THƯỢNG CÔNG CHÚA



Cách một ngày, Trường An từ thái bình thịnh thế biến thành nhân gian luyện ngục.
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng từ ngoài thành trở về nhưng vì chàng bị thương nặng nên vẫn luôn dựa vào vai nàng mà mê man.

Lúc đi qua đường phố nàng vén rèm xe nhìn cảnh tượng bên ngoài ——
Sau cơn mưa trên mặt đất là nước bùn pha lẫn máu loãng;
Các quân sĩ trầm mặc dọn thi thể;
Thi thể dân chúng không có người nhận chất đống ngoài cửa thành khiến những người bên ngoài nhìn thấy sợ tới mức kêu thảm thiết;
Những người còn sống thì như cái xác không hồn đứng trên đường hỏi xung quanh xem người thân của mình còn sống hay không.

.

.

.

.

.
Xe ngựa của phủ công chúa trầm mặc đi qua còn hộ vệ thì theo sau.

Lúc này có một nam nhân điên khùng đuổi theo xe ngựa và bị người ta ngăn lại.

Hắn gào rống lên: “Quý nhân! Quý nhân! Quý nhân từ thành tây đến sao? Có nhìn thấy nương tử nhà ta không? Buổi sáng hôm qua nàng ra ngoài mua đồ ăn tới giờ còn chưa về, còn chưa về đâu!
Rõ ràng thành đông cũng có chợ, nàng không cần phải đi thành tây nhưng nàng nói chỗ đó đồ ăn rẻ hơn.

Đều tại ta hôm trước mắng nàng, nói nàng không được tích sự gì.

Ta không cố ý, chẳng qua ta làm việc mệt mỏi lại bị ông chủ mắng mới trở về trách móc nàng.

.

.

.

.

.

Chúng ta lập gia đình đã ba năm, dưới gối chỉ có một nữ nhi.

Hôm qua nữ nhi ở nhà gào khóc đòi ăn nhưng nương tử nhà ta không về.

.

.

.

.

.

Không về nữa!”
Nam nhân kia bị hộ vệ ngăn không cho tới gần xe.

Hắn điên khùng nói xong, tới chỗ kích động còn ngồi luôn xuống đất gào khóc.
Tiếng khóc của hắn thê lương, bi thương không để đâu cho hết.
Trước ngày hôm nay có ai nghĩ rằng thành Trường An sẽ xảy ra chuyện này chứ?
Mộ Vãn Diêu xốc màn xe lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm nam nhân kia.

Nàng giật mình mà nhìn, đúng lúc có một đôi bàn tay bịt kín lỗ tai nàng.

Lúc quay đầu lại nàng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt ảm đạm của Ngôn Thượng.

Chàng giúp nàng buông rèm xe, nhẹ giọng nói: “Không cần nhìn cũng không cần nghe nữa.

Càng nghe sẽ càng khó chịu.”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng, thấy trong mắt chàng là vẻ không đành lòng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Nàng hốt hoảng nhẹ giọng hỏi: “Trước đây chàng thường xuyên nhìn thấy cảnh này ư?”
Ngôn Thượng: “Ừ, ta đã gặp.”
Mộ Vãn Diêu không nói lời nào, trong lúc nhất thời nàng áy náy vì trước đây mình đã không hiểu chàng.

Nàng luôn miệng nói muốn hiểu biết nhân sinh nhưng đến hôm nay nhìn thấy cảnh này trên đường Trường An nàng mới chính thức biết thế nào là nhân gian.

Lúc này nàng mới hiểu vì sao Ngôn Thượng lại luôn kiên trì muốn bảo vệ bá tánh.
Nàng thì thào tự nói với bản thân: “Nhân gian luôn là như thế sao?”
Cách màn xe, Ngôn Thượng nhìn chằm chằm bóng người nhoáng qua bên ngoài rồi nhẹ giọng nói: “Nhân gian luôn như thế.

Kẻ trên ngôi cao không từ thủ đoạn khiến bọn họ phải chịu khổ.

Đám quyền quý vì tiền đồ còn dân chúng chỉ muốn sống an ổn.

Bọn họ không có ai để dựa vào, tất cả đều không thể tự quyết định số mệnh của mình.

Nếu có thể thì đương nhiên chúng ta nên giữ lại chút lương tâm.

Người làm quan cũng là người, phải lấy việc giúp bá tánh làm đầu.”
Mộ Vãn Diêu không biết nói gì mà chỉ nắm chặt tay Ngôn Thượng.
Lần này hoàng đế thắng, nhưng cảnh luyện ngục của Trường An không phải do Lưu Văn Cát dùng thường dân làm lá chắn ư? Mà Lưu Văn Cát không phải làm việc cho hoàng đế ư? Sau khi việc thành chẳng lẽ hoàng đế sẽ vì Lưu Văn Cát làm ra chuyện táng tận lương tâm này mà giết hắn ư?
Sẽ không.
Những người đã chết đối với hoàng đế chẳng có ý nghĩa gì.

Cái chết của họ chỉ có ý nghĩa với thân nhân còn sống thôi.
Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên nghĩ với thân phận công chúa của nàng và thân phận quan lại của Ngôn Thượng thì hẳn bọn họ có thể làm được nhiều việc.

.

.

.

.

.
Nàng quan tâm hỏi Ngôn Thượng: “Phía sau lưng có đau lắm không?”
Ngôn Thượng vốn định nói không đau nhưng nhìn đôi mắt u buồn của vợ mình là chàng lại gật đầu, thở dài nhíu mày nói: “Khắp lưng đều giống như lửa đốt, ta nghĩ chắc ta sốt rồi.

.

.

.

.

.


Diêu Diêu, sao ta luôn như vậy.

.

.

.

.

.”
Mộ Vãn Diêu đau lòng vì chàng bị thương, xót xa vì thân thể chàng luôn chịu đủ loại tra tấn.

Từ khi làm quan lúc thì chàng bị dầu đốt bỏng, lúc thì bị tra tấn trong ngục, sau đó mắt lại bị thương, giờ tới sau lưng.

.

.

.

.

.
Nàng nghĩ sau lần này chàng phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể lại bị thương.

Trong lòng đã có chủ ý nên Mộ Vãn Diêu nói: “Ngôn Nhị ca ca đừng sợ.

Phủ chúng ta có ngự y, sau khi về để ngự y khám cho chàng rồi chàng ngủ một giấc, đợi tỉnh lại là tốt rồi.”
Ngôn Thượng than: “Chỉ sợ ta không ngủ được.”

Đương nhiên là chàng có thể ngủ.
Thành Trường An mới phát sinh một chuyện lớn như thế nên sau khi về thành chàng phải tới Trung Thư Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh để báo cáo chuyện ở ngoài thành với vài vị tướng công.

Chàng còn phải tới Hình Bộ, Đại Lý Tự, Tông Chính Tự để bàn giao Tần Vương cho bọn họ.

Sau đó chàng phải tới Lại Bộ để ổn định tinh thần đám quan viên ở đó.
Vì có công hộ giá nên lúc này chàng hẳn sẽ được thưởng đúng không? Ấy vậy mà vì còn quá nhiều việc phải làm nên chuyện ban thưởng đột nhiên lại trở nên cực kỳ nhạt nhòa.

Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là định tội Thái Tử và Tần Vương.
Đương nhiên hoàng đế không để quan viên tới nghị tội con mình, đến buổi tối sau ngày Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng về thành cả hai được triệu vào cung.
Hẳn đã tới lúc định tội Thái Tử và Tần Vương.

Lúc này Ngôn Thượng tiến cung là đi theo Mộ Vãn Diêu, lấy thân phận phò mã mà vào cung.
Bọn họ được hoàng đế triệu kiến vào tẩm cung của ông ta.
So với lần trước gặp Mộ Vãn Diêu thì lần này hoàng đế càng già nua hơn, nói mấy câu đã ho khan thở dốc.

Mộ Vãn Diêu vốn muốn chất vấn ông ta vì sao không làm theo đúng kịch bản đã thương lượng trước đó mà bỏ một mình nàng lại sơn trang nghỉ hè, buộc Ngôn Thượng phải hộ giá.

.

.

.

.

.

Nhưng nhìn thấy ông ta đến thở còn phải cố sức thì nàng chỉ thở dài, không muốn nhiều lời.
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng ngồi xuống.
Trong số thành viên hoàng thất chính thống có lẽ chỉ mình Thái Tử chưa tới.

Lư Lăng trưởng công chúa mặt không chút thay đổi ngồi đó ngẩn người.

Ngọc Dương công chúa và Phò mã quỳ trên mặt đất, rưng rưng mà cầu tình cho Tần Vương.

Bản thân Tần Vương cũng quỳ, khóc lóc mong phụ hoàng tha thứ cho mình.
Mà đặc biệt nhất là Tấn Vương.
Hàng năm hắn bị đặt dưới hai người anh trai, cũng chẳng có giao tình gì với hai người kia, mà hai kẻ kia cũng chẳng thèm để ý tới hắn.

Nhưng lúc này hắn lại tìm được giá trị của mình ——
Tuy hắn không có công hộ giá như Mộ Vãn Diêu nhưng ít nhất hắn cũng không mưu phản.

Hai vị huynh trưởng gặp chuyện không may vậy chẳng phải ngôi vị hoàng đế chỉ còn mình hắn ngồi ư?
Vì thế Tấn Vương dối trá thay hai người anh cầu tình.

Hắn quỳ trên mặt đất, tình thâm ý thiết nói: “Phụ hoàng, Thái Tử điện hạ và Tam ca nhất định là bị người ta lừa gạt, hãm hại.

Phụ hoàng tha thứ cho bọn họ đi, hoặc là để con chịu phạt thay.

.

.

.

.”
Mộ Vãn Diêu ngồi một bên nhẹ phủi tà váy của mình, không kiên nhẫn liếc nhìn Ngôn Thượng một cái sau đó bĩu môi với chàng.

Ngôn Thượng thì lắc đầu, ý bảo nàng không thích Tấn Vương thì mặc kệ đi, đừng có cười nhạo người ta.
Nhưng đúng lúc Tấn Vương và Ngọc Dương công chúa tha thiết cầu xin, Tần Vương khóc lóc xin tha thì bên ngoài có người báo Lưu Văn Cát mang Thái Tử tới.
Hoàng đế vẫn luôn nhắm mắt lúc này mới mở mắt ra, nhìn về phía Thái Tử mới tới.
Rốt cuộc hắn đã làm Thái Tử nhiều năm như vậy nên khi hắn tới mọi người đều an tĩnh một chút.
Thái Tử rũ mắt nhìn chằm chằm Tần Vương và Tấn Vương đang quỳ khóc cầu xin.

Một kẻ sau khi bại trận thì kinh sợ xin tha, một kẻ không có phần tham dự nhưng lúc này lại dối trá cầu hoàng đế tha cho hai anh của mình một mạng.

.

.

.

.

.

Rất buồn cười.
Thái Tử buồn cười, mà hắn cũng cười thật.
Hoàng đế lạnh giọng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Cả điện đều yên tĩnh, ai cũng nhìn Thái Tử.
Hoàng đế thở phì phò, mắt trừng như nứt ra, giọng cao vút quát: “Ngươi cười cái gì?!”
Lúc này Thái Tử mới chậm rãi phất vạt áo quỳ xuống trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế phẫn hận trừng mắt nhìn Thái Tử, những người quỳ phía trước thấy thế thì run lên.
Tần Vương mưu phản ông ta có thể hiểu.

Bởi vì Tần Vương là bị bức phản, hoàng đế muốn thu thập Nam Dương Khương thị, muốn bọn họ trở thành Kim Lăng Lý thị thứ hai thế nên Tần Vương tự nhiên phải phản.

Nhưng vì sao Thái Tử cũng phản?
Vì sao hắn lại hợp tác với Tần Vương?
Chẳng lẽ ông ta đối xử với hắn không tốt ư? Chẳng lẽ đây không phải là ông ta đang dọn đường cho hắn ư? Chẳng lẽ không phải những gì ông ta làm.

.

.

.

.

.

đều là để Thái Tử có thể thoải mái sau khi thượng vị ư?
Vì sao Thái Tử phải phản?!
Hoàng đế hổn hển ra lệnh: “Ngươi nói xem.”
Trên điện không ai nói gì, tất cả đều nhìn chằm chằm nam tử quỳ đến thẳng tắp kia.

Thái Tử chậm rãi ngước mắt, ngửa đầu nhìn vị phụ hoàng phía trên cao mà nói: “Ngài muốn ta nói cái gì? Được làm vua thua làm giặc thôi.”
Hoàng đế giận quát: “Đến tận giờ ngươi còn không biết hối cải ư? Ngươi làm ta quá thất vọng rồi!”
Thái Tử cười, ngữ điệu bình tĩnh hỏi: “Ngài thất vọng cái gì?”
Hắn tạm dừng một khắc, trong mắt là áng sáng lấp lánh, giọng điệu cũng cao hơn: “Rốt cuộc ngài thất vọng cái gì?! Chẳng lẽ ngài từng yêu thương ta ư?! Phụ hoàng, chúng ta cũng đừng buồn cười dối trá như vậy được không?”
Hoàng đế ngửa người ra sau, đại nội tổng quản Thành An vội tới vỗ ngực cho ông ta, sợ hoàng đế sẽ vì nghịch tử của mình mà tức chết.
Thành An kinh sợ nói: “Điện hạ, ngài nói ít một chút!”
Lưu Văn Cát cầm phất trần trong tay, cười cười nhìn trò khôi hài này.
Tần Vương cúi đầu không nói lời nào, Ngọc Dương công chúa sụt sùi quay đầu liếc nhìn Thái Tử vài cái, Tấn Vương ngạc nhiên nhìn Thái Tử, không ngờ hắn lại can đảm dám nói lời này.
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu ngồi bên cạnh xem trò khôi hài này.

Bọn họ vốn không quá quan tâm, lúc mọi người khóc lóc cầu xin cả hai đều thờ ơ.

Nhưng khi Thái Tử nói như thế thì vợ chồng hai người mới thấy có chút quan tâm đến một màn trước mặt.
Thái Tử không để ý tới mọi người, ánh mắt hắn chỉ nhìn lão hoàng đế già nua sắp bị hắn chọc tức chết kia: “Vì cái gì mà ta không chịu làm một Thái Tử cho tốt lại phải cùng Tam đệ mưu phản? Rõ ràng chỉ cần ngài vừa chết là ngôi vị kia sẽ thành của ta.

Phụ hoàng, ngài nghĩ như thế phải không?
Nhưng ta phản là vì ngài không cho ta đường sống! Ngài phải bẻ gãy cánh của ta rồi mới để ta ngồi lên ngôi hoàng đế! Ngài căn bản không tin ta có thể trị được thiên hạ mà chỉ tin tưởng cái gọi là cân bằng giữa quân thần.

Ngài chỉ tin tưởng một còn đường để mọi người kiềm chế lẫn nhau! Ngài phải chặn đường của ta, để Dương gia từng bước bị đẩy ra khỏi kinh, để Dương Tam phải rời xa Trường An.

.

.

.

.

.

Ngài muốn bức cho mọi người bên cạnh ta bị hủy diệt mới cho ta cơ hội được làm một vị hoàng đế cô độc.
Nhưng đó là hoàng đế mà ngài muốn làm, không phải hoàng đế ta muốn làm! Ngay cả người mình tin tưởng, thân cận nhất cũng không có thì ta còn làm hoàng đế làm gì?! Vốn ta còn có thể nhịn.

.

.

.

.

.

Nhưng nếu còn nhịn nữa thì ta sẽ mất hết bạn bè, người thân và huynh đệ.”
Thái Tử nhắm mắt, sau khi mở mắt giọng hắn càng lạnh lùng hơn: “Chẳng lẽ ngài chưa từng có huynh đệ, thê tử và con cái ư? Cho tới bây giờ ngài đều không coi ai ra gì ư? Rốt cuộc chúng ta thì tính là cái gì? Ngài muốn làm kẻ cô đơn thì đi mà làm, ta không muốn làm người cô đơn nên phải đi con đường của ta.

Ta không cần sự khống chế của ngài, không cần sắp xếp và con đường ngài vẽ ra.

Ngài chưa bao giờ thương lượng gì với ta hết mà chỉ biết ra lệnh, bức bách, để ta phải đi đúng vào vết xe đổ của ngài.
Hôm nay ta muốn nói cho ngài biết, ngài không thể quyết định thay ta, để ta phải hy sinh huynh đệ và tình cảm của mình! Ta là chính ta, không cần ngài vì tốt cho ta mà khiến đời ta thêm thống khổ.”
Mọi người trố mắt nhìn hắn.
Trong mắt Ngôn Thượng có dòng nước chuyển động khi nhìn Thái Tử.

Có lẽ tới bây giờ chàng đều chướng mắt người này, chính kiến của hai người chưa bao giờ giống nhau.

Nhưng lúc này Thái Tử phản kháng vẫn khiến chàng phải kính nể.
Mộ Vãn Diêu cũng thế.
Nàng phát hiện mình chưa bao giờ hiểu Thái Tử.

Trước kia nàng luôn tự hỏi vì sao một người tiêu sái như Dương Tự lại có quan hệ tốt với Thái Tử như thế.
Dựa vào cái gì mà Dương Tam phải vì Thái Tử bán mạng?
Thái tử đáng giá sao?
Nay nàng mới hiểu ——
Hóa ra người này cũng sẽ phản kháng.

Hắn cũng có khí khái và nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Ngọn lửa kia bị đè nén nhiều năm dưới băng lạnh, vào một ngày này khi đối mặt với cái chết nó lại theo băng lạnh bùng lên, không bao giờ nín nhịn nữa.

Hoàng đế đau đầu buồn bực cực kỳ.
Ông ta ngơ ngác nhìn Thái Tử quỳ gối bên dưới, cũng không hiểu Thái Tử đang nói linh tinh cái gì.

Ông ta như thấy A Noãn từng cùng mình khắc khẩu, lúc ấy bà ta cũng khàn giọng rống lên, cũng luôn mồm nói “Ngài không hiểu gì hết”.
Hoàng đế căm giận vung tay áo thét lên: “Nói bậy, nói bậy! Các ngươi mới không hiểu gì hết! Các ngươi sẽ hối hận! Trẫm là vì mọi người, vì cả thiên hạ.

.

.

.

.

.

Non sông Đại Ngụy phải như vậy mới trường tồn được!”
Giọng ông ta trở nên thê lương, như khóc vậy.
Thái Tử ngửa đầu nhìn hoàng đế lúc này thần chí đã mê mang mà chậm rãi nói: “Như ngài nói thì có lẽ ta sẽ hối hận nhưng nếu hiện tại ta không phản kháng thì ta cũng sẽ hối hận! Cuối cùng ta không phải ngài, không thể trở thành Thái Tử ngài vừa lòng! Ta bại là do ta kém ngài một bậc, nhưng ta không hối hận, cũng sẽ không cầu xin tha thứ!”
Hoàng đế: “Ngươi ——”
Ông ta bật dậy, cánh tay tiều tụy nâng lên chỉ về phía Thái Tử.
Rồi ông ta bỗng dưng nhìn mọi người quanh mình —— Em gái ông ta lúc này ngồi đó như một người ngoài.

Nàng ta nhìn trái nhìn phải không biết phải theo ai; Còn Thái Tử, Tần Vương, Ngọc Dương, Tấn Vương, Đan Dương, thậm chí ngay cả A Noãn cũng đều đang nhìn ông ta.
Bọn họ đều nhìn ông ta, trong ánh mắt đều nói ——

Sao ông còn chưa chết?
Vì cái gì mà ông vẫn còn sống?
Tất cả mọi người đều ngóng trông ông ta chết, tất cả đều hận, thậm chí chất vấn ông ta ——
Hoàng đế lảo đảo từng bước, phun ra một ngụm máu sau đó cả người ông ta ngã về sau.
Mọi người trong điện trơ mắt nhìn hoàng đế hộc máu, Thành An vội chạy tới đỡ ông ta, lại lớn tiếng gọi ngự y.

Lúc này những người khác mới lục tục đi tới hỏi han.
Hoàng đế run rẩy, máu cứ thế trào ra.

Ông ta không nói được gì, trong mắt là nước mắt khiến mọi người hoảng sợ, trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ ông ta trúng gió.
Trong lúc hỗn loạn đó chỉ có Lưu Văn Cát duy trì biểu tình cổ quái.

Hắn nhìn chằm chằm Thái Tử, khuôn mặt rung động ——
Thái Tử là kẻ địch của hắn, vì thế hắn chỉ thấy buồn cười với những gì kẻ kia nói.

Nhưng có một câu Thái Tử nói ra khiến hắn cực kỳ đồng tình.
Thái Tử nói phải phản kháng.
Phải.
Với vận mệnh bất công này.

.

.

.

.

.

Chúng ta phải phản kháng!

Hoàng đế hộc máu hôn mê khiến hoàng cung loạn thành một đoàn.
Một lúc lâu sau Thái Tử lại bị nhốt vào Đông Cung, chờ hoàng đế tỉnh lại sẽ tiếp tục vấn tội.

Vợ chồng Mộ Vãn Diêu cũng ra về, còn Lưu Văn Cát lại đuổi theo Tấn Vương.
Hắn thấp giọng nói: “Điện hạ, đêm qua bệ hạ đã tìm vài vị tướng công nói chuyện.

Bệ hạ bàn tới việc chọn phi vào cung hoặc để đám con cháu dòng chính của Mộ thị vào cung làm hoàng tử.”
Tấn Vương mê mang.
Nhìn thấy bộ dáng đó của hắn đến Lưu Văn Cát cũng kinh ngạc, không biết kẻ này ngu thật hay giả ngu lâu quá nên ngu thật rồi.

Lưu Văn Cát chỉ đành cong lưng nói trắng ra: “Trong cung có lẽ sẽ có hoàng tử mới.”
Tấn Vương bấy giờ mới hiểu ra.

Hắn ngây người nửa ngày, không biết tâm tình là gì nói: “Ý công công là phụ hoàng chướng mắt ta sao?”
Hắn tức giận bất bình, giống như khóc lại như cười nói: “Hai vị huynh trưởng đều xảy ra chuyện nhưng ông ta thà nghĩ cách sinh một đứa con khác, hoặc lấy con cháu trong họ cũng không nghĩ tới ta ư? Ông ta lại.

.

.

.

.

.

chướng mắt ta như thế ư?”
Ngôi vị hoàng đế cho tới bây giờ đều không liên quan gì tới hắn ư?
Vì cái gì.

.

.

.

.

.

Dựa vào cái gì.

.

.

.

.

.
Lưu Văn Cát khom người mỉm cười nói: “Điện hạ yên tâm, thần ủng hộ ngài.

Thần sẽ giúp ngài nói vài lời tốt đẹp trước mặt hoàng đế.”
Tấn Vương cầm tay hắn, kích động lắc lắc nói: “Đa tạ công công! Ân tình của công công ta sẽ không quên!”
Đúng lúc này xe ngựa của phủ Đan Dương công chúa lướt qua, Lưu Văn Cát lập tức thu lại ý cười trên mặt mình, Tấn Vương cũng thu lại biểu tình kích động đến rơi nước mắt.

Trên xe ngựa Mộ Vãn Diêu nói với Ngôn Thượng: “Lưu Văn Cát và Tấn Vương trộn lẫn rồi thì phải.

Chuyện này không phải rất buồn cười sao? Tấn Vương không biết thì thôi nhưng chẳng lẽ Lưu Văn Cát không biết Tấn Vương đã làm gì Xuân Hoa ư? Có lẽ hắn biết nhưng đã chẳng quan tâm.”
Ngôn Thượng không nói lời nào.
Mộ Vãn Diêu thấy chàng như vậy thì chỉ nói: “Hắn đã thay đổi, không phải Lưu Văn Cát chàng quen nữa.

Ngày sau chàng phải cẩn thận, nếu không hắn sẽ bán đứng chàng đó.”
Ngôn thượng im lặng một lát mới nói: “Ta vẫn muốn thử một lần.”
Mộ Vãn Diêu thở dài, nàng nhẹ nhàng dựa vào vai Ngôn Thượng rồi không nói gì nữa.

Những lời Thái Tử nói hôm nay giống như nói ra tiếng lòng của mọi người.

Lúc này nàng cũng đang nghiền ngẫm lời hắn.

Nhưng bất kể hôm nay Thái Tử đã nói gì thì tội mưu phản cũng không thể tha thứ.
Ba ngày sau Thái Tử nghe nói Tần Vương bị sung quân đến Lĩnh Nam.

Một nhà Tần Vương phi bị tịch thu tài sản, kẻ phạm tội bị chém đầu, hoàng tử cũng bị xử lý.

Nam Dương Khương thị bị tịch thu hết tài sản, kẻ nào tham dự cũng bị chém.
Tần Vương hoàn toàn xong rồi.
Kế tiếp sẽ tới lượt Thái Tử.
Dưới ánh nến mơ màng, bóng dáng thái giám Lưu Văn Cát phái tới in lên cửa sổ.

Hắn vui sướng khi người gặp họa mà thông báo cho Thái Tử về kết cục của Tần Vương, ý đồ dọa hắn.

Hắn bảo Thái Tử chờ mà nhận lấy kết cục giống Tần Vương đi.

Thái giám đi rồi chỉ còn lại Thái Tử trầm mặc ngồi trước bàn.
Trên bàn là một thanh chủy thủ sắc nhọn, bên cạnh là một trang giấy được chặn lại ngăn nắp.

Trên trang giấy dày đặc chữ, là những lời hắn cầu tình cho những người bên cạnh mình.

Hắn cầu tình cho Dương thị, để bọn họ không phải chết, lại cầu buông tha cho Thái Tử phi, con cái và thê thiếp của hắn.
Hắn lấy tính mạng mình ra đổi một đường sống cho bọn họ.
Thái Tử phất trường bào ngồi đó tĩnh lặng sau đó chậm rãi cầm lấy thanh chủy thủ kia.

Lúc nghiêng mắt hắn thấy chuôi đao có vết khắc, trên đó là ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Dương Tự tặng.
Đó là lúc Dương Tự bảy tuổi, vừa học được cách chế tạo chủy thủ nên làm thứ này tặng cho hắn.

Đây là món quà đầu tiên mà đời này hắn nhận được từ người khác.
Nhưng nay Dương Tự còn ở trong lao chờ vận mệnh giáng xuống.
Thái Tử nhếch khóe miệng, thổi tắt nến.

Vào lúc canh ba, hoàng đế bật tỉnh từ cơn mơ, chỉ nghe thấy Thành An kinh hoảng ghé vào tai ông ta nhẹ nói: “Bệ hạ.

.


.

.

.

.

Thái Tử không còn nữa rồi, Thái Tử đi rồi!”
Hoàng đế lập tức bừng tỉnh, không còn chút buồn ngủ nào nữa.
Ánh nến sáng lên, ông ta khoác áo kích động đi ra ngoài.

Nhưng không cần đi xa ông ta đã thấy Đông Cung ở phía xa hừng hực ánh lửa.

Hoàng đế nhất thời câm nín, cứ ngây người lặng yên nhìn về phía kia, cả người cứng đờ.
Thái giám chạy tới phì phò báo: “Đông Cung có di thư của Thái Tử.

.

.

.

.

.

Bệ hạ!”
Hoàng đế lớn tiếng gào: “Sao hắn dám?! Sao có thể? Trẫm muốn hắn chết lúc nào, trẫm.

.

.

.

.

.”
Ông ta đột nhiên rơi lệ: “Đều là con trẫm, đều là con trẫm.

.

.

.

.

.

Hổ độc không ăn thịt con, sao hắn lại cảm thấy trẫm muốn giết hắn.

.

.

.

.

.

Lãng nhi! Lãng nhi!”
Ông ta nắm lấy tờ di thư kia mà khóc thảm.
Lửa cháy như ban ngày, không ai nói gì.

Hoàng đế ở trong tẩm cung đọc di thư của Thái Tử, vừa đọc vừa khóc, cũng chẳng ngủ nổi nữa.
Trong điện yên tĩnh, cũng không có tiếng ai.

Hoàng đế hỗn loạn dựa vào trên bàn nửa mê nửa tình.
Thình lình có một mảnh lụa trắng từ từ siết vào cổ ông ta.
Hoàng đế bị siết cổ nên lập tức bừng tỉnh, sau đó ông ta thấy bóng một thái giám chiếu lên tường.

Ông ta há mồm, người phía sau phát hiện ông ta tỉnh thì hai tay càng siết chặt hơn, nhanh chóng bóp cổ ông ta.
Hai mắt hoàng đế trừng lớn, cả người giãy giụa nhưng không nói được lời nào.

Bóng dáng dữ tợn của thái giám kia hắt lên tường, hai tay càng lúc càng siết nhanh hơn.
Hoàng đế dần yếu đi, tầm mắt cũng mơ hồ dần.

Ông ta chẳng còn sức giãy dụa nữa, trong chớp mắt đầu ông ta gục xuống, ý thức được đang có việc gì xảy ra.

Cuối cùng ông ta không động đậy mà chỉ nhìn đến bóng dáng hư ảo của hoàng hậu ở phía xa.
Ông ta ngơ ngác nhìn thật lâu.

Vốn ông ta tưởng mình có nhiều thứ không bỏ được, nhưng trên thực tế ông ta cũng chẳng lưu luyến gì.
Nhưng mà, nhưng mà.

.

.

.

.

.

Ông ta vươn tay với hư không chỉ là cuối cùng vẫn không gặp được A Noãn ——
Cả cuộc đời này dạo qua trước mắt, giống như cưỡi ngựa xem hoa.

Đến cuối con đường ông ta thấy mình quay lại một ngày mưa bụi đã xa.

Lúc ấy ông ta ở trong chùa nhìn thấy tiểu cô nương đang tránh mưa, rồi hai người cùng nhau ngồi ở sân kịch nghe diễn.
Tiếng người diễn kịch vang lên xen với tiếng mưa trùng điệp, sườn mặt của nàng kia đẹp tuyệt trần, màu da còn sáng trong hơn trân châu tốt nhất mà ông ta từng gặp.

Nàng ấy xem kịch còn ông ta chỉ thấy tim mình đập như sấm, mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Khi đó ông ta nghĩ cái gì? Hình như nghĩ lát nữa phải hướng nhà nàng cầu thân.

Mà vở kịch bọn họ xem là cái gì nhỉ? Hình như đang hát ——
“Đời này sao mà dài lâu và đau khổ, quá khứ như giấc mộng.
Than sao tình lại mỏng, sao giai nhân lại đi quá sớm.
Than vì sao quân không tới, người lại đã đi rồi.”
Đời này, cả đời tranh đấu tới hôm nay, nhưng bốn bề không ai bầu bạn.

Buồn cười, buồn cười thay, quả là chẳng còn gì.

Trong phòng ngủ Mộ Vãn Diêu bỗng bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Nàng bật dậy, vỗ về trái tim đập điên cuồng của mình, sau đó cúi đầu đánh thức Ngôn Thượng.

Vì lưng bị thương nên chàng vẫn luôn nằm nghiêng, ngủ cũng không sâu.

Nàng vừa lay thì chàng đã tỉnh và ngồi dậy.
Màn trướng rũ xuống đất, Ngôn Thượng còn có chút mệt mỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Tay Mộ Vãn Diêu lạnh lẽo đổ mồ hôi, nàng cầm lấy tay chàng nói: “Ta nằm mơ, thấy Nhị ca của ta —— huynh ấy nói phải tới đón phụ hoàng.

Bọn họ phải đi, về sau trên nhân gian này chỉ còn mình ta.”
Tim Ngôn Thượng đập loạn lên.

Chàng nghĩ hẳn là cả ngày nay Mộ Vãn Diêu đều bị kinh động nên mới nằm mơ như thế.

Chàng ôm công chúa vào lòng, đang muốn thấp giọng an ủi thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chuông.
Đêm hôm khuya khoắt, tiếng chuông kia truyền đến từ hoàng cung, từng tiếng một.

Hai vợ chồng lắng nghe chỉ thấy tim mình cũng như rung lên, sắc mặt cả hai lập tức thay đổi.
Mộ Vãn Diêu nói: “Phụ hoàng của ta băng hà rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi