CHƯƠNG 1: NGƯỜI ĐÀN ÔNG SẮP CHẾT
Trấn nhỏ Tris.
Ánh chiều tà chiếu vào mặt Jimmy – người mới đi ra từ tiệm rèn khiến mặt hắn hồng cả lên, thân ảnh bị ánh sáng chiếu tạo thành cái bóng kéo dài giống như cây gậy trúc, vặn vẹo dán trên vách tường của tiệm.
Jimmy giắt trường kiếm mới mua ở bên hông, đôi mắt lập lòe kích động cùng hưng phấn, dường như lại nghĩ đến cái gì, hắn nheo mắt, phảng phất như đang tính kế, khuôn mặt tuấn tiếu nhiều thêm vặn vẹo cùng ác ý.
Hắn đi trên đường phố rộng lớn một lát rồi vào một gian lữ quán.
Không đến nửa giờ thì có thêm ba người trẻ tuổi trước sau đi đến, những người này không có chỗ nào trên người không là cẩm y hoa phục, ai cũng toát lên một cỗ hơi thở quý tộc xa hoa lãng phí.
Ba người lần lượt tề tụ trong phòng của Jimmy.
"Jimmy, kế hoạch thành công chứ?" Người thứ hai đi vào phòng là một người trẻ tuổi có một đầu tóc ngắn màu vàng kim cùng một gương mặt anh tuấn hơi mang tính trẻ con, gã là Aleur, tính tình nóng nảy nhất trong bốn người.
Jimmy kiềm chế không được tươi cười trên mặt, "Kế hoạch của chúng ta vạn vô nhất thất, y không có khả năng phát hiện ra."
Vừa nghe vậy khuôn mặt Aleur liền đầy hưng phấn.
"Vẫn nên để ý một chút, người nọ rất cảnh giác, nếu bị y nhận ra chỉ một tia không thích hợp, kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc." Người ổn trọng này là Carlos, hắn là người khởi xướng kế hoạch lần này, trong bốn người thân phận và địa vị của hắn cũng là cao nhất, vậy nên lời nói của hẳn cũng có trọng lượng nhất.
Jimmy và Aleur nghe được lời hắn nói lập tức bình tĩnh lại.
Người trẻ tuổi đi vào cuối cùng là Sasy.
Bốn người lần nữa xác định lại kế hoạch.
Màn đêm buông xuống rất nhanh, toàn bộ trấn nhỏ Tris đều được bao phủ trong một mảnh bóng đêm. Lúc này bốn người Carlos không ở trong phòng mà ngay lập tức đi đến địa điểm mục tiêu – phía Bắc trấn nhỏ Tris.
Trấn nhỏ Tris là một thị trấn tương đối đặc thù, nhìn bên ngoài chỉ là một trấn nhỏ nhưng thật ra trình độ phồn vinh có thể so với một thành thị trung đẳng, diện tích cũng tương đương một thành thị loại nhỏ, lại ngay chỗ giao giới giữa hai quốc gia, thường xuyên mậu dịch cùng giao thông bốn phương thông suốt đã bồi dưỡng nên phồn hoa nơi đây.
Rừng rậm Tasha nằm ở phía Bắc của trấn nhỏ Tris, có rất nhiều ma thú sinh sống trong đó, cho nên nó hấp dẫn rất nhiều nhà thám hiểm đến đây mỗi năm. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất giúp trấn nhỏ Tris phồn vinh như vậy.
Nhưng chỉ cần đến buổi tối, rừng rậm Tasha sẽ trở nên thâp phần nguy hiểm, bởi vì ban đêm là thời điểm mà ma thú hoạt động, cho nên trừ phi đặc biệt tự tin vào thực lực của chính mình nếu không nhóm những nhà thám hiểm thường sẽ cố gắng rời khỏi rừng rậm trước hoàng hôn.
Bốn người Carlos vừa đi đến cửa rừng rậm Tasha đã ngửi thấy một cỗ mùi máu tươi đặc sệt.
Ánh trăng trắng bạc chiếu vào một khối đất phía trước, đó là cửa vào rừng Tasha, hai bên cửa vào là hai khối đá cao ba mét dựng đứng.
Khối đá lớn ngày thường màu xám xịt, lúc này nhờ ánh trăng lại mơ hồ có thể thấy mặt trên của nó là từng đốm màu đen bất quy tắc, nhìn kỹ liền nhận ra đó là vết máu.
Không chỉ có như thế, trên mặt đất còn có rất nhiều thi thể ma thú, không con nào là không thiếu tay gãy chân, trong đó có một con ma thú là bị mổ bụng, phảng phất như có một cánh tay xuyên qua khoang bụng nó, máu tươi mang theo nội tạng chảy đầy đất, một màn máu me hung tàn tức khắc khiến sắc mặt bốn người trắng bệch.
"Quỷ, có quỷ..." Sasy tương đối nhát gan đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, ánh trăng chiếu lên vẻ mặt thảm hại của hắn, hai mắt hắn hoảng sợ nhìn chằm chằm mảnh rừng rậm ở tảng đá bên trái cửa vào kia. Nơi đó có một bóng người màu đen mờ mờ ảo ảo, ở nơi vừa trải qua một trận tàn sát tàn bạo có thể nói phát hiện khủng bố này khiến người ta sởn tóc gáy.
Ba người còn lại theo tầm mắt của Sasy mới phát hiện sự tồn tại của cái bóng đen này, trong lòng tức khắc thấy căng thẳng.
Carlos và Jimmy cơ hồ cùng lúc rút ra bảo kiếm bên hông chỉ hướng tới bóng đen kia, người trước áp lực đến mức tim như sắp nhảy đến yết hầu, la lớn: "Ai đang ở đó, ra đây!"
Sau một trận tĩnh mịch ngắn ngủi, bóng đen kia đột nhiên động, hơi hơi đong đưa thân người đi ra từ trong bóng đêm. Ánh trăng mỏng manh chiếu lên mặt y, ngũ quan anh tuấn như đao tước, đôi mắt đen sẫm lành lạnh như vực sâu vạn trượng, phảng phất lộ ra một quang mang âm lãnh.
Bốn người sau khi thấy khuôn mặt đối phương thì bỗng nhiên hít vào một hơi, chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở âm hàn đột nhiên thoát lên từ lòng bàn chân, thoáng chốc làm cả người bọn họ phát lạnh.
"Sao ngươi lại không chết?" Jimmy như bị dẫm vào chân nhảy dựng lên, biểu tình hoảng sợ nhìn y, giống như nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
Những lời này thoáng chốc gọi thần trí ba người còn lại trở về, rốt cuộc xác định nam nhân trước mặt chính là mục tiêu của bọn họ, nhưng y hẳn phải chết trong rừng rậm Tasha rồi chứ, bọn họ đã đặc biệt chế tạo bẫy rập vì y cơ mà?
Mí mắt Carlos hung hăng nhảy một chút, không biết vì cái gì mà cỗ bất an trong lòng càng nảy lên mãnh liệt, tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng. Bỗng nhiên, hắn chú ý tới tay nam nhân, chính xác mà nói là trường kiếm Rex nắm trong tay.
Máu tươi theo thân kiếm chảy xuống, tụ ở mũi kiếm, rồi vì không chịu nổi gánh nặng mà nhỏ giọt từng chút từng chút trên cỏ, cứ như máu tươi kia là vô cùng vô tận vậy, chỉ một chút đã khiến mặt đất bên dưới bị nhiễm đỏ một vùng to như bàn tay.
Ánh mắt Carlos đột nhiên quay lại trên mặt nam nhân, vừa lúc nhìn thấy khóe miệng nam nhân còn chưa rút đi mạt tươi cười hung tàn, dường như sắp tới là một màn trình diễn khiến y thấy "suиɠ sướиɠ", trong lòng lập tức phát run, "Không thể buông tha cho hắn!" Những lời này thốt ra như đâm cho mình một châm để lòng mạnh mẽ hơn.
"Đêm nay người phải chết ở nơi này!" Carlos càng thêm bình tĩnh, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm nam nhân, như đang nhìn một người sắp chết.
"Không sai, ngươi phải chết!" Jimmy lây bình tĩnh của hắn, rốt cuộc trấn định. Nếu nói trên thế giới này ai là người hi vọng nam này chết nhất, không tính đến ba người Carlos, thì đó chính là hắn, bởi vì hắn có lý do không thể không gϊếŧ nam nhân này.
Jimmy quay đầu đối mặt với hai người còn lại, nói: "Thiếu gia Aleur, thiếu gia Sasy, rút kiếm của các ngươi ra, chúng ta bốn người liên thủ, y vừa mới chiến đấu xong, hiện tại chắc chắn không phải là đối thủ của chúng ta!"
Hai người Aleur cùng Sasy bị hắn đả động phối hợp vây nam nhân ở giữa, bảo kiếm sắc bén dưới ánh trăng lập lòe quang mang lạnh lẽo.
"Xem ra đã chuẩn bị tốt, như vậy các ngươi đều đi chết đi." Nam nhân giơ trường kiếm nhiễm máu tươi trong tay lên, tươi cười tàn nhẫn trên mặt dưới ánh trăng mông lung càng thêm âm trầm khủng bố.
Chất lỏng ấm áp đột nhiên không kịp phòng ngừa bắn tung tóe lên mặt Sasy.
Sasy mờ mịt sờ mặt, chỉ thấy tay đầy máu tươi, nghe được tiếng Aleur hô to tên Carlos thì chợt bừng tỉnh, Carlos không phải đứng ở bên cạnh hắn sao? Sasy chuyển động cái cổ cứng đờ, sau đó nhìn thấy Carlos đang dùng một bàn tay che cổ, máu tươi phun trào từ khe hở ngón tay, chỉ trong khoảnh khắc đã nhiễm đỏ vạt áo trước của hắn.
Carlos trừng lớn mắt, sau đó ngã lăn trên đất, sau một hồi thì tắt thở, biểu tình hoảng sợ chết không nhắm mắt khiến Sasy sợ hãi hét lên.
"Ta muốn gϊếŧ ngươi!" Aleur phẫn nộ giơ bảo kiếm hướng nam nhân xông tới.
Nam nhân vung trường kiếm lên, một cánh tay vẫn đang nắm bảo kiếm bay lên không trung.
Hai đầu gối Aleur quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thê lương bi thảm.
"Ta không làm, ta không làm nữa!" Sasy lại lần nữa bị một màn này đánh sâu vào tinh thần, hắn ném bảo kiếm trong tay xuống rồi xoay người chạy.
Trường kiếm bay đến từ sau lưng xuyên qua người hắn.
Sasy đã chết.
Nam nhân nhìn về phía người duy nhất tay chân còn đầy đủ - Jimmy, nửa bên mặt giấu trong bóng đêm, đi về phía hắn.
"Không có khả năng, không nên, tại sao lại như vậy, lúc này sao ngươi còn có thể lợi hại như vậy..." Jimmy si ngốc hốt hoảng ôm đầu mình, tựa hồ một màn phát sinh vừa rồi làm hắn như thế nào cũng nghĩ không ra.
Tay nam nhân với qua chỗ hắn.
"Đi chết đi!" Jimmy bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt đầy dữ tợn giơ lên bảo kiếm chĩa hướng nam nhân.
"Oanh!" Một tiếng vang lớn, cả người Jimmy bay ra ngoài, bị quăng ngã cách đó không xa, sau khi run rẩy vài cái thì không còn hơi thở.
Tên cuối cùng.
Ánh mắt săn thú của nam nhân chuẩn xác tỏa định Aleur khiến gã hoảng sợ mà lui về phía sau.
....................
Cho dù là thời điểm bị xe đâm chết, Cách Ngôn cũng không cảm nhận được đau đớn kịch liệt rõ ràng như thế này, đau đến không thể hô hấp, bởi vì có vẻ cậu chết rất nhanh, còn chưa biết dư vị gì thì đã chết thẳng cẳng. Nhưng hiện tại là sao đây, không phải cậu đã chết rồi à, sau khi chết vẫn còn cảm giác được đau, cái này cũng quá hố người rồi, có thể để cậu chết tốt một chút không?
Cách Ngôn cho rằng lại nằm thêm một lúc thì chắc sẽ chết thôi, kết quả chỉ thấy đau nhức ở cổ ngày càng rõ ràng, giống như bị lăng trì vậy, cổ cùng ngực đều có cảm giác đau đớn nóng rát, cậu lấy tay lau thử một chút, tay đầy máu tươi.
Đê mờ!
Nhưng mà chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn còn đang đợi phía sau, một tiếng vang nặng nề rất nhỏ bị phóng đại trong bóng đêm, âm thanh run rẩy phù phiêu đến tai Cách Ngôn, cậu theo bản năng nhìn qua.
Một nam nhân cao lớn, cường tráng, cánh tay hữu lực hình như còn đang túm cổ một người, cậu không thấy rõ mặt hai người lắm, nhưng cậu biết dường như mình không cẩn thận mà xông vào hiện trường gϊếŧ người nào đó rồi...
CHƯƠNG 2: BÍ MẬT THẬT LỚN
Trời ạ, địa ngục cũng có án gϊếŧ người sao?
Cách Ngôn thình lình hít vào một hơi, không ngờ rằng, tiếng hít khí làm cậu bại lộ.
Nam nhân nhìn về phía cậu, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo làm cậu cứng người.
"Cứu, cứu ta." Người bị nam nhân bóp cổ trên không trung hướng cậu phát ra tín hiệu cầu cứu.
Cách Ngôn: "......." Anh trai, chính tôi còn đang sắp chết, nào có dư thừa sức lực đi cứu anh, anh tới cứu tôi còn kém không nhiều lắm. Dù bây giờ cậu không có vấn đề gì thì cậu cũng không cho rằng mình có thể đánh thắng được nam nhân toàn thân trên dưới đều tản ra một cỗ hơi thở nguy hiểm này.
"Răng rắc!"
Cách Ngôn hãi hùng khiếp vía nhìn người vừa cầu cứu cậu bị nam nhân vặn gãy cổ, đầu không tiếng động nghiêng sang một bên, trái tim lộp bộp rơi xuống, cảm thấy một cỗ dự cảm không tốt. Quả nhiên, nam nhân tùy tay ném thi thể một bên rồi hướng bên này đi tới, mỗi bước đều giống như đạp lên miệng vết thương của cậu, đau đớn vô cùng. Cậu dùng tính mạng mình cược, nam nhân này chắc chắn muốn diệt khẩu.
"Anh trai, có thể thương lượng chứ, tôi thề với trời tuyệt đối sẽ không đem chuyện anh gϊếŧ người nói ra, bằng không tôi kiếp sau đầu thai không có đại kỉ kỉ." Cách Ngôn chớp đôi mắt chân thành nhìn y.
Khóe miệng nam nhân tựa hồ nhẹ nhàng câu lên một chút.
Cách Ngôn nhờ ánh trăng vừa vặn nhìn thấy, trầm mặc trong chớp mắt, đây là đang trào phúng cậu?
Nam nhân không nói một lời giơ tay lên.
Lực chú ý của Cách Ngôn chuyển dời lên tay y, cái gì cũng không kịp thấy, sau đó cậu biến thành một trận huyết nhục bay tứ tung, máu tươi mang theo một đống thịt nát giống đóa huyết hoa nổ tung, tuyệt mỹ như vậy, xán lạn như vậy, thật đẹp nhưng cũng thật đẫm máu.
Cách Ngôn đã chết.
Thời điểm bị xe đâm tốt xấu tay chân vẫn còn đầy đủ hết, lần này lại chết không toàn thây.
Trầm mặc trong tử vong, liền trầm mặc mà bùng nổ.
Cách Ngôn bỏ gánh không làm, hóa ra ông trời để cậu sống thêm lần nữa là muốn cho cậu trải nghiệm một cách chết mới?
Cái tặc ông trời (?), lão tử không chơi với ngươi!
Cách Ngôn phẫn nộ phát tiết bất mãn của mình, ngón giữa tức giận hướng lên bầu trời đêm đen nhánh không một ngôi sao. Không sai, cậu hiện tại đang ở trạng thái linh hồn, thời điểm bị nam nhân gϊếŧ chết, cậu không cảm giác được thống khổ quá lớn, linh hồn tựa như bị thân thể bài xích, nhoáng một cái đã thoát ra.
Cách Ngôn cứ duy trì tư thế khinh bỉ ông trời như thế một lúc thì bị một cỗ lực hút ở phía sau hút đi. Khi cậu một lần nữa mở to mắt chỉ nhìn thấy một mảnh không trung màu đen, chính là ông trời mà cậu vừa khinh bỉ, chẳng qua lần này là toàn bộ đều là bầu trời, vì cậu đang nằm.
Người chơi đã chết, có lựa chọn sống lại tại chỗ hay không?
Có.
Cách Ngôn vừa mở mắt đã đối mặt với một đôi mắt màu đỏ tươi. Nhất định là phương thức cậu sống lại không đúng. Đúng vậy, thêm một lần nữa, nhắm mắt lại, lại mở mắt vẫn nhìn thấy tên hung thủ gϊếŧ người đi tới chỗ cậu, khoảng cách giữa cậu với tên hung thủ gϊếŧ người càng lúc càng ngắn, lại đến rồi... Đồ quỷ, có dám để cậu lựa chọn địa điểm sống lại không?
Cách Ngôn như sống không còn gì luyến tiếc ngồi dậy từ trên mặt đất, ngực đau đớn một trận, giống như bị một cục đá đập mạnh vào, chỉ một động tác này thôi đã tốn chín phần sức lực của cậu, một phần còn lại dùng để phun ra một búng máu, nhìn rất ghê người. Cậu lau sạch vết máu nơi khóe miệng, hồn nhiên không thèm để ý. Mạng sắp không còn, phun một búng máu thì tính là gì, cậu phun mười búng cũng được.
Nam nhân đã đi đến trước mặt cậu.
"Dừng, tôi có di ngôn muốn nói!" Cách Ngôn thấy nam nhân lại muốn giơ tay lên, như bị kim đâm hình thành phản xạ có điều kiện. Cậu tuyệt đối không muốn thể nghiệm lại cách chết tàn ác như làm nổ tung thân thể này thêm một lần nữa. Làm một thanh niên tuân thủ tốt luật pháp, giờ khắc này cậu biết mình cần phải có một trái tim kiên cường.
Không biết tại sao nhưng nam nhân thật sự dừng bước, chỉ là trên mặt che kín một tầng bóng ma, làm cậu kinh hãi không thôi.
Đầu óc Cách Ngôn nhanh chóng chuyển động: "Đại ca, tôi đã chết hai lần rồi, hiện giờ cũng không để bụng lần thứ ba đâu, nhưng anh có thể để cho tôi nói hết lời muốn nói được không?"
"Được."
"A?" Cách Ngôn có chút không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn nam nhân.
Nam nhân anh tuấn với ngũ quan góc cạnh vẫn sắc bén âm hàn như cũ, ánh mắt lại mang màu đỏ tươi hung tàn, cậu thật sự sợ người nam nhân này lại không nói một lời mà lấy mạng nhỏ của cậu.
Nam nhân nâng tay lên.
"Chờ một chút." Cách Ngôn hoảng sợ, nếu cậu có lông, nam nhân nhất định sẽ thấy cậu giống một con nhím đang xù lông. Quá hung tàn rồi. Đời trước cậu mượn tiền người này mà không trả sao?
"Đại ca, người anh vừa mới gϊếŧ kia cũng là tôi đó." Cách Ngôn chỉ vào thi thể Carlos, run như cầy sấy nhìn bộ dáng mặt vô biểu tình của nam nhân. Cho rằng lực thuyết phục của cái này không đủ cậu liền phun ra bí mật lớn nhất của chính mình. "Tôi cũng không biết vì sao tôi lại ở trong thân thể hắn. Thực tế một khắc trước tôi mới bị xe đâm chết, tỉnh lại liền xuất hiện ở chỗ này rồi. Anh có thể tin lời tôi không?"
Cách Ngôn thật cẩn thận nhìn y.
"Không tin." Nam nhân nhấn rõ từng chữ lạnh như băng.
Cách Ngôn ngốc lăng, dứt khoát như vậy sao. Cậu còn tưởng rằng đối phương ít nhất cũng phải hỏi một câu "Ngươi nói đi", như vậy mới đúng kịch bản chứ. (gốc là: 这样才逼格满满)
"Anh muốn như thế nào thì mới tin?" Cách Ngôn biểu tình hấp hối giãy dụa.
"Cho ta một lý do để buông tha ngươi." Nam nhân từ trên cao nhìn chằm chằm cậu.
Cách Ngôn không chút do dự hỏi: "Trên đùi ngài còn thiếu đồ trang sức không?"
Nam nhân nhướn mày.
Cách Ngôn ho khan một tiếng. "Tôi muốn nói tôi nguyện ý đi theo ngài. Ngài bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không dám đi hướng tây. Ngài bảo tôi lên núi đao, tôi tuyệt đối sẽ không chạy đến chảo dầu."
"Ngươi muốn làm người hầu của ta?" Đôi mắt sắc bén của nam nhân nheo lại tựa như không tin người trước mặt, ánh mắt còn mang theo một tia áp bách mà xem kỹ, giống như treo một thanh đao nhọn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào ở đỉnh đầu Cách Ngôn.
"Đúng, chỉ cần ngài không gϊếŧ ta." Chỉ cần còn mạng để sống, tôn nghiêm tính là gì. Vì đã chết hai lần, hiện tại cậu đã khắc sâu nhận thức về sinh mệnh, vẫn có thể tồn tại là việc tốt.
"Người hầu sẽ phản bội chủ nhân của mình, người chết thì không."
Một ánh nhìn mang chữ chết nhẹ phiêu đến làm Cách Ngôn run lập cập, cậu biết đối phương còn chưa từ bỏ ý tưởng lấy mạng nhỏ của cậu. Thời điểm này chẳng lẽ muốn cậu nói "Trang tử không phải cá, sao biết chúng vui hay không?" (ý là không bạn không phải người ta sao bạn biết người ta sẽ cảm thấy như thế nào) sao? Cậu sợ đối phương nghe không hiểu mà còn dứt khoát bổ một nhát bay luôn mạng nhỏ của cậu. Vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, cậu đột nhiên ngẩn người, vui mừng không chờ nổi mà nhìn về phía nam nhân.
"Như thế này đi, tôi sẽ nói cho anh về một bí mật rất lớn của thân thể này."
Đôi mắt sáng lấp lánh ở trong đêm tối đặc biệt sáng ngời, rõ ràng là màu ngọc bích thâm thúy, lại khiến y nghĩ đến đá quý màu đen nhã lệ mê người. Nam nhân nghĩ như vậy, lại tựa hồ có một tia hứng thú với cái gọi là bí mật kia: "Bí mật gì?"
Một đầu tóc màu nâu, cũng có thể nói là tóc giả bị Cách Ngôn ném trên mặt đất. Sau đó dưới ánh mắt của nam nhân, cậu lại gỡ xuống một mảnh tinh phiến mỏng lại có chút cứng, không mềm mại như kính sát tròng, khó trách đôi mắt cậu cứ thấy đau đau.
Ánh mắt nam nhân dừng lại trên đầu cậu, tóc giả màu nâu biến thành tóc đen mềm mại, đôi mắt quả nhiên cũng là màu đen mê người.
Thanh niên tóc đen mắt đen co quắp nhìn y, tựa hồ lo lắng y không hài lòng với bí mật này, lại sốt ruột giải thích: "Tuy rằng tôi không biết chủ nhân thân thể này vì sao muốn che dấu đặc thù của chính mình, nhưng tôi cảm giác hẳn là rất quan trọng."
"Như ngươi mong muốn." Nam nhân mỉm cười như hoa bỉ ngạn nở rộ, ánh mắt sắc quắc rực rỡ.
Thanh niên tức khắc cao hứng, cậu tựa như không biết che dấu cảm xúc của chính mình, vui sướng phát ra từ nội tâm đều biểu lộ trên mặt, giống như một đứa ngốc.
CHƯƠNG 3: GƯƠNG MẶT HIỀN TỪ CỦA NAM NHÂN
Mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng. Cách Ngôn nghe thấy thanh âm dã thú rít gào truyền đến từ rừng rậm, cậu đến bây giờ vẫn chưa biết rõ ràng mình đến một thế giới như thế nào, nên nghe thấy âm thanh như thế thực sự bị khiếp sợ.
Hiện tại điều duy nhất có thể xác định chính là, đây là một thế giới kỳ quái. Nơi này không chỉ sử dụng vũ khí để đánh nhau mà còn có thể dùng một loại sức mạnh cổ quái lại thần kỳ.
Đối tượng tham khảo chính là nam nhân vừa mới trở thành chủ nhân của cậu, giơ tay nhấc chân một cái là có thể gϊếŧ chết một người, quả thực hung tàn như một cỗ máy gϊếŧ người.
Cỗ máy gϊếŧ người đột nhiên đi tới chỗ cậu, sắc mặt giống như khối băng. Cách Ngôn lui về sau một bước, lại bị ngã vì chướng ngại vật dưới chân, có thứ gì đó ở dưới mông cậu. Cậu vươn tay thì lấy được một cánh tay trắng bệch, chỗ đứt gãy có thể nhìn thấy cả xương. Cậu nhận ra cánh tay này, chính là của người thứ nhất cậu bám vào.
Có thể biểu tình sợ hãi trên mặt cậu quá mức rõ ràng, nam nhân đi đến trước mặt cậu từ trên cao liếc mắt nhìn xuống, ánh mắt mang theo một tia ghét bỏ rõ ràng, tựa như nghĩ đến cái gì lại biến thành chán ghét, cuối cùng lạnh như băng ném xuống một câu: "Không muốn chết thì đi theo ta." Rồi nhanh chân rời đi.
Cách Ngôn bất chấp cân nhắc, chỉ là phản ứng chậm một chút thì nam nhân đã đi xa, cậu vội vàng bò dậy đuổi theo. Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm dã thú gầm nhẹ, cậu quay đầu nhìn thoáng qua liền hít vào một ngụm khí lạnh, chân phải vướng vào chân trái, suýt nữa thì ngã như chó ăn phân.
Từng đôi mắt xanh lục thoáng hiện trong bóng đêm, dáng người mạnh mẽ liên tiếp nhảy ra, răng nanh sắc nhọn nhỏ dãi cùng nước bọt. Có bốn, năm con, đều là sói hoang nhưng so với sói hoang cậu thấy đời trước thì còn to gấp đôi, cũng càng thêm hung tàn, tuyệt đối không phải sói hoang bình thường.
Mắt xanh âm trầm như đang nhìn đến bên này, may mắn chính là chúng không đuổi đến đây, ngược lại vây quanh hiện trường gϊếŧ người. Thanh âm nhai nuốt sởn tóc gáy, còn có thanh âm gặm xương cốt vang lên răng rắc. Không cần nói cũng biết chúng nó đang ăn cơm, vì có đồ ăn cho nên không cần đuổi theo con mồi. Có thể thấy được thế giới này tàn khốc như thế nào.
Cách Ngôn thấy ghê tởm muốn nôn nhưng lại nôn không được.
Nam nhân đi rất nhanh, một bước cơ hồ tương đương hai bước của Cách Ngôn, sau một hồi liền thành một khoảng cách lớn. Cách Ngôn không chú ý tới, chỉ muốn mau chóng thoát ra khỏi hiện trường gϊếŧ người phía sau, miễn cho bị những con sói đó theo dõi, trở thành đồ ăn trong mâm của chúng.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng bước chân vụn vặt được phóng đại lên vài lần. Đến khi phát hiện có gì đó không thích hợp mới ngẩng đầu lên thì Cách Ngôn lập tức ngốc lăng.
Người đâu???!!
Phía trước nào còn thân ảnh của nam nhân, đường mòn u ám tản ra hơi thở âm trầm, phía sau truyền đến thanh âm gầm gừ rít gào của bầy sói. Cậu nháy mắt run lập cập. Cậu vốn vì bị thương nên không chạy được, giờ chân trực tiếp mềm nhũn an vị trên mặt đất, bên cạnh vừa vặn có thân cây cho cậu dựa vào, nếu không thương thế nói không chừng sẽ tăng thêm.
Thật vất vả mới nhặt về mạng nhỏ từ trong tay nam nhân, chẳng lẽ cuối cùng cậu vẫn sẽ chết ở chỗ này?
Nghĩ đến bộ mặt thi thể bị bầy sói ăn đến thay đổi hoàn toàn, sắc mặt Cách Ngôn liền trắng vài phần, ngực đột nhiên dâng lên một trận, 'ụa' một tiếng mà phun ra một ngụm máu tươi lớn. Mùi máu tươi tràn ra bốn phía, âm thanh 'tất tác' từ phía sau truyền đến. Nghe nói khứu giác của dã thú đều rất nhanh nhạy, đặc biệt là buổi tối càng như được buff thêm, chỉ một chút mùi máu cũng có thể hấp dẫn chúng nó lại đây.
Trong đầu Cách Ngôn hiện lên bốn chữ viết hoa "mạng mình xong rồi", cậu nhắm mắt lại chuẩn bị chờ chết. Gió lạnh mang theo hơi ẩm thổi qua mặt cậu, ba mươi giây sau cậu đánh một cái hắt xì.
Cách Ngôn trộm mở một con mắt, dã thú trong ảo tưởng cũng không có xuất hiện mà thay vào đó là một khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc ra, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt thâm thúy phảng phất như được che chở bởi một tầng sương lạnh. Lực chú ý của cậu lại bị bàn tay đầy máu tươi của nam nhân hấp dẫn. Theo bản năng mà liếc mắt quét thân thể mình một cái, không phát hiện ra bất cứ lỗ thủng nào, cậu tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật tốt quá, không phải máu của cậu.
Tâm tình cậu thả lỏng nên không chú ý tới sắc mặt nam nhân vì động tác này của cậu mà càng thêm âm trầm. Vẩy rơi máu trên tay, xoay người không nói một lời liền rời đi.
Cách Ngôn lúc này mới phát hiện phía sau cậu là một con lợn rừng đã chết, thân thể to lớn như một quả núi nhỏ. Con heo xấu xí kia úp mặt xuống, ngũ quan dồn thành một khối, huyết nhục mơ hồ. Lúc này cậu mới nhớ tới lúc nãy nghe được một tiếng va chạm, nghĩ đến trên tay nam nhân vô duyên vô cớ đầy máu, thì ra lúc nãy y quay lại cứu cậu sao?
"Còn không mau đuổi kịp!" Nam nhân quay đầu, mày nhăn hình chữ xuyên (川) thập phần hung ác.
Cách Ngôn chưa bao giờ cảm thấy gương mặt nam nhân hiền từ như bây giờ. Nếu y có thể bảo trì giống như bây giờ thì tốt rồi, ngực cậu tức khắc không còn đau nữa, vui vui vẻ vẻ bò dậy mà đi theo y. Không biết có phải do tâm tình chuyển biến tốt hay không mà lần này cậu có thể đuổi kịp bước nam nhân.