THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Editor: Phương Thúy

Beta: Phuonganhcrazy

Bạch Lạc Nhân mới ăn được nửa gói mì ăn liền, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cửa xe.

Ngẩng cổ ra bên ngoài nhìn thử, hóa ra là Cố Hải.

Cậu ta còn chưa đi?

Niềm vui sướng trong lòng Bạch Lạc Nhân chợt lóe lên, phản ứng đầu tiên chính là nhét phần mì còn lại vào ngăn kéo. Sau đó kéo chăn qua, che kín mớ mì còn lại.

Lau sạch miệng, đôi mắt lộ ánh sáng kinh ngạc.

"Cậu không đi sao?"

Cố Hải sảng khoái cười,"Chuyến bay bị chậm hai tiếng, tôi thấy chỗ này rất gần sân bay, nên tiện thể qua đây thăm cậu, không nhìn cậu một cái trong lòng không yên tâm."

Bạch Lạc Nhân nghe được câu nói này dường như mọi mệt mỏi đều tan đi hết.

Cố Hải đi tới ôm lấy Bạch Lạc Nhân, trong lòng đặc biệt lưu luyến, tuy lúc bình thường không thể thường xuyên gặp mặt, chỉ có thể dùng một hộp cơm để đồng hành và chăm sóc nhau. Còn giờ đây cả một tuần thật sự cách xa, chỉ có thể dựa vào mấy công cụ liên lạc lạnh lẽo để trao đổi cảm xúc.

"Tôi có người bạn mở khách sạn, tôi đã ghé qua đó vài lần, mùi vị cũng không tệ lắm. Tôi đã liên hệ với quản lý của bọn họ rồi, như thường lệ sẽ đưa cơm cho cậu, qua một tuần, chỉ cần kiên trì sẽ qua nhanh thôi."

Bạch Lạc Nhân gõ mạnh sau lưng Cố Hải một cái,"Đừng làm phiền người khác, chân tôi không phải rất dài sao, trong đại viện cũng có vài tiệm cơm mà, muốn ăn khi nào mà không được? Với lại thức ăn căng tin bán cũng không tệ."

"Thức ăn căng tin không tốt, tôi không phải sợ kẻ nào đó làm biếng sao? Tìm người đưa thức ăn qua cho cậu, đỡ cho cậu lại ăn phải những đồ ăn không đảm bảo vệ sinh."

Nói xong, buông Bạch Lạc Nhân ra, theo thói quen định đến ngồi trên giường, kết quả lại bị Bạch Lạc Nhân kéo lại.

"Này...... Cậu có muốn tôi lái phi cơ chở cậu đến Thâm Quyến không?"

Bạch Lạc Nhân ước gì có thể nhanh chóng rời khỏi cái phòng ngủ với nguy hiểm bốn phía này.

"Chở gì mà chở? Cậu nhìn xem, khuôn mặt cậu đã gầy đi nhiều, chắc mệt mỏi lắm, hốc hác cả rồi." Cố Hải đau lòng không rời mắt khỏi khuôn mặt tiều tụy của Bạch Lạc Nhân, "Chúng ta ngồi trong phòng nói chuyện một chút, tôi chỉ muốn cùng cậu nói chuyện thôi."

"Như vậy sẽ chậm giờ bay!" Mắt Bạch Lạc Nhân chớp chớp, "Hay là tôi lái xe đưa cậu ra sân bay? Như vậy cậu cũng không cần ngồi đây làm chậm trễ thời gian, chúng ta sẽ có thời gian nói chuyện nhiều hơn."

Cố Hải yên lặng, nhìn chăm chú vào thần thái rạng rỡ trên mặt Bạch Lạc Nhân. Thầm nghĩ, một kẻ có tội thường hay biểu hiện trạng thái tinh thần, thể chất cực kì phấn chấn. Cố Hải đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi tin Bạch Lạc Nhân mới hưng phấn như vậy là vì mình, có thể thấy được chắc chắn cậu ta đang muốn giấu điều gì đó .

"Đừng mà, cậu để tôi ôm một cái có được không?" Cố Hải mạnh mẽ đem Bạch Lạc Nhân kéo đến trên giường ngồi xuống.

Một chút nữa, chỉ 1cm nữa thôi là Cố Hải đã ngồi lên gói mì kia rồi !

Bạch Lạc Nhân trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hiện tại cậu rất khẩn trương, không khác gì đánh trận, nếu có ai nhìn thấy tình cảnh của cậu lúc này, nhất định cũng sẽ ngửa mặt lên trời mà hét lớn, Bạch thủ trưởng, anh cũng có ngày hôm nay!

"Một tuần không được gặp nhau, cậu không muốn nói với tôi cái gì à?" Môi Cố Hải hôn vài cái lên tai Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân trong lòng yếu ớt đáp lại một câu, tôi chỉ nghĩ cậu mau đi đi.

Môi Cố Hải tiến đến hôn lên khóe môi Bạch Lạc Nhân, sau đó đầu lưỡi vói vào miệng cậu.

Bạch Lạc Nhân còn chưa có cảm giác gì, Cố Hải đã buông cậu ra.

"Sao trong miệng cậu lại toàn vị mì ăn liền?"

"Có sao?" Bạch Lạc Nhân giả ngu giả ngơ,"Vị giác của cậu ắt hẳn có vấn đề? Tôi không ăn, làm sao có vị ăn liền được?"

Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân đầy nghi ngờ.

Bạch Lạc Nhân trong lòng căng thẳng, mặt không đổi sắc nói một câu,"Chính là vị đồ ăn cậu đưa cho tôi."

"Giữa trưa hôm nay tôi đã cho người đưa canh xương cho cậu, ngon không?"

Bạch Lạc Nhân định nói "Ngon" nhưng vừa đến bên miệng lại bị nuốt ngược trở vào, cậu phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Nếu Cố Hải đưa không phải là canh xương, mà chỉ để thử mình nên mới cố ý hỏi vậy, Bạch Lạc Nhân trả lời sẽ ngay lập tức bị phát hiện .

Vì thế, nói lảng sang chuyện khác một cách hết sức tinh tế.

"Chỗ này của tôi đau quá."

Bạch Lạc Nhân đem tay Cố Hải kéo đến đáy quân, khuôn mặt rối rắm nhìn Cố Hải.

Vừa nghe đến lời này, lại nhìn thấy vẻ mặt Bạch Lạc Nhân, tim Cố Hải nhanh chóng tan thành nước. Đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân làm nũng với hắn đó! Trước giờ chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này! Bạch Lạc Nhân đã đoán đúng, giữa trưa Cố Hải không đưa canh xương qua, hắn chỉ muốn thử Bạch Lạc Nhân thôi. Kết quả Bạch Lạc Nhân chỉ cần dùng một ánh mắt giả vờ nghẹn khuất, nháy mắt đã đem Cố Hải nhập mộng, trong đầu trừ việc làm sao để dỗ cậu, cái gì không nghĩ nữa .

"Chỗ này đau sao? Có phải hôm qua trước khi vuốt súng không rửa tay?" Cố Hải dịu dàng hỏi.

Bạch Lạc Nhân trong lòng đặc biệt không dễ chịu, không còn gì tốt đẹp để nói à, sao lại đem đề tài 'quay tay' ra nói ?

Nhìn thấy Bạch Lạc Nhân không nói lời nào, Cố Hải còn tưởng cậu ngượng ngùng, đến gần tai cậu nhỏ giọng hỏi:"Không phải là cậu thường xuyên 'quay tay' sao?"

Cả nhà cậu mới thường xuyên! Tôi còn chưa bò lên giường được lần nào! !

"Lại đây, đem quần cởi ra cho tôi xem." Cố Hải làm bộ muốn đi tới kéo quần Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân vội vàng tránh xa, cậu sợ sẽ có thêm một bàn tay ấn lên "chim", như vậy lại bị thêm tội!

"Không cần, tôi chỉ đùa cậu thôi!"

Cố Hải đem Bạch Lạc Nhân ôm về, nhất định muốn cởi quần cậu.

"Sợ cái gì? Bị tôi nhìn còn ít lần sao? Nào, ngoan, tôi xem có phải sưng lên rồi không."

Bạch Lạc Nhân liều mạng chống cự, Cố Hải nhất quyết không tha, kết quả hai người ngã nhào trên giường, một tiếng răng rắc vỡ vụn truyền đến dưới thân, Bạch Lạc Nhân không khỏi cứng đờ.

Xong rồi...... Mì ăn liền bị nghiền nát .

Cố Hải sắc mặt thay đổi, một tay ôm Bạch Lạc Nhân ra khỏi chỗ đó, một tay xốc chăn lên.

Gói mì thật đáng thương biết bao, bị đè đến bẹp nhép, dĩa ăn bằng nhựa cũng vỡ nát .

Bạch Lạc Nhân triệt để hóa đá .

Thật lâu sau, Cố Hải mở miệng hỏi:"Sao lại thế này?"

"Tôi mua hộ người khác, tôi không ăn." Bạch Lạc Nhân còn mạnh miệng nói.

Cố Hải âm mặt,"Cậu muốn tôi tự tìm ra sự thật?"

"Sự thật gì?" Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải,"Đừng quậy nữa, nhanh chóng ra sân bay đi !"

Ánh mắt Cố Hải xơ xác tiêu điều gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân, gằn từng chữ một:"Khai báo thì được khoan hồng, chống cự sẽ phạt nghiêm!"

"Nhìn cậu xem, quan trọng hóa vấn đề" Bạch Lạc Nhân hi hi ha ha cười.

Cố Hải đẩy Bạch Lạc Nhân ra, lục lọi. Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải không chịu ăn nhẹ liền nặng tay đấm một cú vào người hắn. Đối với Cố Hải cái này cũng như không đấm. Ngữ khí lạnh lùng nói :"Cố Hải, cậu dừng tay ngay lập tức, tôi coi như chưa xảy ra chuyện gì. Cậu tiếp tục tìm, đến cuối cùng không tìm được, về sau cũng đừng hòng bước vào phòng này nửa bước!"

Cố Hải đem ánh mắt chuyển tới mặt Bạch Lạc Nhân, chậm rãi mở ra ngăn kéo.

Một mùi hương thịt bò nướng nhè nhẹ bay ra.

Bạch Lạc Nhân chưa từng thấy Cố Hải mặt lộ ra vẻ thiếu đánh như vậy.

Nắm đấm liền ghé thăm mặt Cố Hải, đáng tiếc chưa kịp đụng vào, ngược lại để Cố Hải lợi dụng, thuận thế nắm lấy cổ tay Bạch Lạc Nhân, hung hăng đem nửa người đè trên giường, rồi sau đó đá một phát lên mông cậu.

Cú này đá xuống, Bạch Lạc Nhân nháy mắt nổi giận.

"Tôi ăn mì ăn liền liên quan gì đến cậu? Cậu dựa vào cái gì đánh tôi? Cậu có tư cách gì quản tôi? Bạch Lạc Nhân tôi dù có ăn phân,, cũng không nuốt dạ dày cậu!"

Cố Hải vốn chỉ định đá một cước, nào ngờ Bạch Lạc Nhân chết cũng không hối cải, còn nói ra những lời gây tổn thương lòng hắn như vậy, vì thế tại chỗ vừa mới đá tặng thêm một cước.

Một cước này dùng thêm chút lực, cú trước vốn đã đau, cú sau còn đau hơn .

Bốn tiếng trước, cậu còn hiên ngang nổi bật nhất sân bay, khí phách ngang tàng, oách không gì bằng, lấy chân hung hăng đạp mông đám binh sị, lúc ấy lòng còn kêu một từ thích! Các cậu không phải rãnh rỗi sao? Không phải vươn vai lười biếng sao? Hôm nay tôi sẽ triệt để giúp các cậu sửa tật xấu này.

Làm việc thiếu đạo đức sẽ gặp luật nhân quả sao! Thật ra Bạch Lạc Nhân không phải vì họ lười, cậu sợ họ làm chậm trễ thời gian gặp Cố Hải, cậu đang trút giận!

Kết quả, lúc ấy là sung sướng, hiện tại......

Cố Hải đem Bạch Lạc Nhân đang chôn mặt ở trong chăn kéo qua, tức giận hỏi:"Cậu nói cậu có đáng bị đánh không? Tôi sao không thể quản cậu? Cậu muốn cả ngày ở văn phòng uống trà, xem báo, cậu ăn cái gì tôi đều không quản cậu, cậu tự nhìn mình xem đã mệt thành dạng gì rồi? Cậu lại ăn mấy món làm hỏng thân thể? Cậu không đau lòng nhưng tôi đau lòng ! !"

"Đau lòng cậu còn cho tôi hai đạp?" Bạch Lạc Nhân oán hận quăng một câu.

"Hai đạp? Hai đạp tôi còn chê ít !" Dứt lời lại giơ tay lên.

Bạch Lạc Nhân kêu một tiếng,"Cơm của tôi bị bọn họ ăn vụng ! !"

Cố Hải tay dừng trên không trung, cơ mặt đột nhiên giãn ra được một ít.

"Cậu sao lại đem cơm đến phòng nghiên cứu? Cậu không phải là biết rõ đám người kia thèm ăn cơm của tôi đã lâu rồi sao? Lúc trước, tôi ở đây bọn họ còn dám ăn, huống chi là lúc không có tôi ở đó ! !"

Cố Hải đột nhiên có chút dở khóc dở cười, đám người này thật là !

"Tôi tối hôm qua cả đêm không ngủ được, sáng sớm lại tham gia lao động, mệt chết người, không khác gì con chó. Kết quả về ký túc xá cậu đã đi, phải đến phòng nghiên cứu, cơm bị người ta ăn vụng, tôi thật sự bước thêm một bước cũng không nổi......"

Cách nói chuyện của Cố Hải thay đổi,"Vậy sao cậu không gọi điện thoại cho tôi? Nếu tôi biết cậu chưa ăn gì, đã ra ngoài mua chút gì đó đem vào cho cậu ."

Bạch Lạc Nhân bất lực hừ một tiếng,"Tôi cứ nghĩ cậu đi rồi"

Cố Hải nhìn thấy phi công Bạch Lạc Nhân trên mông còn in hai giấu giày, trong lòng kêu một tiếng đau lòng đến chết đi được !

Bạch Lạc Nhân vụng trộm ngắm Cố Hải, yên lặng thì thầm: Chờ phòng tuyến tinh thần của cậu triệt để suy sụp, xem tôi báo thù như thế nào! !

Kết quả, cậu đã xem nhẹ năng lực Cố Hải.

Cố Hải trước khi nhìn gối đầu, quả thật thương hại thằng nhóc này vài giây. Kết quả khi hắn đụng đến cái gối đầu ướt sũng kia, liền nhớ đến việc tối qua người này sống chết không chịu bật video call, triệt để hiểu được .

Bạch Lạc Nhân còn tưởng Cố Hải sẽ mặt đầy áy náy nâng cậu dậy, kết quả Cố Hải thực sự nâng cậu dậy, nhét cái gối vào dưới bụng cậu, rồi lại ấn cậu nằm xuống. Vốn hai mông đã căng, nay lại càng căng hơn, sau đó bàn tay quất lên phát ra một cái kêu thật vang! Bạch Lạc Nhân cả đời chưa tùng chịu khuất nhục lớn như vậy, đúng lúc thân thể đang mệt mỏi, không thể có sức để phản kháng.

Bạch Lạc Nhân lúc đầu còn hùng hùng hổ hổ, sau đó không nói một lời .

Tuyệt vọng, thật sự tuyệt vọng.

Cả một ngày chịu khổ, chỉ mong có người cho tôi chút an ủi, kết quả bị hắn làm cho thật thê thảm !

Thấy Bạch Lạc Nhân không lên tiếng , Cố Hải cũng dừng tay, kỳ thật hắn hoàn toàn không dùng sức, tiếng vang cũng bởi vì mông Bạch Lạc Nhân chắc nịch mà ra.

Bạch Lạc Nhân không quan tâm Cố Hải, Cố Hải nói gì làm gì, cậu đều bày ra bộ mặt cương thi*.

Cố Hải lái xe đi ra ngoài mua thật nhiều đồ ăn ngon đưa qua cho Bạch Lạc Nhân, đầy một bàn, nóng hôi hổi .

Bạch Lạc Nhân vẫn ăn bình thường, nhưng không thèm nói chuyện với Cố Hải, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Cơm mới ăn được một nửa, tiếng cảnh báo vang lên.

Bạch Lạc Nhân nhanh chóng buông đũa, đổi giày, mặc quần áo, đeo dây lưng, toàn bộ động tác nhanh chóng hoàn thành.

Thấy Cố Hải theo đến bên người, Bạch Lạc Nhân cước bộ đột nhiên đình trệ một lát.

Cố Hải ôm lấy cậu, vuốt tóc cậu.

"Tôi cũng phải đi, cậu đừng giận tôi!"

Bạch Lạc Nhân không nói chuyện, đẩy mạnh Cố Hải một cái, nhưng đẩy không ra.

Cố Hải hôn một cái trên mặt Bạch Lạc Nhân, mặt dày yêu cầu nói:"Cậu cũng hôn lại tôi một cái đi."

Bạch Lạc Nhân hung hăng cắn trên cổ Cố Hải một ngụm.

Sau đó, nhanh chóng đi ra cửa.

Nhìn một bàn đầy thức ăn, Cố Hải lần này thật sự rất đau lòng .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi