THỰC NHÂN HOA

#28

"Lạc thật sự xuất sắc đến mê người!"

Lam Cảnh Ngạn lại bắt đầu xuất hiện trước nhà của Bắc Tề Lạc, mỗi lần nhìn thấy Thiệu Huân, hắn đều đã kêu lên một câu như vậy.

"Ngươi có biết khi ta đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng như thế nào sao? Lạc liền lạnh lùng mà đứng ở nơi đó, trước mặt hắn là một hàng người, không ngừng cúi đầu, hắn ngay cả hừ một tiếng cũng không..... a, thật sự là quá đẹp quá hoàn mĩ đến mức không thể chịu được!! làm sao bây giờ, ta phát hiện ta càng thích hắn hơn nữa...."

Nhìn Lam Cảnh Ngạn hưng phấn hò hét như một đứa trẻ, Thiệu Huân chỉ im lặng nghe, im lặng nở nụ cười.

Thật vất vả chờ hắn nói xong, Thiệu Huân mới mở miệng nói. "Lam tiên sinh.."

"Cứ gọi ta Cảnh Ngạn là được rồi."

"Lam tiên sinh." Thiệu Huân vẫn ôn hòa cười. "Tôi có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó như thế nào, tưởng tượng Bắc Tề tiên sinh xuất sắc nổi trội như thế nào. Nhưng mà ngài đã kể nó cho tôi nghe đến hơn mười lần rồi, ngài không thấy chán sao?"

"Chán?!" Lam Cảnh Ngạn trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được. "Làm sao lại có chuyện đấy được? Chỉ cần là chuyện của Lạc, cho dù muốn ta nói cả đời, ta cũng không thấy chán!"

"Ngài thực sự rất yêu Bắc Tề tiên sinh..."

"Tất nhiên rồi, tình yêu của ta dành cho hắn có thiên địa chứng giám!" Lam Cảnh Ngạn vỗ ngực cam đoan.

"Cho dù Bắc Tề tiên sinh vĩnh viễn không yêu ngài cũng được sao?" Chuyện vừa chuyển, Thiệu Huân nói ra sự thật tàn nhẫn với y. "Cha mẹ của Bắc Tề tiên sinh cũng nhất định sẽ không đồng ý, chấp nhận tình cảm của ngài. Tình yêu này của ngài là một tình yêu vô vọng. Lam tiên sinh, tôi xin khuyên ngài một câu, hãy buông tha cho Bắc Tề tiên sinh đi, như vậy đối với ngài hay là với Bắc Tề tiên sinh đều là chuyện tốt."

Biểu tình vui sướng kích động của Lam Cảnh Ngạn trầm xuống, hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Thiệu Huân nói. "Đối với Lạc, nếu ta đầu hàng, có lẽ là một chuyện thực tốt, nhưng với ta... ta không biết nói như thế nào nữa... ta yêu Lạc, yêu đến mức căn bản chưa từng nghĩ đến việc sẽ từ bỏ. Ta biết, có thể một năm, năm năm, mười năm, thậm chí năm mươi năm, cả đời, ta đều phải đuổi theo một người mà biết rõ hắn sẽ không hề quay lại nhìn ta. Nhưng ta vẫn muốn làm như vậy, đơn giản là vì nếu ta chủ động đuổi theo hắn, thì ít ra ta còn có một tia hy vọng..."

Thiệu Huân nhìn y, trầm mặc. Tròng lòng, anh không ngừng đáng tiếc cho y, vì sao người y yêu lại là Bắc Tề Lạc? Bắc Tề Lạc, giống như một cây hoa xinh đẹp đến kinh người, chỉ biết dụ hoặc, căn bản không thể hiểu như thế nào là yêu...

Thậm chí, hắn còn nguy hiểm giống như một thứ thực vật có thể giết người, những người bị hắn mê hoặc, không chỉ linh hồn, mà cả thân thể cũng bị hắn cắn nuốt mất. (Vâng, và anh chính là người sẽ bị bạn Lạc ăn không còn một mảnh. *cười đê tiện*)

Mà đóa hoa tuyệt diễm này, hấp thu chất dinh dưỡng, lại càng trở nên xinh đẹp lóa mắt hơn, dụ hoặc kẻ tiếp theo rơi vào, trở thành thứ dinh dưỡng quý giá của nó.

"Lạc!" đôi mắt ảm đạm của Lam Cảnh Ngạn khi nhìn thấy người kia xuất hiện sau lưng Thiệu Huân, liền nở rộ sáng rọi.

Thiệu Huân quay đầu, cung kính cúi đầu. "Chủ nhân."

Bắc Tề Lạc chỉ liếc mắt nhìn Lam Cảnh Ngạn một cái, sau đó nói với Thiệu Huân. "Không phải ta đã nói với ngươi, không được nói chuyện với người nay hay sao? Mau đuổi hắn đi!"

Thiệu Huân cười bất đắc dĩ với Lam Cảnh Ngạn, sau đó mời y đi ra ngoài.

Cũng không làm khó cho Thiệu Huân, Lam Cảnh Ngạn ngoan ngoãn lùi ra khỏi cửa, nhưng biểu tình trên mặt không hề thay đổi, y cười cười nói với Bắc Tề Lạc. "Lạc, ngày kia là buổi yên tiệc khánh công mà Bắc Tề tập đoàn tổ chức cho ngươi, ta cũng được mời a, thực chờ mong ngày ấy gặp lại. Ta đi rồi, ngày kia gặp lại, Lạc!"

Cửa chính đóng lại, thanh âm của Lam Cảnh Ngạn bị chặn ở ngoài. Khi cài khóa cửa, Thiệu Huân nghe thấy Bắc Tề Lạc hừ lạnh một tiếng, "Lại là loại yến hội nhàm chán!"

Nhún nhún vai, Thiệu Huân hoàn toàn đồng ý với cách nói của Bắc Tề Lạc. Tuy rằng anh cũng chỉ mới tham gia một lần yến hội duy nhất, nhưng mà buổi yến hội đó để lại trong lòng Thiệu Huân một ấn tượng không tốt. Có lẽ.. là do buổi yến hội đó đánh dấu cho sự mất mát và bất đắc dĩ của anh.

A, lại nói tiếp, đó không phải là buổi yến tiệc mà anh lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Tề Lạc ở khoảng cách gần như vậy sao?

Từ giây phút ấy trở đi, duyên phận của bọn họ giống như thủy triều dần dần tràn đến, cuối cùng biến thành loại quan hệ như bây giờ, nghĩ lại, quả thật có chút cảm giác không thể tin nổi.

—–

Ban đêm, sau khi trở lại phòng của mình tắm rửa xong, Thiệu Huân nhận được điện thoại của muội muội.

"Giai Huệ, là em ah?" thanh âm của muội muội truyền đến từ bên kia điện thoại làm cho Thiệu Huân kìm không được nở một nụ cười thật ôn nhu, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ hơn rồi. Anh hỏi. "Sao lại gọi điện muộn vậy?"

"Anh, gần một tháng rồi anh không về nhà..."

Thanh âm oán giận của muội muội truyền đến, Thiệu Huân ha ha cười to.

"Sao vậy, nhớ anh à?"

"Từ trước tới giờ, anh chưa từng rời nhà lâu như vậy, hiện tại trong nhà chỉ có mỗi mình em, rất buồn..."

"Vậy em phải đi tìm bạn trai a, sắp hai mươi tư rồi, nên có bạn trai đi thôi."

"Nếu không phải là người tốt như anh, em không cần!"

"Cẩn người người ta nói em có bệnh "Luyến huynh" đấy."

"Ai dám nói? Em nhất định sẽ đánh cho người đó một trận! Hừ!"

"Em hung dữ như vậy, anh thực sự sợ là không gả em đi được a." Thiệu Huân lắc đầu bất đắc dĩ nói.

"Gả không được thì để anh nuôi em cả đời, hắc hắc... dù sao Úc tỷ cũng thích em như vậy, em nghĩ hai người chắc chắn không ngại nuôi em đi. A, lại nói đến Úc tỷ, chút nữa em quên mất mục đích chính rồi. Ngày kia là sinh nhật Úc tỷ, anh có thời gian về nhà không vậy..?"

"Ngày kia?" Thiệu Huân nhíu mày nghĩ một chút, trả lời. "Có khả năng là sẽ rảnh rỗi vào buổi tối, vì Bắc Tề tiên sinh phải đi yến hội, chỉ cần anh trở về trước hắn, chắc là không có vấn đề gì."

"Vâng. Vậy anh phải tranh thủ nha, đây là sinh nhật đầu tiên của Úc tỷ từ khi hai người thành đôi, hy vọng hai người có thể ở bên nhau."

"Anh biết, anh sẽ đi."

"Vậy thì được rồi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa. Tạm biệt."

"Uhm, ngủ ngon."

"Anh ngủ ngon."

#29

Ngày hôm sau, Thiệu Huân lựa lúc mà xin phép Bắc Tề Lạc, buổi tối ngày mai, khi hắn đi yến hội, anh hy vọng có mấy tiếng về nhà.

"Trong nhà có việc sao?" Bắc Tề Lạc đang ăn sáng, nghe anh nói vậy, ngừng lại hỏi.

"Không phải." Thiệu Huân vắt chiếc khăn ăn trên cánh tay, nhẹ lắc đầu. "Không phải. Ngày mai là ngày sinh nhật của bạn gái tôi, nên tôi muốn làm bữa tiệc chúc mừng nàng."

Động tác nhấm nuốt thức ăn của Bắc Tề Lạc ngừng lại, hắn nhìn chăm trú vào khoảng không trước mặt, im lặng suy nghĩ cái gì đó.

Sau đó, hắn buông dĩa ăn, dùng khăn tay lau miệng rồi đứng lên.

"Ngài không ăn nữa sao?" Thiệu Huân nghi hoặc nhìn hắn, rõ ràng hắn chỉ mới ăn có mấy miếng mà thôi.

"Không ăn nữa."

Bắc Tề Lạc cắm hai tay vào trong túi quần, đi ra phòng khách, ngồi xuống đọc báo sớm ở sô pha.

Thiệu Huân ngạc nhiên. Sao hôm nay hắn lại không vào thư phòng? Vì vậy anh đi đến gần hắn, nhẹ giọng hỏi.

"Ngài cần đồ uống gì không ạ?"

"Không cần."

"Vâng. Vậy tôi xin rời đi một chút."

"Uhm."

Bắc Tề Lạc lật một tờ báo, Thiệu Huân liếc nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

Anh cảm thấy Bắc Tề Lạc có chút là lạ, nhưng khi anh xin phép hắn ngày kia có chuyện xin nghỉ, hắn cũng đâu có phản ứng gì đâu?

Chẳng lẽ hắn cảm thấy khó chịu khi anh muốn xin phép nghỉ?

Không có khả năng. Nếu không muốn, hắn đã nói rõ ra rồi. Dù sao, hắn cũng là chủ nhân của anh.

Nhưng mà, thực sự không hy vọng hắn sẽ phản đối.

Đây là sinh nhật đầu tiên của Úc Ngôn từ khi hai người chính thức thành người yêu, anh thực sự rất muốn cùng nàng làm kỷ niệm.

Hơn nữa chuyện này, nếu không phải muội muội nhắc, anh cũng không hề nhớ chút nào cả. Hầu như ngày nào anh cũng nói chuyện điện thoại với Úc Ngôn, mà Úc Ngôn không hề nói cho anh biết, nguyên nhân chắc chắn là vì nàng lo lắng cho công việc của anh.

Một người bạn gái biết suy nghĩ cho anh như vậy, nếu ngay cả ngày sinh nhật anh cũng không thể tổ chức chúc mừng nàng, vậy thì thật là... quá xấu hổ.

Thời gian kế tiếp, trừ những lúc Bắc Tề Lạc gọi anh mang đồ uống đến, hắn cơ hồ chưa cùng anh nói cái gì cả.

Vì thế hiện tại, Thiệu Huân đang vô cùng lo lắng, vì Bắc Tề Lạc không hề có ý đồng ý cho anh về nhà.

Một ngày trôi qua trong không khí trầm lặng khó chịu như vậy, cho đến khi ngày thứ ba rốt cuộc đến, thì Thiệu Huân một lần nữa ở bữa sáng của Bắc Tề Lạc, lấy dũng khí nói. "Tôi...."

"Thiệu Huân, ngươi có lễ phục sao?" Bắc Tề Lạc còn nhanh hơn anh một bước, vừa chậm rãi ăn vừa bình tĩnh nói.

"Sao cơ?" ngôn ngữ đột nhiên của hắn làm cho Thiệu Huân ngay người một lúc.

"Nếu không có, vậy cùng ta đi ra mua một bộ đi, tham gia vũ hội mà không ăn mặc cẩn thận một chút, sẽ bị người nhạo báng."

"Vũ...vũ hội...?" Thiệu Huân hoàn toàn ngây ngốc rồi.

"Đúng vậy." Bắc Tề Lạc gật đầu. "Vũ hội đêm nay, ngươi cũng phải tham gia."

Một lúc sau, Thiệu Huân mới khôi phục tinh thần lại, đầu sắp xếp lại mọi việc, anh mới hỏi lại Bắc Tề Lạc. "Vì sao tôi lại phải đi tham gia vũ hội?"

Bắc Tề Lạc nhìn hắn một cái. "Bởi vì đây là mệnh lệnh của ta."

"Tôi... tôi chỉ là một quản gia... không có tư cách đi..."

"Chỉ là một bữa tiệc chúc mừng mà thôi, sẽ không có ai để ý đến thân phận của ngươi."

"Tôi... có thể cự tuyệt được không..."

"Trừ khi ngươi không muốn làm ở đây nữa."

Lời nói của Bắc Tề Lạc làm cho Thiệu Huân choáng váng, anh suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể nghĩ ra lí do vì sao Bắc Tề Lạc lại muốn anh cùng đi yến hội. Vì thế anh quyết định hỏi thẳng.

"Ngài... vì sao lại muốn dẫn tôi đi tham dự vũ hội?" anh nơm nớp lo sợ hỏi, vì sắc mặt của Bắc Tề Lạc thọat nhìn có vẻ lạnh lẽo.

"Để cho ngươi kiến thức một chút những tình huống như vậy. Miễn cho sau này, ta muốn mở vũ hội, mà ngươi lại không biết cái gì cả. Ta cũng không muốn có một người quản gia mù mờ như vậy." Lạnh lùng mà liếc nhìn anh một cái, Bắc Tề Lạc lau miệng bỏ đi, đi được vài bước, hắn quay đầu lại nói. "Ngươi chuẩn bị một chút, mấy tiếng nữa, chúng ta cùng đi ra ngoài, đi mua lễ phục cho ngươi."

Sau đó, hắn quay đầu rời đi, không nói thêm gì nữa.

Thiệu Huân nhìn hắn rời đi, lông mày nhăn lại.

Anh cảm thấy lí do của Bắc Tề Lạc quá gượng ép, nhưng lại không dám mở miệng hỏi vặn lại hắn, lại càng không có quyền gì mà mở miệng phản đối. Dù sao anh cũng là người làm công ăn lương, nếu chọc giận hắn, chỉ rước lấy thêm mệt nhọc vào thân, mất công việc.

Nhưng mà, sinh nhật của Úc Ngôn biết làm thế nào bây giờ?

Thiệu Huân uể oải thở dài một hơi, bỏ chiếc khăn trắng trên tay xuống mặt bàn, sau đó vô lực mà ngồi xổm xuống.

Thiệu Huân chán nản thầm kêu, lại không biết rằng Bắc Tề Lạc đứng ở trên tầng hai nhìn xuống, hắn đứng đó nhìn anh suy ngẫm một lúc, rồi mới quay người đi hẳn.

#30

Bắc Tề Lạc lái xe, đưa hai người đến nơi mua lễ phục, Thiệu Huân đến nơi, trợn mắt há mồm mà nhìn bài hiệu cửa hàng, nơi mà anh bình thường đi ngang qua cũng là không dám, đừng nói gì đến vào trong mua đồ.

"Yên tâm, tiền mua quần áo ngươi không cần trả, coi như ta tặng cho ngươi đi." Bắc Tề Lạc liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của Thiệu Huân, lạnh lùng vất lại một câu rồi đi vào trong cừa hàng.

Hắn đã nói đến mức như vậy rồi, thì Thiệu Huân cũng không còn kiếm được lí do gì mà cự tuyệt nữa.

Quả thực, anh không hề muốn xuất hiện ở nơi này, nếu có thể chọn, anh thực sự muốn đi ra chợ, chọn một hai món quà nhỏ, làm quà sinh nhật cho Úc Ngôn.

Hình như Bắc Tề Lạc sau khi thấy anh xin phép về nhà, mới nghĩ ra cái lí do muốn anh đi đến lễ hội cùng. Nhưng nguyên nhân là gì? Nghĩ phá óc, Thiệu Huân cũng không nghĩ ra lí do nào khả thi. Anh chỉ có thể nghĩ ra một khả năng.

Bắc Tề Lạc lúc ấy ghét cay ghét đắng mấy cái vũ hội này, mà lại nghe thấy anh xin về nhà cùng ăn sinh nhật với bạn gái vô cùng hạnh phúc, nên mới ghen tị, vì thế quyết định lôi kéo anh đi tham gia vũ hội đáng ghét này.....

Nhưng nếu thực sự là như vậy, thì Bắc Tề Lạc.... cũng quá trẻ con rồi...

Mò mẫm theo sau Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.

Bắc Tề Lạc vừa bước vào trong cửa hàng, nữ nhân viên cửa hàng đã chạy ra, nở nụ cười sáng lạn mà đón tiếp hắn. "Bắc Tề tiên sinh!"

Bắc Tề Lạc uh một cái, rồi hỏi. "Quản lí của các ngươi đâu?"

"Ngài ấy đang nới chuyện với một vị khách, ngài tìm ngài ấy có việc sao?"

"Đúng vậy, khi nào hắn ta rảnh rỗi?"

"Này, tôi cũng không rõ lắm..." cô gái trẻ chần chờ một lúc, sau đó mới nói. "Nếu không, ngài chờ một chút, tôi đi thông báo cho quản lí biết ngài đã đến?"

"Uhm." Bắc Tề Lạc gật đầu.

"Xin mời ngài ngồi. Tôi đi tìm quản lí." Cô gái trẻ mời Bắc Tề Lạc ngồi xuống sô pha, sau đó quay sang nhìn Thiệu Huân. "Vị tiên sinh này ngài...."

"Tôi đứng được rồi." Thiệu Huân vội vàng nói.

Nhưng Bắc Tề Lạc lại lạnh lùng nhìn anh, nói. "Ngươi cũng ngồi xuống đi."

Trong lòng ngầm thở dài một hơi, Thiệu Huân không được tự nhiên mà ngồi xuống cạnh Bắc Tề Lạc.

"Hai vị muốn uống gì sao?" nhìn thấy cả hai người cùng ngồi xuống, cô gái trẻ cười hỏi.

"Tôi không cần...."

"Hai chén cà phê."

Thiệu Huân bị thanh âm cường ngạnh của Bắc Tề Lạc làm giật mình, vô lực mà buông lỏng hai vai, đành phải quay sang lễ phép nói. "Vậy cho hai chén cà phê ạ."

"Hai vị chờ."

Cô gái quay người, bảo một người khác đi pha cà phê, còn chính mình thì chạy lên tầng hai tìm người.

Tỏng lúc chờ đợi, Thiệu Huân cố tìm đề tài đánh vỡ sự trầm lặng. "Ngài hình như là khách quen của cửa hàng này?"

"Cửa hàng này thuộc về một nhà thiết kế thời trang quốc tế nổi tiếng, hắn ta chuyên thiết kế trang phục cho những người có tiền. Mẹ của ta rất thích quần áo do hắn may, vì thế Bắc Tề gia đã trở thành khách quen của nơi này. Ngay cả quần áo của ta, hầu hết cũng đều do hắn làm."

"Hòa ra là vậy." Thiệu Huân trả lời một câu, lại nhìn nhìn bộ quần áo mà Bắc Tề Lạc đang mặc, lúc này anh mới nhận ra, tất cả những bộ quần áo hắn mặc đều rất vừa người, cho dù là màu sắc hay là cách thiết kế. Hóa ra hắn còn có hẳn một nhà thiết kế thời trang chuyên may quần áo.

Nhưng mà... nói như vậy, những bộ quần áo này nhất định sẽ rất đắt tiền...

Lúc này, một cô gái xinh đẹp đoan trang bưng cà phê của hai người lên, mà đúng lúc này, thanh âm sang sảng từ trên tầng hai bỗng nhiên vọng tới.

"Thật sự là ngươi sao, Bắc Tề Lạc. Nghe người ta nói ngươi đến cửa hàng của ta, làm ta giật cả mình. Ngươi chưa từng bao giờ đến đây a! Ngươi đại giá quang lâm, thực sự làm cho căn tiệm nhỏ của ta bừng sáng quang huy!"

Thiệu Huân ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một người tầm bốn mươi tuổi, bề ngoài có vẻ khá ổn trọng, khi cười tươi còn để lộ ra núm đồng tiền bên má, làm hòa tan vẻ mặt hơi cứng ngắc đoan chính của y. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, đối phương đã để lại một ấn tượng tốt trong lòng Thiệu Huân.

Cảm giác người bên cạnh đứng lên, Thiệu Huân cũng lập tức buông cốc cà phê đứng lên theo.

Nhìn người kia đi gần lại phía mình, khuôn mặt Bắc Tề Lạc lạnh lùng không có biểu hiện gì, bình thản mà nói. "Ngươi nói quá lời, Tống tiên sinh. Thanh danh của ngươi đã vang trên khắp hơn một nghìn cửa hiệu thời trang nổi tiếng trong ngoài nước, làm gì cần ta đến để vẽ thêm chân cho rắn."

Người kia bất đắc dĩ mà cười cười. "Ngươi a, dùng khuôn mặt lạnh lùng nói ra những lời nói này, thực sự làm cho người ta muốn tức giận cũng không được."

"Đừng nói lung tung nữa, ta tìm ngươi có việc, hiện tại ngươi có thời gian sao?" Bắc Tề Lạc ngay cả mi cũng chưa nháy một chút, hỏi thẳng.

Người kia có vẻ như cũng đã quen bộ dạng như vậy của Bắc Tề Lạc, nên chỉ cười nói. "Chỉ tính mỗi việc ngươi tự mình tìm đến ta hôm nay, thì cho dù ta không rảnh rỗi, cũng phải giành thời gian mà tiếp đón ngươi thôi. Nói đi, chuyện gì?"

Bắc Tề Lạc liếc mắt nhìn sang Thiệu Huân đứng ở bên cạnh, nói. "Tìm một bộ lễ phục cho hắn, để tham dự vũ hội."

"Hắn?" cho đến lúc này, người này mới để ý đến sự tồn tại của Thiệu Huân, y cao giọng hỏi. "Hắn là ai vậy, mà lại có thể để cho ngươi tự mình đưa đến nơi đây?"

"Tôi là quản gia của Bắc Tề tiên sinh." Nghe thấy y hỏi, Thiệu Huân lập tức trả lời.

"Quản gia??" người này càng giật mình, nhìn về phía Bắc Tề Lạc, thấy hắn gật đầu, trong mắt y hiện lên chút không thể tin được.

"Chỉ là quản gia mà thôi, đâu quan trọng đến mức ngươi phải tự mình đưa đến đâu?"

Nhìn thấy dấu hỏi chấm trong mắt của y và của cả Thiệu Huân, Bắc Tề Lạc dừng một chút mới lạnh lùng nói. "Dù sao ta cũng đang nhàn rỗi ở nhà, nên liền dẫn hắn đến. Hơn nữa, nếu để hắn tự mình đi mua, hắn nhất định sẽ mua mấy thứ đồ rẻ tiền!"

Từ khi nào mà Bắc Tề Lạc hiểu biết mình như vậy? Thiệu Huân nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái.

"Thôi được rồi, nhanh lên nào. Tối nay hắn phải tham gia cũ hội, Tống Kiều ngươi nhanh chọn cho hắn một bộ đi."

"Đêm nay cần luôn á?" Tống Kiều đặt tay dưới cằm, nhìn nhìn Thiệu Huân suy nghĩ. "Thời gian hơi vội một chút, vậy chỉ có thể chọn một bộ may sẵn cho hắn mặc."

Đi đến trước mặt Thiệu Huân, y ngắm nghía anh một lúc, rồi dùng tay đập lên lưng Thiệu Huân một cái. "Quay lưng ra cho ta đo nào!"

Thiệu Huân thấy Tống Kiều đột nhiên trở nên nghiêm túc nên hơi giật mình một chút, phản xạ mà thẳng lưng lên.

Sự hợp tác của anh làm cho Tống Kiều gật đầu, bàn tay đặt trên lưng Thiệu Huân hạ xuống một chút, sau đó dừng ở hai bên hông, rồi y lùi ra sau vài bước nói. "Dáng người không tồi, chiều cao cùng vừa phải... hôm nay ta cũng vừa làm xong một bộ lễ phục cho khách, chắc là sẽ hợp với ngươi... Tiểu San, mau đem bộ quần áo trong phòng làm việc của ta đến đây..."

"Vâng!" một người tiểu trợ lí đang sửa sang lại quần áo trên giá vội vàng trả lời, chạy vào phòng làm việc của y lấy đồ.

Sau đó không lâu, nàng mang theo một gói quần áo to đi ra đưa cho Tống Kiều. Y nhận lấy, cẩn thận mà mở ra, đưa đến trước mặt Thiệu Huân, nói: Ngươi đi thay bộ quần áo này ra."

#31

Thiệu Huân vào phòng thay quần áo, Bắc Tề Lạc lẳng lặng đứng ngoài chờ.

Qua hơn mười phút, thanh âm sang sảng của Tống Kiều lại truyền đến. "Tốt lắm, Lạc, ngươi nhìn xem như vậy đã được chưa?"

Bắc Tề Lạc quay đầu lại, khi nhìn thấy Thiệu Huân xuất hiện ở phía sau Tống Kiều, trong đôi mắt xinh đẹp của hắn hiện lên một chút kinh ngạc...

Tống Kiều mỉm cười, kéo Thiệu Huân ra trước, sau đó nói với Bắc Tề Lạc. "Ngươi cảm thấy sao?"

Bắc Tề Lạc không trả lời ngay, mà lẳng lặng nhìn người đứng trước mắt mình... phải chậm đến mấy giây sau, hắn mới nói. "Ta muốn bộ quần áo này, cất cẩn thận vào túi cho ta."

"Này... chỉ sợ không được." Tống Kiều cười lắc đầu. "Bộ quần áo này là do người ta đặt làm, ta cảm thấy hắn mặc sẽ hợp nên mới để cho hắn thử, ta có thể cho ngươi một bộ quần áo khác có cùng số đo như vậy, màu sắc thì hơi nhạt một chút..."

"Không, ta muốn bộ này." Bắc Tề Lạc nhìn thẳng Tống Kiều, biểu hiện kiên quyết.

"Không được, ta đã nhận tiền đặt cọc của người ta rồi..."

"Ngươi cứ cho giá đi, bao nhiêu ta cũng sẽ trả."

"Đây không phải là vấn đề về tiền. Ngươi cũng là thương nhân, nên hiểu được chữ Tín có ý nghĩa như thế nào."

Bắc Tề Lạc trầm ngâm một lúc, ánh mắt chuyển sang Thiệu Huân.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Thiệu Huân nhợt nhạt cười. "Vậy chọn lại một bộ khác cũng được mà."

Thu hồi ánh mắt, Bắc Tề Lạc nhìn Tống Kiều, nói. "Bộ quần áo này là do vị khách nào đặt may, nói cho ta biết, ta tự nói chuyện với người đó, cũng sẽ trả tiền may đàng hoàng."

Không chỉ Thiệu Huân, ngay cả Tống Kiều cũng giật mình sửng sốt. Chỉ vì một bộ quần áo cho quản gia mà thôi, có cần nghiêm trọng đến mức vậy không?

"Ngươi thực sự rất muốn bộ quần áo này?" Tống Kiều hỏi lại.

"Uhm." Hắn chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhưng sự kiên quyết khẳng định trong ngữ khí rất rõ ràng.

Tống Kiều nghĩ một lúc, sau đó nhẹ giọng nói. "Người đặt bộ quần áo này, hai ngày sau mới cần. Nếu ta đẩy nhanh tiến độ, chắc là có thể làm xong..." lúc này, y ngẩng đầu nói với Bắc Tề Lạc. "Được rồi, bộ quần áo này bán cho ngươi. Đù sao nó cũng hợp với hắn như vậy, nếu bỏ lỡ, quả thật cũng đáng tiếc."

Rốt cuộc, Bắc Tề Lạc cong khóe miệng, để lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, hắn khẽ gật đầu với Tống Kiều, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn. "Cám ơn ngươi."

"Ai nha, lần đầu tiên nghe thấy ngươi nói cám ơn. Hành vi hôm nay của ngươi, quả thực làm cho người ta ngạc nhiên không thôi! Hắn thực sự chỉ là quản gia của ngươi thôi sao?"

Tống Kiều chỉ vào Thiệu Huân, nghi hoặc hỏi.

Bắc Tề Lạc liếc Thiệu Huân một cái, bình tĩnh trả lời. "Hắn chính là quản gia của ta."

Ánh mắt của Tống Kiều nói rõ ràng y không tin, nhưng y quả thật không dám hỏi lại.

"Đi thay quần áo đi, đưa bộ lễ phục này cho nhân viên cửa hàng gói lại, rồi chúng ta về." Bắc Tề Lạc quay người, phân phó Thiệu Huân.

"Vâng." Thiệu Huân khom người chào, rồi mới quay vào phòng thay đồ.

Khi anh quay người đi, Tống Kiều để ý, Bắc Tề Lạc vẫn nhìn anh chằm chằm không rời mắt, y liền cười nói. "Bắc Tề Lạc, vẫn là Bắc Tề Lạc của trước đây sao?"

"Cái gì?" Bắc Tề Lạc nghe không rõ y nói gì.

Tống Kiều lắc đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng trên mặt vẫn mang theo một nụ cười thản nhiên.

—–

Câu "Người đẹp vì lụa" quả nhiên không sai.

Khi Thiệu Huân mặc bộ lễ phục kia xuất hiện trước mắt Bắc Tề Lạc, hắn quả thực không thể nhận ra anh.

Dáng vẻ bên ngoài của Thiệu Huân không tồi, nhưng bình thường anh gây cho người khác cảm giác rất nhạt, giống như thiếu một cái gì đấy, không thể hấp dẫn người khác.

Hắn biết, Thiệu Huân cười rất ôn hòa, giống như ánh sáng ban mai, hắn biết, tính cách Thiệu Huân mềm mại như nước, tự nhiên tinh thuần, gặp nóng thì nở ra mà gặp lạnh thì biết co lại....

Nhưng hắn lại không biết, màu đen lại thích hợp với một người như ánh mắt trời như vậy, không biết anh cười lên lại có thể làm lòng người rung động như vậy, không biết ánh mắt anh có thể lấp lánh giống như một ngôi sao động lòng người....

Hắn không biết, vì sao, giây phút kia, có một chỗ nào đó trong lòng hắn bỗng trở nên mềm nhũn, ấm áp.....

Có một thứ gì đó, bỗng nhiên xuất hiện....

( =w= còn có thể là gì nữa~ Anh fall in love với người ta rùi~)

#32

Trên đường trở về, Thiệu Huân đột nhiên nói muốn xuống xe.

"Làm sao vậy?" Bắc Tề Lạc đỗ xe lại ven đường, quay sang hỏi anh.

"Tôi có thể đi đến chỗ này một chút sao?" Thiệu Huân cẩn thận mà hỏi ý kiến của hắn.

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Tôi muốn đi mua mấy thứ ấy mà."

"Thứ gì?"

"Quà sinh nhật cho người yêu tôi." Thiệu Huân cười nhợt nhạt. "Tuy tôi không thể tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật cô ấy, nhưng quà thì không thể thiếu được, tôi mua xong sẽ nhờ người giúp tôi tặng cho cô ấy."

Bắc Tề Lạc trầm mặc, ngón tay khẽ gõ lên tay lái.

"Không được sao?" hắn không nói gì, làm cho Thiệu Huân hơi nhăn mày hỏi.

Bắc Tề Lạc liếc nhìn anh một cái, hỏi. "Cần bao nhiêu thời gian?"

"Tôi cũng không chắc. Có lẽ tầm một hai tiếng gì đấy."

"Ta không có nhiều thời gian để chờ ngươi như vậy."

"Vậy ngài cứ về trước đi ạ. Khi nào xong tôi đi xe bus về cũng được." Thiệu Huân cũng không có ý định làm cho hắn chờ.

"Ngươi muốn ta trở về một mình?!!" ánh mắt Bắc Tề Lạc trở nên nguy hiểm.

"Có... Có vấn đề gì sao ạ?" ngươi có phải là trẻ con đâu mà không tự về nhà một mình được..?

Bắc Tề Lạc lại bắt đầu trầm mặc, qua một lúc hắn mới đột nhiên nói. "Ta đi cùng với ngươi."

"Hả? Không phải ngài nói ngài không có thời gian sao?" Thiệu Huân kinh ngạc nhìn hắn.

"Nhiều chuyện!" Bắc Tề Lạc cứng rắn chặn họng Thiệu Huân, sau đó mở cửa đi xuống xe.

"Không phải là muốn đi mua đồ hay sao? Còn không nhanh lên!" vừa bước xuống, hắn liền quay lại thúc giục người còn ở bên trong xe.

Thiệu Huân vẫn đang không hiểu mọi chuyện ra sao, chỉ có thể xuống xe đi theo Bắc Tề Lạc, trong lòng anh vẫn đang thắc mắc, không biết Bắc Tề Lạc hôm nay sao lại kỳ quái đến vậy.

Rõ ràng nói không có thời gian, lại còn muốn cùng anh đi mua đồ. Lúc nãy ở chỗ Tống Kiều cũng vậy, đâu cần thiết cứ phải mua bộ quần áo kia mới được đâu...

Thiệu Huân đi theo Bắc Tề Lạc vào trong một trung tâm thương mại lớn. Diện mạo cùng khí chất phi phàm của Bắc Tề Lạc nhanh chóng thu hút lấy ánh mắt của mọi người.

Bắc Tề Lạc cũng đã thói quen với những ánh mắt kinh diễm như vậy, nhưng Thiệu Huân lại mất tự nhiên cực kì. Anh thực sự rất muốn khuyên Bắc Tề Lạc đi về trước, nhưng theo những gì anh biết về Bắc Tề Lạc, thì con người này đã quyết tâm làm chuyện gì đó thì căn bản là không có khả năng từ bỏ.

"Rốt cuộc ngươi muốn mua cái gì vậy? Nhanh lên, ta không có thời gian!"

Bắc Tề Lạc đi ở phía trước không ngừng cằn nhằn thúc giục Thiệu Huân, làm cho anh cảm thấy bất đắc dĩ, nếu không có thời gian ngươi đi về trước đi, sao lại còn cố tình đi theo rồi phàn nàn không dứt... haizz

"Tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ mua cái gì. Nên cứ đi quanh quanh ngắm một vòng đã." Thiệu Huân hạ thấp thanh âm, cực kì cung kính mà nói.

"Nếu muốn tặng quà cho bạn gái thì quan trọng nhất là phải nghĩ ra nên mua thứ gì..." Bắc Tề Lạc cũng nhíu mày.

"Đây là lần đầu tiên tôi mua quà tặng cho người yêu..." nói đến đây, Thiệu Huân hơi ngượng ngùng một chút, nói tiếp. "Hy vọng có thể chọn được một món quà làm cho cô ấy hài lòng vui vẻ..."

Thiệu Huân không biết, khi Bắc Tề Lạc nhìn thấy anh trong dáng vẻ kia, tròng mắt có chút co rút, sâu hơn một chút. Im lặng một hai giây, hắn nói. "Vậy để ta chọn giúp ngươi, ta cũng hay mua đồ tặng cho phụ nữ, ta biết quà như thế nào có thể lấy lòng bọn họ dễ dàng nhất."

Nghe thấy hắn nói vậy, hai mắt Thiệu Huân sáng ngời lên. "Là cái gì vậy?"

Nhún nhún vai, Bắc Tề Lạc trả lời: "Xe, trang sức kim cương, ngọc, quần áo hàng hiệu, hoặc là mang họ đến khách sạn...."

Thiệu Huân thực sự rất muốn trợn trắng mắt nhìn hắn... tên này nghĩ Úc Ngôn cũng giống như mấy người phụ nữ ái mộ hư vinh thích cùng hắn phát sinh quan hệ sao... Nếu Úc Ngôn thực sự là người phụ nữ như vậy, anh và cô ấy căn bản không có cơ hội thành một đôi...

"Thôi, tôi tự mình chọn vẫn là tốt nhất..." Thiệu Huân tự rẽ vào một quầy bán đồ trang sức ở bên cạnh.

Bắc Tề Lạc thấy thế, liền đi theo.

Thiệu Huân ngắm nhìn một lúc, sau đó ánh mắt của anh bị một chiếc nhẫn đá tinh sảo thanh lịch hấp dẫn, anh nói với người bán hàng. "Tiểu thư, có thể lấy chiếc nhẫn kia ra cho tôi xem một chút được không?"

"Được ạ, ngài chờ một chút." Người bán hàng cười sáng lạn với anh.

Bắc Tề Lạc đang đứng cạnh Thiệu Huân, khi người bán hàng đưa chiếc nhẫn cho Thiệu Huân xem, ánh mắt của hắn khẽ híp lại.

"Ngươi muốn tặng nhẫn cho người yêu?"

"Khi nào thích hợp, tôi sẽ tặng cô ấy." Thiệu Huân chăm chú quan sát chiếc nhẫn, tùy ý mà trả lời, không để ý đến ngữ điệu đã xuống âm độ của Bắc Tề Lạc.

"Ngươi có biết ý nghĩa của việc tặng nhẫn cho ngươi yêu không hả?" giọng nói của Bắc Tề Lạc lạnh như băng.

"Đương nhiên biết." Thiệu Huân ngẩng đầu, cười rộ lên. "Lần đầu tặng nhẫn, chính là nhẫn cầu hôn."

Thiệu Huân cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trong tay, tuy rằng không phải là rất đắt tiền, nhưng cũng rất tinh xảo, anh hạnh phúc nói. "Tôi với Úc Ngôn đã quen nhau được gần bảy tháng rồi... tôi, cũng nên cầu hôn cô ấy...."

#33

Khuôn mặt của Bắc Tề Lạc lạnh lẽo vô cùng, hắn nhanh chóng giật lấy chiếc nhân trong tay Thiệu Huân, không thoải mái nói. "Sao ngươi lại keo kiệt như vậy? Hừ! Cầu hôn, cư nhiên dám mua loại hàng hóa rẻ tiền này. Có bản lĩnh, ngươi mua hẳn loại này này!"

Hắn tùy tay chỉ vào một quầy bán đồ sa sỉ phẩm, Thiệu Huân nhìn theo hướng tay của hắn, chưa kịp nhìn xem hàng hóa như thế nào, chỉ giá cả thôi cũng đã làm cho anh thở hốc vì kinh ngạc. "Tôi làm sao mua được thứ tốt như vậy a?"

"Mua không được thì đừng bắt chước người khác, cũng muốn đi cầu hôn!" Bắc Tề Lạc khinh thường hừ lạnh. "Ngươi nghĩ kết hôn là chuyện chơi đùa hay sao? Tiền mua nhẫn còn không có, thì lấy cái gì nuôi người ta? Ta không tin có người phụ nữ nào lại tình nguyện gả cho một tên nghèo kiết xác như ngươi!"

Lời nói của hắn quá độc địa a! Thiệu Huân nhíu máy nhìn người bên cạnh. Tuy rằng anh bị hắn coi thường, nhưng trong lòng anh cũng hiểu được, lời nói của hắn là hoàn toàn đúng.

Thiệu Huân chán nản mà hơi buông lỏng người, nói. "Vậy đừng mua nhẫn, đi xem thứ khác đi."

"Hừ." Bắc Tề Lạc hừ một tiếng, tùy ý đặt chiếc nhẫn trên tay xuống mặt bàn, sau đó đi theo Thiệu Huân sang quầy khác.

Sớm đã biết Bắc Tề Lạc ăn nói độc địa, nhưng hôm nay Thiệu Huân mới biết được chính xác miệng lưỡi của hắn độc như thế nào. Trong trung tâm thương mại, mỗi thứ anh nhìn trúng, đều bị hắn cười nhạt, sau đó châm chọc khiêu khích anh không tinh mắt, làm cho anh đối với món đồ kia hoàn toàn mất đi tin tưởng, không dám mua.

Đi đi lại lại đến hơn hai tiếng đồng hồ, mà dưới sức ép của Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân chẳng thể mua được cái gì, hai bàn tay vẫn trống trơn, cộng thêm tâm trạng bất đắc dĩ chán nản...

"Rốt cuộc nên mua cái gì đây?" Thiệu Huân bất đắc dĩ cúi đầu thở dài.

"Hừ, tất cả những thứ mà ngươi chọn ta đều cảm thấy không hài lòng." Bắc Tề Lạc đứng bên cạnh anh, ôm ngực hừ lạnh.

"Nhưng những thứ mà ngài vừa mắt đều là những thứ quá quý giá...." Thiệu Huân vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu.

"Ngươi rốt cuộc có mua hay không vậy? Ngươi có biết ngươi lãng phí bao nhiêu thời gian của ta rồi không?" Bắc Tề Lạc lạnh lùng nói, hắn bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn.

Thiệu Huân liếc nhìn người bên cạnh một cái, nhẹ giọng cẩn thận nói. "Hay là, ngài cứ lên xe trước đi, chờ tôi một chút, lâu nhất là nửa giờ, không, chỉ cần mười phút thôi, tôi sẽ trở lại..."

Tốt nhất cứ để hắn rời khỏi chỗ này, chứ có hắn ở đây, anh thực sự sẽ không mua được thứ gì làm quà tặng cho Úc Ngôn mất...

Bắc Tề Lạc cũng liếc nhìn anh một cái, khẳng định nói. "Không!"

Thiệu Huân lại càng trở nên suy sụp.

"Vậy... chủ nhân, ngài có thể chọn giúp tôi một món quà mà ngài cho là ổn được không vậy?"

Nghĩ nghĩ vài phút, Thiệu Huân thẳng thắn mà hỏi ý kiến của hắn.

Nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, Bắc Tề Lạc cũng im lặng một lúc, sau đó hắn quay người đi đến một hướng khác. "Đi theo ta đi."

"Vâng vâng!" không nghĩ tới người này thực sự sẽ giúp anh, Thiệu Huân vừa mừng vừa sợ chạy ở đằng sau hắn.

Bắc Tề Lạc giúp anh chọn một bức tranh được lồng trong một khung làm bằng gỗ, còn được điêu khắc những họa tiết hình hoa lá vô cùng tinh mĩ, bức tranh lồng ở bên trong mặt kính là một bức tranh cổ mang đậm phong cách Trung Quốc. Đó là một tòa tiểu đình các ở giữa hồ nước, ven hồ có những cây liễu khẳng khiu rủ lá xuống mặt nước, trong hồ, hoa sen nở rộ, còn có mấy con cá nhỏ đang bơi lội chơi đùa.

Người bán hàng nói, bức tranh này có một ý nghĩa ngầm, đó chính là "Trái tim đã có nơi thuộc về".(*) Nguyên văn "Tâm hữu sở chúc"

A? Thiệu Huân có chút khó hiểu...

Người bán hàng cười giải thích, trong bức tranh này, có liễu, đình, liên, ngư, đó là "Lưu đình luyến nhữ", ý nói là trong lòng đã có một người để yêu, trong trái tim có tình yêu, chính là đã có nơi chốn để dừng chân lại, đã có nơi thuộc về. (*)

Bức tranh tuy rằng không rất đắt, nhưng cũng vượt qua tâm suy nghĩ của Thiệu Huân. Tuy thế, nhưng anh vẫn dứt khoát mà mua bức tranh này.

Chỉ vì, bức tranh này quả thực rất có ý nghĩ.

"Chủ nhân, thật sự rất cảm ơn ngài, đã giúp tôi chọn một món quà có ý nghĩ như vậy." trên đường trở về, Thiệu Huân ôm bức tranh đã được bọc kỹ càng, cười không ngừng.

Bắc Tề Lạc không trả lời hắn, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, cho đến khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, Thiệu Huân lại đột nhiên hỏi.

Ngài nhìn thấy bức tranh này lúc nào vậy?

Bắc Tề Lạc hơi dừng chân một chút, lạnh nhạt mà trả lời. "Khi ngươi đang ngắm nhìn những thứ khác, thì ta bất chợt nhìn thấy bức tranh này."

"Vậy sao.." Thiệu Huân cũng không nói gì, gật gật đầu.

Thực ra khi nhìn thấy bức tranh này, hắn cũng không biết nó có hàm nghĩa gì. Chỉ cảm thấy, nó thật im lặng, thanh bình, ấm áp... giống người nào đó...

Liếc mắt nhìn người ở đằng sau một cái, Bắc Tề Lạc lại bước đi trước, lấy chìa khóa mở xe ra, sau đó bước lên ngồi xuống.

Thiệu Huân đưa bức tranh ra ghế sau, đặt nghiêm chỉnh cạnh bộ quần áo mà Bắc Tề Lạc mua cho anh, sau đó đi lên ghế phụ ngồi. Khi hai người đến đây cũng ngồi như như vậy.

"Chủ nhân, tôi định gửi bức tranh này cho người yêu luôn. Ngài có thể ghé qua chỗ chuyển phát nhanh một chút được không?"

"Uhm." Đồng ý một tiếng, Bắc Tề Lạc quay đầu xe, nhập vào dòng xe cộ tấp nập.

#34

Khi hai người về đến nhà đã là ba giờ chiều, Bắc Tề Lạc yêu cầu Thiệu Huân chuẩn bị cẩn thận những thứ cần thiết cho buổi tiệc lúc tối.

Chuẩn bị xong, anh còn tranh thủ ngủ một chút, khi tỉnh lại, anh gọi điện thoại cho em gái, không có người tiếp máy. Nghĩ nghĩ một lát, anh lại gọi điện thoại cho Úc Ngôn, nhưng cũng không có người nghe máy.

Hai người này lại đang làm gì vậy?

Cuối cùng, Thiệu Huân đành từ bỏ, cau mày buông di dộng xuống.

Nhưng chính lúc anh đang định chuẩn bị đi xuống tầng làm bữa tối, thì di động của anh đột nhiên vang lên, anh lập tức chạy đến ấn nút nghe.

"Anh, là anh sao?" điện thoại vừa thông, âm thanh sốt ruột của em gái anh truyền đến.

"Có chuyện gì vậy Giai Huệ?" Thanh âm lo lắng kia làm cho anh cảm thấy dự cảm không tốt.

"Anh, anh mau đến đây đi, Úc tỷ bị bệnh phải nhập viện."

—-

Cửa thư phòng đóng chặt truyền đến tiếng đập cửa khẩn trương, Bắc Tề Lạc chậm rãi ngẩng đầu nói.

"Vào đi."

Thiệu Huân mở cửa, dùng vẻ mặt xanh mét sốt ruột nói. "Chủ nhân, tôi muốn xin phép nghỉ."

Bắc Tề Lạc nhíu chặt mày lại, quả quyết từ chối. "Không được."

"Không được tôi cũng phải nghỉ!" Bắc Tề Lạc không ngờ thái độ của Thiệu Huân lại cường ngạnh như vậy.

"Ngươi không muốn làm việc ở chỗ của ta nữa sao?" Bắc Tề Lạc nheo mắt lại.

".... Đúng vậy, tôi không làm nữa, không làm!" Thiệu Huân nhịn không được mà rống lên, nói xong, anh cũng không ở đây được nữa, lao xuống cầu thanh.

Bắc Tề Lạc lắp bắp kinh hãi, cũng vội vàng chạy theo, nhưng hắn lại chậm một chút, vì Thiệu Huân đã kịp mở cửa lao ra ngoài, cửa lớn cũng bị sập mạnh rầm một cái.

Đến khi Bắc Tề Lạc chạy ra được ngoài đường, thì đã không thấy bóng dáng của Thiệu Huân đâu.

Hắn thô bạo mà hung hăng đạp cánh cửa một cái, cuối cùng lại sập mạnh cửa đi vào trong nhà.

—–

Theo chỉ dẫn của em gái, Thiệu Huân đi taxi đến bệnh viện. Anh nhìn thấy Giai Huệ đang đứng ngoài cửa bệnh viện chờ anh.

"Giai Huệ, Úc Ngôn thế nào rồi?"

Vừa nhìn thấy em gái, Thiệu Huân liền khẩn trương hỏi.

"Anh, cuối cùng anh cũng đến." nhìn thấy anh trai, Giai Huệ nhịn không được mà rơi nước mắt, nàng chui vào trong lòng anh, vừa khóc vừa nói. "Hôm nay là sinh nhật của Úc tỷ, em liền chạy đến nhà chị ấy chúc mừng.... nhưng chị ấy vẫn không ra ở cửa, lúc sau em lại nghe thấy bên trong phòng truyền ra âm thanh lạ... em rất sợ, liền gọi người phá cửa vào.... Em phát hiện Úc tỷ đã ngã ra đất, sắc mặt rất xấu.... không biết Úc tỷ sẽ ra sao nữa... anh..."

Thiệu Huân trong lòng cũng lo lắng như vậy, anh ôm chặt em gái, mở miệng an ủi nàng, nhưng bản thân anh lại cũng sợ hãi vô cùng...

Hai người chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, không biết qua bao lâu, đèn ở cửa phòng tắt, sau đó bác sĩ cùng y tá lần lượt đi ra khỏi phòng.

"Ai là người nhà của bệnh nhân?" một người bác sĩ vừa đi ra khỏi cửa phòng mổ đã tháo khẩu trang hỏi.

Thiệu Huân liếc nhìn Giai Huệ một cái, sau đó đi lên phía trước nói. "Tôi là bạn trai của cô ấy."

Bác sĩ nhìn anh một cái, sau đó lại hỏi. "Vậy người nhà của cô ấy đâu?"

"Người nhà của cô ấy đều đã mất hết, hiện giờ cô ấy sống một mình." Thiệu Huân hơi ảm đạm nói.

"Vậy sao..." Bác sĩ gật đầu một cái. "Vậy tôi nói với anh một chút, cô ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, tuy rằng chỉ cần tiểu phẫu cắt bỏ là xong, nhưng nếu để lâu quá cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần đưa cô ấy đến bệnh viện chậm một chút nữa, có lẽ đã không cứu được rồi. Bây giờ, cô ấy đã không có việc gì, cẩn thận nghỉ ngơi một thời gian là có thể xuất viện."

"Cảm ơn ngài, bác sĩ." Thiệu Huân nghe lời bác sĩ nói, cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng sau đó lại là cảm kích vạn phần.

Sau đó, Úc Ngôn được đưa vào phòng bệnh, vẫn đang hôn mê, Thiệu Huân lo lắng ở bên cạnh chăm sóc nàng.

Giai Huệ cũng ngồi một lúc, sau đó đi ra ngoài mua bữa tối cho ba người, tuy rằng rất lo lắng cho Úc Ngôn, nhưng cũng không thể quá gắng sức, nếu không một người vừa khỏi bệnh, lại có người khác ngã bệnh thì khổ.

Thiệu Huân vẫn ngồi cạnh giường, sắc mặt sầu não nhìn Úc Ngôn, người phụ nữ kiên cường đến mức làm cho người ta đau lòng.

Đúng vậy, người nhà của nàng, khi nàng học đại học đã lần lượt qua đời, cho đến hiện tại, nàng vẫn một mình sống như vậy. Rất nhiều lần, nhìn bóng dáng kiên cường của Nàng, anh đều cảm thấy lòng chua sót.

Từ trên người nàng, anh nhìn thấy bóng dáng của chính mình.

Tuy rằng Úc Ngôn không có em trai em gái cần chăm sóc nuôi nấng, nhưng nàng là một người phụ nữ, cũng yếu đuối mềm mại, đi được đến hôm nay, thật sự so với một người đàn ông như anh đã khó khăn hơn rất nhiều, cũng cần nhiều dũng cảm và can đảm hơn nữa.

Bởi vì có điểm chung, nên hai người mới có thể gặp nhau, mới có thể cùng một chỗ, đây chính là duyên phận của họ.

Úc Ngôn vẫn nói với anh như vậy, khi nói những lời này, ánh mắt của nàng luôn nhu tình, giống như một dòng nước sắp tràn ra ngoài, bao vây lấy anh, làm anh trốn cũng trốn không được. Mà thực tế, anh cũng không hề muốn trốn.

Anh cẩn thận cầm tay của nàng, đặt lên môi nhẹ nhàng mà hôn một chút, khi buông ra, anh nhìn thấy tay nàng giật giật. Ngẩng đầu lên nhìn, tầm mắt của anh và nàng bắt gặp nhau, không biết nàng đã tỉnh từ bao giờ, dùng đôi mắt ấm áp ý cười nhìn anh.

Anh cũng nở nụ cười.

Thiệu Huân nhẹ nhàng nói. "Tiểu Ngôn, anh rất nghèo, cũng không có bản lĩnh lớn lao gì, đi theo anh, em có khả năng sẽ phải chịu khổ... nhưng anh cũng nhất định sẽ thực yêu em, sẽ quân tâm trân trọng em bằng tất cả trái tim mình, cũng sẽ yêu thương con của chúng ta.... Anh, anh như vậy... em có nguyện ý gả cho anh không?"

Đôi mắt của Úc Ngôn mở to ra một chút, phát ra thứ hào quang chói mắt, chỉ một lát, nước mắt tràn đầy, nàng cười ấm áp, gật đầu đồng ý....

( =)) Anh Lạc khổ rồi....)

(*) Giải thích một chút cho những tình yêu nào chưa hiểu.

"心有所屬" _ Tâm hữu sở chúc _ Trái tim đã có nơi thuộc về. 

柳、亭、蓮、魚: Liễu, đình, liên, ngư _ 留停戀汝: Lưu đình luyến nhữ _ tám chữ này đồng âm với nhau. "Lưu đình luyến nhữ" theo ý hiểu của bạn là "Dừng chân lại để yêu ngươi". 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi