CHƯƠNG 19: JOHAN NGÂY THƠ
Nhóm người này chính là "người quen cũ" của Cách Ngôn và Rex – đoàn trưởng Locke. Lúc này trong mắt gã hoàn toàn không có bóng dáng Jay cùng Johan mà hoàn toàn là Ám Ảnh Dực Hồ đang ở trên không trung, trên mặt thì vui mừng như điên.
Thượng đế quả nhiên vẫn rủ lòng thương với gã, gã vốn đã nghĩ không có khả năng tìm thấy Thánh Thú nhanh như vậy. Chỉ cần bắt lấy Thánh Thú này, dù cho Norman chỉ tìm được thi thể Sasy hoặc tin người đã chết thì nhờ có Thánh Thú công tước đại nhân cũng sẽ không trách tội gã. Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Thánh Thú của đoàn trưởng Locke ngày càng nóng. Ngay lúc gã chuẩn bị hạ lệnh, ở đối diện đột nhiên chạy tới một đám người.
Nhìn thấy người cầm đầu bên kia, sắc mặt đoàn trưởng Locke tức khắc thay đổi.
"Hắc Ô Nha, sao ngươi cũng tới đây?" (bản convert là Hắc Quạ Đen, mình tra trên Google quạ đen tiếng Hán là ô nha nên mình đổi tên thành thế này nhé.)
"Ngươi có thể tới, ta tất nhiên cũng có thể. Rừng rậm Tasha cũng không phải là của mình ngươi." Hắc Ô Nha là một nam nhân có diện mạo thành thục. Bề ngoài hắn rất trẻ, thoạt nhìn sẽ đoán hắn trên dưới ba mươi, nhưng thực tế hắn đã bảy - tám mươi tuổi. Rõ ràng là một thủ lính nhóm lính đánh thuê mũi đao dính đầy máu, thời điểm cười rộ lên lại giống một thân sĩ lễ độ ôn tồn. Nhưng trong nhận thức người của hắn đều biết đây chỉ là tiếu lí tàng đao (trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm).
Hắn chính là đoàn trưởng của Đoàn dong binh Quạ Đen, danh hiệu Hắc Ô Nha, ý nghĩa nào cũng đại biểu cho điềm xấu. Hắn cũng là một Kiếm Sư, thực lực ngang với đoàn trưởng Locke. Nhưng hắn cũng bề ngoài bất đồng ở điểm, Ô Nha là một tên cuồng gϊếŧ chóc.
Đoàn trưởng Locke trầm mặt: "Vậy tự dựa vào thực lực của ngươi."
Hắc Ô Nha cười, "Tốt. Nếu ta bắt được con Thánh Thú này đoàn trưởng Locke cũng đừng tranh đoạt với ta."
"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh giữ được hay không." Đoàn trưởng Locke nói xong câu đó liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà rút kiếm dẫn đầu chạy đến chỗ Ám Ảnh Dực Hổ.
"Không nghĩ tới đoàn trưởng Locke là kẻ đê tiện như thế." Hắc Ô Nha cười lớn một tiếng, nhưng động tác cũng không chậm.
Bên kia Jay và Johan nhân lúc Ám Ảnh Dực Hổ dời lực chú ý mà lặng lẽ thoát thân, tốc độ đào tẩu nhanh đến mức không nhìn ra họ còn đang bị thương. Đến tận khi không nhìn thấy người cũng không nghe được tiếng vang gì nữa mới thả chậm tốc độ. Hai người xúc động mà nhìn nhau một cái lần này không thể không cảm tạ may mắn, may mắn đám người kia cùng Ám Ảnh Dực Hổ hấp dẫn lẫn nhau, bằng không tác phong Đoàn dong binh Hắc Lang còn đỡ, Đoàn dong binh Quạ Đen thì chắc chắn sẽ thuận tay giải quyết bọn họ.
Sự tình nháo lớn như vậy, hai người rốt cuộc tắt hi vọng với Ám Ảnh Dực Hổ. Người muốn bắt Thánh Thú rất nhiều, bọn họ chỉ là hai nhân vật nhỏ, như thế nào cũng không đến phiên bọn họ, còn không bằng bảo vệ trứng ma thú cho tốt. Vì thế hai người trở lại nơi giấu trứng ma thú.
"Johan, ta canh chừng, ngươi đi đào trứng ma thú ra." Jay đột nhiên nói với Johan.
Phản ứng đầu tiên của Johan là cảm thấy ngoài ý muốn, thứ hai là không nghĩ tới Jay lại tín nhiệm hắn như vậy. Vì thế khúc mắc do trận cãi vã lúc trước ngược lại tiêu giảm đi vài phần. Tâm tình hắn thả lỏng nên không nhìn thấy tia ngoan độc lộ ra trong nháy mắt trên mặt Jay. Ngay lúc hắn đang khom lưng chuẩn bị đào trứng ma thú ra thì Jay một kiếm lạnh thấu tim đâm xuyên ngực hắn.
Nếu là ngày thường Johan có khả năng sẽ né được chỗ yếu hại. Nhưng sau khi chiến đấu với Ám Ảnh Dực Hổ hắn đã bị thương không nhẹ, sức chiến đấu giảm sút, năng lực phản ứng cũng giảm, vì thế liền trúng chiêu. Một chiêu này là trực tiếp muốn lấy mạng của hắn.
"Jay!" Johan ngã xuống đất oán độc trừng mắt.
Jay nhìn xuống hắn mà càn rỡ lộ ra tươi cười đắc ý, "Ngươi cũng quá ngâ thơ rồi. Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ chia sẻ quả trứng ma thú kia với ngươi? Đó chính là trứng Thánh Thú đấy, ta độc chiếm còn không kịp, sao có thể cùng một tên ngu xuẩn như ngươi chia sẻ. Chỉ cần đem bán hoặc hiến nó cho một đại quý tộc thì sinh hoạt sau này của ta liền được bảo đảm, không bao giờ vì sinh tồn mà phải đi đến nơi có thể mất mạng bất cứ lúc nào như thế này nữa."
Johan lửa giận công tâm, phun ra một búng máu, ngay sau đó cổ vẹo đi, một câu cũng không kịp nói liền tắt thở bỏ mình.
Jay không hề có một tia thương hại mà đá văng thi thể. Đem kiếm trong tay cắm sang một bên, gã tay không mà đào, lớp đất đã bị người đào qua trở nên lộn xộn nhưng gã lại không nhận ra. Chỉ sau khi hưng phấn móc xuống dưới lớp đất lại không thấy trứng ma thú gã mới ngây ngẩn cả người, "Không có?", "Sao có thể không có?" Gã một bên lầm bầm lầu bầu một bên vẫn tiếp tục động tác đào đất. Càng đào sâu đất càng cứng, đến khi đã đào được một cái hố to nhưng cái gì cũng không có, đừng nói là trứng ma thú, cả một cục đá cũng không, Jay mới đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
"Chẳng lẽ Johan đã đào trứng ma thú đem đi trước rồi? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Chúng ta vẫn luôn ở cạnh nhau, hắn căn bản không có cơ hội lén đi về đây. Chẳng lẽ bị những người khác phát hiện rồi đào đi?"
Kết luận này khiến Jay phẫn nộ đến hai mắt đỏ bừng. Chỉ có khả năng này lớn, gã phẫn nộ mà đấm lên đất, đấm đến khi tay đều đỏ.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Jay quay đầu lại, chú ý đầu tiên không phải diện mạo đối phương mà dừng lại trên quả trứng ma thú đang ở trong ngực cậu. Trên mặt gã nhanh chóng hiện lên một tia mừng như điên, giây tiếp theo liền ác độc mà nhìn chằm chằm đối phương: "Là ngươi trộm trứng ma thú của ta. Buông nó ra!"
Người mới đến này đúng là Cách Ngôn.
CHƯƠNG 20: NGƯỜI ĐANG MANG THAI
Jay cũng không thiên chân mà cho rằng chỉ có một mình Cách Ngôn. Trên thực tế lúc nói ra lời này gã cũng đã cảnh giác mà quét mắt bốn phía, rất nhanh liền thấy Rex đang dựa trên đại thụ phía sau Cách Ngôn. Tồn tại của Rex không thể nghi ngờ làm cảnh báo trong tâm gã dâng cao tới đỉnh điểm, ngay lập tức cầm lấy kiếm bên hông.
"Các ngươi là ai? Vì sao lại trộm trứng ma thú của ta?"
"Ngươi xác định đây là trứng ma thú của ngươi?" Nghe gã hỏi, Cách Ngôn cảm thấy buồn cười mà sờ sờ quả trứng trong ngực.
Ý chỉ của câu hỏi khiến sắc mặt Jay biến đổi. Không có khả năng, hai người kia không có khả năng biết được lai lịch của quả trứng này, cậu nhất định đang muốn lừa gạt mình. "Quả trứng ma thú là do ta chôn ở đây. Không phải của ta chẳng lẽ là của các ngươi. Thức thời thì trả lại quả trứng cho ta, ta có thể không truy cứu chuyện các ngươi trộm nó nữa."
"Da mặt ngươi cũng quá dày rồi, rõ ràng ngươi là tới trộm trứng. Vậy ngươi tả quả trứng ma thú này cho ta nghe, ta còn chưa nói quả trứng này là của ai đâu." Cách Ngôn cười tủm tỉm, không bị ảnh hưởng chút nào bởi sát khí của Jay. Cậu tuy yếu nhưng cậu có Rex ở đây mà.
Bọn họ quả nhiên biết.
Ánh mắt Jay tức khắc lộ ra vài phần âm ngoan, phần còn lại chính là kiêng kị với Rex. Người này từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không nói gì nhưng cảm giác tồn tại lại mãnh liệt đến mức khiến da đầu gã tê dại, tổng cảm thấy người này là nhân vật không dễ chọc. Nhưng bảo gã từ bỏ trứng ma thú là không thể. Vì quả trứng ma thú này đến bạn gã cũng gϊếŧ, ai dám ngăn trở tiền đồ của gã, gã liền gϊếŧ kẻ đó.
Nghĩ đến tương lai hưởng vinh hoa phú quý, do dự trong lòng Jay lập tức thu hồi. Không thử một lần thì sao biết, nói không chừng nam nhân này cũng không mạnh như gã tưởng. Vì thế gã rút kiếm ra.
Cách Ngôn nhún nhún lùi lại đến bên Rex. Tài phú cùng quyền thế quả nhiên có thể khiến người ta được ăn cả ngã về không. Trên thực tế nếu Jay không ra tay Rex cũng không tính buông tha gã. Từ khi Rex quyết định chờ tại chỗ này thì kết cục của gã cũng đã xác định rồi.
Ngay từ đầu cậu cũng không hiểu vì sao Rex phải ở lại chỗ này. Bởi vì nếu bị phát hiện, chuyện trứng ma thú tồn tại có khả năng sẽ bị truyền ra ngoài. Sau đó cậu nghĩ rằng có thể Rex muốn gϊếŧ chết những người biết chuyện này bởi trên đời không có tường nào gió không lọt. Nhưng hiện tại cậu không nghĩ vậy nữa mà còn rất đồng tình với Jay. Làm một pháo hôi vì cùng đường mà thuận tiện bị giải quyết, cái chết này có phải rất vô giá trị hay không? Carlos tốt xấu vẫn được coi là một hòn đá chắn đường, còn Jay thì đến đá chắn đường cũng không đến.
Jay thiên chân rất nhanh vì du͙ƈ vọиɠ của bản thân mà trả giá đại giới. Trước khi chết gã hối hận sao mình lại gϊếŧ Johan nhanh như vậy, nếu Johan chưa chết nói không chừng gã còn có cơ hội chạy trốn.
Một cỗ mùi máu tươi tản ra trong không khí.
Thủ đoạn gϊếŧ người của Rex vẫn luôn máu me như vậy. Không đem người chém thành vài đoạn thì sẽ không bỏ qua. Nhưng mùi máu tươi rất dễ hấp dẫn ma thú ở gần đó lại đây, nếu như bị bao vây thì rất phiền toái.
Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi trận địa thì một tiếng nổ mạnh từ rất xa truyền đến. Mặt đất nổi lên chấn động nhỏ, bọn họ ở xa như vậy mà còn cảm giác được thì có thể thấy vụ nổ này uy lực lớn cỡ nào.
Trứng ma thú trong ngực Cách Ngôn suýt nữa rơi xuống dọa cậu đổ một thân mồ hôi lạnh, trong đầu không tự chủ mà phác họa ra hình ảnh một bãi dịch hỗn hợp lòng trắng cùng lòng đỏ của trứng, lòng đỏ còn hiện lên một khung đối thoại viết năm chữ "Ta chết thật là thảm". Yên lặng mà lau mồ hôi lạnh, cậu nhanh chóng đem hình ảnh quỷ dị này ném ra khỏi đầu.
Ánh mắt sắc bén của Rex nhìn về phía âm thanh truyền tới, đúng là hướng của Âm Phong Sơn Lĩnh.
"Tình huống vừa rồi là sao?" Cách Ngôn ổn định trứng ma thú rồi hỏi.
Rex đột nhiên nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên trứng ma thú trong lòng cậu. Nói đúng ra là bị cậu giấu dưới lớp quần áo, khiến bụng cậu lớn một vòng như đang mang thai, hơn nữa còn là chín tháng. Ánh mắt y tức khắc xuất hiện một cỗ quỷ dị nói không nên lời, giống như đang nhìn một tên tâm thần.
Cách Ngôn thấy y nhìn bụng mình, cũng không biết suy nghĩ trong lòng y, bị y nhìn đến xấu hổ, cười gượng mà giải thích: "Như vậy quả trứng mới không dễ rơi, người khác hẳn cũng không nghĩ đến ở đây có một quả trứng ma thú đâu."
Rex nhìn cậu một cái thật sâu. Sau đó đi về phía Âm Phong Sơn Lĩnh.
Cách Ngôn vội vàng đuổi kịp. Sau đó cậu liền nếm được tư vị của việc "mang thai chín tháng". Trứng ma thú theo bước đi của cậu mà lúc lắc trên bụng cậu, lúc va chạm cảm giác rất chua xót, đặc biệt giống đang mang thai. Ý niệm này vừa xẹt qua giống như một đạo lôi điện bổ vào đầu cậu. Cậu rốt cuộc đã biết Rex vì sao lại dùng ánh mắt cổ quái đó nhìn cậu rồi. Vì sao cậu lại nghĩ ra phương pháp bảo hộ trứng như thế này? Tỉnh táo lại rồi tự phê bình bản thân một lúc, cậu rốt cuộc cũng get được tư thế chính xác để bảo vệ trứng.
CHƯƠNG 21: MA THÚ TRIỀU QUY MÔ LỚN
Khoảng cách của hai người với Âm Phong Sơn Lĩnh vốn không xa, không bao lâu đã tới nơi. Không cần bọn họ tới gần nơi xảy ra vụ nổ đã thấy một lượng lớn ma thú từ trên Âm Phong Sơn Lĩnh lao xuống. Nhìn phải đến hơn một nghìn con, trường hợp này thập phần kinh thiên động địa, khí thế mênh mông khiến rất nhiều lính đánh thuê cùng nhà thám hiểm bị dọa sợ mặt trắng bệch mà bỏ chạy.
Có người cách gần quá, tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên đã bị bao phủ trong biển ma thú. Còn có người chạy trốn không đúng lúc, bị mấy con ma thú vây công xé thành mảnh nhỏ, thi thể rất nhanh đã bị phân sạch sẽ đến quần áo cũng không còn, chỉ còn lại máu tươi đầy đất chứng tỏ đã có một trận bạo hành tại đây.
Rex không nói hai lời liền khiêng Cách Ngôn lên vai, nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.
Khoảng cách giữa họ và một nghìn ma thú đã được một đoạn, nhưng phía sau rất nhanh đã xuất hiện một đám lính đánh thuê cũng đang vội vàng chạy thoát thân, phần lớn là thành viên của Đoàn dong binh Hắc Lang và Quạ Đen. Một đám sợ mức trắng bệch cả mặt, chỉ lo chạy trốn nào còn chú ý được người đang chạy trốn cùng mình là ai.
Rex phát hiện y còn chưa làm gì để ngụy trang, nhưng dù cho có bị bọn họ nhận ra cũng không cần lo lắng. Bởi tin tức Simon truyền cho bọn chúng không có y, ngày ấy y cũng không tiếp xúc với bốn người Carlos nên đoàn trưởng Locke tạm thời sẽ không hoài nghi đến y, dù cho có thì nhiều lắm cũng chỉ hỏi y ngày đó có nhìn thấy bốn người kia hay không.
Vì y cố tình bảo trì khoảng cách nên người trong Đoàn dong binh Hắc Lang cũng không có cơ hội tới gần y. Tiếng vang rung trời phía sau chậm rãi biến mất, bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi kết cục bị hơn một nghìn con ma thú nghiền nát.
Lúc Cách Ngôn được thả xuống sắc mặt cũng không dễ nhìn, chỉ cảm giác muốn nôn ra. Cậu che chở trứng ma thú mà ngồi xổm xuống, nôn nửa ngày cũng không nôn ra cái gì, ngược lại càng cảm thấy khó chịu. Cậu quyết định, về sau nhất định không thể để Rex khiêng cậu nữa. Nửa ngày sau cậu mới đứng lên, gần bọn họ chỉ có hai người nhưng ở nơi xa lại có thanh âm truyền tới.
"Chúng ta đang ở đâu đây?" Cách Ngôn hỏi.
"Một doanh địa." Rex đáp xong liền đi về phía phát ra âm thanh.
Nơi nguy hiểm như rừng rậm ma thú mà cũng có doanh địa?
Cách Ngôn lập tức đuổi kịp. Đi một hồi, thấy được thứ trước mắt thì thông suốt. Chính là loại náo nhiệt cùng ồn ào này chỉ có thể nhìn thấy ở những thành trấn.
Phía trước rõ ràng là một triền núi được địa thế che đậy cùng yểm hộ một cách xảo diệu. Trên sườn núi có rất nhiều lều trại dùng khi đi dã ngoại, gần lều trại có rất nhiều người đứng. Những người này đang lớn tiếng nghị luận về chuyện xảy ra hôm nay, cũng có người không nói chuyện nhưng cảm giác tồn tại lại rất mạnh. Ví dụ như đoàn trưởng Đoàn dong binh Hắc Lang – Locke, sắc mặt gã thập phần âm trầm.
Từ nội dung những người này nghị luận, hai người rốt cuộc biết vì sao ma thú triều kia lại xuất hiện.
Thì ra lúc ấy đoàn trưởng Locke cùng Hắc Ô Nha vì tranh Ám Ảnh Dực Hổ mà đánh nhau. Cả hai đều là Kiếm Sư, thực lực rất mạnh, người khác không thể tới gần. Theo lý thuyết hai gã Kiếm Sư liên thủ đối phó với Ám Ảnh Dực Hổ phần thắng hẳn rất lớn, nhưng hai người ai cũng không muốn đối phương đắc thủ nên thường ra tay ngăn trở nhau, vì thế để Ám Ảnh Dực Hổ chạy thoát.
Con Ám Ảnh Dực Hổ này rất thông minh, nó trốn vào Âm Phong Sơn Lĩnh. Đoàn trưởng Locke cùng Hắc Ô Nha lúc ấy không nghĩ nhiều, vừa đuổi theo vừa đánh nhau túi bụi.
Phải biết rằng ma thú sống ở Âm Phong Sơn Lĩnh rất nhiều, đặc biệt là ma thú cấp cao, tỷ như Thánh Thú. Chúng có ý thức mãnh liệt về địa bàn nên nó rất phẫn nộ khi có nhân loại dám diễu võ giương oai trong địa bàn của nó. Vì thế chúng ta liền có thể nhìn thấy cảnh tượng hơn một nghìn con ma thú lao xuống khỏi Âm Phong Sơn Lĩnh.
Người chết trong trận ma thú triều này rất nhiều. Rốt cuộc thì ai cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, kể cả hai đầu sỏ là đoàn trưởng Locke và Hắc Ô Nha. Hơn một trăm ma thú thì là thú triều quy mô nhỏ, hơn một nghìn ma thú đã là thú triều có quy mô lớn. Mà thú triều quy mô lớn chỉ có thể xuất hiện khi thú triều xảy ra thường xuyên.
Lấy ví dụ trấn nhỏ Tris mỗi năm đều bị rất nhiều trận thú triều lớn lớn bé bé công kích, thú triều quy mô lớn như này có thể xảy ra một đến hai lần trong năm, mỗi lần đều khiến rất nhiều người chết dù cho có tổ chức phòng ngự như thế nào.
So sánh liền thấy mọi người sợ hãi đến không có ý tưởng chống đỡ khi gặp chuyện này là bình thường. Rất nhiều người bình thường đã chết, người có thể sống sót hẳn là kiếp trước đã cúng bái rất nhiều.
Tình huống hiện tại có thể dùng câu "Vừa mất phu nhân lại thiệt quân" để hình dung hai Đoàn dong binh lớn Hắc Lang và Quạ Đen.
Bọn họ không chỉ để Ám Ảnh Dực Hổ chạy thoát mà còn tổn thất rất nhiều thủ hạ. Lúc ấy hai đoàn dong binh lớn là gần Âm Phong Sơn Lĩnh nhất. Thời điểm ma thú triều bùng nổ thì họ là những người đứng mũi chịu sào, phần lớn chưa kịp chạy đã bị ma thú dẫm chết. Không phải chết do họ yếu mà là sống sờ sờ bị dẫm chết.
Sau một trận thú triều, hai đoàn dong binh lớn tổn thất thảm trọng. Người ngày thường luôn dùng tươi cười để ngụy trang - Hắc Ô Nha – bây giờ cũng cười không nổi, vẻ mặt u ám có thể so với đoàn trưởng Locke.