CHƯƠNG 67: KỴ SĨ QUANG MINH
Vào một buổi sáng đầy nắng, trước cửa lớn vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim của gia tộc Carol đột nhiên xuất hiện ba người ăn mặc bất phàm. Bọn họ đều mặc bộ đồng phục kỵ sĩ màu lam, khác với trang phục kỵ sĩ của đế quốc Arthurlanca, quần áo của họ tinh xảo quý giá hơn nhiều, khí thế cũng uy nghiêm hơn.
Người gác cổng sáng sớm còn đang mơ màng sắp ngủ thấy bọn họ thì bị dọa tỉnh, dập mông ngã 'bạch' một cái lên bậc cửa, lắp bắp hỏi: "Ba, ba vị đại gia đến có, có chuyện gì ạ, gia chủ chúng ta không ở nhà."
"Chúng ta tới không phải để tìm gia chủ Carol, Rex Carol có ở đây không?" Kỵ sĩ dẫn đầu nhăn mày, trong thần sắc ngạo mạn còn cất giấu khinh miệt và coi thường.
"Các ngài muốn tìm đại thiếu gia?" Người gác cổng sửng sốt, lập tức trả lời: "Đại thiếu gia đã ra ngoài từ hôm qua, đến giờ cũng chưa thấy về, y cũng không nói cho chúng ta biết khi nào y trở lại. Nếu không ba vị đại gia hai ngày sau lại đến?"
Vậy mà lại không có ở nhà? Tên kỵ sĩ lại hỏi: "Y có nói y đi đâu không?"
"Không, không có." Người gác cổng thoáng nhìn sắc mặt ngày càng mất kiên nhẫn của hắn, có chút nơm nớp lo sợ. Những người này không phải tới tìm đại thiếu gia để gây rối chứ? Đại thiếu gia sao lại chọc phải mấy người này? Không được, nhất định phải nói chuyện này cho gia chủ, để tránh bọn họ bị những người này giận chó đánh mèo.
"Nếu y trở về, nói cho y, Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh muốn gặp y." Tên kỵ sĩ không hề lãng phí thời gian, ném những lời này lại rồi dẫn người rời đi.
Người gác cổng mở to hai mắt, còn chưa kịp tỉnh lại trong mấy chữ "Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh". Chờ ba người kia đã đi xa, hắn mới nhảy dựng lên từ bậc cửa. Trời ạ, đại thiếu gia nhất định đã đắc tội với Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh, nếu không vì sao vị Thánh Tử tôn quý nhất đại lục Azeroth này lại muốn gặp y. Người gác cổng lập tức chạy vào nói chuyện này cho quản gia Mason biết.
Sau khi Sidney trở về Mason liền nói cho gã, điểm khác nhau ở đây là lão còn thêm mắm dặm muối một phen. Suy nghĩ của bọn chúng giống người gác cổng, cho dù Rex có tham gia kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng, nhưng y đã bị loại, nên bọn chúng không cho rằng Rex có chỗ nào đặc biệt để Thánh Tử Quang Minh nhìn với con mắt khác.
Sidney quýnh lên muốn tìm Rex hỏi rõ ràng, nhưng gã chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của Rex, thời khắc mấu chốt cũng không biết đi đâu để tìm người.
banhmidaudo.wordpress.com
Kỵ Sĩ Quang Minh trở về phục mệnh nói tình huống cho Thánh Tử, Micah biết người không ở nhà cũng không thấy thất vọng, kỳ tuyển chọn chỉ còn lại mấy ngày, hẳn y sẽ không quay về ngay.
Cùng lúc đó, Rex và Cách Ngôn vừa ăn sáng xong đang ra cửa.
Bởi muội muội Ophelia đã cảnh cáo nên Cách Ngôn quyết định đi mua mấy bộ quần áo tốt một chút. Quần áo trước giờ của cậu vẫn là mấy bộ được Rex tùy tiện mua ở trấn nhỏ Tris, ngày thường mặc cũng được, nhưng đến yến hội sinh nhật thì không.
Cách Ngôn không quen thuộc với đế đô nên đi theo Rex. Hai người đi vào một cửa hàng quần áo diện tích không lớn, mặt tiền cũng không dễ thấy. Lão bản là một lão nhân tóc trắng xóa, trên chóp mũi là một cái kính mắt trong suốt, đôi mắt lại rất có tinh thần, lưng cũng không còng, màu tóc bảy tám mươi tuổi nhưng làn da lại mới bốn năm mươi.
"Lấy cho hắn hai bộ đồ may sẵn." Rex nói với lão nhân.
Cách Ngôn lập tức có cảm giác bị một ánh mắt giống như tia laser quét hai vòng trên người. Chờ đến lúc cảm giác này biến mắt, lão nhân cũng đã rời khỏi tầm mắt. Chỉ trong chốc lát ông đã mang ra hai bộ đồ, vải dệt mềm mại, kiểu dáng và màu sắc tương đối điệu thấp, quan trọng nhất chính là, hai bộ đồ này hoàn toàn vừa người, như được may đo theo yêu cầu vậy.
Ra khỏi cửa hàng quần áo, Cách Ngôn đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Anh thấy sao nếu chúng ta ở lại Jones's House một đêm?"
Chờ Ophelia phát hiện hai người bọn họ đang ở ngay tại Jones's House, biểu tình nhất định sẽ rất thú vị.
"Tùy ngươi." Rex lại nói: "Hôm nay mấy người được Jimmy viết trên tờ giấy sẽ thi đấu, muốn đi xem không?"
"Đi." Cách Ngôn tức khắc gật đầu. Xem những người này thi đấu cũng có chỗ tốt cho thực lực của mình. Cậu bắt đầu chậm nên phải tốn nhiều thời gian ở phương diện này hơn người khác nhiều.
Hai người đi vào hội trường thi đấu, có một đám người đang quanh quẩn bên ngoài, trừ những người không có vé không muốn rời đi ra còn có vài người đầu cơ. Lại nói tiếp, chức nghiệp này ra đời cũng là nhờ phúc của Cách Ngôn, nếu không phải lúc trước cậu đầu cơ trục lợi mấy tấm thẻ phòng thì cũng sẽ không tạo linh cảm cho mấy người muốn mưu lợi đó, chỉ có cậu vẫn không biết việc này có quan hệ với mình, còn tưởng rằng chức nghiệp này vốn dĩ đã có từ lâu.
Rex sớm đã mua hai tấm vé vào cửa, sau khi hai người thuận lợi đi vào, thi đấu bên trong đã bắt đầu.
Trận đầu vừa kết thúc, trận đấu tiếp theo vừa đúng là trận của người trọng điểm được Jimmy viết trên tờ giấy. Trải qua nhiều vòng đấu, một vạn người báo danh lúc trước hiện tại chỉ còn mười một người, vòng thi đấu này là để chọn ra sáu người. Ở trận đấu này, đối thủ của bình dân kìa là Á Duy, trên tờ giấy của Jimmy, cuối cùng bình dân này thua ở vòng chọn hai trong bốn người.
Lúc trận đấu kết thúc, người trong khán phòng ồ lên, dường như không dự đoán được Á Duy lại thua. Cách Ngôn xem chưa đã thèm, bình dân tuy không có điều kiện như Á Duy nhưng cơ sở lại rất vững chắc, nói tóm lại phần thắng rất lớn, chỉ là lúc trước không đủ nổi bật nên làm người ta có cảm giác yên bình đến kỳ lạ.
"Hắn che giấu thực lực chân chính của mình." Rex liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
"Có thể nhìn ra thực lực chân chính của hắn không?"
"Nếu đoán không sai, hẳn là Đại Kiếm Sĩ trên dưới thất giai." Lấy điều kiện của dân thường mà tuổi trẻ đã có thể đi đến bước này, thiên phú của hắn nhất định rất xuất sắc.
Cùng suy nghĩ với y còn có người đang ngồi ở khu khách quý - Thánh Tử Micah. Trừ Rex, hắn cũng đang chăm chú theo dõi những người khác, bình dân tên Jack này là người thứ hai hắn coi trọng.
"Người còn lại sẽ là hắn." Micah thấy người này không kiêu ngạo không nóng nảy mà đi xuống lôi đài, thần sắc không có chút nào bởi thắng mà kiêu căng ngạo mạn. Xem mấy trận đấu liên tiếp, hắn đã xác định người thứ hai được chọn chính là người này.
Mấy người thuộc đại quý tộc nghe vậy liền có chút sốt ruột. Bọn họ đến đây cũng có mục đích. Thần điện Quang Minh thờ phụng thần Quang Minh có địa vị thập phần cao quý ở đại lục Azeroth, Kỵ Sĩ Rồng đương nhiên tốt, nhưng nếu có thể trở thành Kỵ Sĩ Quang Minh bên người Thánh Tử thì tương lai tương đương với một bước lên trời.
Mọi người đều biết, Thánh Tử là được đích thân Giáo Hoàng lựa chọn, địa vị ở Thần Điện Quang Minh chỉ sau Giáo Hoàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thánh Tử sẽ là người kế thừa chức vụ Giáo Hoàng trong tương lai, Kỵ Sĩ Quang Minh của Thánh Tử cũng nước lên thì thuyền lên, nguyên nhân chính là như vậy. Sau khi biết Thánh Tử sẽ đến đế đô Saint Laner để tuyển chọn hai Kỵ Sĩ Quang Minh, bọn họ lập tức an bài một vài tiểu bối có thiên phú và thực lực xuất sắc trong gia tộc tham gia kỳ tuyển chọn lần này, nhưng kết quả lại ngoài dự kiến của bọn họ.
Thánh Tử nhìn trúng hai người, một người là bình dân, một người là quý tộc xuống dốc, dù hiện tại gia tộc của y còn đang có một vụ bê bối nhưng Thánh Tử vẫn coi trọng đối phương như cũ, ngay cả một cơ hội cũng không cho bọn họ, mấy tên quý tộc không nóng nảy mới là lạ.
Gia tộc Rob vội vàng nhìn về phía người còn chưa tỏ thái độ gì - Đại giáo chủ Vernon.
Vernon liếc mắt nhìn bình dân phía dưới kia một cái, vừa lòng gật đầu: "Thánh Tử mắt sáng như đuốc, thực lực người này đúng là không tồi, quả thật có thể chọn. Chỉ là theo ý tứ Thánh Tử, chẳng lẽ đã chọn được người đầu tiên rồi?"
"Đã chọn được rồi." Micah cười nói.
Vernon thấy hắn thừa nhận sảng khoái như vậy, tươi cười trên mặt hơi thu lại, mi tâm hơi nhíu: "Chẳng lẽ Thánh Tử vẫn khăng khăng muốn tuyển trưởng tử của gia tộc Carol kia?" Có thể nói ra gia tộc Rex, chứng minh lão đã sớm phái người hỏi thăm thân phận y.
"Đúng vậy, Đại giáo chủ."
"Tình hình gia tộc người này tương đối phức tạp, vì sao Thánh Tử vẫn khăng khăng chọn y? Có rất nhiều người thích hợp hơn y, sao ngài không cẩn thận ngẫm lại? Thi đấu chưa kết thúc, Thánh Tử vẫn còn thời gian." Đại giáo chủ Vernon thấm thía mà khuyên nhủ.
Micah thực sự không rõ vì sao Đại giáo chủ lại phản đối hắn mời chào Rex Carol, thân phận của y vẫn chưa có bất luận vấn đề gì, ngược lại hắn còn rất thưởng thức sự kiên cường, tính cách không ngừng vươn lên của đối phương. Dưới tình cảnh bị mẹ kế áp bách y vẫn có thể trở thành một người lợi hại như vậy, hiển nhiên là một người có ý chí mạnh mẽ trưởng thành trong nghịch cảnh, người như vậy là kiểu người hắn thưởng thức nhất. Chỉ là đối với lời Đại giáo chủ Vernon nói, hắn vẫn chưa cứng rắn phản bác.
"Đại giáo chủ nói đúng, chẳng qua nguyên nhân chính vì người thích hợp quá nhiều, cho nên ta mới càng thêm chú trọng ấn tượng đầu tiên*. Trên thực tế sáng nay ta đã phái người đến gia tộc Carol mời y, chỉ là đúng lúc y không có nhà, nếu đến khi gặp mặt y không muốn trở thành Kỵ Sĩ Quang Minh của ta, ta tự nhiên sẽ không cưỡng cầu."
*Raw: 眼缘: nghĩa đen là viền mắt, rìa mắt; nghĩa bóng là ấn tượng đầu tiên
Nghe thế mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, đối phương không có bối cảnh như Isaac, càng không có thân phận như Andrew, bọn họ không cho rằng y sẽ cự tuyệt, phỏng chừng sẽ cao hứng đến không nói nên lời, kết quả căn bản không cần đoán.
"Nếu Thánh Tử đã có quyết định, ta sẽ không nói gì nữa." Đại giáo chủ Vernon liếc nhìn Micah một cái, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Đa tạ Đại giáo chủ."
Xem xong tất cả các trận đấu, Micah đi ra khỏi hội trường, chợt hắn dừng lại, nói với ba gã Kỵ Sĩ Quang Minh ở phía sau: "Các ngươi đến gia tộc Carol một chuyến, nhìn xem người đã trở lại chưa."
"Vâng thưa Thánh Tử."
wattpad.com/user/daudo0902
Rex đã sớm rời khỏi hội trường thi đấu nhưng cũng không quay về gia tộc Carol bởi Cách Ngôn nói muốn ở Jones's House một đêm là nghiêm túc. Bài trí và trang hoàng ở Jones's House không thua gì Tây Trai, giá cả tất nhiên cũng cao như nhau. Sau khi nghe ngóng cậu biết được ngày mai quả nhiên có người bao phòng lớn ở đây.
Jones's House đặc biệt mở mấy phòng lớn như này để những thiếu gia tiểu thư có tiền và quý tộc thích tổ chức tụ hội bao hết, giá cả cũng không thấp. Chẳng qua đối với mấy người không thiếu đồng vàng mà nói, tốn chỗ đồng vàng ấy cũng không tính là gì, quan trọng nhất chính là có mặt mũi.
Cách Ngôn cố ý hỏi thăm giá cả một phòng lớn, sau đó biết được nó tính theo giờ, hơn nữa còn là hơn một vạn đồng vàng một giờ, tính theo số người một phòng chứa được mà giá cả sẽ thay đổi, rượu và đồ ăn thì tính riêng, một đĩa điểm tâm nhỏ ở đây cũng đã có giá bốn đồng vàng. Cậu thực hoài nghi, lấy gia sản của gia tộc Louisa có thể gánh vác nổi sao.
"Anh nói xem tôi có nên để bụng đói sẵn không, để yến hội ngày mai ăn cho nhiều." Cách Ngôn đóng cửa lại nói với Rex.
Rex nhìn cậu một cái.
Tuy y không nói chuyện nhưng từ vẻ mặt của y Cách Ngôn có thể đoán được y đang nói: "Đừng nói với người khác ngươi quen ta." Cậu lập tức ngại ngùng sờ sờ mũi, cũng dám khinh bỉ cậu, còn không phải do cậu muốn tiết kiệm sao.
_Hết chương 67_
CHƯƠNG 68: MẶT MŨI OPHELIA
"Trận đấu hôm nay có vài chỗ tôi không rõ, anh nói cho tôi nghe một chút đi. Về kiếm pháp của người kia, lúc đầu còn không thấy gì đặc biệt, vì sao sau đó nó lại sinh ra một vài chiêu thức khác?" Cách Ngôn nói sang chuyện khác.
"Đó là kiếm quyết, bình thường chỉ có những đại gia tộc mới có kiếm quyết. Kiếm quyết cũng chia cao thấp, bình dân trừ khi có vận khí vô cùng tốt, nếu không thì giống nhau đều không có kiếm quyết, cho dù có cũng chỉ là kiếm quyết bình thường, lực sát thương quá thấp ngược lại cũng không cần."
"Vậy kiếm quyết của anh là gì?"
"Muốn biết?" Rex đột nhiên nheo mắt lại.
Cách Ngôn gật gật đầu, đương nhiên muốn biết. Tuy cậu cảm thấy Rex hẳn là không có kiếm quyết, bởi vì từ trước đến nay cậu không thấy y dùng chiêu thức đặc biệt gì, không phải chém thì chính là bổ, không biết còn tưởng y là đồ tể ấy.
"Ngươi cảm thấy chiêu thức của ta không phải chém thì cũng là bổ đúng không?"
Cách Ngôn theo bản năng gật đầu, quả thực là tiếng lòng của cậu mà. Gật xong mới nhận ra có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên liền thấy Rex mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm mình, lập tức chột dạ: "A, chẳng lẽ không phải sao?"
"Mỗi kiếm sĩ đều có kiếm đạo của bản thân. Kiếm đạo của ta chính là gϊếŧ chóc, lấy máu nuôi kiếm. Ngoại trừ con đường gϊếŧ chóc của ta, cũng có vài kiếm quyết rất lợi hại. Nhưng chiêu thức mạnh nhất lại chính là không có chiêu thức. Nếu ngươi có thể sinh ra sức mạnh hủy thiên diệt địa trong mỗi nhát chém, ngươi còn muốn dùng kiếm quyết sao? Đương nhiên, loại phương pháp này cũng không thích hợp với ngươi."
Lúc Cách Ngôn nghe được một nửa, trong lòng nổ ra một cỗ kích động mênh mông, chờ đến khi nghe hết, cậu nháy mắt như bị liệt dương, làm cậu mất công kích động nửa ngày.
"Vậy cái gì mới thích hợp với tôi?"
"Ngươi vốn bắt đầu chậm, muốn mạnh lên trong một khoảng thời gian, vẫn nên học kiếm quyết đi."
Nghe thế Cách Ngôn liền chết tâm: "Không phải anh nói chỉ có đại gia tộc mới có kiếm quyết cao đẳng à? Chẳng lẽ anh muốn tôi học mấy cái kiếm quyết có lực sát thương nhỏ kia hả? Cái đấy còn không bằng không học."
"Ta cũng không có kiếm quyết cao đẳng. Nhưng có thể tìm, cũng có thể mua."
Hóa ra kiếm quyết cao đẳng cũng là hàng hóa thông thường.
banhmidaudo.wordpress.com
Có lẽ nhìn ra cậu mất hứng, Rex cũng không giải thích sâu nữa mà lấy mấy quyển sách ma pháp đưa cho cậu. Chỗ sách này đều là sách vở có liên quan đến ma pháp hệ thủy và hệ mộc mà y thu thập được trước kia, có thể giúp cậu lý giải hơn về hai loại ma pháp này.
Cách Ngôn đêm đó liền ôm hai quyển sách để nghiên cứu, trí nhớ của cậu vốn đã không tồi, tuy không thể đọc nhanh như gió, nhưng ít nhất có thể đọc một lúc bốn năm dòng, chỗ nào không hiểu thì hỏi Rex, y cũng không ngại phiền mà giải đáp hết.
Thứ tên là ma pháp này càng học lại càng cảm nhận được mị lực của nó. Lúc trước minh tưởng vẫn luôn chiếm đa số, hiện tại được tiếp xúc chân chính, Cách Ngôn cũng có chút mất ăn mất ngủ.
Ngày hôm sau chậm rãi đến, còn may yến hội sinh nhật của Ophelia không diễn ra quá sớm, nghe nói buổi chiều mới bắt đầu và sẽ kéo dài tới tối muộn.
Quả nhiên tới buổi chiều, người ra vào Jones's House ngày càng nhiều.
Cách Ngôn nhét Ám Dạ và quần áo, trứng thì không thể mang theo nên đành tìm một góc bí ẩn để nhét vào. Tuy Jones's House cũng an toàn, rất ít khi xảy ra chuyện nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*.
*không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may
Ophelia bao một phòng lớn chứa được hai trăm người, nhưng thật ra cô ta chỉ mời một trăm người, làm vậy chỉ để không gian trông có vẻ rộng rãi, càng phô trương tất nhiên càng có mặt mũi. Đối tượng được mời cơ bản đều là bạn học của cô ta, những người này có người tới sớm có người tới muộn, hơn nữa ai cũng mang theo lễ vật.
Làm Cách Ngôn kinh ngạc chính là còn có người của đại quý tộc, tỉ như gia tộc Strache chẳng hạn, tuy chỉ là bàng chi nhưng lấy thận con gái của một thương nhân mà đi được đến bước này cũng đã rất lợi hại.
"Muội muội này của tôi đúng là bỏ vốn gốc. Anh nhìn bàn điểm tâm này đi, vậy mà tất cả đều là mấy món đắt nhất của Jones's House, một bàn này ít nhất cũng phải một trăm đồng vàng ấy nhỉ." Cách Ngôn nhìn chằm chằm một bàn điểm tâm cậu đều đã nếm thử, đột nhiên cảm thấy răng có hơi mềm.
Vừa vặn bị một thanh niên đi ngang qua phía sau nghe được, lập tức cười nhạo: "Quỷ nghèo từ đâu ra thế này, ngươi là bạn học của Ophelia? Thấy thế nào cũng không giống, nghèo kiết xác như vậy, không phải là trộm trà trộn vào chứ? Thiệp mời của ngươi đâu?"
Cách Ngôn lãnh đạm liếc mắt nhìn gã: "Không sợ nói cho ngươi biết, lúc gia vào đúng là không cần thiệp mời."
Đây là lời nói thật, bởi người gác cửa là hai người hầu của gia tộc Louisa, bọn họ không có khả năng không biết cậu là ai. Cho dù ở gia tộc Louisa cậu không được coi trọng, nhưng trong những trường hợp quan trọng như thế này bọn họ cũng không dám làm chuyện gì quá đáng, nên lúc đến cậu chưa kịp lấy thiệp mời ra bọn họ đã đưa cậu vào.
"Ta biết mà. Thật to gan. Hoặc là ngươi tự mình cút, hoặc để ta lớn tiếng gọi người tới. Tự mình chọn đi." Thanh niên đắc ý dào dạt nói, ánh mắt không coi ai ra gì.
Cách Ngôn đã sớm để ý thanh niên này, nguyên nhân là vì gã cứ như con bướm bay qua lượn lại khắp nơi, có người đến gã liền ân cần đi lên, còn cười đến cực ghê tởm. Nhưng không phải với ai gã cũng như vậy, chỉ những người có thân phận thoạt nhìn không tầm thường gã mới như thế. Bản thân đã là người được tiền hô hậu ủng, vậy mà Ophelia còn kết giao với người như thế này, quả nhiên là vật họp theo loài.
"Ngươi gọi đi, ta chờ ngươi." Cách Ngôn dựa lưng vào ghế, đan hai tay trước ngực, rất trang bức nói.
Thanh niên không thật sự lớn tiếng gọi người, với lý do không muốn phá hư yến hội sinh nhật của Ophelia, gã tìm ba bằng hữu đến, muốn đuổi hai người ra ngoài trước khi Ophelia biết. Cái gọi là đuổi tất nhiên là sử dụng vũ lực, dưới tình huống không kinh động đến người khác mà chế trụ hai người, sau nó ném ra ngoài.
Cách Ngôn suýt nữa phụt cười, bởi bốn người này làm trò nói ra kế hoạch ngay trước mặt cậu và Rex. Người của Học Viện Đế Quốc luôn tin tưởng vào bản thân mình như vậy à? Hay là những bằng hữu mà muội muội cậu quen biết đều như thế này? Cậu thật sự rất hiếu kỳ, tò mò không biết lúc muội muội vừa ngạo mạn, tự phụ, chết vẫn muốn giữ sĩ diện kia biết chuyện này sẽ có biểu tình như thế nào.
Bàn xong kế hoạch, bốn người liền chuẩn bị động thủ. Hai người đối phó một người, trong đó có một nam sinh ném một cái cấm ngôn thuật về phía này, sợ bọn họ phát ra âm thanh khiến những người khác chú ý.
Lúc nam sinh kia nói một câu "Thành", Cách Ngôn "khụ" một tiếng.
Bốn người thoáng chốc sợ ngây người, thanh niên cả giận nói với nam sinh: "Ngươi sao vậy? Hẳn là hắn không thể nói chuyện chứ?"
Nam sinh cũng không biết sao lại thế này, lại thi triển cấm ngôn thuật lần nữa, kết quả dùng cũng như chưa dùng. Tưởng do mình luyện không tới nơi tới chốn, nam sinh xấu hổ hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào.
Ngay bước đầu kế hoạch đã xuất hiện thất bại, thanh niên cũng mặc kệ. Bốn người xông tới, chưa đến gần đã bị Rex đánh bay, chia làm bốn hướng ngã mạnh lên bàn. Điểm tâm rơi đầy đất, mấy nữ sinh ở gần đó bị lan đến, theo bản năng hét lên. Chờ đến lúc Ophelia đen mặt đi tới, chỗ này đã thành một mớ hỗn độn.
"Sao lại thế này?"
Gã thanh niên lúc nãy ở gần cô ta nhất lập tức bò dậy cáo trạng, chỉ vào Cách Ngôn và Rex: "Ophelia, hai người này trộm vào hỗn ăn hỗn uống, bọn chúng không có thiệp mời. Chúng ta muốn đuổi bọn chúng đi nhưng bọn chúng dám phản kháng."
Ophelia trừng Cách Ngôn, lại không thể giống như bình thường ở nhà không chút cố kỵ răn dạy cậu, trong lòng cũng bất mãn với gã thanh niên xen vào việc người khác kia, ngữ khí không quá ôn nhu nói: "Hắn là ca ca ta."
Nghe thế gã thanh niên tức khắc cảm thấy xấu hổ chỉ muốn vùi đầu vào lòng đất, quả thực mặt mũi bị ném đến nhà bà ngoại luôn.
Ba người khác cũng xám xịt trốn đến một góc, không dám lại gần nữa.
"Sao nơi này lại náo nhiệt như vậy?" Một thanh âm lười biếng đột nhiên truyền tới. Biết được chủ nhân giọng nói là ai mọi người liền giật mình nhìn về phía người nọ, rồi lập tức tự giác tránh ra một con đường, Tam vương tử dẫn theo vài tùy tùng đi tới.
Người vui mừng nhất tất nhiên là Ophelia. Cô ta không ngờ không ôm chút hy vọng nào đi mời lại thực sự mời được Tam vương tử tới, cô ta vứt luôn Cách Ngôn ra sau đầu trong nháy mắt.
"Tam vương tử điện hạ, không nghĩ tới ngài thật sự tham dự yến hội sinh nhật của ta, chiêu đãi không chu toàn, xin ngài thứ lỗi." Ophelia nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của Tam vương tử điện hạ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, như thể thực sự là một cô gái dễ xấu hổ.
Các tân khách được mời tới phát ra tiếng hút khí rất nhỏ, truyền tai nhau người khó mời nhất - Tam vương tử điện hạ - thế mà lại đến yến hội sinh nhật Ophelia, Ophelia có quan hệ tốt như vậy với Tam vương tử điện hạ từ khi nào thế? Các nữ sinh ghen tị không thôi, nam sinh thì lại cảm thấy Ophelia thật là lợi hại, ngay cả Tam vương tử điện hạ cũng mời đến được.
Ánh mắt Tam vương tử dừng lại trên mặt cô ta, khóe miệng cong cong lộ ra nụ cười xấu xa: "Ngươi mời bản điện hạ, bản điện hạ tự nhiên là muốn tới."
Câu nói có thể so với lời âu yếm này lập tức làm Ophelia ngượng ngùng cúi đầu xuống, bởi vậy cô ta đã không nhìn thấy khi Tam vương tử nói lời ấy gã đang nhìn về phía Cách ngôn và Rex.
Những người khác có chú ý tới, chỉ là không biết Tam vương tử điện hạ đang nhìn ai, chỉ có Cách Ngôn và Rex biết.
"Gã vừa rồi giống như đang nhìn anh."
Rex gật đầu: "Ta biết."
"Vì sao gã lại nhìn anh?"
"Không biết."
Cách Ngôn cạn lời.
wattpad.com/user/daudo0902
Vị Tam vương tử điện hạ này tựa hồ chỉ liếc mắt một cái, sau đó được Ophelia tiếp đón đi sang phía bên kia, một đống người cả trai lẫn gái vây quanh gã, tranh nhau lấy lòng gã.
Người hầu của Jones's House rất nhanh đã đi vào thu dọn đống hỗn độn lúc nãy, thay một bàn điểm tâm mới.
Sau khi yến hội bắt đầu, thực ra chính là một đám người tụ tập ăn ăn uống uống cộng thêm nói chuyện phiếm, thuận tiện làm thân mang thích, kết giao vài người hữu dụng với mình. Còn có những kẻ địa vị thấp lấy lòng những kẻ địa vị cao, những kẻ địa vị cao thì tìm kiếm cảm giác ưu việt. Trên cơ bản đều là những người đó. Có người biết Cách Ngôn là ca ca của Ophelia, nhưng bởi vì chưa từng nghe cô ta nhắc tới nên không có ai đến đó ngồi cùng bàn hay nói chuyện với hai người.
Lúc yến hội tiến hành được một nửa, ở cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, chỉ thấy Tam vương tử đang nói chuyện với Ophelia đứng bật dậy, bước nhanh ra cửa.
Ophelia cứng đờ mặt khi bị để lại một mình, ngay sau đó ý thức được có khả năng bên ngoài xảy ra chuyện gì nên vội vàng đuổi kịp, đến lúc cô ta nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa không khỏi kinh hô thành tiếng.
"Thánh Tử?"
Vừa nghe thấy Thánh Tử, người trong phòng lập tức chạy ra. Còn chưa tới gần đã thấy người nọ như được bao phủ trong một tầng ánh sáng, tóc vàng lóa mắt, đôi mắt xanh tựa biển, trên mặt là nụ cười ôn hòa. Nam nhân anh tuấn tượng trưng cho chính nghĩa và ngay thẳng, đúng là Thánh Tử Thần Điện Quang Minh. Nhưng mà sao Thánh Tử lại xuất hiện ở đây?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Ophelia chợt thay đổi, đều cho rằng Thánh Tử Quang Minh đến để tham gia yến hội sinh nhật của cô ta. Chuyện này so với chuyện Tam vương tử đến càng làm cho bọn họ ghen ghét không thôi.
_Hết chương 68_
CHƯƠNG 69: XUNG ĐỘT
Ophelia mặc dù cảm thấy khiếp sợ không thôi khi Thánh Tử bất ngờ xuất hiện ở yến hội sinh nhật của mình, nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ kích động đến sắp té xỉu. Cô ta rất rõ ràng mình không mời Thánh Tử Quang Minh, bởi căn bản không có khả năng mời được hắn, bởi vậy lý trí nói cho cô ta, Thánh Tử Quang Minh không phải vì mình mà đến.
"Micah, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Tam vương tử lộ ra nụ cười vui sướng đi đến trước mặt Micah, giây tiếp theo dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt gã đột nhiên thay đổi. Gã nghĩ đến Rex cũng đang ở chỗ này, chẳng lẽ Micah vì Rex mà đến? Tưởng tượng như vậy, tâm tình nhảy nhót của Tam vương tử lập tức rơi xuống đáy cốc, thần sắc ngày càng tối tăm.
Micah không chú ý tới sắc mặt gã, cười nói: "Có người nói cho ta biết đồ ăn nơi này rất ngon nên ta tới thử, nghe nói ngươi cũng đang ở đây nên ta tới đây nhìn một cái."
Lời này ngay lập tức khiến Tam vương tử lại nở nụ cười: "Thì ra là như vậy."
"Tương ngộ tức là hữu duyên, bằng không Thánh Tử cũng ở đây với chúng ta một chút?" Ophelia mặt đầy hồng quang đi tới, không ôm hy vọng lại mang theo một tia hy vọng mời.
Ánh mắt ôn hòa của Micah chuyển qua người cô ta, thấy cô ta hơi khẩn trương thì không khỏi cười cười: "Vậy quấy rầy rồi."
Ophelia vui vẻ, vì kích động nên cô ta không phát hiện sắc mặt âm trầm của Tam vương tử.
Liên tiếp mời được hai đại nhân vật cực quan trọng, bạn học bằng hữu đều nhìn cô ta với cặp mắt khác xưa. Mặc kệ Thánh Tử Micah vì nguyên nhân gì, nếu hắn đã chấp nhận lời mời của Ophelia thì chính là cho Ophelia mặt mũi.
Micah đang muốn đi vào phòng thì tam vương tử tự nhiên đi tới che khuất một bên của hắn, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chúng ta qua bên kia." Tam vương tử chỉ sang hướng khác.
Micah gật đầu, cũng không dị nghị, ánh mắt liếc về phía Tam vương tử một cái, đột nhiên dừng lại.
"Sao lại không đi nữa?" Tam vương tử còn tưởng hắn đang nhìn mình.
Micah chợt nở một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời: "Không có gì. Chỉ là cảm thấy loại đồ vật như là duyên phận này quả nhiên rất kỳ diệu. Lúc trước phái người đi hai lần cũng không gặp được người, không ngờ lại gặp được y ở đây. Ngươi đi trước đi, ta có chút việc, nói xong lại trở về tìm ngươi."
Nói xong không đợi Tam vương tử đáp lời Micah đã lướt qua gã đi đến một góc.
Tam vương tử vừa nhìn liền biết hắn đã phát hiện. Ngàn chắn vạn chắn cuối cùng vẫn để hắn thấy, gã siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm dọa người. Những người khác không dám tới gần gã, không biết vì sao tâm trạng của Tam vương tử lại đột nhiên không tốt.
banhmidaudo.wordpress.com
Chuyện xảy ra ở cửa phòng cũng không ảnh hưởng đến Cách Ngôn và Rex. Lúc những người khác đang vây xem Thánh Tử Quang Minh trong lời đồn thì Cách Ngôn đang hỏi Rex mấy vấn đề tu luyện.
Rex vừa định trả lời vấn đề của cậu tự dưng lại im lặng.
Cách Ngôn hỏi y làm sao vậy, ngay sau đó liền phát hiện có người đi đến trước mặt bọn họ. Bề ngoài lóa mắt không thua Rex chút nào, chỉ là hai người là hai ngoại hình bất đồng.
Nếu người này là quang mang vạn trượng, thì Rex lại là dạ minh châu chỉ có thể sáng lên khi ở trong bóng tối, vẻ đẹp của y là rượu ngon lắng đọng. Người trước làm tâm tình người khác trở nên sáng sủa, muốn cùng hắn làm bằng hữu, người sau lại chỉ có thưởng thức qua mới cảm nhận được mị lực trầm ổn trên người y.
Nếu để Cách Ngôn chọn, cậu sẽ thích loại hình như Rex, bởi khi ngươi chân chính đi vào lòng y, ngươi sẽ là duy nhất của y. Mà người kia lại cho người ta cảm giác đầy lòng thương người, loại người như vậy không có gì nghi ngờ, lấy được sự tín nhiệm và quan tâm của hắn là một việc rất dễ dàng, nhưng đồng thời hắn cũng tín nhiệm và quan tâm rất nhiều người.
"Mạo muội quấy rầy nhị vị, ta tên là Micah, ta có thể ngồi đây được chứ?" Micah lễ phép dò hỏi.
Micah? Vị Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh kia ấy hả?
Cách Ngôn suy tư một chút hậu quả khi cự tuyệt, gật gật đâu: "Có thể. Ngươi tới tìm ta, hay tìm Rex?"
Trên mặt Micah hiện lên một tia ngoài ý muốn, dường như có chút không thích ứng được khi cậu nói trắng ra như thế. Dừng một chút hắn mới nhìn về phía Rex: "Ta tới tìm y. Trên thực tế, trước kia ta đã nhìn thấy hai vị, có lẽ các ngươi không biết, ta cũng đã hai lần phái người đến gia tộc Carol tìm Rex các hạ, chỉ là không tìm được."
"Ngươi tìm y làm gì?" Cách Ngôn hỏi.
Micah không biết quan hệ của hai người, do dự nhìn Rex.
Cách Ngôn nói: "Ngươi nói với ta đi, y là một người câm."
Micah: "..."
Mọi người: "..."
Ánh mắt sắc bén của Rex xuyên thủng Cách Ngôn trong nháy mắt: "Ngứa da?"
Cách Ngôn ho nhẹ một tiếng: "Đùa thôi, y không quá thích nói chuyện với người xa lạ. Ta là người phát ngôn của y, ngươi có chuyện gì nói với ta cũng giống nói với y thôi."
Ba gã Kỵ Sĩ Quang Minh Micah dẫn theo lập tức lộ ra thần sắc bất mãn, tên cầm đầu lạnh lùng nói: "Thánh Tử nguyện ý nói chuyện đã là phúc khí của các ngươi rồi, vậy mà các ngươi dám khinh mạn Thánh Tử như vậy..."
"Mars." Micah đánh gãy lời gã nói, thanh âm ôn hòa ngày thường lúc này lại mang theo uy nghiêm không thể bỏ qua.
Mars lập tức ngậm miệng, Thánh Tử bác ái, nhưng đồng thời hắn cũng có giới hạn của mình.
Micah xin lỗi nhìn Cách Ngôn và Rex: "Ta xin lỗi hai vị vì hành vi vô lễ vừa rồi của hắn. Chuyện là thế này, ta là Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh, lần này ta đến đế đô Saint Laner để chọn hai Kỵ Sĩ Quang Minh theo bên mình, một người trong đó là Rex các hạ. Không biết Rex các hạ có nguyện ý trở thành Kỵ Sĩ Quang Minh của ta hay không?"
"Không có hứng thú." Rex không chút do dự lạnh nhạt cự tuyệt.
Micah ngây ngẩn cả người.
Những người khác cũng khiếp sợ đến mức cằm suýt nữa rơi xuống đất. Bầu trời rơi xuống một miếng bánh có nhân to như vậy, thế mà y không do dự một giây đã cự tuyệt?
"Y ở vòng thi đấu thứ năm đã bị loại, thực lực kém như vậy, vì sao Thánh Tử lại chọn y?" Cách Ngôn lật ngược hỏi rõ trắng đen.
Người không rõ chân tướng sôi nổi gật đầu, đúng vậy, thực lực kém như thế, Thánh Tử rốt cuộc coi trọng y ở điểm nào, bọn họ có thể sửa.
Trải qua vài câu đối thoại, Micah đã có chút hiểu biết tính cách của Cách Ngôn, hơi mỉm cười: "Kỵ Sĩ Quang Minh của ta không cần phải mạnh nhất, nhưng nhất định phải hợp ở ấn tượng đầu tiên. Chẳng qua ta cho rằng thực lực của Rex các hạ rất mạnh, bản tính cũng rất hợp ý ta."
Thực lực thì cậu tán thành, nhưng bản tính... là nói bản tính gϊếŧ người như ngóe ấy hả?
Cách Ngôn đồng tình nhìn Micah. Nếu vị Thánh Tử quang minh chính trực này biết bản tính chân chính của Rex, không biết còn có thể thưởng thức y hay không, phỏng chừng sẽ kính nhi viễn chi* ấy chứ.
*Kính nhi viễn chi (敬而远之): kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
"Thánh Tử, ta cũng tán thành việc y ưu tú, chỉ là khi Rex đã đưa ra quyết định, y sẽ không thay đổi, hơn nữa thật ra y cũng không thích hợp. Y là người luôn độc lai độc vãng, ngươi bảo y làm Kỵ Sĩ Quang Minh, y chắc chắn sẽ không quen."
Micah nhìn biểu tình thờ ơ của Rex, thở dài một hơi, đứng lên: "Là ta đường đột. Còn bảy ngày nữa ta sẽ rời khỏi đế đô, tuy Rex các hạ đã cự tuyệt ta, nhưng bảy ngày này, nếu các hạ đổi ý, lúc nào cũng có thể đến tìm ta." Đứng lên, hắn lại đặc biệt chân thành nói một câu: "Ta thực sự rất thưởng thức Rex các hạ."
Đáng thương, vị Thánh Tử Micah này có lẽ là người đầu tiên bị vẻ ngoài của Rex đánh lừa đi.
Micah che giấu tâm sự trở lại chỗ Tam vương tử, nhưng không được bao lâu đã rời đi. Sau khi bị Rex cự tuyệt, Micah vẫn có chút thất vọng, Tam vương tử tự mình đưa Micah đi xuống.
Hai đại nhân vật vừa đi, người trong yến hội vẫn luôn không dám lớn tiếng nói chuyện lập tức bùng nổ, ầm ĩ.
Ophelia đi đến trước mặt Cách Ngôn, nhưng không nhìn Cách Ngôn mà tỉ mỉ đánh giá Rex. Quả thực không thể tin được nam nhân từ đầu tới đuôi bị cô ta làm lơ này lại là người được Thánh Tử chọn trúng. Cô ta quen biết nhiều, có môn đạo, cũng đã sớm biết mục đích Thánh Tử đến đế đô, chỉ là không ngờ nam nhân này lại là một trong hai người may mắn kia.
Phải biết rằng toàn bộ đế đô Saint Laner, người mơ ước hai danh ngạch Kỵ Sĩ Quang Minh đó có thể vòng quanh đế đô một vòng, y thì khen ngược, vậy mà lại trực tiếp cự tuyệt, nếu không phải cô ta là nữ nhân, cô ta cũng rất động tâm.
Cô ta còn đang suy nghĩ giá trị lợi dụng của Rex thì Tam vương tử đưa Micah rời đi đã quay lại, gã xuất hiện ở cửa phòng.
Cả phòng đang nghị luận sôi nổi thoáng chốc trở nên anh tĩnh.
Mọi người kinh ngạc nhìn Tam vương tử trầm mặt sải bước đến chỗ người được Thánh Tử nhìn trúng - Rex các hạ.
Tam vương tử đứng trước mặt Rex, ánh mắt ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống y, biểu tình âm trầm: "Ngươi là cái thá gì, chẳng qua chỉ là con của một quý tộc đã xuống dốc. Dám cự tuyệt Micah, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, hả?"
Gã tuy không thích Micah chọn người này, nhưng cũng không cho phép người khác cự tuyệt Micah, muốn cũng chỉ có thể là Micah cự tuyệt người khác.
Cả phòng hoàn toàn tĩnh mịch.
Biểu tình lạnh nhạt của Rex như kết một tầng băng sương, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho gã.
wattpad.com/user/daudo0902
"Y là cái thá gì có quan hệ gì với người chả phải là đồ vật gì cả như ngươi không?"* Cách Ngôn nhíu mày, cực kỳ không vui với ánh mắt của gã Tam vương tử này, như thể sắp chỉ vào mũi người đối diện bắt người ta quỳ xuống vậy. Thực sự nghĩ mình là Tam vương tử thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Cuối cùng cậu lại là người không nhịn nổi trước.
*Raw: 他是什么东西跟你这个不是东西的又有什么关系 (đoạn này mình không hiểu lắm)
Tam vương tử còn chưa kịp phẫn nộ khi Rex làm lơ mình đã bị Cách Ngôn làm tức giận, thần sắc âm ngoan nhìn về phía Cách Ngôn: "Ngươi nói cái gì? Có dũng khí thì lặp lại lần nữa cho bản vương!"
"Ngươi bảo ta lặp lại lần nữa thì ta phải lặp lại lần nữa sao? Ngươi là cái thá gì? Tai điếc thì nhanh chóng đi mời đại phu, ở chỗ này trang bức làm gì? Tam vương tử thì ghê gớm lắm sao, vậy sao vừa rồi không dám nói những lời này trước mặt vị Thánh Tử kia đi? Có bản lĩnh thì ngươi nói trước mặt hắn đi, không dám chính là đồ nhát gan!" Cách Ngôn cười lạnh.
Ophelia quả thực sắp hôn mê, hắn vậy mà, hắn vậy mà lại dám dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với Tam vương tử. Nhưng lúc này cô ta lại căn bản không dám đi ra ngăn cản, vạn nhất Tam vương tử lại để lửa giận lan đến người cô ta thì không xong.
Sắc mặt Tam vương tử ngày càng âm u, âm ngoan nhìn chằm chằm Cách Ngôn, gằn từng chữ: "Ngươi có dũng khí đấy, chưa có ai dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta. Ta sẽ để ngươi biết, đắc tội ta sẽ có kết cục như thế nào!"
"Ta tin ta tuyệt đối không phải người cuối cùng." Cách Ngôn ưỡn ưỡn ngực, dũng cảm không biết sợ.
"Người đâu, người này nhục mạ bản vương, mau bắt hắn lại cho bản vương!" Tam vương tử tức giận đến bật cười, vậy mà gã không màng trường hợp, không màng thân phận hạ lệnh.
Tiếng nói vừa dứt, lập tức có hơn mười tên lính xông vào từ bên ngoài.
_Hết chương 69_