THUỐC GIẢI (GIẢI DƯỢC)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng có tiền đồ gì lớn.

Trình Khác có hơi bất ngờ, không phải vì bất ngờ cha sẽ nói như vậy, cha nói như vậy chẳng hề làm hắn bất ngờ chút nào, dù sao từ nhỏ đến lớn hắn cũng đã nghe quá nhiều, hắn bất ngờ là vì, hắn không vì cha đánh giá Giang Dư Đoạt như vậy mà tức giận.

Hắn im lặng một lúc rồi cười.

Phản ứng này của hắn có lẽ cũng làm cha bất ngờ lắm, cha nhìn hắn nửa buổi.

“Đã khát.” Hắn trả lại nước dưa hấu cho cha.

Cha nhận lấy cốc, uống hai ngụm rồi nhíu mày: “Xem ra anh cũng tán đồng với đánh giá này.”

“Tán đồng gì? Cậu ấy không có tiền đồ gì lớn?” Trình Khác nói, “Cũng giống đánh giá của ba về con.”

Cha không nói gì.

“Giờ con không để ý mấy lời đánh giá này nữa rồi, cho dù là với con, hay là với cậu ấy,” Trình Khác nói, “Trước đây con để ý lắm, còn chán nản đến thờ ơ, trước đây con thờ ơ rồi sẽ không để ý nữa, thật ra không phải, giờ con có thể cười, mới thật sự là hoàn toàn thờ ơ được.”

Cha nhíu mày liếc nhìn hắn.

“Có phải là đồ bỏ đi hay không, có tiền đồ gì hay không, có thể có tiền đồ đến thế nào,” Trình Khác cũng nhìn ông, “Lời ba nói không tính, tiêu chuẩn của ba, đánh giá của ba, đều không có ý nghĩa.”

“Vậy ư.” Cha cười lạnh.

“Nhất là Giang Dư Đoạt,” Trình Khác nói, “Đối với cậu ấy, ba chính là người xa lạ bắn mười phát đại bác cũng không tới, ba đánh giá thế nào, ba có hài lòng về cậu ấy hay không, cũng chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả.”

“Giờ anh nói nhiều thật đấy.” Cha nói.

“Ba đến tận đây, chắc không phải chỉ muốn ngồi ngẩn người với con chứ.” Trình Khác cười.

“Giờ cậu ta còn điên không?” Cha nhìn về hướng cửa tiệm bên kia.

Giang Dư Đoạt đứng cạnh cửa ở góc tường, ngậm thuốc lá, vẫn nhìn về hướng này, ánh nắng chói mắt, y híp mắt lại, tuy Trình Khác biết y cũng không có tâm trạng như vậy, nhưng nhìn qua vẫn là vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

“Đang điều trị, trước mắt rất ổn định.” Trình Khác nói.

“Được rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời, chuyện của anh, anh tự thấy không có vấn đề gì là được.”

“Vâng.” Trình Khác đáp.

Cha liền cúi đầu uống hai ngụm nước dưa hấu: “Cái xe còn không có điều hòa à?”

“Có.” Trình Khác bật điều hòa lên.

“Cái xe này mà còn có điều hòa?” Cha nói.

“…Có.” Trình Khác có hơi cạn lời: “Đây không phải xe tay ga bốn bánh, đây là xe dùng nguồn năng lượng mới.”

Cha quay đầu lại.

“Con không định mua, chỉ là giới thiệu cho ba một chút,” Trình Khác nói, “Đây là một cái xe, giới thiệu đơn giản vậy thôi.”

“Có ý gì.” Cha nói.

“Nếu như là một người,” Trình Khác nói, “Con sẽ không nói thêm gì cả, ba đánh giá cái xe này, cũng như đánh giá người.”

“Anh muốn nói tôi rất độc đoán?” Ba nhìn hắn.

“Không,” Trình Khác cười, “Con muốn nói ba quá tự tin.”

Cha không nói gì, im lặng quay đầu nhìn Giang Dư Đoạt đang hút thuốc lá ở đằng kia.

Giang Dư Đoạt vẫn luôn nhìn về hướng này, vì không nhìn được tình hình trong xe, y có lẽ không nghĩ tới cha vẫn luôn nhìn y.

Trình Khác cảm giác gần như cũng không còn gì để nói nữa, mấy năm qua, hắn và ba nói chuyện nhiều nhất chắc cũng chỉ có hiện giờ.

Lúc hắn đang định kết thúc cuộc trò chuyện này, cha quay đầu trở lại hỏi một câu: “Anh không hỏi tình hình Tiểu Dịch một chút à?”

“Nó có nhu cầu cần con biết tình hình gì sao?” Trình Khác nói.

Cha trầm mặc một lúc: “Nó vừa tiếp nhận chuyện bên công ty mới.”

“À.” Trình Khác gật đầu.

Công ty mới của cha không ở bản địa, nói như vậy, Trình Dịch đã rời đi, e rằng cha muốn cho hắn biết, Trình Dịch sẽ không tiếp tục có hành động gì với hắn nữa, có lẽ là hy vọng quan hệ giữa hai anh em bọn họ có thể cải thiện, có lẽ là muốn nói cho hắn biết Trình Dịch có thỏa hiệp, dù sao Trình Dịch rời đi lần này, cũng phải từ bỏ bao năm phấn đấu của nó ở đây…

Có điều Trình Khác cảm giác, bản thân có lẽ chỉ có thể làm ông thất vọng rồi, có một số việc thật sự rất khó cải thiện, hắn không đưa ra được phản ứng cha muốn, quan hệ của hắn và Trình Dịch, e rằng tốt nhất cũng chỉ có thể là hai người xa lạ cùng lớn lên bên nhau.

“Tôi đi đây.” Cha mở cửa xe ra, “Lúc rảnh rỗi gọi điện cho mẹ anh, không bận thì thỉnh thoảng về thăm bà ấy.”

“Vâng.” Trình Khác đáp một tiếng, cũng mở cửa xuống xe.

Không phải hắn không liên lạc với mẹ, ngày của mẹ hắn còn gửi lời chúc cho bà, kèm theo một bao lì xì, mẹ hắn nhận lì xì xong cũng không nhắn lại cho hắn một chữ, hắn hiện giờ cũng chưa nghĩ ra bà có ý gì.

Nhưng hắn từ xưa tới nay cũng thật sự không hề nhớ bà, có điều cha bảo hắn thỉnh thoảng về nhà thăm mẹ, hắn cảm thấy cũng không có vấn đề gì.

Rất nhiều chuyện chỉ có thể chờ thời gian chậm rãi qua.

Cha vừa mới xuống xe, Giang Dư Đoạt đã tiến đến bên cửa xe, một cái cầm đi cốc trong tay ông.

“Ba tôi phải về.” Trình Khác cũng đưa cốc mình đang cầm cho Giang Dư Đoạt.

“Chú đi thong thả.” Giang Dư Đoạt lập tức nói.

“Cậu mong tôi đi nhanh nhanh được nửa ngày rồi đúng không?” Cha không nhịn được mà nói một câu.

“Không,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cũng không cần dùng xe.”

“… Đi đây.” Cha quay người đi về phía cửa bên kia đường.

“Chú đi thong thả,” Giang Dư Đoạt lại nói thêm lần nữa, “Chào chú.”

Cha không nói gì, cũng không xoay tay lại, chỉ là khoát tay áo một cái, từ trong bóng lưng cũng có thể thấy được bất lực.

Xe của ba bắt đầu lái đi, Trình Khác nghe thấy Giang Dư Đoạt đứng bên cạnh thở phào thật dài.

“Cậu không sao đấy chứ?” Trình Khác cười vỗ lưng y.

“Hơi lo lắng,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cứ nói chuyện với ông ấy là lại căng thẳng, sợ nói nhầm… Có phải tôi nói sai gì rồi không?”

“Không có,” Trình Khác nói, “Nói tốt lắm.”

“Sau này hai người gặp nhau tôi không đi cùng đâu, quá khó khăn.” Giang Dư Đoạt nói.

“Tôi với ông ấy… cũng không có cơ hội gặp mặt gì nhiều,” Trình Khác cười, “Thật ra vừa nãy cậu có thể vào trong nhà hàng ngồi, tầng hai không phải có biểu diễn à.”

“Tôi không yên tâm.” Giang Dư Đoạt nhíu mày.

“Cậu… sợ ba sẽ lại bắt tôi đi à?” Trình Khác nhìn y.

“Tôi biết ông ấy sẽ không,” Giang Dư Đoạt nói, “Thế nhưng tôi vẫn không tin ông ấy được.”

“Ừ,” Trình Khác xoa bóp vai y, “Vào trong thôi.”

“Anh nói là, có một vài chuyện, đều không bù đắp được,” Giang Dư Đoạt nhẹ giọng nói, “Giống như tôi rõ ràng biết ba anh sẽ không trói mang anh đi, ông ấy còn bỏ vốn cho anh, còn bỏ mặt mũi đến tìm anh… nhưng tôi vẫn nghi ngờ ông ấy.”

“Ừ, tôi biết,” Trình Khác đột nhiên hiểu ra tại sao Giang Dư Đoạt vẫn cứ luôn đứng ở góc tường, “Đây là chuyện bình thường, cậu đừng cảm thấy áp lực.”

“Tôi cũng có người có thể tin được,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh, Trần Khánh, Lư Thiến, La tỷ, bác sĩ Lý… Không, La tỷ và bác sĩ Lý tôi cũng không tin, thế nhưng tôi nhất định phải tin.”

“Chuyện này cũng không sao cả,” Trình Khác nói, “Thật ra nếu như giờ cậu bảo tôi nói ra mấy người có thể tin được, có lẽ ngoài cậu tôi cũng chẳng kể ra được ai nữa.”

“Vậy à?” Giang Dư Đoạt ngừng bước chân.

“Ừ, thật ra căn bản tôi cũng không nghĩ tới chuyện này, nhưng nếu nhất định phải nói, Giang Dư Đoạt, cậu là người tôi có thể tin tưởng vô điều kiện,” Trình Khác nói, “Những người khác, tôi cũng sẽ tin tưởng, nhưng đều sẽ có điều kiện, tỷ như tôi tin Hứa Đinh, là căn cứ vào phán đoán của tôi về anh ta, như lúc Hứa Đinh nói, hai tháng này mới liên hệ với ba tôi, tôi sẽ tin, vì tôi có thể phán đoán được, anh ta không có gì phải lừa tôi cả, anh ta vẫn luôn khẳng định không dính líu vào chuyện nhà tôi… Cậu hiểu ý tôi không?”

“Hiểu.” Giang Dư Đoạt gật đầu.

“Cho nên nếu nói như vậy,” Trình Khác cười, “Cậu giỏi hơn tôi rồi, tôi, Trần Khánh, Lư Thiến, có thể coi là người cậu có thể tin tưởng vô điều kiện, ba người rồi.”

“Nhiều hơn anh hai người.” Giang Dư Đoạt nhíu mày.

“Ừm.” Trình Khác cười.

“Lúc anh bị quét ra khỏi nhà… ngay cả một người còn không có,” Giang Dư Đoạt suy nghĩ thử, liền chép miệng một tiếng, “Thảm quá thiếu gia à.”

“…Đúng đó.” Trình Khác thở dài.

Tâm trạng Giang Dư Đoạt khá hơn nhiều, lúc đi vào trong nhà hàng vẫn nhướng lông mày mà vào, chênh lệch cực độ với hình tượng gian thương hung ác lúc đối mặt với cha.

Đáng tiếc, cha có lẽ sẽ chẳng có cơ hội nhìn thấy được một Giang Dư Đoạt như vậy.

Giang Dư Đoạt không có khái niệm gì về khai trương cửa hàng, cửa hàng hoàn thiện xong, đến nghi thức khai trương y cũng chẳng biết, định cứ thế mở hàng luôn.

Nhưng Trần Khánh và Tôn Cầm Cầm rõ ràng là khác y, hai người họ đầu tiên là xem hoàng lịch, sau đó chuẩn bị một đống thứ.

“Lẵng hoa có rồi, mỗi bên sáu cái à?” Tôn Cầm Cầm ngồi ở bàn dưới tán ô, cầm bút vừa viết lên giấy, vừa hỏi.

“Sáu cái?” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Đoạn đường này rộng được có bao nhiêu, sáu cái có mà đặt sang tận bên kia đường à.”

“Vậy bỏ hai cái đi, thập toàn thập mỹ.” Tôn Cầm Cầm nói.

“Được, rất tốt…” Trần Khánh gật đầu.

“Aiii.” Giang Dư Đoạt thở dài.

“Ngày thì, chính là ngày kia,” Tôn Cầm Cầm nói, “Ngày thích hợp khai trương gần nhất, vừa khéo là thứ sáu, người cũng khá đông.”

“Được, anh thấy cũng được.” Trần Khánh gật đầu.

“Cuối cùng, áp phích quảng cáo hoạt động ưu đãi cũng làm xong rồi, trà sữa giảm giá 50% trong một tuần,” Tôn Cầm Cầm nói tiếp, “Còn có mua một tặng một, sau đó gọi mấy người đi phát thẻ Miu, đừng phát tờ rơi, cứ phát thẻ Miu ấy, trên thẻ Miu có địa chỉ của chúng ta.”

“Thẻ Miu là cái gì?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.

“Là thẻ hội viên, mua một cốc đóng một dấu, đủ mười cốc thì tặng một cốc,” Trần Khánh nói, “Chính là thẻ Miu.”

“…À.” Giang Dư Đoạt đáp.

Tôn Cầm Cầm vẫn luôn nói, Trần Khánh vẫn luôn khen hay phối hợp, Giang Dư Đoạt vẫn luôn mơ mơ màng màng, từ thẻ Miu đến nhãn dán rồi đến các loại ưu đãi, y đều chả biết rõ gì.

Trình Khác ngồi bên cạnh nghe mà thấy buồn cười.

“Ông chủ Giang này, tôi hỏi cậu,” hắn tiến đến bên tai Giang Dư Đoạt, nhỏ giọng hỏi, “Ngài thật sự là chủ quán ở đây đấy à?”

Giang Dư Đoạt nở nụ cười: “Đệch.”

“Sao cái gì cũng không biết,” Trình Khác cười, tiếp tục nhỏ giọng hỏi, “Cậu ngày nào cũng ngồi đây giả vờ hiểu đấy à?”

“Cũng không phải, có lúc chỉ cần hai người bọn họ nói là quyết định được, tôi không phải đều giao cho Trần Khánh rồi à,” Giang Dư Đoạt hạ thấp giọng, “Hơn nữa tôi cũng…có hơi không nhớ được.”

“Sao?” Trình Khác nhìn y.

“Chắc là tác dụng phụ của uống thuốc.” Giang Dư Đoạt có hơi ngượng ngùng, “Tháng sau tôi đi gặp bác sĩ Lý, ông ấy nói xem xét tình hình thì có thể đổi sang loại thuốc khác, tác dụng phụ ít hơn.”

Trình Khác vừa nghe liền đau lòng đến không chịu nổi, lại hối hận vì bản thân không nghĩ sâu đến tầng này, bình thường hai người bọn họ ở cạnh nhau cũng không cảm giác được gì.

“Không sao, uống thuốc đều như vậy mà,” Trình Khác sờ mặt y, “Uống thuốc cảm còn buồn ngủ mơ màng đây.”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt nhìn hai bên, “Đừng sờ lung tung.”

“Sờ cậu thì làm sao,” Trình Khác lại sờ soạng, “Còn không cho sờ à? Tôi làm cũng làm bao lần rồi, cậu còn không nhớ rõ à…”

“Đ… cụ nhà anh!” Giang Dư Đoạt đè giọng.

“Chuyện này có nhớ hay không cũng không sao,” Trình Khác nói, “Cậu nhớ tôi là được rồi.”

“Yên tâm đi, anh có hóa thành tro tôi vẫn nhận ra được anh.” Giang Dư Đoạt nói.

“…Tôi cảm động quá.” Trình Khác nói.

“Tam ca,” Trần Khánh nghiêng đầu, “Gọi bao nhiêu người là được đây.”

“Bao nhiêu người cái gì?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.

“Đám anh em bọn mềnh í, gọi vài đứa đến đây phát thẻ Miu, sau đó sợ giảm giá người đông, còn phải dọn dẹp một chút,” Trần Khánh nói, “Còn có an ninh…”

“An ninh?” Trình Khác không nhịn được chêm vào một câu, khai trương mỗi cái cửa hàng trà sữa còn dùng đến từ “an ninh”, làm hắn cảm thấy thật là long trọng.

“Sợ có người đến gây phiền phức, như kiểu mấy thằng đòi tiền lần trước, còn có đám người hay gây sự với bọn mình nữa,” Trần Khánh nói, “Dù cách xa thật, nhưng dù sao đây cũng không phải địa bàn của bọn mình.”

Tôn Cầm Cầm nghe thấy liền có hơi sợ: “Mấy người trước kia là xã hội đen đấy à?”

“Không phải,” Trần Khánh nói, “Bọn anh là dân anh chị.”

“A?” Tôn Cầm Cầm tiếp tục hoảng sợ.

Trần Khánh trong nháy mắt mở ra hình thức khoác lác làm màu miễn phí, “Không thì em nghĩ thử xem sao anh lại gọi nó là Tam ca? Tam ca! Anh Khác! Em cứ sang phố quán bar thành Đông hỏi thử xem, có ai không biết không, nhất là Tam ca của bọn anh, mười năm nay không phải lăn lộn…”

“Đệch.” Giang Dư Đoạt bất đắc dĩ thở dài.

Trình Khác nhịn cười, lấy điện thoại di động qua, chụp tấm ảnh cửa tiệm, rồi cúi đầu nhìn thử: “Cậu qua đứng bên kia đi, tôi chụp một tấm có cậu ở trong.”

“Làm gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Đăng lên vòng bạn bè, quảng cáo cho hàng các cậu.” Trình Khác nói.

“Thôi đi, vòng bạn bè của anh có được hai mươi người không,” Giang Dư Đoạt rất không nể tình, “Mười mấy người, một nửa còn toàn là đại gia, ai lại đến uống trà sữa ven đường.”

“Không phải mỗi hai mươi đâu,” Trình Khác nói, “Giờ tôi thêm không ít khách quen ở nhà hàng rồi, đều là người trẻ tuổi bình thường, đi dạo phố nhất định muốn tu trà sữa.”

“Tôi xem thử nào,” Giang Dư Đoạt lại gần muốn nhìn điện thoại di động hắn.

“Cậu có đi không!” Trình Khác đè giọng, gào lên với y.

“Đi mẹ nhà anh,” Giang Dư Đoạt sợ hết hồn, rồi đứng lên, “Đi thì đi.”

“Làm gì thế?” Trần Khánh nhìn Giang Dư Đoạt, “Chụp ảnh à?”

“Ừ,” Trình Khác đáp, lấy điện thoại di động giơ về hướng Giang Dư Đoạt, “Cậu đừng có lại, tôi muốn chụp một tấm một mình ông chủ Giang.”

“Anh quỳ xuống xin tôi tôi cũng không lại.” Trần Khánh chép miệng.

“Chốc nữa,” Trình Khác thấp giọng nói, “Cậu với Tiểu Tôn lại chụp một bức.”

Trần Khánh lập tức đứng lên: “Tam ca, Tam ca ngoảnh mặt về phía bọn tao là vừa khéo này, ánh sáng cũng thích hợp.”

Giang Dư Đoạt đứng ở cửa, hơi do dự, quay người ngoảnh về hướng Trình Khác: “Nhanh lên.”

“Làm tư thế gì đi, đứng có đứng đơ ở đấy!” Trình Khác nói.

“Tư thế? À.” Giang Dư Đoạt một chút cũng không do dự, bước chân qua một bước, sau đó duỗi thẳng cánh tay sang hai bên.

Tôn Cầm Cầm không nhịn được cười ra tiếng.

“…Đệt!” Trình Khác không nhịn được, cười rồi mắng y: “Con mẹ nó, cậu không còn tư thế nào khác à!”

“Tam ca chỉ thích hợp chụp luôn thôi, anh biết không, anh bảo nó làm ra tư thế gì, nó liền đơ như đinh ốc,” Trần Khánh thở dài.

“Vậy chụp thêm vài tấm nữa,” Trình Khác đầu tiên là chụp Giang Dư Đoạt đang đứng thành hình chữ đại, “Tam ca, giờ cậu đi vào trong cửa hàng…”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt quay người đi vào trong cửa hàng.

Trình Khác vừa chụp vừa nói tiếp: “Đi ra rồi lại đi vào rồi đi ra rồi lại đi vào…”

“Tôi mẹ nó tẩn anh bây giờ.” Giang Dư Đoạt quay đầu lại nhìn hắn.

“Chụp ảnh mà.” Trình Khác nhấn chụp, một tấm Giang Dư Đoạt quay đầu lại siêu đẹp trai, trên mặt còn có đường viền vàng óng, “Đi vào, đi ra! Nhanh lên! Lại đi vào rồi đi ra!”

Giang Dư Đoạt hùng hùng hổ hổ, mặt thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của hắn mà đi vào trong cửa hàng rồi lại đi ra, rồi quay người đi vào trong cửa hàng, rồi lại đi ra.

Giằng co mấy cái xong, Trình Khác gật đầu: “Đúng là cứ thế chụp thì đẹp hơn.”

“Tôi nói rồi mà,” Trần Khánh rất đắc ý, “Anh xem, trước đây tôi đăng ảnh nó lên vòng bạn bè, toàn là không thèm nói gì, cứ thế bẹp một tấm.”

“Bẹp?” Trình Khác cực kỳ bội phục cách gã nghĩ ra từ tượng thanh.

“Tiếp tục đi, Tam ca, mày còn chưa nói xem gọi bao nhiêu người đây?” Trần Khánh quay lại chủ đề lúc nãy.

“Tùy…” Giang Dư Đoạt do dự.

“Năm mươi đi.” Trần Khánh nói.

“Năm mươi? Mẹ nó, mày khai trương hay là đi du lịch thế hả? Anh Khánh?” Giang Dư Đoạt nhìn gã.

“Tao còn sợ gọi năm mươi lại đắc tội chúng nó đây, cả đám còn định đến cơ, tao còn ngăn lại rồi đấy, nếu không là mỗi ngày đều có năm mươi đứa,” Trần Khánh nói, “Nếu không thì đi theo từng nhóm đi, ba ngày khai trương, bảo chúng nó thay phiên nhau đến.”

“Có đến mức thế không?” Giang Dư Đoạt ngồi xuống thở dài.

“Đến mức,” Trần Khánh đột nhiên nghiêm túc, “Tam ca, nhiều năm như thế, nói thật, lão đại này của mày, làm có uy như thế, không bảo chúng nó gây sự, mà nếu thật sự gây sự rồi, mày chắc chắn sẽ chống cho bọn nó, mấy đứa này, mỗi một thằng, mỗi một đứa, mày đều chống lưng cho chúng nó, giờ mày mở một cái cửa hàng tử tế, mày nói chúng nó làm sao mà không đến mức như thế? Đây là cửa hàng Tam ca, đây không phải cửa hàng người khác, mày xem Tích gia mở cửa hàng có đứa nào đi không?”

“……Không ai đi.” Trình Khác nói.

“Tam ca, đây là năm tháng.” Trần Khánh nói.

Giang Dư Đoạt nhìn gã không nói gì, chân đạp một cái, đẩy ghế trượt ra sau chỗ có nắng, sau đó xoa xoa tay.

“Đệt!” Trần Khánh vẫn hơi không phục, quay đầu nhìn Trình Khác, “Tích gia, anh nói xem có đúng không!”

“Đầu tiên đổi xưng hô đi đã có được không?” Trình Khác nói.

“Anh Khác, anh nói xem có đúng không?” Trần Khánh nói.

“Đúng.” Trình Khác cười.

__________________________________________________________________________________________

*xe tay ga bốn bánh:

timg 34jpeg

 *thú cưỡi năng lượng kiểu mới của Tổng hộ pháp:

u26215240944084274fm72jpeg

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi