THỰC SẮC

Xem ra lần trước Trương Tĩnh Hân làm vậy có chút độc ác, Hiểu Hiểu không trở lại nhà hàng làm phiền nàng.

Nhưng.... Nàng cứ như vậy mà không đến nữa? Quá mức dễ dàng đánh lui địch nhân thì sẽ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng không chân thật.

Trương Tĩnh Hân cùng Cao Ấu Vi cũng không cảm thấy Giang Nam Xuân sẽ là đối thủ của các nàng, trước khi khai trương các nàng đã phân tích tất cả đối thủ cạnh tranh trong phân khúc, Giang Nam Xuân từ hình thức kinh doanh đến món ăn đều kém các nàng một bậc. Vì vậy các nàng liền đem lực chú ý đặt trên những nhà hàng khác. Nhưng món mới cho mùa xuân của các nhà hàng lần lượt trình làng, Giang Nam Xuân lại chiếm được bình luận tốt nhất. Tổ yến tam bảo hối của bọn họ lại làm cho Trương Tĩnh Hân cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Là lão bản của một nhà hàng mới, Trương Tĩnh Hân đánh là quân bài này đều rất cẩn thận, nàng cố ý kéo dài thời gian đưa món mới lên thực đơn để quan sát tình hình cạnh tranh. Món ăn chủ đạo của Giang Nam Xuân tổ yến tam bảo hối là do gà vịt, chân gà hung khói dao trụ là tam bảo, là tổ yến mặn.

Sai người đến Giang Nam Xuân mua một phần trở về, Trương Tĩnh Hân chỉ ăn một miếng liền gọi Thu Quỳ đến.

Thu Quỳ nhìn thấy sư phụ sắc mặt bất thiện, không biết chuyện gì xảy ra.

"Ngươi tới nếm một chút món tổ yến này." Trương Tĩnh Hân nói.

Thu Quỳ tiến lên uống một ngụm, tay run một cái muỗng thiếu chút nữa rớt xuống.

"Thế nào....mùi vị rất giống tổ yến ta làm.."

"Là rất giống, hay là như nhau." Trương Tĩnh Hân truy vấn.

Thu Quỳ chưa thấy qua sư phụ đáng sợ như vậy, thiếu chút nữa sợ đến phát khóc: "Như nhau, khẩu vị là giống nhau.....Nhưng ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra, ta không có đem phương pháp chế biến của món này nói với bất luận kẻ nào! Chỉ là, chỉ là....."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là máy tính xách tay ta dùng để ghi lại phương pháp.... Không thấy."

Cao Ấu Vi vừa nghe, nặng nề mà "ai" một tiếng, ngồi xuống: "Đừng nói nữa, nhất định là bị người của Giang Nam Xuân trộm."

Trương Tĩnh Hân hỏi: "Máy tính xách tay của ngươi làm sao lại mất?"

"Chính là..... Không cẩn thận để quên túi đựng laptop trong xe của người bạn, sau khi lấy túi về thì máy đã không thấy tăm hơi. Ta có hỏi qua người bạn đó, nàng nói chưa thấy qua....."

Trương Tĩnh Hân: "Người bạn đó là ai?"

Thu Quỳ muốn nói lại thôi.

"Là Hiểu Hiểu?"

Thu Quỳ cắn môi chậm rãi gật đầu.

Trương Tĩnh Hân nhìn Thu Quỳ, nhất thời tìm không được từ ngữ để quở trách đồđệ ngốc này.


Nhắc tới Hiểu Hiểu, Cao Ấu Vi nhớ ra rồi: "Đúng rồi, lần trước ngươi bảo ta điều tra số hiệu vé mời giao lưu ẩm thực toàn cầu, ta điều tra được rồi. Hai vé đó là cho VVũ đại sư. Lão nhân này tuổi đã cao nhưng tên tuổi vẫn rất lớn, là sư phụ của Giang Hoan lúc học nấu ăn, quan hệ không cạn."

Trương Tĩnh Hân: "Không cần phải nói, hai tấm vé của Hiểu Hiểu khẳng định là từ Giang Hoan bên kia lấy đến."

"Căn bản là một âm mưu?"

Thu Quỳ lập tức kéo Trương Tĩnh Hân, vội nói: "Sư phụ! Ngươi phải tin tưởng ta! Thật sự là Hiểu Hiểu trộm laptop của ta, ta không có bán đứng ngươi bán đứng Bình Kinh Tư Yến a! Sư phụ vẫn đối đãi ta tốt như vậy, còn mang ta đến nơi này rèn luyện, để ta có cơ hội làm chủ làm món chính.... Ta đối với sư phụ vẫn luôn mang cảm kích cùng tôn kính! Sư phụ!"

Trương Tĩnh Hân thở dài, nhìn Thu Quỳ nước mắt rơi lã chả cũng không còn cách nào khác, gõ đầu nàng một cái: "Tiểu đồ đệ nhà ta là hạng người gì lẽ nào ta lại không biết? Hiểu Hiểu này làm chuyện như vậy không phải là vì sao chép món ăn thuận tiện khiến chúng ta nội chiến sao? Sư phụ ngươi có ngu như vậy không?"

Nhìn thấy Trương Tĩnh Hân tức giận như vẫn vô hạn bao dụng Thu Quỳ càng khóc lợi hại: "Ta còn tưởng rằng sư phụ không cần ta nữa.... Ô oa oa....."

Cao Ấu Vi ở bên cạnh nhìn thấy cũng nở nụ cười: "Ở đâu ra tiểu bằng hữu, đáng yêu như vậy!"

Thu Quỳ đem nước mắt nước mũi đều lau lên người Trương Tĩnh Hân, thân thể cao gầy của Trương Tĩnh Hân bị nàng lắc qua lắc lại.

"Được rồi đừng khóc, nếu đã biết Giang Nam Xuân là thông qua Hiểu Hiểu trộm đi công thức nấu ăn của ngươi, biết mục tiêu của đối phương thì dễ giải quyết rồi." Trương Tĩnh Hân đột nhiên nghĩ đến: "Được rồi, ngươi bình thường đều để chìa khóa trong balo đi?"

"Đúng vậy...."

Trương Tĩnh Hân không nói hai lời đi đến sau bếp, lén lút nhìn chung quanh một vòng, quả nhiên phát hiện một cái cameras trong góc phòng.

"Sư phụ! Cái này...."

"Không nên nhìn vào nó, ra ngoài nói."

Nhóm người ra khỏi phòng bếp, Cao Ấu Vi hai tay chống nạnh: "Hắc, tê nhải kia còn dám lén lúc chạy vào lắp cameras, chính là muốn quay lén hình ảnh ở phòng bếp đến lúc đó sẽ đem thực đơn một lưới bắt hết a. Giang Hoan tên khốn kiếp này....."

"Vậy làm sao bây giờ, sư phụ? Lập tức sẽ lên món mới, tổ yến của chúng ta phải thay đổi sao?"

Trương Tĩnh Hân cười nhìn nàng nói: "Không cần, chúng ta còn phải trọng điểm thúc đẩy món ăn này."

Thu Quỳ vẫn cảm thấy rất có lỗi: "Đều là ta sơ xuất, xin lỗi a sư phụ.....Tổn thất lần này do ta gánh chịu."

"Tổn thất? Chúng ta cũng không có tổn thất, nói không chừng lần này sẽ trở thành then chốt để chúng ta đạp ngã Giang Nam Xuân."

"Ai....?"

Cao Ấu Vi hỏi: "Cameras kia có cần tháo xuống không?"


Trương Tĩnh Hân: "Không cần. Nếu bọn họ đã dùng chiêu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chúng ta đây liền tương kế tựu kế dẫn rắn ra hang. Bất quá Cao lão bản, ngươi phải giúp ta tìm một cao thủ khoa học kỹ thuật đến."

Cao Ấu Vi: "Không thành vấn đề a, ta đã nói, cái khác không có, người ta vẫn có mấy người."

Cao Ấu Vi tìm người, cấp tốc dựa theo yêu cầu của Trương Tĩnh Hân điều chỉnh lại camera giám sát. Đêm đó Trương Tĩnh Hân thức đêm làm gấp món tổ yến mới, Thu Quỳ cùng Tây Cần ở lại giúp đỡ.

Thu Quỳ phát hiện mình nỗ lực nhiều năm như vậy, nhưng trù nghệ chênh lệch so với sư phụ khoảng cách chưa hề thu ngắn.

Trương Tĩnh Hân không chỉ có trù nghệ cao siêu, mà sáng tạo đối với món ăn cũng khiến Thu Quỳ khâm phục.

Món tổ yến này nàng đổi thành món ngọt. Lấy các loại trái cây nhiệt đới làm da, thịt quả nấu ra hồ cho vào da, dùng gạo nếp mới xay thêm sữa tươi cùng một chút dầu nắn thành khối tròn, cho vào nước sôi nấu đến khi thành hình thì cho vào khay. Dùng yến trắng cùng huyết yến ngâm nước ấm rồi cho vào nồi đung lửa nhỏ trong 2 tiếng đồng hồ sau đó cho đường phèn vào nấu đến mềm, cho vào vỏ trái cây. Lấy tổ yến trắng đỏ vây quanh nhân trái cây tạo thành hình một đóa hoa, thêm hoa hồng khôđể trang trí— món xuân chí yến qua đã làm xong.

Thu Quỳ nếm thử một miếng, hô to quá ngon.

" Sư phụ! Yêu ngươi nhất!"

Tây Cần đứng ở một bên bất mãn nói: "Uy uy! Xem ta là người chết sao!"

Món ăn mới của Giang Nam Xuân sau khi tung ra rất được khen ngợi, đặc biệt là món tổ yến hối tam bảo trở thành tinh phẩm món ăn rất thu hút thực khách.

Giang Hoan thập phần đắc ý: "Xem Bình Kinh Tư Yến đến bây giờ món mới còn chưa lên thực đơn, phỏng chừng sợ choáng váng đi, ha ha ha ha."

Martha khen ngợi: "Hoan gia anh minh!"

Ai biết không đến mấy ngày, quản lí bộ phận thị trường báo lại, nói Bình Kinh Tư Yến ra món ăn mới, còn long trọng tổ chức giám định và thưởng thức, mời rất nhiều ẩm thực gia cùng thực khách đến nhà hàng miễn phí nếm thử, còn liên lạc mấy chuyên mục ẩm thực truyền hình đến quay chụp. Mà món ăn tinh phẩm của các nàng còn là tổ yến.

"Cái gì? Tổ yến của các nàng giống hệt như của chúng ta sao?"

"Rất không giống." Quản lí đem tổ yến vừa mang về trình lên, Giang Hoan liền ngây ngẩn cả người,.

Quả thực phi thường khác biệt, Giang Hoan cũng đã học qua nấu ăn, món ăn này phẩm từ phẩm chất đến trang trí đều thượng đẳng, có thể nói là cấp đại sư. Giang Hoan nếm thử một miếng, thiếu chút nữa xuân tâm nhộn nhạo!

Làm sao sẽ ngon như vậy!

"Ông chủ...."

Giang Hoan ném muỗng: "Đám đầu bếp phế vật trong Giang Nam Xuân! Ngay cả nữ nhân cũng không sánh bằng! Khai trừ tất cả cho ta."

Quản lí bận rộn khuyên nhủ: "Ông chủ bình tĩnh, khẳng định không thể đuổi hết tất cả đầu bếp, nếu không Giang Nam Xuân phải đóng cửa. Ngài trước không phải còn có kế hoạch khác sao, để Hiểu Hiểu kia đến phòng bếp của Bình Kinh Tư Yến lắp đặt cameras? Các nàng có thể có năng lực gì chúng ta vừa xem hiểu ngay. Cho dù món ăn lần này bị các nàng lật lại, nhưng lẽ nào các nàng còn có thể mỗi lần điều cứu được cục diện? Ông chủ hà tất vì chút chuyện này mà nổi giận?"


Giang Hoan tinh tế nhìn thanh niên dáng vẻ tú khí này: "Ân, ngươi nói rất có đạo lý....." Nheo mắt lại vỗ bờ vai to rộng của quản lí.

Quản lí có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt Giang Hoan, cười khan hai tiếng.

Trần Thiên Ngữ từ phía nam trở về bị thái dương phơi khô, ăn nhiều món ngon còn tăng cân, cả người đen đen mập mập mà đứng trước mặt Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân há hốc mồm.

"Thái thái nhà ai a, nói cho cùng chính là không phải nhà ta."

Trần Thiên Ngữ xông đến: "Ghét bỏ ta có đúng hay không! Có tin ta đè chết ngươi hay không."

Trương Tĩnh Hân mỉa mai: "Thật sự sẽ bị đè chết.... Thân ái, nhĩ hảo nặng."

Trần Thiên Ngữ lập tức chạy vội đến cân sức khỏe, còn không cho Trương Tĩnh Hân đến gần "ngao" một tiếng xé ngang chân trời.

"Lại tăng 2,5kg!" Trần Thiên Ngữ quả thực không thể tin được hai mắt của mình: "Ta không tin a.... Rõ ràng ta mưa gió vẫn kiên trì nhẫn nhịn mồ hôi đầm đìa mà ở mùa đông chịu đựng cái nóng 300 của phía nam, làm sao sẽ mập lên!"

"Thức ăn quá ngon." Trương Tĩnh Hân ném đến một thứ trắng vàng, Trần Thiên Ngữ đón lấy, chính là một con tiểu hoàng kê nhồi bông! Mị nhãn bụng bự, rõ ràng chính là dáng vẻ ăn no yên lặng tích mỡ.

"Khả ái không? Chiếu theo dáng vẻ của ngươi mà mua." Trương Tĩnh Hân bổ sung.

"Đây không phải ta! Hỗn đản!" Trần Thiên Ngữ đem tiểu hoàng kê ném trở lại.

Tuy rằng ngoài miệng phản bác nhưng Trần Thiên Ngữ cũng biết mức độ khó coi của bản thân lúc này. Hiểu Hiểu kia đâu! Có phải nàng vẫn còn bay nhảy quyến rũ Trương Tĩnh Hân?! Trương Tĩnh Hân nhìn nhiều dáng người ma quỷ của nàng ta đâu còn chấp nhận tiểu phì kê a! (con gà mập)

Hết lần này tới lần khác Trương Tĩnh Hân lúc này còn gọi Trần Thiên Ngữ đến: "Món ăn mới của quý mới còn có hai món chính, một món chay trong số đó ta đã suy nghĩ xong, gọi là đậu hũ Trương thị. Ngươi qua đây giúp ta nếm thử đi."

Nghe được Trương Tĩnh Hân tự mình làm món mới Trần Thiên Ngữ phiền não gì cũng đều quên, lập tức chạy tới.

Một chén đậu hũ, nhìn qua cực kỳ bình thường nhưng Trần Thiên Ngữ rõ ràng trong đó ẩn giấu huyền cơ.

Đậu hũ cắt thành miếng nhỏ lấy chân giò hun khói , sò biển cùng với gà mái chế biến thành canh thơm ngon ấm miệng. Tuy rằng thoạt nhìn không có gì lạ nhưng đậu hũ thái rất đồng điều, rộng không quá 2 cm, dài không quá 5cm. Đáng quý chính là đậu hũ tuy rằng mềm mịn nhưng lại có thể dùng đũa gắp mà không nát.

"Ngươi là làm sao làm được?" Trần Thiên Ngữ suy tư một chút, đúng rồi, lúc nàng chế biến đậu hũ tăng thêm một chút lòng trắng trứng để tăng tính đàn hồi. Đậu hũ vốn là phi thường mềm mại, sau khi thái sợi hấp thu nước canh càng thêm mềm, một ngụm xuống phía dưới, so với chân giò hun khói, sò biển nguyên chất càng thêm thơm ngon ba phần. Đậu hủ tham đạm vừa lúc trung hòa dầu mỡ trong canh, một chút độ dai của đậu hũ, một đũa ăn vào nhất định là rất ngon!

Trần Thiên Ngữ từ lúc lên máy bay đến về nhà cũng chưa từng ăn thứ gì, hôm nay một cực phẩm mỹ vị bày ra trước mặt nàng, với cá tính của nàng làm sao lại không ăn sạch?

Vì vậy.... Thật sự ăn sạch.

Chờ nàng phản ứng kịp nhìn cả bàn trống rỗng, sợ đến nàng nấc một cái.

Trương Tĩnh Hân: "....."

Trần Thiên Ngữ: "....."

"Thân ái, ngươi ăn tận hứng như vậy ta thật sự rất vui vẻ... Chỉ là, ngươi cũng ăn quá nhanh đi? Nước canh cũng không còn?"


Một tiếng ợ cùng một tiếng nấc, Trần Thiên Ngữ cũng không biết bản thân bị trúng tà gì, nấc đến nửa câu cũng nói không ra, trái lại chọc cười Trương Tĩnh Hân.

"Còn muốn ăn sao? Còn có một chút, ta mang đến cho ngươi."

Nội tâm Trần Thiên Ngữ gào thét: Ta không muốn ăn! Đừng mang đến cho ta! Sẽ chết người ngươi có biết hay không!

Trần Thiên Ngữ vừa nấc cục vừa trốn.

Hôm sau tỉnh lại, cư nhiên không có nhu cầu giải quyết nhân sinh đại sự.

Trần Thiên Ngữ ngồi trên giường, nhìn mây trôi nhẹ trên biển, yên lặng ra một quyết định.

Đúng vậy, nàng, muốn, giảm, cân.

"Giảm cân? Ta không tin." Trương Tĩnh Hân nghe đến quyết định của nàng trước tiên là hất một bát nước lạnh: "Trần lão sư ngươi là nhà phê bình ẩm thực, không ăn ngươi làm sao lên top? Lời này truyền đi không sợ mất việc sao?"

"Nhưng ta bây giờ ngay cả bản thân ta nhìn vào cũng thấy lo lắng! Từ khi biết ngươi đến bây giờ ta đã tăng đủ 7,5kg! 7,5 Kg! Chỉ cái mặt thôi cũng có cả bồn thịt a ngươi có thể tưởng tượng sao!"

"Tuy rằng ngươi nói đúng, nhưng ta thật không cảm thấy đây là đại sự gì."

"Với ta mà nói là đại sự."

"Nhưng thịt bò hoàng tửu trong thực đơn ta còn muốn cho ngươi nếm thử đầu tiên."

Trần Thiên Ngữ trầm mặc.

Thịt bò nấu hoàng tửu này nghe vào đã cảm thấy rất ngon!

"Ngày mai ta muốn đi Thiệu Hưng một chuyến, ngươi có thời gian đi với ta không?" Trương Tĩnh Hân nháy mắt mấy cái.

"Ngươi phải đến Thiệu Hương chọn rượu?" Trần Thiên Ngữ vừa nghe lập tức nổi hứng thú, trong đầu nhanh chóng có thức ăn đảo quanh , tựa hồ còn ngửi được mùi rượu nồng nặc!

Trần Thiên Ngữ vui vẻ đáp ứng cùng nàng ra ngoài, cũng nguyện ý thử món ăn nhưng nàng đối với bản thân cũng có cảnh cáo nghiêm khắc — tuyệt đối không được ăn nhiều!

Món thịt bò nấu hoàng tửu này kỳ thực đã có ở rất nhiều quán ăn, nhưng món ăn này của Trương Tĩnh Hân tinh hoa là ở hai chữ hoàng tửu. Hoàng tửu trong nước rất nhiều chủng loại, Trương Tĩnh Hân chọn là trạng nguyên hồng của Thiệu Hưng, dùng không phải loại bán đại trà sản xuất theo dây chuyền. Mà là trạng nguyên hồng của người dân địa phương sản xuất theo phương thức truyền thống. Trạng nguyên hồng ngâm ủ thủ công cực kỳ khó có được, mùi rượu thuần hậu chỉ cần mở giấy thì mùi rượu liền không nhịn được làm cho người ta say lòng, Trần Thiên Ngữ vừa ngửi liền có chút phiêu hốt.

Trạng nguyên hồng tổng cộng chỉ có vài vò, đều bị Trương Tĩnh Hân mua. Thịt bò nấu hoàng tửu dùng thịt sườn của bò mới giết thịt, dùng hương liệu ướp qua đêm sau đó dùng phương pháp nấu nướng truyền thống đem thịt bò nấu đến nước canh ngấm vào trong thớ thịt, nấu đến thịt rụt nước sánh, mùi thơm của hoàng tửu hoàn toàn hòa vào trong nước, thịt bò tuy rằng thời gian nấu rất lâu nhưng hình dạng thịt không thay đổi, cắn một cái thịt mềm nhưng bên trong còn chưa đầu nước canh, mặc dù là thịt gầy tinh thuần nhưng một chút cũng không khô. Tư vị tuyệt vời từ đầu lưỡi một đường lan tràn đến dạ dày, thể xác và tinh thần đều được cực đại thỏa mãn.

Đôi đũa của Trần Thiên Ngữ treo trên không trung, muốn gắp đũa thứ hai nhưng lại không cách nào tự khống chế.

"Thế nào, Trần lão sư." Trương Tĩnh Hân còn ở bên cạnh khiêu khích: "Trên thế giới nhiều mỹ thực như vậy, ngươi còn muốn giảm béo không?"

Trần Thiên Ngữ thật sự để đũa xuống, lời thề son sắt: "Đúng vậy, ta phải khống chế thể trọng! Không thể bỏ cuộc giữa chừng như vậy!"

Trương Tĩnh Hân liếc mắt nhìn bụng nhỏ của Trần Thiên Ngữ, quả thực có chút thu hút ảnh mắt.

Được rồi, tùy nàng đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi