THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Editor: baotri1998

Đông triệt đi ra trước phòng làm việc hướng Cố Hải hỏi một câu, "Cậu còn không trở về?"

Cố Hải với ánh mắt đờ đẫn đáp lại câu hỏi Đông Triệt .

Từ lúc Bạch Lạc Nhân đi, Cố Hải vẫn ở tại công ty, tính ra đã gần một tuần . Một tuần này Cố Hải cũng không biết tự mình thế nào mà chịu đựng được, tinh thần gần như sụp đổ, từ khi hai người tái hợp đến bây giờ, vẫn là gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, mà tình trạng lần này lại rất khó chịu , Cố Hải lần đầu tiên mới nhận thức được .

Lúc trước hai người xa nhau, ít nhất.... còn có thể dùng điện thoại liên lạc, lần này Bạch Lạc Nhân hoàn toàn biến mất, Cố Hải nghĩ hết mọi biện pháp đều không liên lạc được. Không có tin tức Bạch Lạc Nhân , không biết tình hình của hắn tốt hay là xấu, trái tim Cố Hải mỗi ngày đều bị hàng trăm vết cào xé, cơ hồ ngoài công tác ra, thời gian còn lại toàn bộ cùng Bạch Lạc Nhân quấn quýt .

Đến 9h tối, công ty trở thành một tòa nhà trống.

Cố Hải một mình ngồi ở văn phòng, đèn đều tắt, chỉ có trước mắt là máy vi tính đang mở . Trên màn hình không ngừng lóe lên ảnh chụp Bạch Lạc Nhân , mở đi mở lại không ngừng trước mắt Cố Hải , càng xem trong lòng càng khó chịu.

Điện thoại lại gọi đến Phó Vụ trưởng Vụ chính trị của lực lượng không quân, Cố Hải buộc chấp nhận phải gọi thêm lần nữa .

“Ta nói này Tiểu Hải , không phải chú không giúp cháu, việc này ta thật sự không rõ cho lắm, nếu muốn cháu hãy gọi cho chú Ngụy?”

Nhất bang tôn tử !*

(*Một đám cháu trai= Một đám nhác gan, nịnh bợ)

Bình thường nói chuyện rất khách khí, đến khi gặp phải chuyện chịu trách nhiệm,ai nấy đều dùng miệng cắn gắt gao .

Cố Hải oán hận lấy điện thoại ném trên bàn làm việc.

Thở dài một cái, lấy ra một điếu thuốc lá , hướng ra ngoài trời rậm rãi hút .

Hút gần bảy tám điếu, Cố Hải tâm trạng không chỉ không thả lỏng, ngược lại càng thêm vô cùng lo lắng .

Rơi vào đường cùng, Cố Hải đành phải bấm số gọi cho Khương Viên .

“Quân nhân tham gia vào cuộc tập huấn khép kín , cậu ấy trước khi đi không mang đủ quần áo, phiền bà gửi cho cậu ấy vài bộ .” Cố Hải nói.

Khương Viên vội vàng hỏi,“Con làm sao biết được? Nó gọi điện cho con à ?”

“Không, cậu ấy không mang điện thoại , cán bộ trung đoàn của cậu ấy nói cho tôi biết .”

“Được, dì biết rồi, đợi hai ngày dì sẽ đưa qua cho nó.”

Cố Hải thúc giục nói,“ Ngày mai bà liền đưa qua cho cậu ấy đi, gần đây thời tiết thay đổi thất thường.”

Khương Viên chần chờ một lúc, hướng đến Cố Hải lại hỏi:“Sao con không đưa cho nó?”

“Tôi sợ làm lỡ huấn luyện của cậu ấy.”

Nghe được những lời này Khương Viên trở nên vui mừng, Cố Hải trưởng thành rồi, nó hiểu được thế nào là quan tâm người khác.

Gác điện thoại, Cố Hải hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, đáy lòng rơi vào mảnh đen tăm tối.

Buổi tối, Cố Uy Đình trở về, Khương Viên liền đem việc này nói cho ông ta.

“Bà đang nói đùa sao?” Cố Uy Đình ngữ khí đông cứng,“Nó bình thường ở quân đội, bà đến gặp nó còn chưa tính, hiện tại bên đó diễn ra cuộc tập huấn khép kín, tôi cũng không thể tùy ý ra vào, bà còn muốn đi vào xem nó? bà nghỉ ngơi một chút đi !”

Khương Viên chán nản,“Huấn luyện kín như vậy cũng không phải ngồi tù ! dựa vào cái gì không thể vào xem?”

“Tôi nói với bà bọn họ hiện tại chẳng khác nào phạm nhân cao cấp, chẳng qua sứ mệnh không giống nhau mà thôi.”

Khương Viên vừa nghe càng tức giận ,“Ông nói cái gì? Con tôi ở quân đội khi nào đối đãi như phạm nhân? Sớm biết tôi cho nó chuyển nghề lâu rồi , tôi còn tưởng rằng nó ở trong quân đội có nhiều uy phong, cuộc sống có bao nhiêu phóng khoáng chứ.”

Càng nói càng đau lòng, nước mắt liến muốn rơi, Cố Uy Đình dịu lại nói hai câu hòa hoãn

“Mấy năm nay tôi cũng chẳng cũng giống như thế sao? Nào có thấy bà đau lòng? Đơn giản chấp hành nhiệm vụ chẳng qua cực một chút. Nói đi cũng phải nói lại, có chức vụ nào mà không cực? Người vệ sinh mỗi ngày đều dãi nắng dầm mưa . Mỗi ngày uống trà xem báo liền có tiền tài danh lợi? Nào có loại chuyện tốt lành như thế?”

Khương Viên nhăn mặt nói,“Tôi không quan tâm, dù sao tôi phải đưa quần áo cho con trai tôi, trời trở lạnh , tôi khổng thể để nó cảm lạnh?”

“Nó bây giờ không ở Bắc Kinh, thời tiết biến đổi thì chuyện gì trở ngại nó? Còn nữa, nó đã 27 tuổi rồi, không lẽ để cho mình bị lạnh ?” Cố Uy Đình không lưu tâm.

Khương Viên tức giận ,“Con trai ông cũng 27 , nó còn biết nấu cơm, tại sao ông còn đem cơm cho nó ?”

Chỉ một cậu khiến Cố Uy Đình nghẹn họng.

Một lâu sau mới mở miệng nói:“Hay là như vậy đi, tôi gọi điện bảo lãnh đạo bên kia , để họ cấp cho Nhân tử hơn hai bộ quần áo chu đáo được không ?”

“Không được.” Khương Viên cắn môi gắt gao ,“Tôi muốn đích thân đem đi, tôi quá rõ mấy tên đàn ông này, ngoài miệng vâng vâng dạ dạ , không mất mấy phút thì liền chuyện này bỏ sau đầu.”

Cố Uy Đình nhất định cứng miệng,“Trong lúc huấn luyện kín, bất cứ người nhà binh lính hay người ngoài đều không thể cho vào, bà nên từ bỏ ý định đi.”

Khương Viên gương mặt nháy mắt trở nên lạnh lẽo, xoay người đi ra khỏi phòng, không để ý tới Cố Uy Đình .

Hai người bắt đầu duy trì chiến tranh lạnh, Khương Viên lưng hướng đến Cố Uy Đình, một thân hàn khí.

Cố đại quân trưởng rốt cục lùi một bước.

“Bà đem quần áo cho tôi, ngày mai tôi đem qua cho nó .”

Khương Viên xoay người nhìn Cố Uy Đình,“Thật không? Ông sẽ không đem quần áo mà ném đi chứ?”

“Tôi trong mắt bà không đang tin cậy vậy sao?”

Khương Viên nhăn nó một ngày, mặt cuối cùng lộ ra mấy phần vui vẽ ,bà xuống giường, đến ngăn tủ kéo ra chuẩn bị vài bộ quần áo xếp ngăn nắp, đặt ở tủ đầu giường, lại dặn dò Cố Uy Đình.

“Ngày mai trước khi đi đừng quên !”

Ngày hôm sau, Cố Hải liền ẩn núp tại biệt thự quân khu bốn phía, chờ Cố Uy Đình xuất hiện.

Hơn 9h sáng, Cố Uy Đình xe chậm rãi đi ra.

Cố Hải cùng đường theo đuôi Cố Uy Đình, ước chừng hơn bốn tiếng, mới đến khu căn cứ bí mật quân sự. Kỳ thật cũng không coi đây là căn cứ bí mật, Cố Hải lúc nhỏ đã Cố Uy Đình đến đây, chỉ là ấn tượng không sâu . thoáng một cái đã hơn hai mươi năm, không nghĩ tới vẫn còn tồn tại khu căn cứ này , chỉ là người ở bên trong tất cả đều không nhận ra.

Cố Hải mặc dù cách xe quân đội , tới cửa vẫn có thể bị chặn lại .

“Mời đưa ra chứng minh tư.”

Cố Hải lấy ra chứng minh thư đưa cho lính gác xem, lính gác nhìn lướt qua, lại đem ánh mắt hướng tới Cố Hải.

“Anh là con trai của Cố thủ trưởng?”

Cố Hải gật đầu.

“Được, vào đi .”

Tưởng rằng đã vào cánh cửa, là có thể gặp được vợ yêu của hắn mà ngày đem nhung nhớ, không ngờ đi chưa được mấy bước lại bị hai sĩ quan ngăn lại,“Xin lỗi, anh không thể đi vào bên trong nữa, phía trước chính là sân huấn luyện và khu thực nghiệm . Nếu anh muốn tìm người nào, mời đến phòng khách chờ, chúng tôi sẽ giúp anh truyền đạt.”

Quân trại nơi này bình thường quản lý tương đối nghiêm khắc hơn, Cố Hải không thuộc về người trong quân đội, không thể giống như Cố Uy Đình hiển nhiên ra vào tùy ý. Bất quá hắn cũng không có ý định vào trong tham quan, chỉ cần có thể cùng Bạch Lạc Nhân gặp mặt một lần, cùng hắn nói mấy câu, Cố Hải đã cảm thấy thỏa mãn .

Hiện tại ngồi chờ hơn hai giờ, Cố Hải mới đầu ngồi phòng khách, sau đó đi ra ngoài, mắt hướng đến bầu trời, vài chiếc đấu cơ bay trên không đang tạo thành một đội hình thẳng tắp, bọn họ lặp lại đi lặp lại nhiều lần việc thực hành xoay độ rộng.

( Khi chiến đấu cơ bay tạo thành đội hình họ có xoay nhiều góc độ như nghiên trái, nghiên phải, xoay vòng tròn...)

Tuy rằng không nhìn thấy người điều khiển bên trong, nhưng Cố Hải lờ mờ có thể cảm giác được chiến cơ đầu là Bạch Lạc Nhân khống chế .

“Bọn họ mỗi ngày đều tập luyện như vậy.” Sĩ quan phía sau bất ngờ mở miệng.

Cố Hải không nói gì, từ đầu đến cuối ánh mắt quyến luyến nhìn chiến đấu cơ phía trên .

“Tôi thích xem lúc họ kéo khói, đặc biệt xinh đẹp.”

Đối với người khác mà nói, bay trên không như thế này là một loại biểu diễn, một loại thưởng thức, nhưng đối với Cố Hải giờ phút này mà nói, những động tác này rõ ràng có độ khó rất cao, những người đạt được trình độ này chình là ngày đêm gian khổ huấn luyện. Biểu diễn càng xuất sắc , thì phía sau nỗ lực khổ cực lại càng nhiều, Cố Hải trong lòng lại càng đau. động tác liên tục lăn tròn ở góc 720 độ, trong mắt người khác chính là một loại kỹ năng đặc biệt,ở trong mắt Cố Hải chính là cao gần mười mấy G* sức chịu đựng .

( Mình biết G là gì : G chính là gia tốc trọng trượng là do lực hấp dẩn tác dụng lên một vật. Hiện tại con người không chịu đựng quá 50g, nếu bạn bay ở mức 4-6G trong 10 giây các bạn sẽ hoa mắt, buồn nôn)

Sau khi thấy giai đoạn huấn luyện thứ nhất kết thúc, binh lính mới có thể truyền đạt cho Bạch Lạc Nhân mấy câu.

“Bạch doanh trưởng, có người tìm ngài.”

Bạch Lạc Nhân uống ừng ực mấy hớp nước trong chai , hỏi:“Ai thế?”

“Cố Hải.”

Bạch Lạc Nhân bị sặc suýt chút nữa đã phun ra ngoài, ném cái chai xuống, trực tiếp đáp lại một câu,“Không gặp !”

Sau đó liền đi lên chiến đấu cơ.

Giai đoạn huấn luyện lần thứ hai của Bạch Lạc Nhân có thể không tham gia,vì có thể vừa nghe nói Cố Hải đến đây, Bạch Lạc Nhân đột nhiên liền ngồi không yên. Lý trí cản trở hắn đi gặp Cố Hải, về tình cảm lại không khống chế được, Bạch Lạc Nhân đành phải trở về cabin, dùng độ cao gánh vác nhiệm vụ huấn luyện để giảm bớt khó chịu tâm tình.

Ngày dần dần tối, trong trời đêm chỉ còn lại có Bạch Lạc Nhân với chiến đấu cơ, Cố Hải còn chưa đi.

Binh lính lại đến nhắc một câu,“Bạch doanh trưởng, Cố Hải còn chưa đi, tại ngài không suy xét gặp mặt đi?”

Bạch Lạc Nhân thái độ rất kiên quyết,“Tôi nói không gặp chính là không gặp.”

Nghe bước chân đi xa, Bạch Lạc Nhân thoáng cái đau lòng .

Một lúc sau, tiếng bước chân lại đến.

Bạch Lạc Nhân bàn tay nắm chặt thành quyền , cả giận nói:“Tôi không phải nói không gặp sao?”

“Không phải là Cố Hải, là Cố thủ trưởng, Cố thủ trưởng muốn gặp ngài.”

Bạch Lạc Nhân sửng sốt, một lúc lâu gật gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi