt. Ta trách phạt đám người hầu đó một phen, còn tặng cho muội ấy một cây trâm.

Chỉ chút lòng tốt đó thôi mà lại được muội ấy trân trọng tới vậy.

Đợi đến khi cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, ta tới trước mộ của Thôi Chi Ý, quỳ gối tụng kinh.

Vừa mở mắt ra, ta đã trở lại cái ngày mà Thôi Chi Ý vừa mới về phủ thừa tướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi