THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Cố Dương bị đóng cửa thẩm vấn, trong lúc đó có hai bác sĩ đã đến, xem xét thương thế của hắn, chưa nói cái gì đã vội bỏ đi. Một ngày ba bữa đều có người đưa cơm, chỉ đáng tiếc hắn không thèm động tới, mặt lạnh ngồi trên ghế, đầu óc luôn luôn vận động với tốc độ cao. Đáng tiếc cho dù hắn có nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu nổi, vị sư trưởng kia đến tột cùng là vì sao lại nhốt hắn ở chỗ này.

Là bởi vì hắn lái xe đụng phải ông ta?

Điều này thật khó có khả năng! Làm gì có sĩ quan nào không biết nghĩ lại tự khơi mào xung đột với người khác, cũng không thèm hỏi thân phận của người ta, cứ thế đem người bắt lại. Nếu đúng như lời ông ta nói, hai người ngày trước có quen biết, lấy thân phận, địa vị và bối cảnh gia thếcủa Cố Dương, làm gì có sư trưởng nào dám trêu chọc?

Vậy chẳng phải không thiết sống nữa sao?

Cố Dương đang nghĩ , cửa phòng thẩm vấn mở ra, một bóng người khôi ngô nhảy vào tầm mắt hắn.

Chu Lăng Vân nghiêm nghị đi đến, hai hàng lông mày rậm ẩn ẩn lộ ra khí phách.

"Để cậu đợi lâu rồi." Chu Lăng Vân nói.

Cố Dương đen mặt đáp lại,"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Chu Lăng Vân thẳng thắn nói: "Tôi sẽ thượng cậu!"

Cố Dương suýt chút nữa thì ngã xuống đất, tự nhiên lại thành ra như vậy! ! Hắn không phải là bị Bạch Lạc Nhân từ chối sao? Cũng không cần bồi thường cho hắn một lão già đâu!

"Đề nghị anh chú ý ngôn từ của mình." Cố Dương lạnh lùng nhắc nhở.

Chu Lăng Vân tiến về phía trước, tay khoác lên vai Cố Dương, Cố Dương vươn tay không bị thương ra, hung hăng nắm lấy cổ tay Chu Lăng Vân quyết liệt kéo xuống. Đáng tiếc, tay Chu Lăng Vân tựa như khối đá nặng ngàn cân, căn bản không phải là thứ mà hắn có thể lay động được. Kĩ thuật còn tốt hơn những gì Cố Dương nghĩ, nhưng ở tuổi tác và địa vị này của Chu Lăng Vân, vẫn còn có thể duy trì được trạng thái cơ thể tốt như vậy, rất hiếm gặp.

Nếu nhân cách của ông ta vẹn toàn một chút, Cố Dương có lẽ sẽ có vài phần thưởng thức đối với ông ta.

Tay đặt trên vai Cố Dương nhéo nhéo, Chu Lăng Vân bình tĩnh mở miệng:"Tôi có khả năng sẽ cởi sạch quần áo của cậu."

Không có chút hơi thở nóng hổi ái muội nào, đột nhiên phát ra một câu như vậy, chấn động đến độ làm hai mắt Cố Dương trừng lên, biểu tình vặn vẹo.

"Anh dám !"

Hai mắt Cố Dương âm u gắt gao nhìn Chu Lăng Vân,"Anh dám cởi quần áo của tôi, tôi sẽ làm cho anh cửa nát nhà tan! Không tin cứ thử xem !"

Biểu tình Chu Lăng Vân bình tĩnh nói,"Cố thủ trưởng rất tán thành cách làm này của tôi!"

Vừa nghe đến ba chữ "Cố thủ trưởng", ánh mắt Cố Dương chấn động, hóa ra ông ta thật sự biết thân phận của mình.

"Người đâu, bắt cậu ta lại đè xuống cho tôi!" Chu Lăng Vân ban mệnh lệnh cho hai binh sĩ đứng trước cửa.

Hai binh sĩ thân thể cường tráng tiến đến, chạm phải ánh mắt chống cự của Cố Dương, trong lòng không khỏi hoảng sợ, động tác cũng cứng đờ theo, còn có chút không dám xuống tay.

"Còn thất thần làm gì?" Chu Lăng Vân gầm lên một tiếng.

Chu Lăng Vân ra lệnh một tiếng, ai dám không theo? Hai binh sĩ cả gan tiến về phía trước, dưới ánh mắt âm u của Cố Dương đưa hắn đặt lên một băng ghế. Rồi sau đó, Chu Lăng Vân tiến lên phía trước một bước, chậm rãi cởi bỏ quần áo Cố Dương, một lớp lại một lớp, cho đến tận khi toàn thân chỉ còn lại một cái quần lót, lại ra lệnh cho hai binh sĩ kéo Cố Dương lên.

Tay kéo một phát, quần lót trượt xuống đến tận bàn chân.

Từ nhỏ đến lớn, chưa một ai dám vũ nhục Cố Dương như vậy, Chu Lăng Vân là người đầu tiên.

Môi Cố Dương banh ra hệt như lưỡi dao sắc bén, hắn đã phác thảo trong đầu kế hoạch báo thù, một khi Chu Lăng Vân làm ra chuyện nhục mạ đến tôn nghiêm của hắn, người này, cũng sẽ bị hắn lăng nhục đến tàn phế!

"Dáng người rất đẹp!" Ánh mắt Chu Lăng Vân đặt trên người Cố Dương đánh giá,"Nếu cao hơn hai cm thì càng hoàn mỹ ."

Trên thực tế, Cố Hải vừa khéo cao hơn Cố Dương hai cm.

Cố Dương hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, hắn gồng mình cứng nhắc như một pho tượng điêu khắc, lạnh mặt chờ hành động sau đó của Chu Lăng Vân. Kết quả, Chu Lăng Vân chỉ dùng mắt xem xét, ngoài ra không làm ra bất cứ hành động khác người nào.

Rốt cục, Chu Lăng Vân hướng về phía cánh tay bị thương của Cố Dương.

Cố Dương theo bản năng trốn tránh, lại không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Chu Lăng Vân, theo sau đó là tiếng của xương cốt vang lên, sự đau đớn kinh người đánh úp, Cố Dương gắt gao cắn chặt răng, chỉ trong chốc lát liền qua đi.

"Được rồi, cánh tay này của cậu đã tốt lại rồi." Chu Lăng Vân cười.

Cố Dương thử cảm giác một chút, đúng là đã tốt.

"Được rồi, mặc quần áo vào đi, tôi sẽ an bài cậu đến phòng khác, kiên nhẫn chờ đợi đi!"

Thần sắc Cố Dương bị kiềm hãm, rồi sau đó lông mày xoắn lên, mắt lộ ra sự cáu giận sâu sắc.

"Anh cởi hết quần áo tôi ra, chỉ vì trị thương cánh tay này?" Chuyện này và cởi quần có gì liên quan? Thiếu tâm nhãn đến mức đó sao?

Chu Lăng Vân tiến sát vào mặt Cố Dương, cặp mắt sáng trưng đánh giá hắn.

"Cậu còn muốn tôi làm thế nào? Buộc thuốc nổ vào lão Nhị của cậu? Hay xuyên vào trưng cậu hai quả lựu đạn?"

Huyệt Thái Dương Cố Dương đột đột nhức nhối, từ hàm răng rít từng chữ,"Đầu óc của anh phát triển dài đến tận bàng quang sao?"

Hoàn toàn không hợp logic, nói mười câu có tới chín câu không thể nào hiểu nổi!

Điều này cũng không thể trách Chu Lăng Vân, người ta nào biết cậu nghe không hiểu gì? !

Chu Lăng Vân không hề tức giận, trước khi đi còn vuốt cằm Cố Dương cằm,"Ánh mắt của cậu so với tưởng tượng của tôi còn xấu xa hơn, tôi rất thích."

Sau đó, xoay người bước ra ngoài.

Thật sự cứ thế mà đi? Cố Dương nhìn quần áo đầy đất, trong lòng chợt dâng lên một ngọn lửa không biết tên, không chỗ phát tiết, chỉ kém thiêu rụi chính hắn! Nhị thiếu khắp nơi đều có, nhưng loại cực phẩm như vậy thật con mẹ nó hiếm thấy !

Tâm trạng Chu sư trưởng rất tốt, lại bắt đầu ấn cảnh báo không dứt, nửa đêm đi huấn luyện.

Bạch Lạc Nhân vốn tưởng rằng khi đưa Cố Dương qua, sẽ lập tức hưởng thụ sự thoải mái, không ngờ Chu Lăng Vân đem ra so với những kẻ khác lại rất ngược đời. Người ta lúc cao hứng, so với bình thường đều sẽ càng thêm khoan dung ôn hòa, ông ta cao hứng lại thích chỉnh người!

"Bạch Lạc Nhân, bước ra khỏi hàng !"

Bạch Lạc Nhân nhanh chóng tiến về phía trước.

Chu Lăng Vân trầm giọng ra lệnh: "Nằm xuống hít đất!"

Tiểu quái thú giữa hai chân Bạch Lạc Nhân bị cái thứ hàng giả kém chất lượng kia làm hại, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, bây giờ làm một động tác phức tạp như vậy, quả thực không sống nổi nữa! Vùng dưới bụng đau nhức mạnh mẽ đánh úp vào đại não Bạch Lạc Nhân, nếu không phải vì bận tâm đến mặt mũi, cậu đã sớm quỳ rạp lên mặt đất rống lên rồi.

"Đứng dậy !" Chu Lăng Vân lại ra mệnh lệnh.

Bạch Lạc Nhân chịu đựng đau nhức đứng lên, nhờ có bóng đêm mông lung, nên không một người nào có thể thấy rõ vẻ khổ sở trên mặt cậu.

"Có biết tại sao tôi bắt cậu làm động tác này không?" Chu Lăng Vân hỏi Bạch Lạc Nhân.

Trong lòng Bạch Lạc Nhân âm thầm nói, bởi vì ông thiếu đạo đức !

Nhưng miệng lại mở to trả lời:"Để tôi nhanh chóng tỉnh táo!"

Chu Lăng Vân vừa lòng gật đầu, rồi sau đó hướng tới binh sĩ trong sân huấn luyện ra lệnh.

"Toàn thể sĩ quan binh sĩ nghe khẩu lệnh của tôi, nhanh chóng hít đất"

Trái tim Bạch Lạc Nhân như chết thật rồi.

"Chưa đủ, làm thêm một lần, nằm xuống hít đất!"

Bạch Lạc Nhân,"......"

"Vẫn chưa đủ, lại thêm một lần, nằm xuống hít đất!"

Lòng Bạch Lạc Nhân không ngừng tê rống, rốt cuộc là thằng phế vật không theo kịp tiết tấu? Chờ một lát giải tán, tôi đặc biệt phát cho các cậu một cái sex toy, ông nội nhà cậu!

Rốt cục, việc hít đất cũng đã đến hồi kết thúc, các sĩ quan lại tiếp tục đi lên phi cơ tiến hành luyện tập như thường lệ, trán Bạch Lạc Nhân đều đã đổ mồ hôi, tay cầm điều khiển cũng không thể khống chế nổi sự run rẩy, bây giờ cậu đã hiểu được vì sao nơi này được gọi là vận mệnh.

"Bạch Lạc Nhân, hạ cánh an toàn!"

Nghe được tiếng chỉ huy, Bạch Lạc Nhân đưa chiến cơ an toàn đáp xuống khu vực được chỉ định, đi ra khỏi cabin đến trước mặt Chu Lăng Vân.

"Nhiệt độ cơ thể của cậu không đạt mức bình thường." Sắc mặt Chu Lăng Vân ngưng trọng nói.

Bạch Lạc Nhân giải thích nói,"Tay tôi run không phải bởi vì lạnh, là......"

"Không quan tâm vì cái gì, nhiệt độ cơ thể của cậu bây giờ thực sự rất thấp." Chu Lăng Vân thử đặt tay lên trán Bạch Lạc Nhân đo nhiệt "Mấy ngày nay cậu không vận động theo đúng yêu cầu phải không?"

Bạch Lạc Nhân không thể phủ nhận, vận động nhiều nhất trong mấy ngày nay của cậu chính là trong ổ chăn, có Cố Hải như cái hỏa lò cả ngày tại nướng bên cạnh, thân nhiệt cậu cứ thế xuống một cách tự nhiên.

"Lập tức đi luyện, một bộ gồm một trăm động tác leo cột trong sân huấn luyện, trong vòng hai tiếng phải tập xong năm bộ!"

Mặt Bạch Lạc Nhân tái mét, leo cột..... Đũng quần phải chịu đựng đến mức nào! Đây là báo ứng sao? Tôi làm chuyện thiếu đạo đức, sao lại đem mọi chuyện đổ hết lên đầu 'con trai' tôi!

"Có thể đổi thành bơi không?" Bạch Lạc Nhân đưa ra đề nghị,"Bơi cũng có thể giúp thân nhiệt tăng lên."

Chu Lăng Vân phủ nhận,"Bơi lội đối với cậu hoàn toàn vô dụng !"

Dứt lời nhìn đồng hồ,"Tính thời gian từ bây giờ!"

Bạch Lạc Nhân khóc không ra nước mắt đi về sân huấn luyện.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Lạc Nhân yếu ớt cả thể trạng lẫn tâm hôn trở về ký túc xá, đầu óc trống rỗng, hai đùi đều đã mất đi tri giác. Đẩy cửa ký túc ra, cứng nhắc đi đến cạnh giường, úp mặt vào.

Sau đó nằm trong ổ chăn mà rên rỉ thống khổ.

Đau đến muốn kêu cha gọi mẹ!

Đầu sỏ gây án còn đang nằm dưới gối, Bạch Lạc Nhân lấy ra, hung tợn ném xuống đất.

Một thoáng sau, tiếng điện thoại reo lên.

"A lô......" Âm thanh không một chút sức sống.

Cố Hải ở đầu bên kia lại rất có tinh thần,"Không phải là cậu đang dùng món đồ chơi kia chứ?"

"Chơi bà nội cậu!" Tiếng mắng chửi của Bạch Lạc Nhân cũng mất đi khí lực.

"Đừng phủ nhận, cái sex toy bên này của tôi có bộ phận, cậu ở bên kia đang chơi, cái của tôi lập tức sẽ chấn động mà đứng lên." Cố Hải còn ra vẻ tự hào.

Bạch Lạc Nhân nhìn cái đồ chơi tình thú trên mặt đất, đã hiểu được vì sao bên này cậu vừa ném xuống, bên kia Cố Hải đã gọi điện tới.

"Tôi không chơi." Bạch Lạc Nhân lặp lại một lần.

Cố Hải vẫn trêu chọc,"Còn chưa xong việc sao?"

"Cố Hải, tôi làm cỏ cả tám đời tổ tông nhà cậu!"

Nói xong, oán hận cúp máy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi