THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Editor: phuongchuchoe

Ăn cơm trưa xong, Dương Mãnh ngồi trên ghế salon mặt mày ủ ê.

Vưu Kỳ một bên thay quần áo hối thúc Dương Mãnh,"Nhanh lên đi, chúng ta hẹn một giờ rưỡi phải đến studio!"

Nghe nói thế, Dương Mãnh lập tức ngã đầu dính vào ghế, mơ hồ lẩm bẩm gì đó, "Tôi thấy trong người khó chịu, chóng mặt, mệt mỏi, tay chân đều không có sức lực, hay là cậu cho tôi nghỉ một ngày đi?"

"Đi thôi!" Khoé miệng anh tuấn của Vưu Kỳ gợn lên một chút "Hôm nay thử sức cậu, không đi không được."

Dương Mãnh bỗng rùng mình, sau đó khuôn mặt trở nên u sầu hơn, "Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu cho tôi nghỉ một ngày đi!"

Vưu Kỳ dường như hạ quyết tâm thật lớn,bất đắc dĩ thở dài

"Thôi được rồi! Vậy cậu ở nhà một mình đó, đừng có chạy lung tung khắp nơi!"

Dương Mãnh vội vàng gật đầu "Nhất định sẽ không!"

Cửa đóng lại, bóng dáng dần biến mất.

Khuôn mặt buồn khổ nhanh chóng mất dạng, cứ như trút được gánh nặng, gương mặt thoải mái và vui sướng, cậu nhanh chóng cầm điện thoại, không ngừng tìm kiếm danh bạ, sau đó dừng lại ở tên Bạch Lạc Nhân.

Không biết bây giờ hắn có rảnh không... Dương Mãnh lẩm bẩm, nhưng vẫn ôm hy vọng gọi đến.

"Alo, Mãnh tử?"

"A... Cậu đang bận hả?"

"Một chút, hôm nay được nghỉ."

"Thật tốt quá, mấy ngày nay trong lòng tôi vô cùng áp lực. Liền muốn gặp cậu."

"Ok, hẹn gặp ở đâu?"

Dương Mãnh suy nghĩ một lát, nói "Ở nhà cậu được không?"

"Ách..." Đầu dây bên kia do dự một chút, "Được rồi, nửa tiếng sau hãy đến."

Tắt máy, Dương Mãnh cười gian. Nửa tiếng sau? Chẳng lẽ vợ chồng son cả buổi trưa cũng muốn ấy ấy (=w=||)? Muốn tôi chờ, còn lâu đi, bây giờ tôi tới xem hiện trường như thế nào ha!

Khi Dương Mãnh đến nhà của Cố - Bạch, cửa còn đang mở, Dương Mãnh híp mắt cười man rợ, bỏ một ngón chân đi vào.

Không ngờ bên trong chướng khí mịt mù, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ nghe thấy tiếng binh binh...bốp bốp, Dương Mãnh còn đang kinh ngạc. Đột nhiên một vật nặng đập vào quần, Dương Mãnh đau điếng la lên.

Sau đó một hình bóng mơ hồ xuất hiện, Dương Mãnh che "bên dưới" không ngừng hít sâu. Gương mặt của Bạch Lạc Nhân rõ ràng hơn, sau đó cậu khoác vai Dương Mãnh lên, "Không phải nói nửa tiếng sau cậu hãy đến sao?"

Dương Mãnh nói trong kẽ răng "Cậu đang làm gì vậy?"

"Dọn dẹp nhà cửa!"

Bạch Lạc Nhân đặt chổi xuống, Dương Mãnh ho sặc sụa.

"Cậu đang dọn nhà hay đang phá hoại hả?"

Dương Mãnh nhìn xung quanh, quần áo như mớ giẻ rách nằm thảm thương dưới sàn, đồ trang trí bị ném lung tung hết, lúc nãy còn đập trúng Dương Mãnh, sau đó thấy rõ hơn, nhìn thấy một cây rung...*, thoạt nhìn còn cứng rắn.

(* bé ngoan không biết đó là gì hết, bé ngoan không thể dịch được,...=)))

Bạch Lạc Nhân khom lưng cầm lên, ảo não giải thích," Tôi định nâng máy lọc nước lau chùi một chút, kết quả là bụi bặm nhiều đến nỗi không thấy rõ, tôi không ngờ nó lại nặng đến vậy."

Cậu sai rồi...bên dưới của họ Dương mơ hồ đau.

"Cậu ngồi salon đi, tôi dọn nhanh thôi!"

Dương Mãnh nhìn trận thế này, hỏi " Bao lâu thì mới dọn phòng một lần?"

"Chừng hai ngày."

Hai ngày mà có thể biến phòng thành như vậy, trong lòng Dương Mãnh vô cùng bội phục hai vị này.

"Cố Hải đâu?"

Bạch Lạc Nhân đang sửa sang lại giá sách, đặt vài món đồ nhỏ lên, trả lời,"Đi công tác rồi!"

"Đi mấy ngày?"

"Mới đi được hai ngày."

Trách không được...Dương Mãnh thấu hiểu.

Nửa tiếng sau, Dương Mãnh nhìn căn phòng càng lúc càng rối loạn, nhịn không được mở miệng :"Quên đi, tôi giúp cậu"

"Không sao đâu, cậu ngồi uống nước một chút, tôi xong ngay đây!"

Uyển chuyển nói," Tôi có cảm giác... Cậu còn cách chữ "tốt" một quãng xa..."

Không ngờ, Bạch Lạc Nhân đặt hai thùng rác cạnh kệ giầy trước cửa, phủi phủi tay nói với Dương Mãnh "Xong rồi."

"....."

Đợi cho bụi bặm trong căn phòng rơi xuống không sai biệt lắm, hai người ngồi trên ghế salon Bạch Lạc Nhân hỏi Dương Mãnh :" Cậu nói đi, vì cái gì mà gần đây phiền muộn quá vậy?"

Dương Mãnh trầm ngâm hồi lâu, khó khăn mở miệng.

"Tôi đoán Vưu Kỳ có khả năng thích tôi."

Dương Mãnh nói xong cũng thoảng thốt, chi bằng nói hết ra với Lạc Nhân?

"Cậu ta thổ lộ với cậu?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Dương Mãnh làm đà điểu*, "Không phải, tôi chỉ nghi ngờ thôi!"

(*đà điểu: nhút nhát, trốn tránh, không muốn quan tâm...)

Bạch Lạc Nhân ho nhẹ,"Làm thế nào cậu phát hiện ra?"

"Vưu Kỳ đối với tôi không phải tốt bình thường" Dương Mãnh xấu hổ nói.

Bạch Lạc Nhân hiếu kỳ nhìn chằm chằm Dương Mãnh, "Không bình thường thế nào? Kể tôi nghe chút đi!"

Dương Mãnh sắp xếp lại từ ngữ, từ từ nói.

"Tôi bị lúc ở đồn cảnh sát tôi bị vu oan sau đó bị sa thải, Vưu Kỳ cho tôi làm vệ sỹ kiêm tài xế cho hắn, một tháng lương 2 vạn tệ còn chưa nói, còn có thêm các khoản phí khác, không có việc gì cũng nhét tiền vào túi tôi, cho tôi lái chiếc xe hơn 10 vạn tệ. Hai ngày trước còn đề cử tôi tham gia bộ phận tổ chức kế hoạch cuối năm"

"Hả..." Đến Bạch Lạc Nhân cũng ngạc nhiên, như cậu tận lực vãng hồi giải thích, "Hay là hắn ta chỉ trượng nghĩa, nhìn thấy cậu khó khăn nhiều năm như vậy thì giúp cậu một chút, đừng nghĩ lung tung"

Dương Mãnh vẫn chau mày " Vậy cậu nói xem, tại sao lại vô cùng bám tôi, 24 tiếng đồng hồ đều không rời khỏi tôi, bất luận làm gì cũng gọi tôi, ăn chung, ngủ chung, đến đi cầu cũng muốn gọi tôi theo."

"Có lẽ hắn quen được người khác hầu hạ rồi, có một người bên cạnh thì tiện hơn" Bạch Lạc Nhân tiếp tục an ủi.

"Vậy sao hắn ta lại tự dưng hôn tôi !?"

Dương Mãnh tức tối lên án," Tôi đã nhiều lần cảnh cáo mà hắn vẫn không sửa, tôi không còn cách nào khác, mỗi ngày tích cực ăn đậu phụ thối và hành tây..."

"...."

Bạch Lạc Nhân sâu sắc bội phục, tại sao lúc trước mình không nghĩ ra chiêu này nhỉ? Nếu như lúc ấy cũng quyết đoán như Dương Mãnh thì có phải không bước lầm thuyền giặc của tên Cố Hải không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi