THỰC SẮC

Trương Tĩnh Hân nhào bột kéo mì vô cùng lưu loát. Đợi rau củ cùng trứng muối nấu ra hương vị, mì tươi cũng làm xong. Trương Tĩnh Hân đem rau củ vớt ra chỉ còn một ít nộn vụn, cho mì vào nước dùng nấu thêm ba bốn phút liền ra nồi.

Trên mặt tô bày hai lát thịt thật mỏng, Trương Tĩnh Hân bưng mì đến trước mặt của Trần Thiên Ngữ: "Dạ dày không tốt chỉ có thể ăn chút mì, Trần lão sư chớ để ý, nguyên liệu nhà ta đều là tươi mới mua lúc sáng sớm, hiện tại chỉ có chút nguyên liệu chỉ có thể nấu tạm thứ này. Đại ẩm thực gia, mời nếm thử mì tươi ta làm."

Một khi đối mặt với thức ăn, Trần Thiên Ngữ thích nổi giận mắng người trong dĩ vãng cũng lập tức không thấy, thần tình chuyên chú mà nghiêm túc, chấp đũa bóp muỗng vừa nhìn vừa ngửi, nước dùng vào miệng trong nháy mắt nét mặt của nàng cùng động tác đều ngưng đọng.

Trương Tĩnh Hân ngồi ở đối diện vẫy vẫy tay ở trước mắt nàng: "Không có chuyện gì chứ Trần lão sư, có chút khoa trương a." Từ tối hôm qua bắt đầu Trương Tĩnh Hân nói nhiều nhất chính là : "Ngươi không có chuyện gì chứ."

Trần Thiên Ngữ còn không đáp lời, xốc lên một đũa mì đưa vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt.

Mì nấu không bao lâu nhưng bởi vì sợi mì kéo tay rất mảnh nên ngon miệng còn giữ được độ day. Nước dùng hương vị đậm đà, tươi mà không mặn, có hương vị thanh trong của rau củ.

Mì tươi bật này...., nước dùng khẳng định không phải chỉ trong ngắn ngủi hơn mười phút mà ngao thành, nước dùng đã nấu thật lâu. Trứng muối là nguyên liệu quan trọng nhất trong món này, trứng muối sau khi cắt mỏng đem nấu hương vị hầu như hòa tan vào nước dùng, khiến vị canh càng đậm ,cùng hương vị cuả mì tươi dung làm một thể, bao gồm cả vị mặn. Mì tươi kéo bằng tay có trộn thêm dầu vào bột, mềm dẻo thích hợp, độ dày vừa phải, lớn nhỏ đồng điều ăn vào ngon miệng, cùng nước dùng hương vị giao hòa. Một ngụm nước dùng vào miệng, vị của trứng muối đặc biệt xuất hiện sau đó, một chén mì có bao nhiêu tầng hương vị, tuy là mì tươi làm nhanh nhưng cũng không phải có lệ.

Trần Thiên Ngữ ăn từng miếng một mất thời gian rất lâu, nghiêm túc thưởng thức, đầu óc cùng vị giác tương phụ tương thừa phân tích huyền bí trong tô mì này.

Chờ Trần Thiên Ngữ lấy lại tinh thần đang muốn hỏi nàng huyền cơ trong nước dùng, lại phát hiện Trương Tĩnh Hân chẳng biết lúc nào đã ghé vào trên chiếc bàn mà ngủ.


"Trương lão bản?" Trần Thiên Ngữ nhẹ nhàng mà gọi nàng một tiếng, không có phản ứng.

Dưới ánh đèn nhu hòa Trương Tĩnh Hân gối đầu lên cánh tay của mình mà đi vào giấc ngủ, gò má thanh tú, hàng mi dày kép lại, từ viền mắt mở rộng ra phía ngoài. Lần này Trần Thiên Ngữ thấy rõ ràng, Trương Tĩnh Hân không có chải mi cũng không bấm mi, nhưng lông mi vẫn hơi cong,

Trương Tĩnh Hân ngủ rất yên tĩnh hòa ái, Trần Thiên Ngữ lặng lẽ đặt đũa muỗng xuống, tắt đèn trần đi, không nên quấy rầy giấc ngủ của nàng.

Sự yên lặng của bờ biển, sáng sớm bên trong phòng khách, một người ngủ yên một người ăn mì. Trong không khí còn có hương vị của mì nước. Âm thanh Trần Thiên Ngữ từng ngụm uống nước mì cùng tiếng hít thở chậm rãi của Trương Tĩnh Hân giao hòa cùng một chỗ, theo thái dương mọc lên ánh mặt trời chiếu vào phòng, cảm giác hạnh phúc khi được ăn no cùng một cảm giác không rõ khác đang dâng lên.

"Xấu hổ a, Trần lão sư, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra cư nhiên ngủ quên."

Trên quốc lộ duyên hải, Trương Tĩnh Hân lái xe chở Trần Thiên Ngữ đi ra ngoài lấy xe, Trương Tĩnh Hân thuận tiện cũng đến trơng quán xem thử.

Trần Thiên Ngữ nhanh chóng nói: "Trương lão bản mỗi lần ngươi đều khách sáo như vậy ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Sáng sớm năm giờ liền thức dậy nấu mì cho ta ăn, muốn nói xấu hổ cũng là ta nói mới đúng."

Trương Tĩnh Hân cười cười: "Dạ dày hiện tại cảm thấy thế nào, tốt hơn rồi sao?"


"Ân, đã không có cảm giác gì nữa."

"Trần lão sư chính là công việc quá bận rộn ăn uống không quy luật? Kỳ thực không nên a, thân là ẩm thực gia không chỉ phải biết cái gì ăn ngon, cũng nên biết ăn cái gì là tốt, bảo dưỡng dạ dày là bản lĩnh giữ nhà cơ bản nhất đi."

Trần Thiên Ngữ cười khổ: "Trương lão bản cũng đừng quở trách ta, dạ dày của ta là bệnh cũ, mấy năm này đều rất chú ý không để tái phát, ngày hôm qua chỉ là sơ sẩy."

Trương Tĩnh Hân: "Vậy lần sau đừng để đau dạ dày nữa a, nếu không đi bệnh viện soi dạ dày sẽ khó chịu đến ngươi cả ngày ăn không ngon. Làm tiêu hao tiền vốn cách mạng của Trần lão sư."

Trương Tĩnh Hân có chút dong dài, hai người vây quanh đề tài của dạ dày cùng ăn uống nói tán gẫu một trận. Tuy rằng trọng tâm câu chuyện một mực đảo quanh thức ăn, nhưng Trần Thiên Ngữ chung quy không có hỏi Trương Tĩnh Hân vì sao lúc trước chết sống cũng không để cho nàng ăn lại đột nhiên đổi tính sáng sớm rời giường vì nàng mà nấu mì. Cũng giống như chuyện mẹ của Trương Tĩnh Hân đã qua đời, nếu là nguyện ý nói thì nàng ấy sẽ nói, không cần miễn cưỡng đi hỏi.

Trần Thiên Ngữ nhìn trời xanh biển xanh xinh đẹp, ánh dương quang chiếc vào người nàng phi thường ấm áp, cảm giác ấm áp này tiến vào trong lòng nàng, khiến nàng tự tại lại an tâm.

Giống như cảm giác Trương Tĩnh Hân mang lại cho nàng,

Hiện tại, lúc này, rất tốt đẹp.


Đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện, lúc xuống xe Trần Thiên Ngữ đột nhiên nhớ đến một việc, lắc mình trở về, nói: "Trương lão bản, ngươi nhiều năm nấu nướng, vì sao tay có thể mềm mại như vậy?"

Hình như Trương Tĩnh Hân thật không ngờ Trần Thiên Ngữ lại đột nhiên hỏi ra vấn đề kỳ quái như vậy, sửng sờ một chút, lập tức nở nụ cười: "Đây chính là bí mật thương nghiệp, bây giờ còn không thể tiết lộ."

"Bí mật.....thương nghiệp."

Trương Tĩnh Hân xoa khóe miệng xem như là lưu lại một nụ cười, lái xe đến sân sau Hoa Tiền Nguyệt Thiện, lưu lại Trần Thiên Ngữ một mình ngẩn người.

Trần Thiên Ngữ bưng dạ dày hảo hảo hầu hạ nó, một tuần này đều đúng hạn ăn cơm, lấy mì phở làm món chính cơm tẻ một miếng cũng chưa từng ăn, càng phải từ bỏ cà phê buổi sáng trà buổi chiều, thuê một phòng khách sạn ở vùng ngoại thành phối với sân thượng lớn, mỗi ngày đến ghi hình "Đầu lưỡi Quyết chiến" xong thì trở về khách sạn ngắm núi ba ba đánh chữ, chỉnh lý hình ảnh cùng tài liệu viết sách mới.

Bản thảo của sách mới sau khi Mạc Lam xem qua nói ra chút ý kiến trên phương diện kết cấu chỉnh thể để Trần Thiên Ngữ sửa chữa một chút, cơ bản là có thể sửa bản thảo rồi. Trần Thiên Ngữ nói gần đây ghi hình tương đối nhiều lần, phỏng chừng sửa bản thảo đến tháng sau mới có thể giao. Mạc Lam nói không vội không vội a, Cao tổng nói tất cả lấy thân thể Trần tỷ làm trọng, để Trần tỷ an tâm ghi hình.

Trần Thiên Ngữ hiểu rõ vì sao Cao Ấu Vi bỏ lại một câu nói như vậy để Mạc Lam chịu trách nhiệm, mấy ngày hôm trước thời điểm ghi hình xác thực xuất hiện một chút vấn đề, nhưng nàng xác thực không thẹn với lương tâm, cho dù chế tác Vương nhiều lần đơn độc tìm nàng hàn huyên nàng cũng vẫn như cũ quyết định giữ ý kiến của mình.

Nàng tuyệt đối là một người không muốn nói lời trái lương tâm.

Mười giờ tối thứ bảy, chương trình ẩm thực hot nhất hiện nay "Đầu lưỡi Quyết chiến" tập đầu tiên đã bắt đầu được năm phút, Hoa Tiền Nguyệt Thiện vừa đóng cửa tiễn một nhóm khách nhân cuối cùng, Tây Cần lau sàn nhà, Thu Quỳ một bước xa từ sau bếp bay ra, từ trong ngăn kéo quầy thu ngân tìm ra điều khiển từ xa mở ti vi, xem "Đầu lưỡi Quyết chiến"

"Yêu, Trần lão sư." Trương Vị Đồng buông cái nơ nhỏ, quả đấm chống bên cạnh Thu Quỳ cùng nàng cùng nhau nhìn phía TV: "Không nghĩ tới tiểu Thu Quỳ cũng là fan của Trần lão sư?"


"Đầu lưỡi Quyết chiến." Mới vừa bắt đầu, đang nhảy cổ động, từng nhà phê bình nổi danh xuất hiện trong tiếng nhạc. Có toàn thân khiêu vũ, có dáng vẻ người mẫu, có người nói câu slogan của mình.

"Ew —." Trương Vị Đồng ghét bỏ nói: "Thật xấu hổ."

Trương Tĩnh Hân từ quầy thu ngân ngẩng đầu liếc mắt nhìn, vừa lúc Trần Thiên Ngữ yên tĩnh xuất hiện, cười vẫy vẫy tay trước ống kính.

Trương Vị Đồng: "Ân, vẫn thích Trần lão sư như vậy, đúng không, tỷ tỷ."

Trương Tĩnh Hân không để ý tới nàng, tiếp tục tính tiền.

Thu Quỳ cùng Trương Vị Đồng cùng nhau nhiệt liệt xem điểm sáng của chương trình: "Đầu bếp làm món ăn Hoài Dương kia rõ ràng làm tốt, tại sao phải bị đầu bếp của nhà hàng Ngọc Long PK rớt đài? Nhìn đến ta phát hỏa."

Trương Vị Đồng cười nói: "Tiểu Thu Quỳ ngươi tưởng là thua thật sao. Ngươi có biết Phương tổng ông chủ của nhà hàng Ngọc Long chính là người đầu tư phía sau màn của chương trình này hay không, chương trình này chính là vì nâng đầu bếp của nhà hàng mình lên mà đầu tư nga, đầu bếp cho dù lợi hại hơn đều chỉ có thể lộ cái mặt làm nền mà thôi. Chớ nổi giận, hắc hắc."

Thu Quỳ bĩu môi: "Thế nhưng....như vậy thật không công bằng a."

"Có tiền liền có công bằng, ngươi xem." Trương Vị Đồng chỉ vào người đang bưng một đĩa "thần ngư dược long môn" Cười đến rất đắc ý, nói: "Đây là đầu bếp chính của nhà hàng Ngọc Long, món ăn này của hắn vừa ra tới thì những nhà phê bình này khẳng định không một ai dám nói chữ "không"."

Trương Vị Đồng vừa mới dứt lời, màn ảnh chuyển đến Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ gắp một miếng thịt cá đưa vào trong miệng, nhíu mày, buông đũa, một chữ tổng kết: "Tanh."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi