THUẬN TỤNG THỜI NGHI

Nửa đêm, ta khoác áo ngoài rồi ngồi dậy trên giường.

Ánh trăng ngoài cửa sổ như nước, phòng Thôi Chi Ý vẫn còn sáng đèn.

Ta đi tới trước phòng muội ấy, gõ cửa.

“Chi Chi?”

Ta duỗi tay, cánh cửa dễ dàng mở ra.

Đèn trong phòng vẫn sáng, Chi Chi ngồi trước bàn sách, một tay chống lên khuôn mặt mệt mỏi, đầu gật gù như gà con mổ thóc.

Ta bước chân chậm lại, nhẹ nhàng cầm quyển sách trong tay muội ấy.

“Kinh thi”?

Ta kinh ngạc nhướng mày.

Đúng lúc này, Thôi Chi Ý tỉnh dậy.

Đôi mắt nhìn ta lấp lánh ánh sáng.

“Sao lại khóc thế?” Ta vừa dứt lời, Thôi Chi Ý đã lập tức nhào tới, ôm chầm lấy ta.

Dương như khi này mới nhớ ra cơ thể ta đang không khỏe, muội ấy cẩn thận ngẩng đầu quan sát, xem thử ta có thoải mái hay không.

Muội ấy buồn bã rơi nước mắt, hai tay múa may chỉ vào quyển sách, rồi chỉ vào muội ấy và ta.

Ta cố gắng hiểu điều muội ấy muốn nói đến: “Muội nói là sau này sẽ cùng học với tỷ sao?”

TCY ra sức gật đầu, chỉ vào đống giấy dàu cộm đặt trên bàn.

Trên đó toàn là nội dung trong “Kinh thi”.

Ta biết TCY không biết viết chữ, vậy nên nét bút như là nhìn hình rồi vẽ theo vậy.

Muội ấy nôn nóng khua tay khua chân, như là nghĩ rằng vì muội ấy không chịu học tập cho tốt nên ta mới ngất xỉu vì bệnh.

Ta nhìn những ngón tay dính đầy mực nước, lòng hết sức đau xót, trái tim mềm nhũn.

Ta dẫn muội ấy đi rửa tay: “Không phải tại muội mà tỷ té xỉu đâu.”

Muội ấy nghe thế thì ngẩng đầu lên.

Ta xoa đầu, dỗ muội ấy đi ngủ.

Muội ấy nôn nóng nắm lấy tay ta, hàng lông mày nhíu chặt, như chú mèo nhỏ liên tục hít ngửi mùi hương trên người ta.

Thôi Chi Ý chạy chậm tới mép giường, móc ra một chiếc bình lưu li từ dưới gối, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay ta.

Bên trong là một con cổ trùng.

Ta tin rằng Thôi Chi Ý sẽ không hại mình, có điều cũng không làm thay đổi được nỗi sợ hãi với sâu bọ của ta.

Thôi Chi Ý không cho ta cơ hội từ chối, cứ liên tục dùng thủ ngữ giải thích.

Thấy ta không hiểu, muội ấy dứt khoát cầm lấy chiếc bình nhỏ, ra hiệu cho ta đặt dưới gối đầu đi ngủ như mình.

Ta nở nụ cười miễn cưỡng, giả vờ không hiểu.

Lòng ta thầm nghĩ, đừng đùa, ai lại đặt sâu dưới gối rồi đi ngủ bao giờ chứ?

Thấy ta không đồng ý thì Thôi Chi Ý bắt đầu nôn nóng.

Muội ấy chỉ vào bình nhỏ, rồi làm động tác xé sách.

Ta híp mắt: “Ý của muội là, nếu ta không làm theo thì muội sẽ không chịu đọc sách sao?”

Thôi Chi Ý tức giận chu môi, hai tay chống hông, nặng nề gật đầu.

Tiểu nha đầu còn biết uy hiếp ta.

Xem như muội giỏi.

Đôi mắt của muội ấy lấp lánh như ánh sao: Có thích không?

Ta giả vờ mỉm cười: “Tỷ đi ngủ đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi