THUỐC GIẢI (GIẢI DƯỢC)

Trình Khác lưu xong ảnh, lại gửi mấy bức ảnh chụp đèn lúc nãy cho Trần Khánh, vốn định đăng lên vòng bạn bè nữa, thế nhưng nhìn kỹ lại một lần thì bỏ qua, bình thường hắn chẳng đăng lên vòng bạn bè bao giờ, hiện giờ hiếm hoi lắm mới đăng được một lần, chất lượng lại tệ như thế, thực sự thấy ngại ngùng.

“Bên kia có bán đèn kìa,” Giang Dư Đoạt chỉ phía trước. “Đi xem đi.”

“Ừm.” Trình Khác đi theo y về phía bên kia, đang định cất điện thoại vào thì do dự, mở vòng bạn bè ra nhìn.

Nội dung chẳng có gì nhiều, hầu hết đều là tiệc tùng tụ tập, sau đó là Trần Khánh, Trần Khánh đăng hết mấy tấm ảnh hắn gửi lên vòng bạn bè, liên tục đăng ba lần khung chín ảnh, còn đăng cả chữ, thật náo nhiệt.

Trình Khác cười cười, nhấn like.

Kéo xuống một chút nữa, vẫn là một bài đăng chín ảnh, thế nhưng vừa liếc mắt qua đã thấy trình độ đăng bài rất tốt, ít nhất kết cấu và phối màu sắc cũng không tệ.

Nhất định không phải Trần Khánh, Trình Khác liếc mắt nhìn tên tài khoản, nụ cười trên khóe miệng cứng lại.

“Đừng nghịch điện thoại nữa,” Giang Dư Đoạt kéo tay hắn, “Ngắm đèn đã.”

“Trình Dịch…” Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt, cau mày nhìn bốn phía.

“Ở đâu?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.

“Không biết.” Trình Khác nói, bốn phía đều là người, ngoại trừ nơi trưng bày đèn, những chỗ khác đều chật kín người, hắn không có bản lĩnh nhìn người như Giang Dư Đoạt, nhìn liếc qua một cái, hắn ngay cả một khuôn mặt cũng không nhìn rõ, “Nó với ba mẹ tôi có lẽ đều ở đây.”

“A?” Giang Dư Đoạt cầm điện thoại di động hắn, “Đây là anh ta chụp à?”

“Ừm.” Trình Khác gật đầu, cảm giác tâm trạng đột nhiên trở nên buồn bực, hơn nữa nỗi phiền muộn này giống như một cái cào, một phát kéo một tầng ngụy trang hắn đang đắp kín rơi xuống, phía dưới là quá khứ vừa mới vất vả an ủi xong Giang Dư Đoạt.

“Mới đăng mười phút trước, hẳn là mới tới,” Giang Dư Đoạt nhìn bức ảnh, “Nếu không chắc chắn phải đăng pháo hoa trước… Anh thấy cái đèn cá chép này không, lúc chúng ta lại đây đã thấy rồi.”

“Vậy à?” Trình Khác bội phục.

“Chúng ta sang bên kia đi,” Giang Dư Đoạt kéo hắn đi chéo qua quảng trường, “Bọn họ chắc chắn không cứ thế đi thẳng vào trong đâu, mẹ anh chắc chắn đi theo.”

“Sao cậu biết?” Trình Khác hỏi.

“Anh nhìn cái tay này đi,” Giang Dư Đoạt phóng to bức ảnh trên màn hình điện thoại, “Cái nhẫn to màu xanh này, là trên tay mẹ anh, lần trước ở chỗ anh tôi thấy bà đeo mà.”

Trình Khác ôm quyền hướng về phía y: “Bái phục.”

Nói thật, hắn thật sự không nghĩ người nhà sẽ đến xem hội hoa đăng, mấy năm qua đều ngại người đông đúc hỗn loạn.

“Cũng không phải cố tình nhớ,” Giang Dư Đoạt chụm ngón tay cái và ngón trỏ thành một vòng tròn, “To như thế, nếu như đeo vào trên tay mẹ Trần Khánh tôi chắc chắn nghĩ là đồ nhựa.”

Tâm trạng Trình Khác đang hơi khó chịu được câu nói này của y làm vơi bớt đi: “Sang bên kia đi, tôi mua cho cậu cái đèn.”

Hai người bọn họ xuyên qua đám người, đi tới góc kia của quảng trường.

Bên này bán rất nhiều hoa đăng, đủ các loại đèn nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, nhìn còn tinh xảo hơn đèn lớn ở bên cạnh.

Mua đèn đa phần là trẻ con và mấy cô bé mới lớn, cũng có nam mua, nhưng hầu như đều là mua cho con cái hoặc bạn gái.

Hai người bọn họ đứng trước mặt một đống đèn, nhìn có vẻ rất khác biệt.

Trình Khác cũng không ngại, hắn nhìn lén Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt nhìn cũng rất bình tĩnh, tựa như chẳng có cảm giác hai thằng đàn ông mua đèn tặng cho nhau có vấn đề gì.

À, người ta còn cùng Trần Khánh mua cho nhau rồi cơ mà.

Trình Khác thử tưởng tượng cảnh tượng Giang Dư Đoạt cùng Trần Khánh đứng ở đây mua đèn, liền nở nụ cười.

Trần Khánh thật sự là một người đáng yêu, muốn tỏ ra ghen tuông một chút, đụng phải cậu ta cơn ghen cũng chả bốc lên nổi, chỉ thấy buồn cười.

“Cười cái rắm gì,” Giang Dư Đoạt bên cạnh nói, “Hỏi anh này, cái đèn tiên nữ này đẹp không?”

“Tiên…” Trình Khác quay đầu nhìn tay y đang cầm một cái đèn, là một cái đèn hình người mặc đồ cổ trang cực ciu, “Đây là tiểu tiên nữ?”

“Không có tinh linh nhỏ,” Giang Dư Đoạt nói, âm thanh xung quanh ầm ĩ, còn có tiếng nhạc, y rống lên rất lớn: “Có điều đằng kia có đèn ong mật, còn có hoa sen gì đó nữa, anh thích cái gì?”

Lúc Giang Dư Đoạt nói xong câu cuối cùng, mấy người bên cạnh đều nhìn lại, còn có một bà chị cười cười.

Trình Khác thở dài: “Gì cũng được.”

“Vậy lấy hết,” Giang Dư Đoạt quay đầu nhấc cằm với ông chủ quầy, “Cái đèn tiên nữ này, còn có ong mật kia…”

“Ây ây ây,” Trình Khác vừa nghe thấy đã cuống lên, nhanh chóng lay lay tay y, “Ong mật là được, mua đèn ong mật đi.”

“Ong mật nhỏ.” Giang Dư Đoạt nói.

Ông chủ đưa đèn ong mật tới cho y, y cầm lên xoay xoay xem một lần: “Ừ.”

Sau khi trả tiền, y đưa ong mật nhỏ đến trước mặt Trình Khác: “Đây, cho anh.”

“Cám ơn.” Trình Khác nhận lấy đèn ong mật nhỏ.

“Đến lượt anh.” Giang Dư Đoạt nói.

“Cái…” Trình Khác ngẩn người.

“Mua một cái cho tôi đi.” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi muốn cái con chó kia.”

“Cái đèn DOGE kia?” Trình Khác hỏi.

“Đúng.” Giang Dư Đoạt gật đầu.

“Cậu không muốn mua đèn hình mèo à?” Trình Khác trôi chảy hỏi.

“Không thấy…” Giang Dư Đoạt quay đầu gào lên với ông chủ, “Ông chủ! Có đèn hình mèo không?”

“…Thôi DOGE đi.” Trình Khác sợ hết hồn, người xung quanh lần thứ hai nhìn lại, hắn hạ giọng: “Chó mèo gì cũng giống nhau.”

Giang Dư Đoạt có lẽ hiện giờ mới để ý tới người xung quanh, vì thế khoát tay áo với ông chủ: “Cái đèn chó kia là được rồi, không cần mèo nữa.”

Sau khi trả tiền, Trình Khác đưa DOGE cho Giang Dư Đoạt: “Đây, tặng cậu.”

“Cảm ơn.” Giang Dư Đoạt cười nhận lấy.

Lúc tránh được ánh mắt xung quanh, Trình Khác thở phào nhẹ nhõm.

Đi được mấy bước, hắn lại cảm thấy không đúng lắm, làm mình không thoải mái.

Hắn nhìn Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt đang cầm cái đèn DOGE kia, tâm trạng có vẻ rất tốt, thỉnh thoảng lại nhấc lên nhìn.

Nhưng lúc hắn đang chậm rãi đi khỏi quầy bán đèn, ánh mắt Giang Dư Đoạt nhiều lần vẫn dừng lại trên quầy hàng treo đủ loại hoa đăng.

Tâm lý Trình Khác càng khó chịu rõ rệt hơn.

Lúc nhìn thấy trên một sạp hàng có một cái đèn mèo trắng đen, hắn đột nhiên hiểu được.

Có lẽ “giáo dưỡng” của hắn, làm lúc hắn thấy Giang Dư Đoạt không để ý gì mà gào lên với ông chủ, làm hắn cảm thấy xấu hổ.

Bởi vì phần xấu hổ này, hắn không chịu để Giang Dư Đoạt tìm đèn mèo con mà y hẳn là rất muốn có.

Trình Khác cũng không cảm thấy xấu hổ của mình có vấn đề gì, nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy đau lòng.

Hắn kéo Giang Dư Đoạt một cái, chỉ chỉ cái đèn mèo con treo bên trong một đống đèn: “Cái đèn kia là mèo đúng không!”

“Đúng!” Giang Dư Đoạt gật gật đầu.

“Tôi mua cho cậu một cái đèn mèo con nữa.” Trình Khác đi tới.

Giang Dư Đoạt không cản hắn lại, vui vẻ theo hắn đi tới trước đèn mèo con: “Còn là đèn cảnh sát mèo! Còn khí thế hơn đèn mèo con nhiều.”

“Không sai.” Trình Khác cười, vẫy tay với ông chủ, “Giúp tôi lấy cái đèn này xuống.”

“Được rồi.” Ông chủ đi tới lấy đèn cảnh sát mèo xuống, đưa cho hắn.

Trình Khác kiểm tra một chút, đèn không có vấn đề gì, hắn trả tiền, sau đó đưa đèn cảnh sát mèo cho Giang Dư Đoạt: “Đây, cái này cũng tặng cậu.”

“Cám..” Giang Dư Đoạt cười nhận lấy đèn, đôi mắt liếc qua phía sau hắn, còn chưa nói xong, nhưng vẫn giữ nụ cười, “Đừng quay đầu lại.”

“Sao thế?” Trình Khác ngẩn người, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, không giống 80% lượng người nghe thấy đừng quay đầu lại sẽ lập tức quay đầu, hắn không hề quay lại.

“Em trai anh,” Giang Dư Đoạt thu hồi tầm mắt, nhìn đèn mèo trong tay, “Còn có mẹ anh, với một cô gái trẻ, ở ngay phía sau anh, năm mét.”

Trình Khác nhíu mày, sao còn có cô nào nữa?

Con gái bên cạnh Trình Dịch không ít, mà chưa từng mang ai về nhà, hiện giờ không chỉ dẫn về nhà, còn đưa theo cùng mẹ đi xem hội hoa đăng?

“Muốn ra chào không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Đệt,” Trình Khác cười, “Không ra chào, Trình Dịch nhìn thấy chúng ta chưa?”

“Nhìn thấy tôi rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Nhưng anh ta giả vờ không nhìn thấy, hẳn là cũng không phát hiện tôi nhìn thấy anh ta.”

“Nó có ý gì đây?” Trình Khác nhíu mày.

“Tôi cảm thấy là đang định đi tới,” Giang Dư Đoạt nói, “Khoảng cách đủ gần, gọi anh một tiếng anh mới biết, cũng không đủ thời gian để anh giả vờ không nghe thấy rồi bỏ đi.”

“Trong đầu cậu cũng không ít,” Trình Khác cười, “Nghĩ kỹ như thế.”

“Tôi nghĩ người khác sẽ không nghĩ kỹ như thế, nhưng em trai anh chính là người như thế,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh nếu không muốn phải chào hỏi thì giờ chúng ta đi.”

“Không,” Trình Khác nhìn y, “Không đi, nhờ cậu phối hợp với tôi một chút.”

“Phối hợp gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Chốc nữa cậu sẽ biết.” Trình Khác quay người sang.

Trình Dịch cùng mẹ hắn đứng cách bọn họ khoảng bốn năm mét, đang ngắm đèn, bên cạnh còn có một cô gái rất xinh đẹp, vóc người cũng cao, cảm giác chỉ kiễng chân lên là có thể cao bằng Trình Dịch.

Trình Khác cảm giác được, Trình Dịch liếc qua khóe mắt đã thấy hắn xoay người lại, nhưng cũng không hề quay đầu lại, chỉ ôm vai mẹ chậm rãi đi về phía trước, đến lúc mẹ hắn nhìn thấy hắn, kinh ngạc gọi một tiếng “Tiểu Khác”, Trình Dịch mới đột nhiên nghiêng đầu.

Phán đoán của Giang Dư Đoạt vẫn có chỗ sai, Trình Dịch có lẽ muốn để mẹ nhìn thấy hắn, vậy là nó cũng chẳng cần phải giải thích là cố ý hay không cố ý.

“Mẹ.” Trình Khác đi tới, cười với bà.

“Tiểu Khác tay con…” Mẹ nhìn thấy cánh tay hắn.

“Anh, tay anh làm sao vậy?” Trình Dịch bước hai bước tới trước mặt hắn, có hơi giật mình nhìn thạch cao trên tay hắn, “Nghiêm trọng không?”

“Không sao, sắp hủy được thạch cao ra rồi,” Trình Khác nói, “Ngã lộn một cái.”

“A Di Đà Phật,” Mẹ hắn sờ sờ thạch cao, “Sao lại hậu đậu thế… Có thể nghỉ ngơi thì nghỉ, trước khi hủy thạch cao cũng đừng cố sức, biết không?”

“Vâng, con biết rồi,” Trình Khác gật đầu, chuyển đề tài, “Sao mẹ lại ở đây?”

“Hai đứa nó,” Mẹ hắn quay đầu lại nhìn Trình Dịch cùng cô gái kia, “Cứ kéo mẹ đến chơi, nằn nì mãi.”

“Anh,” Trình Dịch quay đầu về phía cô gái kia, “Đây là bạn gái em, Lê Na, …đến chào anh trai anh, Trình Khác.”

“Anh, ăn tết vui vẻ.” Lê Na đi tới, cười hỏi thăm.

“Hai người…” Trình Dịch nhìn phía sau hắn, “Đi xem hội hoa đăng.”

“Ừ,” Trình Khác quay đầu lại, “Giang Dư Đoạt, bạn trai anh.”

Trước lúc nói ra câu này hắn có hơi do dự, không biết có nên nháy mắt với Giang Dư Đoạt trước không, dù sao Giang Dư Đoạt cũng là người thẳng tính, có lúc phản ứng còn quá đà hơn cả Trần Khánh.

Nhưng Giang Dư Đoạt vẫn coi như nể tình, thậm chí ngay cả chần chừ cũng không có, trên mặt cũng không có biến đổi gì mà đi tới phía trước hai bước, đứng song song cùng hắn liền nói với mẹ hắn một câu: “Dì ăn tết vui vẻ.”

“Ăn tết vui vẻ.” Mẹ hắn có hơi giật mình, trong ánh mắt cũng có hơi không vui, “Lần trước không phải nói… là chủ nhà trọ à?”

“Mẹ.” Trình Dịch tiến đến, nói nhỏ bên tai bà, như định ngăn cản bà nói tiếp.

Trình Khác cảm thấy sống cùng Trình Dịch bao nhiêu năm như vậy, cũng coi như biết gã giỏi giả vờ, nhưng đúng là từ sau khi ra khỏi nhà mới thật sự cảm nhận được.

Mẹ hắn không nói gì nữa, chỉ là cười miễn cưỡng.

“Lão tam phải không, chúng ta gặp mấy lần rồi, vẫn không biết phải gọi thế nào,” Trình Dịch nhìn Giang Dư Đoạt, “Nghe Mễ Lạp Nhi nói…”

“Mễ Lạp Nhi Đậu Lạp Nhi gì, không quen.” Giang Dư Đoạt thô bạo ngắt lời gã.

“Chắc cậu không nhớ rõ…” Vẻ mặt Trình Dịch cũng không vì thái độ của y mà xảy ra thay đổi gì, vẫn cười ôn hòa như trước.

“Anh không muốn gọi tên thì gọi Tam ca,” Giang Dư Đoạt lần thứ hai ngắt lời gã, “Lão tam không phải muốn gọi là gọi.”

Sắc mặt Trình Dịch cuối cùng cũng sa sầm xuống: “Không sao, tên gì cũng được, sau này chắc cũng chẳng có cơ hội mà gọi.”

“Đi thôi,” Trình Khác nói, nhìn mẹ hắn, “Mẹ cứ đi dạo từ từ đi, bọn con đi trước.”

“Con nhớ chú ý thân thể một chút.” Mẹ hắn nói thêm.

“Ừm.” Trình Khác gật đầu.

Lúc quay người sắp đi, Trình Dịch ở phía sau gọi hắn lại.

Trình Khác quay đầu lại, Trình Dịch đi tới trước mặt hắn, nói nhỏ nhẹ: “Anh, em bảo thật, hay là anh… cứ về nhà đi.”

“Làm sao?” Trình Khác nhìn gã.

“Em hơi lo,” Trình Dịch nhìn thạch cao trên tay hắn, “Ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì…”

“Chuyện lớn nhất anh ấy gặp phải là bị đuổi ra khỏi nhà,” Giang Dư Đoạt nói, “Chỉ cần không về nhà, còn lo chuyện gì lớn hơn chuyện này nữa.”

“Cậu nói chuyện chú ý chút.” Trình Dịch mặt lạnh.

“Tôi chỉ nói vậy thôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu không muốn nghe thì vừa nãy, lúc giả vờ không thấy tôi, anh nên tự kéo mẹ anh đi.”

Trình Dịch nhíu mày, nhìn y: “Giang tiên sinh, có thể để tôi cùng anh trai tôi nói chuyện riêng không?”

“Anh cứ bắt mấy người xung quanh đi hết đi đã,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu không hai người cũng chẳng nói chuyện riêng được.”

Trình Dịch há hốc miệng, không nói nên lời.

Trình Khác vốn đang không biết tâm trạng của mình ra sao, hắn cũng không hy vọng Giang Dư Đoạt lại xung đột gì với Trình Dịch, nhưng nếu thật có gì hắn cũng không định ngăn cản, chỉ là có hơi lo lắng.

Hiện giờ nghe thấy câu nói này của Giang Dư Đoạt, lại nhìn thấy phản ứng của Trình Dịch, tâm trạng của hắn trong nháy mắt đã lấp lánh nhiệm màu hơn nhiều, kiểu nói thẳng thừng đối phó với lời vòng vo khách sáo này, làm hắn nhớ tới mấy lần nói chuyện với Giang Dư Đoạt trước đây, đột nhiên chỉ cảm thấy không nhịn được cười.

Có lẽ là khóe miệng không nhịn được cong lên đã bị Trình Dịch thấy được, Trình Dịch thấy ánh mắt của hắn thay đổi, một lúc sau mới nói: “Anh, em không có ý gì, em chỉ lo anh ở ngoài một mình lại gặp phải chuyện gì.”

“Anh biết,” Trình Khác cười gật đầu, vỗ vai Giang Dư Đoạt, “Đi thôi.”

“Anh…” Trình Dịch có vẻ muốn nói gì nữa, nhưng lại bị Giang Dư Đoạt một lần nữa ngắt lời.

“Anh để ý làm đếch gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Có tôi ở đây rồi.”

Trình Khác không quay đầu lại nữa, một đường đi thẳng về phía trước, đi tới con đường dọc quảng trường, đến lúc hoa đăng bốn phía cũng đã thưa dần, hắn mới cười phá lên.

“Cười cái rắm gì thế?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

“Cậu đáng yêu thật đó,” Trình Khác cười đến gập cả bụng không ngừng được, “Thật ra nếu đấu não, cậu thật sự không phải đối thủ của Trình Dịch.”

“Tôi sao lại muốn đấu não với anh ta làm gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cũng đâu có rảnh thế.”

“Không tệ,” Trình Khác cười vỗ vai y, “Cũng chỉ có kiểu đấu đá lung tung một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho người ta như cậu mới trị được nó.”

“Vui không?” Giang Dư Đoạt đi tới cạnh thùng rác, châm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn hắn.

“Cũng được,” Trình Khác đi tới, một tay cầm đèn, một tay lại đang bó bột, thật sự chẳng còn tay nào, hắn hất cằm với Giang Dư Đoạt, “Châm cho tôi một điếu.”

Giang Dư Đoạt đưa điếu thuốc đang ngậm trong miệng tới bên miệng hắn, Trình Khác ngậm rít một hơi, Giang Dư Đoạt lại đưa thuốc bỏ vào miệng, tự mình rít một hơi.

“Cậu châm thêm một điếu không được à?” Trình Khác hỏi.

“Vậy tôi còn phải hầu hạ hai điếu à?” Giang Dư Đoạt nói, “Anh nếu hút chưa đã, chốc lại làm thêm điếu nữa.”

“Chủ yếu là vì cảnh này trông cũng không ổn lắm,” Trình Khác nói, “Giữa đường lớn.”

“Anh mẹ nó sao mà lắm chuyện thế, “ Giang Dư Đoạt lườm hắn một cái, “Hút thì hút, không hút ngậm miệng, anh chính là vì quá để ý này nọ nên mới suốt ngày bị thằng em anh đàn áp không yên, anh thử tẩn cho nó một trận xem nó còn dám cả ngày giả cười với anh không.”

Trình Khác nở nụ cười, sau một lát mới thở dài: “Chắc là vậy.”

“Tôi không có anh chị em, cũng không biết phải làm thế nào với người nhà,” Giang Dư Đoạt dựa vào một cái cây, đưa thuốc lá đến bên miệng hắn, “Có lẽ cách nghĩ của anh cũng không giống cách nghĩ của tôi.”

“Đang có mặt mẹ tôi,” Trình Khác rít một hơi thuốc, “Tôi cũng không muốn làm căng, mất mặt, sau này có lẽ cũng chẳng lui tới gì nữa.”

“Không sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh nhìn tôi đây này, cũng không có người nhà, không phải là cũng rất tốt sao?”

“Ừ.” Trình Khác cười.

Giang Dư Đoạt rít mạnh thêm hai lượt rồi tắt thuốc, nghĩ lại liền nhìn hắn: “Tôi chỉ nói bừa thôi, hoàn cảnh hai ta vẫn không giống nhau.”

“Tôi biết,” Trình Khác đưa đèn cho y cầm, đưa tay vỗ nhẹ nhàng lên mặt y.

Giang Dư Đoạt lại châm thêm một điếu thuốc, đưa cho hắn: “Đến đây, thêm một điếu.”

Trình Khác nở nụ cười: “Không nghiện đến mức đó.”

Giang Dư Đoạt ngậm thuốc lá, nhìn liếc qua bên kia quảng trường: “Còn có một nửa chưa xem xong, đi tiếp không?”

“Đi đi,” Trình Khác nói, “Mẹ tôi chắc cũng chẳng còn tâm trạng lang thang ở đây nữa đâu, bà vốn không thích nơi đông người, ngại ồn ào huyên náo.”

“Vậy chốc nữa chúng ta sang bên kia đi,” Giang Dư Đoạt chỉ, “Góc kia có một cái đèn rồng to lắm.”

“Ừ,” Trình Khác gật đầu, nghĩ nghĩ liền nhìn y, “Vừa nãy lúc tôi nói cậu là… bạn trai tôi, cậu cũng bình tĩnh đấy chứ? Tôi còn đang lo, lo cậu sẽ trừng tôi một cái.”

“Trừng cái đách gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi đã đoán anh định nói như thế.”

“Kinh nhờ.” Trình Khác nói.

“Nói thừa, nếu không anh còn có thể nói gì, em trai anh vốn đang định dùng chuyện này đâm anh một nhát,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Có điều có khi anh ta cũng không tin.”

“Tại sao.” Trình Khác nhìn đèn trong tay.

“Anh ta không phải đã nói anh chỉ thích……ấy ấy ấy ấy ấy ấy à.” Một đống ấy ấy tuôn ra từ miệng Giang Dư Đoạt làm Trình Khác suýt nữa không hiểu được.

Sau khi hiểu ra liền vui vẻ không nhịn được, suýt nữa dựa lên cả thùng rác: “Ngu ngốc.”

Giang Dư Đoạt cười theo một lúc, nhìn hắn vẫn đang cười không ngừng, chép miệng: “Không yên được à, vẫn còn cười lâu thế, cười đến mức còn ngốc hơn Trần Khánh rồi.”

Trình Khác từ từ dừng được cười, hít sâu một hơi, vừa xoay người, nhìn Giang Dư Đoạt, sau một lát mới hỏi: “Câu cậu vừa nói, là để phối hợp với tôi….hay là thật?”

“Câu nào?” Giang Dư Đoạt ngậm thuốc lá liếc nhìn hắn.

“Có cậu ở đây.” Trình Khác nói.

“Là thật.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác nhìn chằm chằm y một lúc, qua khóe mắt thấy không còn ai chú ý tới bọn họ, vì thế hắn liền lại gần, ngay lúc Giang Dư Đoạt đang gảy tàn thuốc không kịp phản ứng, nắm lấy cằm y, hôn mạnh lên miệng y, lưỡi còn dùng sức liếm một chút lên môi y.

Sau khi hắn lùi lại, tay Giang Dư Đoạt kẹp thuốc lá vẫn đang cứng đơ giơ trên thùng rác.

Mãi mới giây sau, Giang Dư Đoạt mới đột nhiên lấy lại được tinh thần, giơ tay lau miệng một cái, sau đó chỉ vào hắn, “Tsb anh Trình Khác! Mẹ nó, anh có thể đừng có nhân cơ hội hôn là hôn không! Mẹ nó dọa tôi giật mình! Mẹ nó còn liếm một cái! Anh đói bụng tôi mang anh đi mua kẹo bông! Bên kia có!”

Trình Khác cười nhìn y, không nói gì.

“Đệt!” Giang Dư Đoạt lại lau miệng, “Không phải tôi muốn nói đâu, anh còn dám nói anh không nghẹn chết à? Anh nghẹn đến mức liếm cả môi, nếu đang không có ai, có phải anh còn mẹ nó định cởi quần ra luôn không đấy.”

“Cũng có thể,” Trình Khác híp mắt, “Cậu cũng không phải chưa cởi.”

“Cút!” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác cười vung tay lên: “Đi, kẹo bông ở đâu?”

“…Chỗ chúng ta vừa mới ở đó.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác cũng không muốn ăn kẹo bông, cũng hoàn toàn không có hứng thú, giờ bảo Giang Dư Đoạt đi mua kẹo bông cho hắn đơn giản chỉ là vì tâm trạng không tệ, muốn nghịch thôi.

Hắn vừa đi vừa cầm điện thoại, mở bức ảnh vừa gửi tới, rồi mở Meitu* ra.

“Làm gì đó?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Cà ảnh tí rồi đăng lên vòng bạn bè.” Trình Khác nói.

“Anh còn biết cà ảnh?” Giang Dư Đoạt có hơi giật mình, “Không, anh đăng mỗi cái ảnh còn phải cà? Mẹ nó anh có dẹo quá không đấy?”

“Cậu còn mẹ nó thêm lần nữa, xem tôi có tẩn cho cậu một cái không?” Trình Khác quay đầu nhìn y.

“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác cười, quẹt quẹt vài cái lung tung trên điện thoại, điều chỉnh độ sáng với màu sắc, sau đó che lại miệng một bác gái đứng phía sau đang cười sằng sặc, thu nhỏ lại rồi nhìn thử, được rồi.

Lưu ảnh, rồi đăng lên vòng bạn bè.

Rất nhanh đã nhận được một comment đến từ XX thẩm mỹ ô tô Tiểu Trần 139XXXXXXXX.

– Tôi đệt! Hai người tự chụp ảnh cho mình thì chụp đẹp như thế! Gửi cho tôi thì gửi một đống mờ toẹt.

*Meitu: App chỉnh ảnh ảo lòi của Trung, có trên cả appstore và google play.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi