THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Editor: phuongchuchoe

"Tôi bị sa thải!" Dương Mãnh nói.

Vưu Kỳ đơn giản ừ một tiếng, không biểu lộ bất kỳ kinh ngạc nào, cứ như ngay từ đầu đã sớm dự đoán được việc Dương Mãnh sẽ bị sa thải, một chút đồng cảm cũng không buồn biểu đạt.

Dương Mãnh mặt buồn rười rượi "Cứ như vậy mà mất chén cơm manh áo..." T____T

"Nói sa thải liền bị sa thải, cái gì gọi là chén cơm chứ?" Vưu Kỳ cười nhạt, "Đỡ một phần công tác, tiền lương đã thấp mà còn cực khổ như vậy, thật không biết cậu đang tiếc cái gì nữa"

" Tuy rằng tiền công tác có chút thấp, nhưng lại có mặt mũi, sinh hoạt hằng ngày được đảm bảo"

Vưu Kỳ phì cười một tiếng " Cả ngày đều bị ăn hành, toàn làm vài chuyện lặt vặt, rốt cuộc cậu lấy mặt mũi từ đâu? Cả ngày bôn ba, không có xe cũng chẳng có văn phòng, cậu lấy cái gì đảm bảo?"

"Tôi còn không phải đang tích cóp tiền sao?" Dương Mãnh trừng mắt liếc Vưu Kỳ.

Vưu Kỳ hừ một tiếng "Tiền? Đừng nhiều lời, bây giờ cậu thử lấy ra mười vạn tệ cho tôi xem, tôi lập tức không chèn ép cậu"

Dương Mãnh hít thở mấy ngụm, nhìn trên bàn nào hoa nào quả nào là đồ ăn, lại giương mắt nhìn Vưu Kỳ một thân quần áo xa xỉ. Cảm giác như mình đến đây chẳng khác nào rước nhục vào thân, lập tức đứng dậy muốn về.

Vưu Kỳ kéo tay Dương Mãnh đến bên người.

" Cậu thật là, lớn rồi sao lại nghịch ngợm vậy."

Dương Mãnh nhìn nhìn khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt liếc qua chỗ khác " Sinh hoạt không tiện"

( =3= )

"Như vậy đi...." Vưu Kỳ rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ trong lòng "Cậu đến đây làm trợ lý cho tôi đi, tôi cam đoan tiền lương so với trước của cậu thậm chí cao hơn mấy lần, bệnh tật, nhà ở, ăn uống đều không thành vấn đề, đến khi cậu già đi liền có lương hưu, thế nào?"

( ổng đang dụ vợ :v)

Dương Mãnh lâm vào yên lặng, nặng nề suy tư, nếu là trước kia, cậu tuyệt đối sẽ không nhận việc này, hầu hạ một ngôi sao còn chưa tính, lại là bạn học cũ của mình, thật là mất mặt. Mấu chốt là mấy ngày nay thật sự khó khăn, Dương Mãnh tìm khắp nơi công tác nhưng đều không thích hợp, lại không dám về nhà, sợ ba mẹ nhìn ra khác thường, cứ như vậy liền gạt họ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*, cứ vậy đi.

( * đến đâu hay đến đó)

Vưu Kỳ nhìn thấy Dương Mãnh có chút kích động, nhanh chóng bồi thêm một câu "Như vậy đi, nếu cậu thật sự không muốn làm trợ lý, vậy làm vệ sỹ kiêm tài xế đi! Dù sao thì cậu cũng lái xe, bảo vệ người khác cũng như làm cảnh sát không thành vấn đề chứ?"

Dương Mãnh vừa nghe thì hai mắt sáng rực " Việc này ngược lại có thể cân nhắc một chút!"

Ngày hôm sau, Vưu Kỳ dẫn Dương Mãnh đến người người đại diện trước mặt - Mã tiên sinh.

" Đây là vệ sỹ mới được tuyển dụng"

Mã tiên sinh nhìn chằm chằm Dương Mãnh thật lâu, ánh mắt hàm xúc ý tứ.

"Tên gì?"

Thân thể nhỏ nhắn liền đứng thẳng tắp, thanh âm tràn ngập khí phách, "Dương Mãnh!!"

Mã tiên sinh đem ánh mắt hướng tới Vưu Kỳ "Thông báo tuyển dụng trên mạng hả?"

Khuôn mặt anh tuấn của Vưu Kỳ hiện lên nghi hoặc, "Làm sao anh biết?"

" Chắc chắn là nhìn trúng tên của cậu ta "

Vưu Kỳ, "...."

Mã tiên sinh vỗ vỗ vai Vưu Kỳ, đem cậu kéo đi cách "em gái*" kia xa xa , nhỏ giọng hỏi :" Cậu xem bộ dạng hắn như vậy làm vệ sỹ được sao? Là cậu bảo vệ hắn hay hắn ta bảo vệ cậu hả?"

(* tra trên mạng thấy dịch là chị gái gọi em dâu như vậy =)) nên mình dịch là em gái)

Vưu Kỳ không nhanh không chậm nói :"Đây là bạn học của tôi, gần đây thất nghiệp cho nên giúp cậu ta có công ăn việc làm. Với lại, cậu ta xuất thân từ gia đình cảnh sát, có kinh nghiệm ứng phó với các tình huống đột ngột phát sinh"

" Cậu ta có thể giúp một tay sao? Thân phận của cậu thế nào còn không biết? Cậu ta vừa mới làm, biết có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm cậu không? Chỉ cần một chút chuyện nhỏ xảy ra, cậu liền xong đời! Cậu dựa vào cái bao cát này chỉ cần có chút náo loạn liền ngã xuống, thật là, đó là chuyện trọng đại thế nào!! Cậu có tự mình suy xét không?"

Vưu Kỳ vỗ vỗ vai Mã tiên sinh, " Nếu không được thì thuê vệ sỹ khác "

Mã tiên sinh chán nản, "Vậy cậu còn đem hắn đến đây làm gì,cậu trực tiếp mướn cho xong..."

"Này không phải là việc đó" Vưu Kỳ vô cùng kiên định nói, " Từ nay về sau, cậu ta chính là vệ sỹ kiêm tài xế của tôi, nếu không phải tình huống đặc thù, thì tôi không cần mang theo những người khác. Ông muốn yên tâm, thì phái vài người theo tôi cũng được, nhưng tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy."

Nói xong, cậu dắt Dương Mãnh rời đi.

Buổi chiều,Dương Mãnh và Vưu Kỳ quay quảng cáo, nhìn trợ lý của Vưu Kỳ chạy đông chạy tây, đó là một cô bé, lại là đồng nghiệp, nên cậu thật sự không đành lòng, nói với Vưu Kỳ :"Rốt cuộc cậu cho tôi làm gì vậy? Tôi ở đây nửa ngày trời, việc gì cũng không làm!"

"Có trợ lý ở đây, cậu bận tâm cái gì?"

Dương Mãnh thật sự đau lòng cho cô bé kia.

Vưu Kỳ vỗ bụng Dương Mãnh một chút, "Yên tâm, rồi sẽ có

lúc cần cậu thôi"

Buổi tối, Vưu Kỳ tham gia hoạt động bán hàng từ thiện, được tổ chức tại sân vận động. Vưu Kỳ mặc áo màu đen bên trong, bên ngoài là đồng phục học sinh, cho nên lần này đi phía trước, người đại diện tăng thêm 2 vệ sỹ đi đằng sau cậu.

Vừa buớc xuống xe, lập tức bị đám phóng viên và học sinh vây lấy, thân phận vệ sỹ của Dương Mãnh cuối cũng được thể hiện, đến sát người Vưu Kỳ, có hai cậu học sinh chạy đến, cậu tiến hành chặn lại. Tưởng rằng hai tên này muốn đụng chạm vào Vưu Kỳ, Dương Mãnh nhanh chóng đẩy ra một bên, hai tên đó lập tức hướng nấm đấm lên mặt Dương Mãnh.

"Muốn chết?" Vưu Kỳ lập tức nóng nảy

Phóng viên nhanh chóng chụp hình lia lịa, Vưu Kỳ không hề ảo não mà còn dùng lời lẽ ác ý cảnh cáo hai nam sinh, sau đó đem Dương Mãnh ôm vào trong lòng, che chở cậu đi tiếp.

Vì thế mà tình cảnh ở đây có chút quỷ dị*, bốn vệ sỹ của Vưu Kỳ đứng bên cạnh, lại đem một vệ sỹ bảo vệ trong lòng, sáu người bọn họ tạo ra khung cảnh vô cùng kỳ quặc.

(*quỷ dị: bất thường...)

Ngồi ở phòng hoá trang, Dương Mãnh cứng ngắt thở ngắn thở dài, nghĩ đến lúc nãy, việc cần làm còn chưa xong, lại làm hỏng việc. Không được, cậu không thể tiếp tục mất mặt chờ đợi, làm vệ sỹ thì vô dụng, vậy nhiệm vụ làm tài xế cũng kết thúc sao? Không phải sau khi hoạt động từ thiện còn có một buổi tiệc hả? Sau khi buổi tiệc kết thúc nhất định phải chở Vưu Kỳ về nhà an toàn!

Quả nhiên khi Vưu Kỳ đưa Dương Mãnh đến yến tiệc.

Lại gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc, rất nhiều diễn viên nổi tiếng, Dương Mãnh nhìn đến hoa mắt. Bất quá vẫn phải làm tốt nhiệm vụ, gắt gao theo sau Vưu Kỳ, một câu đều không nói.

Vưu Kỳ cùng với nhà biên kịch đứng nói chuyện, Dương Mãnh lúc này mới ngơi mắt, nhìn xung quanh.

"Có muốn uống một ly không?" Mỹ nhân tươi cười chân thành nhìn Dương Mãnh.

Dương Mãnh nghi hoặc chỉ vào mình "Cô nói tôi?"

Mỹ nhân gật đầu "Đúng vậy!"

Nói xong, ngón tay xinh đẹp nâng một ly đưa cho Dương Mãnh.

Hai chân Dương Mãnh không tự chủ được liền đến gần nàng ta hơn.

Lý trí nói "mày không thể uống rượu, mày là tài xế!"

"Thế nào? Cậu không uống hả?" Mỹ nhân bĩu môi.

Dương Mãnh lắc đầu " Sao có thể? "

Dứt lời liền ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi