CHƯƠNG 55: LÃO TIỆN NHÂN
Hôm sau trời chưa sáng Rex đã gõ cửa phòng Cách Ngôn, một hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, y bèn đẩy cửa đi vào.
Không gian trong phòng rất lớn, sau khi vào chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy vị trí của giường lớn, màn không được thả xuống nên có thể thấy rõ ràng dáng nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên giường của Cách Ngôn. Ám Dạ nằm úp sấp trên ngực cậu, chân sau cũng gác lên người cậu ngáy khe khẽ. Dưới nách phải của cậu còn có một quả trứng.
Khung cảnh ấm áp như vậy lại bị Rex tàn nhẫn đánh tan, ánh nắng ban mai từ cửa rọi vào làm cả căn phòng bừng sáng, Cách Ngôn bị tiếng mở cửa đánh thức, vừa mở mắt ra thì bị ánh sáng trong phòng kíƈɦ ŧɦíƈɦ phải nhắm mắt lại. Cậu trở mình, xách cái cánh đang ở trên mặt mình của Ám Dạ lên, có thể nói là cực kỳ trôi chảy.
Ám Dạ đột nhiên run lên một cái, ba giây sau, một tiếng hét phẫn nộ như muốn lao ra khỏi trần nhà vang lên.
"Ám Dạ!!! Mày dám đái dầm?!"
Mùi nướƈ ŧıểυ làm không khí tươi mát trong phòng trở nên nặng mùi không tả được, đặc biệt là cái giường nơi Cách Ngôn ngủ. Một vũng nướƈ ŧıểυ lớn như vậy, một nửa chỗ nướƈ ŧıểυ còn ở trên người Cách Ngôn, khăn trải giường và ván giường đều dính nướƈ ŧıểυ. Bị mùi nướƈ ŧıểυ này hun phải, muốn bất tỉnh cũng khó.
Hai mươi phút sau, Ám Dạ quỳ gối trong góc để sám hối, vẻ mặt xấu hổ.
Một con ma thú như mày xấu hổ cái lông gì, có bản lĩnh thì đừng có đái dầm!
Cách Ngôn biểu tình méo mó ngửi ngửi quần áo của mình, tuy đã đổi quần áo, cũng đã giặt sạch một lượt, mùi cơ bản cũng đã hết, nhưng có lẽ vẫn còn bóng ma tâm lý nên cậu cảm thấy trên người mình vẫn còn vương mùi nướƈ ŧıểυ lúc nãy.
banhmidaudo.wordpress.com
Không lâu sau, Rex lại cầm theo một cái giỏ đi vào. Đây là bữa sáng của bọn họ, mùi hương của đồ ăn cũng giống như hôm qua.
"Lại là đồ ăn của Tây Trai sao?" Lực chú ý của Cách Ngôn miễn cưỡng bị dời đi.
Rex "Ừ" một tiếng rồi lấy bữa sáng ra, còn có hai bình sữa dê trông rất mới, một bình là cho Ám Dạ. Nhìn thấy sữa dê, Ám Dạ quyết định ăn xong lại đi sám hối tiếp, nó tung tăng chạy tới, cũng may Cách Ngôn đang để ý chuyện khác, nếu không chắc chắn nó không phải chỉ bị lườm một cái đâu.
"Anh thích uống sữa dê à?" Cách Ngôn cổ quái mà nhìn y, không nhìn ra y còn có sở thích uống loại đồ uống như sữa dê này.
Rex đặt bình sữa dê còn lại trước mặt cậu, "Cho ngươi."
Cách Ngôn kinh ngạc, "Sữa dê quá tanh, tôi không thích uống đâu."
"Sữa dê của Tây Trai khong tanh, một lọ cần năm đồng vàng." Rex bình tĩnh nói.
Sữa dê này tất nhiên không phải sữa của những con dê bình thường như Cách Ngôn nghĩ, đây là sữa của dê một sừng.
Dê một sừng là ma thú cấp sáu, lực công kích của nó nằm ở bậc trung trong số những ma thú trung cấp, nhưng vì là ma thú quần cư nên khó bắt giữ hơn , trừ phi có một con lạc đàn, nếu không người bình thường căn bản không thể bắt được. Nhưng bởi sữa của dê một sừng có mùi vị cực kỳ thơm ngon nên thỉnh thoảng một vài quý tộc sẽ triệu tập nhân thủ đến rừng rậm Ma Thú để bắt chúng. Chính vì thế chỉ có quý tộc hoặc kẻ có tiền mới có thể uống được sữa dê một sừng.
Cách Ngôn không biết điều đó, cho nên khi nghe cần năm đồng vàng cho một chai thì mắt trừng lớn nhìn vào sữa dê trước mặt. Dung tích cái bình này tối đa cũng chỉ đến 500ml, chỉ cần mấy ngụm là hết, vậy mà mất những năm đồng vàng, bảo sao tên Stanley kia nói đồ ăn ở Tây Trai rất đắt, đúng là không phải đắt bình thường. Không muốn lãng phí năm đồng vàng nên cậu đành phải cầm chai sữa dê lên uống một ngụm.
Sữa vừa vào miệng liền tỏa ra hương vị ngọt ngào, không phải ngọt gắt nhưng vẫn rất đậm đà, quả thực không có chút mùi tanh nào mà vẫn giữ được một vài hương vị đặc trưng của sữa dê, chỉ là cậu vẫn cảm thấy quá đắt. Lúc gặp Il, bữa ăn kia của hắn cũng mất năm đồng vàng, cơ mà đó là dưới tình huống bị tống tiền. Từ đó có thể thấy được năm đồng vàng hẳn có thể ăn được mấy bữa ngon ở đế đô Saint Laner.
Cách Ngôn lại uống thêm mấy ngụm, rất nhanh đã thấy đáy, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt trong mong của Ám Dạ đang nhìn mình, cậu nhìn nhìn cái bình đã rỗng, lông mày khẽ nhướn: "Lần sau còn dám đái dầm thì một chai cũng không cho mày uống."
Ám Dạ thất vọng cúi đầu, không cho thì không cho, nó còn thịt nha.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ ở trong sân nghỉ ngơi, không khí vừa yên tĩnh vừa ấm áp, không có ồn ào náo nhiệt của bên ngoài. Chỉ là cố tình lại có người muốn phá vỡ không khí yên bình này.
"Đại thiếu gia, gia chủ có việc tìm ngươi, bảo ngươi lập tức đến gặp ngài." Quản gia Mason của gia tộc Carol đứng trước mặt Rex, lúc nói chuyện có vẻ rất có nề nếp*, nhìn qua khá nghiêm túc và cứng nhắc. Trong cái nhà này trừ hai chủ nhân là Sidney và Aviva thì lão có quyền hạn lớn nhất, bởi vì lão có được sự tín nhiệm của Sidney, có khi cả Aviva cũng không bằng lão.
*Raw: 一百一眼
"Người kia là ai?" Cách Ngôn đánh giá trên dưới Mason một lần, lén lút hỏi Rex.
"Quản gia." Rex nói xong mới trả lời Mason, "Ta đã biết."
Nói thì nói như vậy nhưng y lại không có vẻ gì là muốn đứng dậy.
Mason tức khắc không vui mà nhăn mày lại, trên trán vì tuổi tác đã cao mà xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, cái nhíu mày này làm vẻ mặt của lão trở nên nghiêm trang hơn một chút, ngữ khí nói chuyện so với vừa rồi càng thêm lạnh nhạt, "Thỉnh đại thiếu gia đừng làm ta khó xử, ngươi vẫn nên lập tức đi gặp gia chủ đi, nếu không gia chủ sẽ lại nổi giận."
Nhưng rất hiển nhiên Rex cũng không nghe theo lời này của lão, cũng không nghe theo người phụ thân trên danh nghĩa kia nữa. Nếu nói trước kia y còn cho gã chút mặt mũi thì từ giờ trở đi sẽ không vậy nữa.
"Nếu không còn việc gì khác, ngươi có thể đi."
Mason nghe thế lạnh mặt xuống, lão chế nhạo liếc Cách Ngôn một cái, lạnh lùng nói: "Đại thiếu gia ra ngoài rèn luyện một năm xem ra cũng không được chỗ tốt gì, hạng người không đứng đắn như vậy không nên kết giao vẫn tốt hơn."
Phản ứng của Cách Ngôn lại như gặp quỷ, liên quan gì đến cậu, cậu chỉ là một người qua đường mà thôi, người không đứng đắn là cái quái gì, cậu rõ ràng là một thanh niên tốt luôn về phía trước nhé? Cậu quay đầu lại nói với Rex: "Rex, chúng ta cần phải kính già yêu trẻ, đặc biệt là những người già cả mắt mờ rồi còn tự cho là đúng, mắt lúc nào cũng cao hơn đỉnh đầu, cho rằng chỉ cần tỏ thái độ như cha như mẹ thì chính là trưởng bối của chủ nhân mình. Rõ ràng chỉ là một hạ nhân, còn nghĩ thân phận mình có bao nhiêu cao quý. Ví dụ như con trâu ấy, chẳng lẽ chỉ cần dắt nó từ chuồng vào trong nhà nó sẽ biến thành người sao. Người như vậy thực ra cũng rất đáng thương, anh nói có phải không?"
Đáy mắt Rex lộ ra ý cười cực nhạt, "Ngươi nói đúng."
Hai người kẻ xướng người họa khiến Mason tức giận.
Lão vung tay áo, sắc mặt xanh mét: "Đại thiếu gia, ta chỉ muốn khuyên bảo nhưng ngươi không nghe thì thôi, vậy mà còn dung túng cho hạng người không đứng đắn kia vũ nhục ta, việc này chắc chắn ta sẽ bẩm báo với gia chủ." Nói xong lão liền thở phì phì mà rời đi.
"Anh thấy không, muốn đối phó với mấy lão tiện nhân không biết xấu hổ này ngàn vạn lần không thể nhân từ nương tay, nếu không người thiệt chính là mình. Làm người cái gì cũng có thể ăn, nhưng không thể ăn hại." Cách Ngôn làm mặt quỷ với bóng lưng Mason, xoay người liền truyền thụ cho Rex một ít kinh nghiệm.
Có lẽ ba chữ 'lão tiện nhân' làm Rex vừa lòng, khóe miệng y hơi nâng một chút, ngũ quan lạnh lùng thoáng chốc nhu hòa đi vài phần, Cách Ngôn nhìn mà ngốc lăng.
wattpad.com/user/daudo0902
Cậu vẫn luôn cho rằng Rex sẽ không cười, thì ra là có, hơn nữa một anh đẹp trai chưa bao giờ cười đột nhiên lại nở nụ cười, cái này không phải là đẹp trai bình thường đâu. Cậu đột nhiên có chút hiểu nguyên nhân vì sao khi con gái nhìn thấy mấy anh đẹp trai đều hét lên, cậu là nam còn đang cảm thấy đẹp trai chết đi được. Nếu ở thế giới nguyên bản của cậu, cho dù Rex không dựa vào thực lực thì cũng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm.
Mason - người vừa rời khỏi tiểu viện của Rex - giờ đang hận thấu Rex và Cách Ngôn. Ở gia tộc Carol, ngay cả phu nhân Aviva cũng không dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với lão, một kẻ hèn và một tên đại thiếu gia không được sủng ái lại dám làm vậy, nếu không giáo huấn chúng một trận, từ này về sau sao lão có thể giữ vững uy nghiêm của một quản gia được nữa. Sau khi trở về lão liền thêm mắm dặm muối hành vi của hai người rồi chuyển cáo cho Sidney, lão còn nói Rex bảo gia chủ tự mình đi tìm y, y sẽ không tới.
Bịa đặt trắng trợn khiến Sidney tức giận hất văng đồ ở trên bàn, "Thằng ranh Rex này đứng là ngày càng vô pháp vô thiên, cả phụ thân như ta cũng không bỏ vào mắt, ta ngược lại muốn nhìn thử nó có bao nhiêu năng lực. Đi, lập tức đi qua đó cho ta!"
Mason đi theo phía sau gã, nhịn không được mà nở nụ cười đắc ý.
Chủ tớ hai người mang theo một cỗ tức giận bừng bừng đi đến tiểu viện của Rex. Cách Ngôn đang chơi cùng Ám Dạ trong sân, Rex ngồi một bên nhắm mắt lại minh tưởng*. Một bức tranh an tĩnh và yên bình.
* Raw: 冥想 (míngxiǎng) suy nghĩ, nghĩ thầm, trầm mặc tư tưởng, thiền định
Thấy một màn như vậy Sidney cũng không có chút mềm lòng nào, nghĩ đến chuyện hôm qua Aviva nói với gã, lập tức lửa giận trong lòng tăng thêm mấy mét, "Đồ nghịch tử, đứng dậy cho ta!"
Tiếng rống giận uy nghiêm xẹt qua không trung.
Ám Dạ bị dọa sợ 'oạch' một cái trốn phía sau Cách Ngôn, đầu nhỏ ló ra, đôi mắt trắng xanh rõ ràng nhìn người vừa tới, đáy mắt toàn là tò mò, nhưng rất nhanh nó đã cảm thấy không có gì thú vị nên lại chạy qua một bên tự chơi một mình.
Rex mở mắt, nhíu mày nhìn về phía Sidney: "Có việc?"
"Ngươi nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy sao?" Sidney nhìn thái độ không chút để ý của y liền biết quản gia không nói sai, y thật sự không để phụ thân như mình vào mắt. Nếu tối hôm qua sau khi nghe Aviva nói gã còn chút do dự thì hiện tại đã không cần nghĩ nữa, còn chưa là gì cả đã muốn cưỡi lên đầu gã, sau này còn thế nào không cần nói cũng biết.
"Phụ thân?" Rex chợt thấp giọng cười, tiếng cười không phải không có mỉa mai trong đó, "Khó cho ông còn nhớ rõ có đứa con trai là ta, chẳng qua ta càng hy vọng ta không phải con của ông, ta một chút cũng không muốn có một người cha như ông."
"Phản, phản rồi!" Sidney tức điên, bị y nói đến đỏ mặt tía tai.
Mason lập tức tiến lên đỡ lấy gã, một bên khuyên nhủ, một bên châm ngòi thổi gió: "Lão gia đừng nóng giận, không cần vì một đứa bất hiếu mà làm hại thân thể mình, không đáng, ngài còn có tiểu thiếu gia Stanley mà."
"Đúng vậy, may mắn ta còn có Stanley." Sidney nhớ tới tiểu nhi tử rồi trừng mắt nhìn Rex một cái, "Lúc trước chính ngươi không nói tiếng nào đã đi ra ngoài rèn luyện, một năm cũng không về lần nào, hiện tại lại trách ta làm phụ thân nhưng không coi trọng ngươi. Tự ngươi nói xem ngươi làm có đúng không? Vì sao ngươi không thể học theo Stanley mà ngoan ngoãn hơn?"
Giữa mày Rex lộ ra vài phần không kiên nhẫn, ánh mắt mang theo khí thế hung thần ác sát, "Nếu ông tới chỉ để nói những lời này, vậy thì cút đi."
"Ngươi vậy mà dám nói phụ thân ngươi cút, những thứ ngươi học đều cho chó ăn rồi sao?" Lửa giận của Sidney vừa được dập một chút lại bị khơi lên, chỉ là nhắc tới Stanley gã lại nhớ tới một việc, "Nghe nói ngươi cũng muốn tham gia kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng, chuyện này không cần nghĩ nữa, để một mình đệ đệ ngươi tham gia là đủ rồi, nó thông minh lanh lợi hơn ngươi nhiều, lại còn người gặp người thích, thiên phú cũng không thấp. Gia tộc Carol giao cho nó chắc chắn tốt hơn giao cho ngươi..."
Nghe thế mắt Mason liền lóe lên. Tuy rằng trước kia lão cũng biết gia chủ có ý định giao gia tộc Carol vào tay tiểu thiếu gia, nhưng gã chưa bao giờ chính miệng nói ra, hiện tại nếu gã đã nói thế trước mặt đại thiếu gia hẳn đây là chuyện nghiêm túc, xem ra sau này lão càng phải ra sức lấy lòng tiểu thiếu gia mới được.
_Hết chương 55_
CHƯƠNG 56: TRANG BỨC* SẼ BỊ SÉT ĐÁNH
*Trang bức: là giả bộ, giả vờ hay lừa đảo, thường có nghĩa xấu. Có 2 nghĩa chính, một là giả vờ là mình là chuyên gia trong lĩnh vực này nọ, mình rất là trâu bò. Nhằm mục đích kiếm hư vinh hoặc lừa đảo. Một nghĩa khác là giả nai ăn thịt hổ, giả vờ nhún nhường để dụ người khác rơi vào bẫy.
"Ta tham gia hay không liên quan gì đến ông?" Trong mắt Rex hiện lên một tia chán ghét, nếu vừa rồi chỉ có ba phần không kiên nhẫn thì hiện tại là mười phần.
Sidney không vui mà nói: "Sao lại không liên quan, ta là phụ thân ngươi, lời của ta, thân là nhi tử ngươi không thể không nghe. Tình hình trong gia tộc ngươi cũng biết, trong nhà không dư thừa tài lực và nhân mạch để chuẩn bị cho ngươi. Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi tham gia là có thể được chọn sao? Đừng có nằm mơ, ngươi có mấy cân mấy lượng ta còn không biết sao."
Mấy nămnay, mẫu tử Aviva và quản gia Mason thường thổi gió bên gối gã làm sự yêu thích của gã với đại nhi tử sớm đã biến mất, hiện giờ chỉ còn lại không kiên nhẫn. Đặc biệt là sau khi Dora - mẫu thân của Rex - qua đời, ý thức tồn tại kém cỏi và biểu hiện bình thường của đại nhi tử làm gã vô cùng tin tưởng đại nhi tử chỉ là một người tầm thường, nếu muốn trở thành Kỵ Sĩ Rồng thì chỉ có thể dựa vào gia tộc.
"Ngoài ra, quản gia nói không sai, không phải ai cũng tùy tiện kết giao, đặc biệt là ngươi còn đem loại người không đứng đắn kia về, nhà của chúng ta không có thừa đồ ăn để chiêu đãi loại người này." Sidney khinh miệt liếc Cách Ngôn một cái, quần áo vải vóc trên người cậu vừa nhìn là biết chỉ là mặt hàng bình dân, tiếp xúc với loại người này chỉ tổ phí thời gian.
Cách Ngôn cuối cùng cũng minh bạch, gia tộc Carol trừ Rex thì những người còn lại đều là cực phẩm, cậu quay đầu nói với Rex: "Mấy ngày nay vẫn luôn ăn đồ ăn của Tây Trai, tôi ăn chán rồi, không phải anh nói có một chỗ bán đồ ăn cũng ngang ngửa với Tây Trai sao, bữa trưa hôm nay đổi sang chỗ này đi. Còn về đồng vàng, nếu không đủ thì đi tìm tôi lấy."
Cậu lấy ra một túi đầy đồng vàng nặng trĩu, vừa nhìn liền biết bên trong có không ít, âm thanh đồng vàng va chạm nhau truyền ra.
Rex nhìn cậu một cái, lúc nhận lấy túi đồng vàng y cảm nhận được rõ ràng có một chút kháng cự, nơi đáy mắt xanh thẳm nhanh chóng hiện lên ý cười, "Ngươi đang nói đến Jones's House à, ta biết."
Jones's House có danh khí tương đương với Tây Trai, giá cả tất nhiên cũng tương đương. Đồ ăn của bọn họ chỉ có quý tộc và phú thương mới nếm được nên rất nổi tiếng.
Sidney sao có thể không biết, đã rất lâu rồi gã không được ăn đồ ăn của hai nơi này, lần cuối cùng đã là một tháng trước. Bên trong gia tộc Carol đã bị đào rỗng, bây giờ tiêu dùng mỗi ngày đều phải tính toán tỉ mỉ, trước kia còn có thể một tháng đi ăn một lần, hiện tại tình hình thu không đủ chi ngày càng đáng báo động, Jones's House và Tây Trai đã trở nên xa xôi không thể với tới.
Ánh mắt Sidney gắt gao nhìn chằm chằm túi đồng vàng trong tay Rex, hận không thể biến túi đồng vàng này thành của gã.
Mason cũng nhìn nó một cách thèm thuồng, theo sự xuống dốc của gia tộc Carol, những món lợi béo bở lão thu được cũng càng ngày càng ít đi.
banhmidaudo.wordpress.com
Đến khi Rex thu đồng vàng lại bọn chúng mới thu hồi ánh mắt.
"Phụ thân, ông còn nhớ một thị nữ của mẫu thân trước kia tên là Susan không?" Rex đột nhiên hỏi.
Sidney và quản gia cùng sửng sốt.
Susan là ai? Thời gian trôi qua quá nhanh, kể từ lúc Dora qua đời cũng đã mười mấy năm rồi. Sidney cũng phải nghĩ một chút mới nhớ được người này là ai. Susan là thị nữ hồi môn được Dora mang theo khi gả đến gia tộc Carol, như tỉ muội với Dora, tình cảm rất thâm hậu. Sau khi Dora qua đời, địa vị của Susan tất nhiên càng ngày càng thấp, hai năm sau nàng bỗng rời khỏi gia tộc Carol, không ai biết nàng đi nơi nào.
Ký ức của Sidney về Dora cũng chỉ có nhiêu đó, đối với gã, Susan là thị nữ nhiều thăng trầm nhất, lúc đầu ỷ vào việc Dora được sủng ái mà không thèm kiềm chế sai sử người hầu khác, xem mình như một nửa chủ nhân. Cho nên sau khi Dora chết, nàng bị phân đến nhà bếp làm việc nặng, kết quả không đến hai năm thì đi. Khi đó gia tộc Carol đã suy bại, nếu không phải khế bán mình của nàng sớm đã bị Dora thiêu hủy, sao gã có thể dễ dàng buông tha sức lao động miễn phí như Susan chứ.
"Ngươi vô duyên vô cớ nhắc đến ả làm gì?" Sidney nhíu mày hỏi.
"Ta có việc muốn tìm nàng." Rex nói.
Sidney nghe vậy hừ lạnh một tiếng, "Nữ nhân này có gì hay mà tìm, lúc trước thì phụng dưỡng mẫu thân ngươi ân cần như vậy, sau khi mẫu thân ngươi chết, ả lại không rên một tiếng mà bỏ chạy, chẳng qua chỉ là một người hầu hạ tiện vong ân phụ nghĩa mà thôi. Khi mẫu thân người còn tại thế đối đãi với ả như tỉ muội, trước khi qua đời còn đem ngươi phó thác cho ả, lúc ở thì ở đến tự do, lúc đi thì vô tung vô ảnh. Nhiều năm như vậy rồi ả vẫn không xuất hiện, chắc chắn đã chết ở xó xỉnh nào đó rồi."
Sidney không muốn nói chuyện về một người đã rời đi mười mấy năm với y, ném xuống một câu, "Nhớ kỹ lời ta vừa nói" thì đi luôn. Gã cho rằng Rex không phản bác chính là đồng ý với an bài của gã, lại không biết Rex còn không thèm để ý đến gã. Nghe lời gã? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.
"Bọn họ đi rồi." Cách Ngôn lăng lăng nhìn Rex như thể đang ám chỉ cái gì.
Rex gật đầu, "Ta nhìn được."
Cách Ngôn nhịn không được hỏi: "Túi đồng vàng kia đâu?"
Rex nhướng mày nói: "Không phải ngươi bảo ta cầm nó đi mua đồ ăn ở Jones's House sao?"
Cách Ngôn khóc, lão tử chỉ trang bức, trang bức thôi được không. Ai thật sự muốn ăn đồ ăn của Jones's House chứ. Cậu căn bản không biết có một nơi có thể so với Tây Trai, cậu chỉ bịa chuyện thôi, ai ngờ nó thật sự có chứ.
"Ngươi còn nói nếu không đủ thì lại tìm ngươi lấy."
"..." Cách Ngôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Rex, đột nhiên có chút hoài nghi nhân sinh. Lúc trước cậu nói phải cho Rex ba phần tư đồng vàng, nhưng cuối cùng y không tìm cậu lấy, cậu còn đang đắc chí đây. Kết quả chỉ vì trang bức có một chút, đảo mắt cậu đã đem toàn bộ đồng vàng bán thẻ phòng kiếm được chắp tay dâng cho Rex. Lúc này cậu nhận thức sâu sắc hai đạo lý, thứ nhất, đừng trang bức, vì trang bức sẽ bị sét đánh, thứ hai, vận may của vận mệnh chi tử đúng là không thể chống cự được, như chỗ đồng vàng này chẳng hạn, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn rơi vào tay y đấy thôi.
Cách Ngôn dứt khoát thay đổi chủ đề, "Anh thật sự không định tham gia kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng sao? Bằng thực lực của anh chắc chắn có thể thông qua mà đúng không? Tên đệ đệ cùng cha khác mẹ kia và phụ thân anh đều không muốn anh đi, anh không đi chẳng phải đang làm vừa lòng chúng hay sao, anh cam tâm à?"
"Ta đã có sắp xếp." Nghĩ đến bọn chúng, Rex nhàn nhạt nheo mắt lại, đáy mắt lóe qua một tia đỏ tươi, vừa vặn bị Cách Ngôn bắt được. Nghĩ đến kế hoạch kín không một kẽ hở lúc trước, cậu có chút đồng tình cho chúng, bị một tên bạo quân hung tàn theo dõi, mạng nhỏ có thể đi bất cứ lúc nào đó.
Sidney vốn dĩ định về thư phòng, nhưng nửa đường gã đột nhiên nhớ tới một việc nên đổi hướng đi đến chỗ Aviva. Chuyện gã đi tìm Rex sớm đã truyền đến tai Aviva, biết được gã đang đến đây Aviva còn tưởng chuyện thành rồi, ả vô cùng cao hứng đi tới cửa chờ, đúng lúc gặp được Sidney đang đi vào.
"Lão gia, có chuyện gì sao?" Aviva chú ý tới vẻ mặt còn chưa hết tức giận của gã, tươi cười trên mặt thoáng chốc thu liễm, ánh mắt nhìn về phía Mason đi đằng sau gã.
Mason lắc đầu với ả.
Sắc mặt Aviva hơi trầm xuống.
"Vẫn là phu nhân nói đúng. Rex đi ra ngoài một năm, tính tình càng lúc càng tự đại, vậy mà không thèm để phụ thân như ta vào mắt." Sidney bắt đầu oán giận Rex với Aviva. Hiện tại gã thấy những điều Aviva nói về Rex lúc trước không sai, tính cách của thằng con lớn này hoàn toàn giống với mẫu thân nó, cực kỳ khó ưa.
Aviva ngoài miệng thì phụ họa, tươi cười trên mặt lại ngày càng gượng ép. Từ những lời này ả biết Rex căn bản không đáp ứng, y nhất định cũng có tính toán của chính mình, tuy y không trực tiếp nói ra nhưng ả tin chắc chắn Rex sẽ không bỏ qua cơ hội này. Không nghĩ tới ngay cả Sidney cũng không làm gì được Rex, sau khi ra ngoài rèn luyện một năm, dường như Rex đã thay đổi rất nhiều. Ả cần phải nghĩ biện pháp khác.
"Phu nhân?" Sidney gọi ả hai tiếng nhưng không được đáp lại, gã quơ quơ tay trước mặt ả.
wattpad.com/user/daudo0902
Aviva định thần lại, khuôn mặt kiều mị lập tức treo lên nụ cười, ả rúc vào người gã, nói: "Lão gia, theo ý ta, ngài không thể mặc kệ nó. Nghe nói ngày mai chính là ngày báo danh cuối cùng rồi, nếu chúng ta có thể ngăn nó xuống núi trước khi mặt trời lặn, làm nó không thể báo danh, vậy thì không chỉ giúp chúng ta đạt được mục đích, mà còn để nó kiến thức một chút uy nghiêm của người làm cha là ngài, ngài nói có phải hay không?"
"Biện pháp này rất tốt, phu nhân quả nhiên rất hợp lòng ta." Sidney cao hứng vỗ tay khen ngợi, đột nhiên gã lại có chút chần chờ, "Nhưng chúng ta ngăn được sao? Rốt cuộc nó cũng đã rèn luyện bên ngoài một năm, thực lực chắc chắn không thể vẫn như lúc trước."
Thậm chí một năm trước thực lực của y còn cao hơn Stanley một ít. Dù vậy, Sidney cũng chưa bao giờ coi đây là điều đáng tự hào, bởi vì không có một người cha nào thích một đứa con không thèm để mình vào mắt, huống chi Rex và Dora lại có tính cách giống nhau. Khi y còn nhỏ, gã cũng không phải rất thích đứa con này, sau khi lớn lên thì lại càng không thích.
"Lão gia không cần lo lắng, chỉ là một năm mà thôi, thực lực của nó có thể tăng lên bao nhiêu. Nếu chúng ta không ngăn được, vậy thì bỏ chút thù lao mời người tới, vừa lúc ta biết một kiếm sĩ, thực lực thấp nhất cũng phải là Kiếm Sĩ Cao Cấp, nhìn trên việc quen biết, có lẽ hắn sẽ nhận thù lao thấp hơn một chút."
Nghe phải tốn đồng vàng để mời người, Sidney có hơi không muốn, tốn càng nhiều đại biểu gã sẽ càng nghèo, sau này cũng không thể tiêu pha vào mấy trò giải trí xã giao để duy trì thể diện.
Aviva biết rõ gã đang nghĩ gì, lại lấy chuyện Stanley ra nói, bằng ba tấc lưỡi không xương của ả cuối cùng cũng thuyết phục được gã.
Sidney không muốn phiền lòng về việc này nữa, gã giao toàn quyền làm chuyện này cho Aviva thì đi luôn, Mason cũng theo gã rời đi. Chỉ là mười phút sau lão lại quay lại.
Lúc Lausa đi vào thông báo, Aviva hơi kinh ngạc, "Quản gia Mason? Để lão vào đi, xem lão muốn nói gì."
"Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân." Mason vừa vào cửa liền chúc mừng Aviva khiến ả phát ngốc.
"Quản gia Mason có ý gì đây, bổn phu nhân có chuyện vui nào đâu?" Aviva bình tĩnh hỏi lại.
Mason cười tủm tỉm nói: "Phu nhân có chuyện không biết, lúc nãy khi lão gia đi tìm đại thiếu gia có nói sau này muốn đem gia tộc Carol giao cho tiểu thiếu gia. Đây không phải chuyện vui sao?"
"Lời này là thật?" Aviva đứng bật dậy, ánh mắt tỏa ra quang mang kinh hỉ.
"Tất nhiên, chính tai ta nghe thấy lão gia nói." Mason nói xong thì nhăn mày lại, "Chỉ là có một tin tức đối với phu nhân có lẽ không tốt lắm."
"Quản gia Mason có việc cứ nói thẳng." Hiện tại tâm tình Aviva rất tốt, đối với tin tức xấu trong miệng lão cũng không để bụng, chỉ cần giải quyết được Rex, những tin tức khác không còn là tin không tốt nữa.
Nếu là quá khứ, muốn Mason nói Aviva chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ. Nhưng lần này, để lấy lòng mẫu tử Aviva, Mason không cần bất luận thù lao gì, lão dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói một câu.
Sắc mặt Aviva có chút thay đổi.
_Hết chương 56_
CHƯƠNG 57: Gϊếŧ CÁC NGƯƠI
Cách Ngôn và Rex không biết bọn họ đang bị nhắm vào, không sai, chính là hai người bọn họ. Tuy Cách Ngôn không tham gia, nhưng vì đề phòng cậu sẽ giúp Rex báo danh nên Aviva cũng tính cả cậu vào kế hoạch của ả.
Báo danh tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng không những có thể nặc danh, mà còn có thể tìm người hỗ trợ.
Sau khi được Sidney cho phép, ngay hôm đó ả liền an bài người đi tìm tên Kiếm Sĩ Cao Cấp kia. Người này đúng là người quen của ả, nhưng cũng không có bao nhiêu giao tình, ả chỉ vì thuyết phục Sidney nên mới nói thế, bởi vậy thù lao cần trả vẫn phải trả, giá cả so với tưởng tượng của Sidney còn cao hơn gấp hai lần.
Aviva cắn răng một cái, quyết định tự lấy từ tư khố của mình. Gia tộc Carol đã không còn phong cảnh trước kia, ngay cả Sidney - vốn là một người không quan tâm đến chi tiêu hàng tháng - hiện tại lại cách một khoảng thời gian sẽ hỏi thăm, làm giả sổ sách có nguy hiểm quá lớn. Cũng may lúc trước khi ả quản gia đình đã tích cóp được không ít, ngay cả Sidney cũng không biết ả có một cái tư khố.
Aviva đưa một túi đồng vàng lớn cho hầu gái ả tín nhiệm nhất - Lausa, để cô ta đi làm chuyện này.
Lausa đang muốn rời đi thì đụng phải Stanley đang đi vào ở cửa.
"Mẫu thân, ta nghe nói sáng nay phụ thân đi đến tiểu viện của Rex, chuyện kia có phải đã xong rồi không?" Stanley vừa đến đã hưng phấn hỏi.
Aviva kéo hắn đến trước mặt, vuốt tóc hắn, vẻ mặt đầy từ ái, ả không trả lời trực tiếp cậu hỏi của nhi tử, chỉ nói: "Stanley, hai ngày nay không được ra khỏi cửa, chờ kỳ hạn báo danh kết thúc, biết chưa?"
Stanley chỉ mất một giây đã hiểu ý của mẫu thân, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, "Ta biết rồi, mẫu thân."
Lúc mặt trời xuống núi cũng là lúc Lausa trở về, cô ta nói cho Aviva biết việc đã hoàn thành, đối phương cũng đã đồng ý, cũng tỏ vẻ rất nhanh sẽ hành động, cam đoan ngày mai hai người kia sẽ không có cơ hội rời khỏi gia tộc Carol. Aviva rất vừa lòng, không uổng công ả tiêu nhiều đồng vàng như vậy.
Khi mấy người bọn chúng đang mưu đồ bí mật, Cách Ngôn lại đang bị Rex lấy danh nghĩa huấn luyện để hung hăng rèn luyện một trận.
Jimmy - nguyên thân của Cách Ngôn - là một kiếm sĩ. Tư chất của hắn tương đối thấp, không kích phát được bất kỳ thiên phú ma pháp nào, sau này lại làm một vài chuyện bàng môn tà đạo. Sau khi Cách Ngôn tiến nhập vào thân thể hắn, thực lực của cậu vẫn là Kiếm Sĩ Trung Cấp, chỉ mạnh hơn Kiếm Sĩ Sơ Cấp một chút. Kiếm Sĩ Sơ Cấp thực ra chỉ có cơ thể cường tráng hơn người bình thường một chút, sức lực lớn hơn người bình thường một chút thôi, còn lại không có gì khác nhau.
Bằng thực lực ấy, nếu còn muốn đi theo Rex, vậy thì cậu cần phải tăng nó lên. Sau khi chủ tớ Sidney rời đi, Rex liền cầm kế hoạch huấn luyện đã vạch sẵn từ tối hôm qua ra. Cường độ huấn luyện này chắc chắn người bình thường không thể nào hoàn thành được, bởi vậy Cách ngôn lúc đầu còn bừng bừng hứng thú, sau một giờ thì bắt đầu giả chết.
Khi tất cả nhiệm vụ huấn luyện kết thúc cũng là lúc mặt trời đã ngả về phía tây.
banhmidaudo.wordpress.com
Rex mua đồ ăn ở Jones's House về, vừa vào sân liền nhìn thấy Cách Ngôn đang mở rộng tứ chi nằm trên cỏ giả làm thi thể, đến khi có một bóng đen che khuất mặt mình cậu mới mở mắt ra. Cách Ngôn thấy Rex đang đứng trên đỉnh đầu mình, từ trên cao nhìn xuống, y nhíu mày, hai giây sau nói ra một câu khiến cậu cảm thấy sống không bằng chết.
"Huấn luyện hôm nay mới chỉ là đồ ăn khai vị."
Cách Ngôn trầm mặc một phút đồng hồ, "... Vậy huấn luyện chân chính thì sao?"
"Theo cơ sở này mà tăng thêm năm lần, sau đó lại căn cứ vào tình huống huấn luyện mà tăng dần lên."
[Người chơi] Cách Ngôn bị [Người chơi] Rex một kích gϊếŧ chết, ra đi lúc hoàng hôn, hưởng thọ hai tháng bảy ngày tuổi.
Cách Ngôn nhắm mắt lại giả chết.
"Dậy ăn cơm." Rex không để ý đến cậu, ném xuống một câu rồi đi vào phòng.
Bụng Cách Ngôn đúng lúc phát ra âm thanh "ọt ọt", cậu mở to mắt, quên mất, chờ ăn no rồi đi chết tiếp.
Lúc ăn cơm, Cách Ngôn một bên ăn một bên nghĩ, đồ ăn của Jones's House quả nhiên cũng ngon như Tây Trai. Cậu quyết định vĩnh viễn không cần biết bữa ăn này tốn bao nhiêu đồng vàng.
Rex thu dọn vật dụng xong, trở về thì thấy Cách Ngôn ăn no đến nấc một cái, đứng lên muốn trở về phòng, y gọi cậu lại: "Buổi tối còn phải huấn luyện, đừng về phòng."
"..." Cách Ngôn nửa ngày sau sau mới quay lại nhìn y, bi phẫn lên án: "Tôi đã hoàn thành huấn luyện rồi."
"Đó là rèn luyện cho thân thể, tiếp theo là tinh thần."
Vừa nghe không phải huấn luyện như ban ngày, Cách Ngôn miễn cưỡng sinh ra hai phần hứng thú, "Tinh thần cũng có thể huấn luyện?"
"Tất nhiên, minh tưởng vào ban đêm sẽ giúp tinh thần lực tăng trưởng rất rõ." Rex giải thích, "Tinh thần lực của thuần thú sư trời sinh mạnh mẽ hơn người khác, ưu thế của bọn họ nằm ở số lượng ma thú có thể khế ước, hơn nữa không gian ý thức sẽ theo sự phát triển của tinh thần lực mà mở rộng hơn, xác suất thuần hóa ma thú thành công cũng cao hơn, đặc biệt là những ma thú có thực lực càng mạnh, loại ưu thế này lại càng rõ ràng."
"Trừ cái đó ra, ngươi còn có thiên phú hai loại ma pháp hệ thủy và hệ mộc, mỗi ngày cần phải học làm sao để thực hiện được kỹ năng ma pháp. Thực lực càng cao, uy lực các kỹ năng ma pháp mà ngươi học sẽ càng cường đại. Lúc đầu lực sát thương của ma pháp hệ mộc và hệ thủy không cao, nhưng ma pháp cao cấp của chúng lại có uy lực không thấp."
"Tôi học." Cách Ngôn nghe xong trong lòng lập tức sinh ra khát khao tiến về phía trước. Tưởng tượng có một ngày mình cũng có thể lợi hại như Rex, cậu liền mạnh dạn gật đầu. Giờ phút này, cậu gác lại mọi tiếc nuối, đem chúng biến thành sức mạnh để tiến về tương lai.
Sáng nay Rex minh tưởng cũng là để nâng cao tinh thần lực.
Có hai phương pháp tu luyện tinh thần lực. Cách thứ nhất là dựa vào thực lực của bản thân, thực lực cao lên, mọi phương diện đều sẽ tăng lên, bao gồm cả tinh thần lực, nhưng bởi vì muốn tăng thực lực lên rất khó khăn, tinh thần lực tăng trưởng được cũng tương đối chậm, ví dụ như có vài người vẫn luôn dừng lại ở cảnh giới của Kiếm Sĩ Cao Cấp hoặc Ma Pháp Sư Cao Cấp mà không thể nào đột phá, tinh thần lực tất nhiên cũng trì trệ không tăng. Cho nên phải dùng đến cách thứ hai, cũng chính là minh tưởng, chất lượng minh tưởng càng cao, tinh thần lực tăng trưởng càng lớn, chỉ là cách này dựa vào cơ hội của mỗi cá nhân, người khác không thể hỗ trợ.
Rex chỉ có thể truyền thụ cho Cách Ngôn một ít lý luận, còn lại thì phải để cậu trực tiếp thực hành và cảm nhận.
Cách Ngôn biết kiếp trước có một loại hoạt động gọi là Yoga, trong đó có một bài tập là Yoga Thiền*. Thực ra chính là khiến đầu óc mình trống rỗng, thả lỏng mọi suy nghĩ, cậu thử làm một chút, còn tưởng rằng sẽ có khó khăn vì cậu hẳn sẽ không thể ngồi yên được, nhưng không hiểu sao bất tri bất giác đã nhập định, cả người không nhúc nhích mà ngồi một chỗ. Cậu chưa từng nghĩ minh tưởng lại tốt như vậy, cảm giác lúc thì như đang đắm mình trong một một mảnh đại dương mênh mông, có khi lại như đang nằm trên một đồng cỏ xanh biếc, không khí tươi mát đến nỗi lỗ chân lông toàn thân như đang nở ra, nguyên tố thủy và mộc trong không khí cũng lấy Cách Ngôn làm trung tâm mà dũng mãnh tràn tới.
*Yoga thiền: Ngồi thiền là phương pháp rèn luyện tâm trí, tìm được sự an nhiên trong tâm hồn. Yoga thiền là hình thức kết hợp thiền định với các việc tập luyện yoga, là bước quan trọng giúp người tập hòa nhập ý thức cá nhân với ý thức vũ trụ. Nghĩa là khi ngồi thiền con người sẽ loại bỏ được những tạp niệm của cá nhân và đắm mình vào dòng chảy của vũ trụ.
Động tĩnh này kinh động đến Rex, y mở mắt liếc Cách Ngôn một cái rồi lại nhắm mắt lại, trên mặt cũng không có nhiều bất ngờ. Tinh thần lực của thuần thú sư rất mạnh, thêm cả Nguyên tố chi thân, nên lúc bọn họ minh tưởng sẽ dễ tiến vào trạng thái hơn ma võ giả nhiều, cũng có thể dễ dàng hấp thu nguyên tố cùng loại trong không khí.
Tiếng côn trùng vang lên từ tán cây rậm rạp bên ngoài truyền đến làm cho căn phòng càng trở nên yên tĩnh. Mặt trời lặn hẳn về phía tây, không trung đen tuyền được điểm xuyết bởi vô vàn vì sao lấp lánh, vầng trăng ló ra trên ngọn cây, ánh trăng như phủ lên mọi vật một tầng lụa mỏng mờ sáng. Một tiếng chân rất nhỏ truyền vào từ ngoài hành lang, đối phương dường như không có chút ý định che dấu nào cả.
Rex quay đầu nhìn qua, chỉ thấy trước cửa xuất hiện một bóng người màu đen, ánh trăng chiếu bóng hắn vào phòng, mơ hồ có thể thấy bên hông hắn có một món vũ khí sắc lạnh.
Nhìn thấy Rex đã phát hiện sự tồn tại của mình, người nọ vẫn không hoảng loạn, hoặc là nói hắn vốn dĩ cố ý để họ phát hiện. Với hắn mà nói, việc này có lẽ chỉ là trò mèo vờn chuột, chuột vĩnh viễn chỉ có thể trốn, không thể nào diễu võ giương oai trước mặt mèo được.
Hắn cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười rốt cuộc cũng đánh thức Cách ngôn, cậu vừa mở mắt liền thấy một người xa lạ đứng ở cửa, đã hơn nửa đêm rồi đấy, chuyện gì đây? Cách Ngôn theo bản năng nhìn về phía Rex, y chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn làm cho không gian trống trong phòng bùng nổ cảm giác áp bách, nửa khuôn mặt y bị bao phủ bởi bóng tối, nửa còn lại thì lạnh như băng cho người ta cảm giác bạo lực ghê người. Bạo quân muốn khai đao*, giờ này khắc này, cậu chỉ còn một suy nghĩ như vậy.
*Raw: 暴君要开挂了 (Convert: Bạo quân muốn khai treo)
"Ngươi là ai?" Cách Ngôn quay đầu hỏi người không mời mà đến này, thanh âm như đánh vỡ mặt gương đã có vết rạn nứt, không khí chợt trở nên áp lực.
Harrison phát hiện dường như hai người không sợ hắn, ném tia quái dị trong lòng đi, hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, một bên rút vũ khí bên hông ra, một bên nói: "Tới gϊếŧ các ngươi, có người dùng đồng vàng bảo ta gϊếŧ các ngươi, muốn trách thì trách người kia đi."
"Bao nhiêu đồng vàng?" Cách Ngôn tò mò hỏi.
Harrison nhíu mày, vẫn trả lời: "Một ngàn đồng vàng."
Cách Ngôn còn tưởng mình nghe lầm, ngoáy ngoáy lỗ tai rồi gào lên: "Có lầm không thế, vậy mà chỉ có một ngàn đồng vàng? Mạng của chúng ta sao có thể không đáng tiền như vậy, mấy hôm trước ta ở bên ngoài tùy tùy tiện tiện cũng kiếm được mấy vạn đồng rồi, có một ngàn đồng vàng mà cũng dám lấy mạng chúng ta à? Rốt cuộc là ai không có mắt vậy chứ!"
Một ngàn đồng vàng ở nơi đế đô phồn hoa này căn bản không đủ sinh hoạt trong một hai tháng, thậm chí đối với người lãng phí có lẽ chỉ cần một ngày là hết.
wattpad.com/user/daudo0902
Sau khi Harrison nghe được thì mắt sáng lên, trên người hai tên này có mấy vạn đồng vàng? Chỉ cần hắn gϊếŧ hai người, mấy vạn đồng vàng đó chính là của hắn. Harrison tâm động, dưới sự dụ hoặc của đồng vàng hắn đem cảm giác không thích hợp lúc trước ném ra sau đầu, đầu óc hắn giờ đều là mấy vạn đồng vàng, khuôn mặt đầy tham lam ẩn hiện trong bóng đêm.
"Tiểu tử, vốn dĩ ta còn định lưu lại mạng cho ngươi, dù sao cố chủ cũng chỉ muốn tính mạng đồng bạn của ngươi. Nhưng hiện tại muốn trách thì trách chính mình đi, gϊếŧ một người cũng là gϊếŧ, nhiều thêm ngươi cũng không tính là gì. Đi chết đi!"
Trên người Harrison bộc phát một luồng sát khí bén nhọn, thân thể hóa thành một cái bóng lao nhanh về phía Rex. Hắn tính giải quyết Rex có thực lực mạnh hơn trước, sau đó mới gϊếŧ Cách Ngôn.
Lựa chọn này chính là quyết định sai lầm nhất đời hắn, bởi vì khi ra quyết định sai lầm này, cái giá phải trả chính là mạng sống của hắn.
Harrison rất tự tin về bản thân, trước khi tiếp nhận nhiệm vụ này, từ miệng nữ nhân kia hắn đã có hiểu biết về thực lực của vị đại thiếu gia của gia tộc Carol này, nghe nói chỉ là một Kiếm Sĩ Cao Cấp mới tiến giai không lâu, mà hắn đã là Kiếm Sĩ Cao Cấp lão luyện kỳ cựu rồi, trình độ cao hơn y rất nhiều, dưới loại tình huống như thế sao hắn có thể thua được. Bởi vậy dù thù lao nữ nhân kia cấp không tính là nhiều, nhưng hắn vẫn tiếp nhận nhiệm vụ này, hắn đã sớm xem một ngàn đồng vàng là vật trong tay mình.
Ánh kiếm sắc bén cắt qua bóng tối, ánh sáng vụn vỡ chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn lạnh băng của Rex, giống như ma quỷ bò ra từ địa ngục, trong một khắc Harrison đã bị chấn trụ, đồng thời khiến hắn sinh ra một tia dao động, chỉ là kiếm đã ra khỏi vỏ không có chuyện sẽ thu lại, hắn chỉ có thể căng da đầu mà tiến lên. Trong nháy mắt một đường kiếm càng sắc bén âm lãnh hơn đánh xuống đỉnh đầu hắn.
_Hết chương 57_