THỰC SẮC

Nụ hôn này tình ý kéo dài, từ môi của nàng quét vào trong miệng, quấn lấy đầu lưỡi của nàng.

Trần Thiên Ngữ không phải một người am hiểu hôn môi, nụ hôn của Trương Tĩnh Hân mê hoặc đến thất hồn bát phách của nàng đều phải thoát xác, khắc chế không nổi mà muốn hôn đáp lại, muốn dành cho người phía trên càng nhiều phản ứng. Lưỡi nàng dò xét ra bên ngoài, chạm vào cánh môi Trương Tĩnh Hân, mềm mại nóng bỏng, nhịn không được khẽ cắn một cái. Hai tay vòng qua vai ôm lấy cổ Trương Tĩnh Hân đem nàng kéo xuống, từ từ nhắm hai mắt, toàn tâm cảm thụ nụ hôn cùng Trương Tĩnh Hân.

Hôn đến khó tách khó rời ai cũng không muốn kết thúc, Trần Thiên Ngữ chậm rãi bám lấy người Trương Tĩnh Hân, thật chặt ôm lấy nàng, Trương Tĩnh Hân theo động tác của nàng đem môi dời xuống, đầu lưỡi đảo qua cổ nàng, liến lên vành tai.

"Ân?" Vành tai của Trần Thiên Ngữ vừa bị chạm vào liền có phản ứng, cau mày hơi nghiêng mặt yếu ớt mang theo hờn trách cùng nhu tình nhìn Trương Tĩnh Hân.

Cái nhìn này khiến tâm của Trương Tĩnh Hân cũng sắp tan chảy.

Vành tai tinh tế là chỗ mẫn cảm của Trần Thiên Ngữ, Trương Tĩnh Hân sao lại khinh địch mà buông tha, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm lộng, Trần Thiên Ngữ nghênh cũng không phải lui cũng không xong, giữa hai chân còn bị đầu gối của Trương Tĩnh Hân xấu xa chen vào, chỉ có thể dùng sức ôm lấy nàng, nép vào trong lòng nàng.

Trương Tĩnh Hân trêu đùa vành tai của Trần Thiên Ngữ đủ rồi, nâng cằm của nàng khẽ cắn một cái, từ cằm hôn xuống cổ.

Cắn cổ, cử chỉ quá mức sắc tình khiến Trần Thiên Ngữ có chút không chịu nổi. Trương Tĩnh Hân chế trụ bàn tay muốn quấy rối của nàng, ngón tay thon dài giao cùng một chỗ, đem tay nàng đè xuống giường.

"Trương, Trương Tĩnh Hân....."

Trương Tĩnh Hân đang dùng răng mở rộng vạt áo ngủ của Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ bên trong cái gì cũng không mặc bị cảm giác xấu hổ khi bị bại lộ kích thích gọi tên Trương Tĩnh Hân.

"Ân?" Từ trong cổ họng nhẹ nhàng bật ra một tiếng xem như trả lời, ánh sáng vàng nhạt của đèn giường từ phía sau Trương Tĩnh Hân chiếu đến, Trương Tĩnh Hân dùng miệng kéo vạt áo nhìn qua tràn đầy dục vọng chinh phục.

"Ta.... Có chút...."

"Có chút, cái gì?" Vừa nói tay của Trương Tĩnh Hân vừa trượt vào trong áo ngủ, dán bên hông của Trần Thiên Ngữ rồi trượt lên, lướt qua trước ngực rất nhanh lại như có như không mà gảy một cái, rồi lướt qua.

"Umh..." Giống như dây đàn sâu trong đáy lòng bị khảy một cái, Trần Thiên Ngữ cong lưng, cảm giác có gì đó muốn tuôn ra, hoặc như là đột nhiên sinh ra cảm giác trống rổng cần được lấp đầy.

"Thanh âm thật là dễ nghe." Trương Tĩnh Hân đỡ lấy gương mặt của Trần Thiên Ngữ, từ má vuốt ve đến cánh môi, nhẹ nhàng điểm một cái nước mắt của Trần Thiên Ngữ liền chảy xuống.

"Khó chịu?" Trương Tĩnh Hân ngẩn ra.

Trần Thiên Ngữ lắc đầu, buồn bực một lát mới thấp giọng nói: "Ta có chút, khẩn trương."


Nhìn dáng vẻ nàng ngây ngô như vậy Trương Tĩnh Hân đã hiểu, trong lòng càng thêm yêu thương, đầu gối không ngừng khi dễ nàng cũng tạm thời buông tha. Hôn lên nước mắt trên khóe mắt nàng, Trương Tĩnh Hân xoa đầu nàng trấn an.

"Không cần khẩn trương a.... Là ta."

Trần Thiên Ngữ cắn môi, cảm thấy mất mặt: "Ta không phải sợ cái kia, ta....."

"Không sao, cho dù không làm đến một bước đó, ta cũng có thể cho ngươi thoải mái."

"Ân?"

Trương Tĩnh Hân đem hai chân của Trần Thiên Ngữ nhấc lên, tách xa nhau, còn bản thân nàng thì trườn xuống phía dưới.

Trần Thiên Ngữ nhìn thấy mặt Trương Tĩnh Hân càng ngày càng tiếp cận giữa hai chân mình, trong nháy mắt hiểu rõ nàng muốn làm gì, vội vàng kéo nàng lại ngăn cản nói: "Không cần như vậy, cũng quá.... Quá kỳ quái."

"Có cái gì kỳ quái? Sẽ không đau, sẽ rất thoải mái."

"Cái gì a....." Mặt Trần Thiên Ngữ đỏ đến có thể xuất huyết, tay che ở trên mặt căn bản không biết nên đặt ở nơi nào.

"Thật ẩm ướt."

"!"

....

.....

Trương Tĩnh Hân nâng người lên, đem Trần Thiên Ngữ đang run rẩy ôm vào trong lòng, từ tóc dài mềm mại xoa đến trên lưng, thắt lưng, theo thân thể của nàng mà trấn an.

Từ đỉnh hạ xuống, thật lâu mới thuận khí trở lại, Trần Thiên Ngữ miệng khô lưỡi khô, nơi nào đó còn đang thỉnh thoảng co rút. Trương Tĩnh Hân nằm nghiêng ôm lấy nàng, áo ngủ trên người vẫn mặc đến kín kẽ, mà nàng ngay cả quần lót cũng không thấy, thực sự là không công bằng!

"Hừ." Trần Thiên Ngữ một chân áp đến bên hông của Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân thấy nàng vừa có khí lực lại hừ hừ, hướng giữa hai chân nàng dùng đùi cọ xát một chút, lập tức khiến nàng nhảy dựng.

"Trương Tĩnh Hân! Ngươi đùa đủ chưa!"


"Tại sao là đùa?" Trương Tĩnh Hân chống cằm, cười khanh khách nhìn dáng vẻ hờn dỗi của nàng: "Chúng ta đây là đang làm tình."

"..... Ngươi cũng quá thẳng thắn rồi. Ta, quần lót của ta đâu?"

"Ở chỗ này." Trương Tĩnh Hân từ bên cạnh gối đầu đem quần lót của nàng cầm đến, nắm mắt cá chân mở hai chân của nàng ra.

Trần Thiên Ngữ lập tức khép chân lại: "Ngươi làm gì vậy!"

Trương Tĩnh Hân vô tội nói: "Giúp ngươi mặc quần lót.."

Trần Thiên Ngữ một tay đoạt lấy quần lót: "Tự ta sẽ mặc!"

"Là ta cởi nên ta mặc lại cho ngươi.... Ai, ngươi đi đâu vậy?"

"Đến phòng vệ sinh! Lưu manh chết bầm!"

Trương Tĩnh Hân trở về chỗ cũ nói: "Vẫn là Trần lão sư vừa rồi tương đối khả ái."

Cũng đã chạy đến trước cửa phòng vệ sinh, nghe Trương Tĩnh Hân cư nhiên gọi nàng là "Trần lão sư", loại xưng hô này sau khi kích tình qua đi bị nhắc tới không hiểu sao làm cho tim đập nhanh hơn, có chút cảm giác cấm kỵ.

Nàng xoay người lại trừng Trương Tĩnh Hân một cái, đi vào phòng vệ sinh.

Trương Tĩnh Hân cũng đến phòng vệ sinh một chuyến, khi trở về Trần Thiên Ngữ đã chui vào trong chăn bị buồn ngủ vây lấy.

"Mệt nhọc?" Trương Tĩnh Hân kéo chăn nằm bên cạnh nàng.

Giường tròn rất lớn, các nàng cũng không phải chưa từng cùng ngủ qua, nhưng trước đây đều là cách xa vạn dặm ở giữa còn có thể thêm một cái bàn đặt một cái chén, tương đối quân tử. Nhưng tối nay các nàng có thể đương nhiên mà dựa chung một chỗ.

Giọng nói của Trương Tĩnh Hân rất ôn nhu, tuy rằng người này thường thường ghê tởm một chút, nhưng một khi nàng đến gần Trần Thiên Ngữ lại cảm thấy thật ấm áp.

Trần Thiên Ngữ muốn lui đến trong ngực nàng, nhưng có chút xấu hổ, chỉ cọ cọ cánh tay nàng, dùng xoang mũi "ân" một tiếng, nói: "Mệt mỏi."


"Đều là ta cử động, ngươi mệt mỏi cái gì đâu?"

Trần Thiên Ngữ "hì" một tiếng, hít một hơi: "Tại sao ta thì không thể mệt mỏi!"

Trương Tĩnh Hân hiểu rõ: "Ân, rên rỉ cũng cần sức lực, cong thắt lưng cũng cần sức lực, ngươi có thể mệt mỏi."

Trần Thiên Ngữ bị nàng chế nhạo, một chưởng chộp lấy bả vai của nàng: "Hỗn đản, còn muốn đêm đầu tiên hảo hảo ôn tồn nữa không?"

"Phải, ôn tồn, ôn tồn. Đến đây, Trần lão sư muốn ta ôm ngươi ngủ không?"

"Để làm chi.....lại gọi Trần lão sư."

"Lúc này gọi Trần tiểu béo không thích hợp đi?"

"Ngươi....."

Nhìn Trần Thiên Ngữ sắp xù lông, Trương Tĩnh Hân nhanh chóng thuận theo: "Được được, ta biết rồi, gọi Trần lão sư cái gì, sau này đều gọi ngươi Thiên Ngữ....."

Trần Thiên Ngữ muốn tung một cước đem nàng đạp xuống giường.

Trương Tĩnh Hân người này miệng không thể dừng, phần lớn thời gian trong ngày đều là mỉa mái bới móc, phải lưu lại một chút khí thế nếu không sau này nàng phát huy thì đơn giản là lên đến cấp thần rồi, hơn nữa còn mỉa mai đến mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Đáng tiếc Trần Thiên Ngữ người này một thân lỗ thủng, vô số điểm để người ta mỉa mai, muốn trốn cũng trốn không thoát, đối kháng cái miệng của Trương Tĩnh Hân tốt nhất là dùng bạo lực.

Trần Thiên Ngữ âm thầm hạ quyết tâm.

Trần Thiên Ngữ từ lúc lên sơ trung chỉ ngủ một mình, một người đắp một cái chăn, không cùng ai đồng sàn cộng chẩm đắp một cái chăn, đừng nói chi đến ôm nhau ngủ.

Trương Tĩnh Hân rất rỗng rãi cho nàng dùng cánh tay mình làm gối đầu, nàng gối lên rồi Trương Tĩnh Hân trở thành tư thế nghiêng người, còn nàng biến thân gối ôm để Trương Tĩnh Hân ôm, cánh tay kia của Trương Tĩnh Hân áp lên người nàng, không bao lâu thì đã tê rần.

"Không được....Như vậy ta ngủ không được." Trần Thiên Ngữ từ trong lòng Trương Tĩnh Hân tách ra, lăn qua một bên dự định ngủ một mình.

Trương Tĩnh Hân chống người dậy, mặt mang ủ rũ hỏi: "Rốt cuộc là ai không muốn đêm đầu tiên hảo hảo ôn tồn a."

"Ta không có thói quen mà....."

Trương Tĩnh Hân mềm mại mỉm cười, hôn lên gáy nàng một cái: "Ngủ ngon, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp...."

Trương Tĩnh Hân một mình ở sau lưng nàng mà ngủ, Trần Thiên Ngữ chậm rãi xoay người nhìn khuôn mặt lúc ngủ của nàng.


Thì ra đây chính là yêu đương? Cũng quá ngọt ngào đi.

Trần Thiên Ngữ lại cọ cọ cánh tay Trương Tĩnh Hân, mặt dán lên cánh tay nàng, an tâm rồi.

Ngủ một giấc đến phá lệ kiên định, mộng gì cũng không thấy, sáng hôm sau Trần Thiên Ngữ tỉnh lại giữa hương vị của bữa sáng.

Trương Tĩnh Hân không ở trên giường, ngửi mùi thì biết là nàng đang chuẩn bị bữa sáng, nhưng nhìn không thấy nàng vẫn phá lệ lo lắng, cuốn áo ngủ đi xuống lầu dưới.

"Dậy rồi?"

Lúc Trần Thiên Ngữ xuống lầu Trương Tĩnh Hân vừa lúc đem bữa sáng dọn xong trên thảm ăn mà xanh: "Thức dậy thật là đúng lúc, được thức ăn ngon triệu về? Rửa mặt rồi ra ăn điểm tâm."

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, trong sân đã tích đầy tuyết trắng, hoàn toàn là một thế giới trắng xóa. Mà trong ngôi nhà ấm áp tràn ngập hương vị của bữa sáng/.

Bữa sáng, có sự ấm áp của gia đình nhất.

Trần Thiên Ngữ nặng nề mà gật đầu, cấp tốc rửa mặt, trở về ngồi vào trước bàn ăn hưởng dụng bữa sáng mà người khác đều mong đợi.

Đậu ưng chủy Trương Tĩnh Hân đã ngâm từ tối hôm qua, sau khi rửa dùng nước nấu nửa giờ, để lại một phần tư nước nấu cùng yến mạch khuấy đến khi sệt lại, dùng muối cùng hương mê diệp và một số hương liệu điều hòa hương vị mà nấu thành canh đặc, sau đó thêm một số đậu đã dành ra để tăng vị, dùng dầu ăn khử tỏi làm sốt chấm đậu Baguettes Paris cắt miếng. Đậu ưng chủy đặc biệt thơm nồng phối hợp với hương liệu trung hòa vị ngán của nước sốt rất tốt, trái lại còn phụ trợ mùi thơm dịu của sốt, loại sốt này vị đạo cũng rất kỳ diệu, không phải bất kỳ loại nào mà Trần Thiên Ngữ đã từng ăn.

"Ăn ngon không?" Nhìn thấy Trần Thiên Ngữ ăn một miếng Baguettes Paris một lát sau cũng không hé răng, hỏi một câu.

"Ngon...lắm." Trần Thiên Ngữ nói: "Nước sốt này vị rất đặc biệt, làm thế nào vậy?"

"Yêu, còn có thứ Trần lão..... Thiên Ngữ của chúng ta chưa nếm qua a. Cũng đúng, nước sốt này là ta ngày đó nhàn rỗi không chuyện gì làm nên mới làm ra. Bởi vì muốn ăn bánh rán sữa, bơ trước đó mang về từ Hokkaido vẫn còn dư, làm thành bơ lên men để sau này sử dụng, trộn thêm dầu , nước sốt cùng sữa liền tạo thành. Sau đó cẩn thận là nước bay hơi, dùng sữa đặc làm Baguettes Paris, phân nửa nước sốt dược ta dùng hương liệu cùng tỏi làm thành nước sốt hương tỏi, một nửa kia ta dùng mật cùng bơ tươi làm thành nước sốt mật."

Trần Thiên Ngữ lại chấm chú nước sốt mật cho vào miệng, vị ngọt của mật cùng hương của bơ xảo diệu dung hợp, phương ác phối hợp tràn ngập tội ác quả là vũ khí lợi hại để vỗ béo!

Nhớ đến tràng cảnh ngượng ngùng tối hôm qua, đối mặt một bàn mỹ vị tuyệt luân nhưng lại làm người ta phiền não, Trần Thiên Ngữ cảm giác mình vẫn nên khống chế dục vọng ăn uống một chút. Trên bụng không có cơ bụng chữ 田 thì thôi đi, nếu quả như thật xuất hiện chữ 目 thì có đánh chết nàng cũng tuyệt không cởi quần áo trước mặt Trương Tĩnh Hân nữa!

Bất quá.... Trần Thiên Ngữ liếc nhìn nàng một cái, Trương Tĩnh Hân là cố ý đi? Sáng sớm ăn đều là thức ăn cao năng lượng. Tỷ như Eggs Benidict phía trên là nước sốt cách thức tiêu chuẩn Hà Lan,nhận ở giữa dùng nước sốt, trứng gà cùng chanh chế biến, có chút phí công chính là cần đem nước sốt làm trong, chỉ dùng lòng đỏ trứng thêm nước chanh, dùng hơi nước đun nóng đồng thời phải nhanh tay khuấy trứng thành màu vàng nhạt, sau khi quánh lại thì phải dừng đun nóng. Lúc này mới chậm rãi thêm vào nước sốt đã làm trong vào rồi khuấy điều, dùng muối cùng tiêu đen làm gia vị. Đây cũng là loại sốt cao năng lượng.

Còn có cá tam văn thái lát, món ăn kiểu Anh này là cá tam văn được tẩm ướp chiêu tiêu, nhìn ra được Trương Tĩnh Hân rất dụng tâm, dùng dầu xào rau chân vịt bài trừ hơi nước tạo hình tổ chim rồi đặt cá tam văn lên trên, thêm trứng chần, rưới nước sốt Hà Lan. Một dao cắt xuống trứng vàng óng ánh từ bên trong chảy ra, phối hợp với nước sốt Hà Lan hương vị thơm nồng cùng cá tam văn mặn thanh thơm mềm, ngon đến muốn cắn rơi đầu lưỡi!

Cảm giác hạnh phúc phô thiên cái địa mà đến, Baguettes Paris nhiều calo, nước sốt Hà Lan tăng mỡ nhanh, ai còn nhớ rõ a!

Cùng lắm thì sau khi ăn xong dọc theo bờ biển chạy ba vòng!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi