THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Editor: Chris Nguyen

(*"Xuyên không" là đi xuyên qua không-thời gian, là du hành về quá khứ)

(Chương này hài cực, ai đang ăn thì ngưng ngay chuẩn bị cười nha mấy chế !)

Bạch Lạc Nhân mê man ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Mí mắt hé mở, ngắm nhìn nóc nhà mà hồi tưởng, Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn cả người.

Nhìn xuống dưới tầm mắt, hoa văn trên tường sao quen thuộc, bức họa kia chắc là hắn đích thân treo lên. Dời mắt sang bên phải, cánh cửa quen thuộc kia, trên cửa vẫn còn dán thời khóa biểu chương trình học, trãi qua hao mòn năm tháng, trương biểu vẫn còn sáng như mới.

Tay Bạch Lạc Nhân nắm lại cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống, vẫn là giường và chăn trước kia, vẫn thoang thoãng, nhàn nhạt mùi thơm của cơ thể. Đều đã nhiều năm như vậy, chăn mền sao vẫn sạch sẻ mềm xốp như vậy?

Quay đầu nhìn một cái, dĩ nhiên thấy được đồng phục học sinh trước đây, cứ như vậy thật chỉnh tề xếp ở tủ đầu giường.

Chuyện gì xảy ra?

Ta còn đang nằm mơ?

Bạch Lạc Nhân dùng sức ngắt mình một chút, cơn đau nhói thật sự kéo tới, vậy là hết thảy đều là thật.

Chẳng lẽ là Cố Hải có ý đùa giỡn, đem biến đổi cả ngôi nhà thành cảnh tượng như lúc trước?

Đang nghĩ ngợi, phía ngoài cửa phòng mở, Bạch Lạc Nhân vội vàng hướng mắt nhìn về phía cửa.

Một Cố Hải thanh xuân dạt dào cứ như vậy đẩy cửa bước vào, hắn vẫn mặc đồng phục học sinh trước đây, vẫn mang bảo hộ cổ tay quen thuộc, thậm chí động tác chỉnh tóc trước gương, đều giống như trước đây.

Bạch Lạc Nhân ngớ người, không phải diễn thật như vậy chứ?

Cố Hải xoay người đi tới Bạch Lạc Nhân, hai bàn tay to lạnh lẽo nhét vào ổ chăn Bạch Lạc Nhân, lạnh đến mức làm hắn giật mình một cái. Sau đó đôi tay ác liệt kia một đường hướng lên phía trên, tiến đến gò mà Bạch Lạc Nhân, cố sức ngắt một chút.

"Còn chưa chịu rời giường? Nếu không rời giường sẽ muộn mất."

Bạch Lạc Nhân gạt phắt tay Cố Hải, "Cậu thật vô vị."

Dứt lời xoay người ngủ tiếp.

Không ngờ Cố Hải vẫn ở sau lưng hắn quất tới một cái tát, giọng điệu hành vi hệt như năm nào nói: "Ai vô vị? Tôi sáng sớm đã mua đồ ăn sáng cho cậu, quay về mới gọi cậu rời giường, cậu còn nói tôi nhàm chán, dậy nhanh lên!"

Bạch Lạc Nhân nhẫn nhịn đáp lại, "Ít lại gần tôi một chút, tôi không bị cậu lừa đâu."

"Tôi cho cậu, vẻ mặt cậu như vậy có đúng hay không? Nếu không ăn ngay bánh bao sẽ lạnh, ăn xong tiêu chảy chớ bảo tại tôi! Tôi và cậu nói chuyện, thím của cậu hai ngày nay khó chịu, đều là kiên cường chống đỡ cho hai ta bả sớm một chút chuẩn bị đi ra, cậu đó còn không mau đi xin lỗi thím ấy."

Bạch Lạc Nhân đưa mắt liếc Cố Hải, "Diễn, tiếp tục diễn!"

"Tôi diễn cái gì?" Cố Hải tích cực biểu tình, "Thím cậu mấy ngày nay vẫn luôn khó chịu, hôm nay buổi chiều tan học, chúng mình về nhà xem."

Bạch Lạc Nhân từ từ nhắm hai mắt, thôi thì tùy cậu làm trò quậy phá, tâm tình thật không đáng đáp lại.

Cố Hải lại nói, "Người nào khinh thường hóa học tối hôm qua còn nói, bài tập hóa học không cần viết, chờ sáng sớm ngày mai đi trường làm bù, hả?"

Bạch Lạc Nhân tiếp tục giả chết.

Cố Hải túm lấy hắn, chỉ vào màn hình điện tử trên tường đối diện, cả giận nói: "Không dậy nổi? Cậu mấy giờ rồi?"

Bạch Lạc Nhân một chú ý vài điểm trên đồng hồ, nhìn lại ngày tháng, sao lại là năm 2002. Thoạt đầu là sửng sốt, sau đó ngay lập tức phản ứng kịp, nhìn Cố Hải trêu tức nói: "Cố tổng, chuẩn bị công tác thật có cố gắng chu toàn?"

"Cố tổng?" Cố Hải nhất thời hồ đồ biểu tình.

Sau đó lấy tay sờ trán Bạch Lạc Nhân, "Ngủ đến ngu muội hả?"

Cắt... Một chút trò con nít chuẩn bị kỹ lưỡng mà muốn lừa gạt ta, Bạch Lạc Nhân dùng sức đẩy Cố Hải ra, chui đầu vào lại ổ chăn, kết quả bị một vật gì đó cứng cứng ném tới, cầm lên nhìn, là điện thoại di động.

Hơn nữa còn cái hắn từng dùng năm đó.

Bạch Lạc Nhân nhớ rõ ràng, điện thoại di động của hắn năm đó đã bị hỏng trong tai nạn xe cộ, sau đó hắn đã bán ở ngôi chợ đối diện. Cố Hải từ đâu mà lấy được? Hơn nữa nhìn cũng không giống như là điện thoại di động mới mua, càng xem càng giống như cái hắn đã dùng năm đó, ngay cả hoa văn phía sau đều quen thuộc như thế...

Đang nghĩ, Bạch Lạc Nhân chợt thông suốt, là thông tin lục (* sổ ghi chép / băng ghi hình truyền thông tin tức).

Đột nhiên da đầu cảm thấy tê dại.

Làm sao mà người giữ thông tin lục năm đó dặm mọi người và giống trước đây như đúc? Lại có thể tra đúng dãy mã số cuả hắn, lại còn là dãy số của đúng năm đó.

Bạch Lạc Nhân thử gọi tới Bạch Hán Kỳ.

"Xin chào..." giọng điệu buồn ngủ đáp.

Dĩ nhiên thật là cha hắn bắt máy.

Bạch Lạc Nhân thanh âm của đều run rẩy, "Ba... Thật là ba?"

"Không phải ta thì là ai?" Bạch Hán Kỳ ngáp một cái, "Đi tới trường chưa?"

Bạch Lạc Nhân lúng ta lúng túng liền đưa điện thoại di động hạ xuống, lòng bàn tay đều lạnh.

Cố Hải ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, "Tôi không đợi cậu nữa, tôi đi ăn điểm tâm trước."

Bạch Lạc Nhân tâm tư vẫn còn hỗn loạn, càng không ngừng tự kỷ ám thị (*tự nói chuyện suy nghĩ một mình), không có khả năng đó, nhất định là hắn và ba đã thông đồng... Nghĩ như vậy, Bạch Lạc Nhân lại thử gọi vào số Dương Mãnh.

"Mình muộn rồi!" tiếng nói thở hổn hển, "Có việc gì vào lớp học hay nói!"

Tit.tit.tit... Điện thoại liền cúp.

Bạch Lạc Nhân không tin chuyện mờ ám này, hắn lại gọi số Lưu Xung, kết quả nghe điện thoại là một nữ nhân, đoán chừng giọng nói là ở vùng khác.

"Cậu tìm ai?"

"Lưu Xung..."

"Lưu Xung? "Nữ nhân dừng một chút, "Cậu có gọi lộn số không?"

Bạch Lạc Nhân, "..."

Để điện thoại di động xuống, Bạch Lạc Nhân kinh hồn bạt vía ngắm nhìn bốn phía, cái gì cũng đều giống trước đây như đúc. Ga trải giường, vỏ chăn, giá áo, túi sách, dép...

Lẽ nào ta còn đang nằm mơ?

Bạch Lạc Nhân cố sức nắm chặt tay, thân thể cảm giác rõ ràng như thế, hắn rất chắc chắn mình đang tỉnh.

Vậy tại sao...

Cố Hải chậm rãi ăn bánh bao, lẳng lặng chờ Bạch Lạc Nhân bạo phát. Đến lúc bánh bao trong tay chỉ còn lại một mẫu, Bạch Lạc Nhân rốt cục cũng rối bù xù mà lao ra ngoài, nhìn vào ánh mắt giả bộ kinh ngạc của Cố Hải, nắm lấy tay hắn.

"Cậu cố ý làm tôi sợ phải không?"

Sắc mặt Cố Hải cố nén cười, "Tôi hù dọa cậu cái gì?"

"Cậu dám nói đây hết thảy mọi sự không phải cậu bố trí?" Bạch Lạc Nhân đe dọa nhìn Cố Hải.

Cố Hải nhéo gò má Bạch Lạc Nhân, bộ dạng khẩn trương biểu tình nhìn hắn.

"Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?"

"Đúng rồi, dấu răng, dấu răng..." Bạch Lạc Nhân nói dứt liền lôi cổ áo Cố Hải ra, trừng mắt nhìn lên vai, nhưng cũng không nhìn thấy dấu vết gì, da Cố Hải chỗ này vẫn trơn tuột. (@,@ WTF?? Cái này mới sợ nè!! Có thể tính đến chuyện xóa thẹo? Đầu tư gớm!)

"Dấu răng gì?" Cố Hải vẫn đang ngờ nghệch. ( ^0^ Ông nội diễn sâu quá sâu!!)

Bạch Lạc Nhân bước chân bắt đầu nóng nảy, tay gắt gao bóp cổ Cố Hải, thật sự điên loạn gầm thét, "Làm sao có thể? Tôi đêm qua rõ ràng đã cắn cổ cậu một cái! dấu răng kia đâu rồi? Dấu răng đi đâu rồi?"

Cố Hải ghì lại ôm chặt Bạch Lạc Nhân, kiên nhẫn an ủi tâm tình của hắn, "Bảo bối a, cậu có phải chưa tỉnh ngủ hay không hả? Có phải bị bệnh rồi không? Cậu đừng làm tôi sợ!" Nói xong lại sờ sờ cái ót Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân có chết cũng không tin, hắn vẫn còn trong giấc mộng, đây hẳn là quay ngược thời gian, là xuyên không!!

Cố Hải muốn đem Bạch Lạc Nhân kéo đến một chỗ ngồi xuống, Bạch Lạc Nhân chết sống cũng không ngồi, dáng vẻ như muốn náo loạn khắp phòng, hắn nhất định phải tìm ra kẽ hở, nhất định phải tìm ra kẽ hở! !

Thế nhưng, phàm là những gì hắn nghĩ tới, khắc cốt ghi tâm trong trí nhớ, Cố Hải đều đã bày ra toàn bộ trước mặt của hắn.

"A a a..." Bạch Lạc Nhân ở phòng ngủ hét lớn một tiếng, "Quân trang của tôi, quân trang của tôi đâu rồi?!"

Cố Hải dựa ở cửa, có phần hăng hái nhìn hắn.

"Cậu có phải muốn trốn học không hả? Lại ở trước mặt tôi giả thần giả quỷ..."

"Giả thần giả quỷ chính là cậu!" Bạch Lạc Nhân đi tới, một phát túm cổ áo Cố Hải, "Công ty của cậu mới vừa niêm yết đúng không? Tôi vừa mới hoàn thành biểu diễn bay có đúng hay không?"

Cố Hải đem tay Bạch Lạc Nhân kéo xuống, "Không sai biệt lắm được, nhanh lên mặc quần áo vào, lúc này đi học, còn có thể vào kịp tiết một."

Bạch Lạc Nhân như sụp đổ, đang dùng nắm đấm mà đánh túi bụi vào ngực Cố Hải, bị bỡn cợt đến dáng vẻ điên cuồng mà vẫn rất khả ái.

"Cậu làm ra tất cả chuyện này có đúng hay không? Sủi cảo nhân bầu và trứng? Gà sốt tương? Một nồi đậu hũ? Cậu còn nói chờ tôi quay lại sẽ làm cho tôi một bữa ăn ngon để bồi bổ tôi..."

Cố Hải từ phía sau bàn lấy ra một trứng gà luộc, giơ lên trước mặt Bạch Lạc Nhân

"Tôi chỉ biết làm cái này."

Tại sao?! ! Bạch Lạc Nhân nắm lấy tóc Cố Hải liều mạng mà giựt qua giựt lại. Tại sao có thể như vậy chứ? Thật vất vả để chịu đựng chín năm như vậy! Thật vất vả lăn lộn mới có vị trí ngày hôm nay! Thật vất vả để dạy dỗ ra một đầu bếp tài hoa như vậy!! Tài nghệ thế nào quay lại chỉ biết luộc trứng gà? Thế nào mà bổng chốc lại trở về quá khứ?

Bạch Lạc Nhân bất luận như thế nào đều không tiếp thu được sự thật này, tâm can đều bị ninh thành sủi cảo cả, đang lúc thống khổ, hắn đột nhiên ý thức được một việc.

Mọi thứ hắn có thể sắp đặt, thế giới bên ngoài cũng không thể mặc hắn bài bố chứ? Hắn có bản lãnh đi nữa, cũng không có khả năng tự nhiên bịa đặt ra một ckhu phố, xây ra một dãy cao ốc chứ?

Mình thế nào đến giờ mới nghĩ đến? ... Nghĩ như vậy, bạch lạc nhân bay nhanh ra hướng cửa sổ

Kéo màn cửa sổ ra, mở cửa sổ ra, đột nhiên một trận nổ đùng đùng, ngay sau đó là một trận tiếng nổ vang trời, Bạch Lạc Nhân bị đẩy lui ra phía sau hai bước.

Vẫn là bị tràn ngập một thân toàn hoa hồng.

"Ha ha ha ha..."

Bạch Lạc Nhân còn không thể đứng vững, đã bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người, Lưu Xung lái phi cơ trực thăng, ngồi bên cạnh Dương Mãnh, hai tên đồng lõa hung ác đang vẫy tay chào Bạch Lạc Nhân.

"Các ngươi..." Bạch Lạc Nhân không biết nên nổi điên hay nên cười.

Phi cơ trực thăng chậm rãi bay lên, một bức màn to đầy hoa tươi được triển khai trước mắt Bạch Lạc Nhân, xung quanh chỉ toàn màu đỏ của hoa hồng, bên trong dùng vô số ngôi sao điểm xuyết bốn chữ lớn, từng chút từng chút bay lên đến tầm mắt Bạch Lạc Nhân.

"Sinh — nhật — vui — vẻ!"

Tấm màn dài có chừng đến mười tầng lầu, rộng đến bằng hai cánh cửa, toàn bộ đều dùng hoa tươi bện thành. Dưới lầu bay lất phất đầy cánh hoa, cảnh tượng đồ sộ như vậy khiến cho vô số người dân hiếu kỳ vây xem, Bạch Lạc Nhân đứng ở cửa sổ vẫn chưa hết choáng váng.

Trong chốc lát, Lưu Xung điều khiển phi cơ trực thăng từ từ hạ xuống tầng một nhà Bạch Lạc Nhân.

Cửa cabin mở ra, Dương Mãnh hướng ra phía ngoài hô to.

"Lên phi cơ đi! Anh trai cho cậu trải nghiệm một lần hành trình xuyên thời gian."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi