THƯỢNG CÔNG CHÚA



Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, ánh đèn lồng nhuộm đỏ khắp nơi.

Trên nền tuyết có một con ngựa ngã trên mặt đất kêu rên, người của phủ công chúa nghe thấy động tĩnh này thì vội chạy ra xem người và ngựa.Bọn họ nhìn thấy công chúa được Ngôn Nhị Lang ôm vào lòng, trên đầu, áo nàng đều là tuyết, giống như mới đào ra từ tuyết trắng.

Đám tôi tớ không dám hỏi nhiều mà vội đi qua trấn an con ngựa.

Qua một hồi lâu đám Phương Đồng mới khoan thai tới muộn.

Bọn họ nhìn thấy công chúa không cưỡi ngựa chạy đi chỗ khác mà vẫn về phủ đệ thì cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Thượng ôm chặt lấy Mộ Vãn Diêu, trái tim chàng đập bang bang vì sợ nên nàng có thể nghe thấy rõ.

Nàng chớp chớp mắt, ngẩng đầu từ trong lòng chàng nhưng lại bị tuyết sặc đến ho khan vài lần.

Ngôn Thượng hơi hoàn hồn vội kéo nàng đứng dậy.

Cánh tay chàng vòng lấy sau lưng nàng, ôm lấy cả người đỡ nàng lên.

Ngày thường Ngôn Thượng tuyệt đối không thân mật với Mộ Vãn Diêu như vậy ở bên ngoài, nhưng đêm nay chàng lại phá lệ, đám tôi tớ cũng coi như không để ý.
Tay chàng nâng cánh tay Mộ Vãn Diêu, hơi thở phun lên tai nàng, cả người dán đến.

Mộ Vãn Diêu thấy trong trời đông giá rét mọi tiếng động đều như tan biến, chỉ có giọng chàng vẫn ôn hòa vang lên: “Ngài có bị thương chỗ nào không? Tay có đau không, chân có bị đè lên không? Điện hạ đi hai bước thử xem.”
Mộ Vãn Diêu dù sao cũng ngã từ trên ngựa xuống nên lưng đau, đầu đau.

Nhưng nàng được Ngôn Thượng ôm vào lòng, được chàng dìu lại nghe chàng nói thế thì ngoan ngoãn đi hai bước.
Nàng có chút hoảng, cất giọng nhẹ nhàng mang theo tủi thân nói: “Chân đau.”
Chàng lập tức ngồi xổm xuống muốn kiểm tra.

Mộ Vãn Diêu cúi đầu nhìn thì thấy tay chàng duỗi tới tà váy của nàng nhưng đột nhiên như nhớ ra hành động này không thích hợp nên chàng lại ngửa đầu nhìn đôi mắt đen như mực của nàng.
Trong lòng nàng vốn tràn đầy hoang vu, băng tuyết mấy ngày lắng đọng nay thấy chàng như thế nàng lại không nhịn được hé miệng, đuôi mắt trộm liếc đánh giá chàng.

Ngôn Thượng bị nàng nhìn lén thì hơi đỏ mặt, vội đỡ nàng đứng dậy, vỗ về an ủi rồi đỡ nàng đi vào trong.

Vừa đi chàng vừa nói: “Để Hầu ngự y đến xem cho ngài nhé?”
Mộ Vãn Diêu lắc đầu, đêm nay nàng không muốn gặp bất kỳ ai trong cung nữa.

Nhưng Ngôn Thượng lo lắng nàng thật sự bị thương nên nhíu mày muốn thuyết phục nàng để đại phu tới kiểm tra.

Ai ngờ lúc này chàng đột nhiên thấy giữa mày của mình rất lạnh lẽo.
Mộ Vãn Diêu duỗi tay, ngón tay chọc lên trán chàng hỏi: “Sao không mắng ta?”
Ngôn Thượng cúi đầu nhìn đường, tay đỡ nàng đi lên bậc thang, miệng hỏi: “Mắng ngài chuyện gì?”
Mộ Vãn Diêu cúi đầu đáp: “Ta cưỡi ngựa nhanh như vậy, còn thất thần nên mới bị ngã, còn khiến ngươi đau lòng.

Sao ngươi không nói ta, còn không mắng ta câu nào? Sao ngươi không mắng ta tính tình xấu xa, không hề thông cảm cho mọi người?”
Ngôn Thượng nhìn nàng sau đó ngây ra.

Mãi một lúc chàng mới ôn nhu nói: “Điện hạ cũng ngã rồi, sao ta còn mắng ngài? Điện hạ nhất định có chuyện gì đó tủi thân đúng không? Ngài có muốn nói với ta không?”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng sau đó chậm rãi lắc đầu.

Nàng không muốn chàng biết quá khứ của mình, cũng hy vọng trong mắt chàng bản thân luôn là người trong sạch.
Ngôn Thượng an tĩnh một lát mới ôn nhu nói: “Ta chỉ có thể ngàn lần hy vọng điện hạ không phải chịu đựng tủi thân.”
Lúc này hai người đã vào phủ đệ, Mộ Vãn Diêu cũng không biết mình bị thương có nặng hay không.

Hẳn là không nặng đúng không? Bởi vì nàng còn có thể đi đường.

Hơn nữa có Ngôn Thượng đỡ nàng nên trọng tâm của nàng chuyển hết lên người chàng rồi, cũng không thấy khó khăn.
Ngôn Thượng dựa gần phía sau, cả người hơi có chút lạnh lẽo.


Mộ Vãn Diêu nghĩ sao người chàng lại lạnh như thế? Chẳng lẽ trong trời tuyết lớn chàng vẫn luôn đứng bên ngoài ư? Chàng đứng bên ngoài làm gì?
Mộ Vãn Diêu cúi đầu nên không chú ý đến đèn lồng treo khắp phủ.

Nàng chỉ nghe thấy chàng không ngừng gọi “Điện hạ” dài “Điện hạ” ngắn nên mất mát nói: “Sao ngày thường chưa bao giờ ngươi gọi ta là ‘Diêu Diêu’ thế? Là vì trước kia ta mắng ngươi không cho gọi nên ngươi không gọi ư?”
Ngôn Thượng hơi ngây người rồi mới nói: “Là ta sợ gọi thuận miệng không kịp sửa ở bên ngoài thì phiền…… sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu nhìn chàng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú của chàng rồi hỏi: “Hiểu lầm cái gì? Ngươi không muốn để bằng hữu rồi đồng liêu biết mối quan hệ của chúng ta hả?”
Ngôn Thượng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “…… Không phải ta không muốn mà là ngài không muốn.”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra, sau đó rũ mắt nghĩ thầm hóa ra là như thế.

Nàng thật là không biết tốt xấu.
Ngôn Thượng vỗ nhẹ lưng nàng hai cái, lại như biết nàng nghĩ cái gì nên chàng ôn nhu nói: “Điện hạ đừng trách chính mình.

Khi nào ngài nghĩ thông suốt cũng được, ta có thể chờ, cũng sẽ không rời bỏ ngài.”
Mộ Vãn Diêu cúi đầu không nói lời nào.
Ngôn Thượng nhận ra cảm xúc của nàng rất sa sút nên trong lòng đoán trong cung đã xảy ra chuyện gì đó.

Chàng thật sự không sốt ruột, dù Mộ Vãn Diêu không nói cho chàng thì chờ đến ngày mai chàng cũng sẽ biết.

Hiện tại quan trọng nhất là làm Mộ Vãn Diêu dễ chịu hơn một chút.

Nhưng chàng lại mờ mịt, nghĩ thầm không biết phải làm sao nàng mới thấy dễ chịu hơn?
Trong 19 năm cuộc đời của chàng thì nữ nhân mà chàng ở cạnh nhiều nhất chính là em gái Ngôn Hiểu Chu.

Khi còn nhỏ cả nhà bọn họ đi khắp Giang Nam, sau đó thân thể mẹ chàng không tốt, cha phải chăm sóc mẹ nên chàng phải chăm sóc em gái nhỏ.
Chàng giúp em gái chải tóc, kể chuyện xưa, hát ca dao, nói đùa, rồi cõng em gái đi khắp núi chơi.

Nhưng Ngôn Hiểu Chu rất khác Mộ Vãn Diêu.

Em gái chàng ngoãn ngoãn, thuần túy, chưa bao giờ phản bác hay cãi lại chàng, cũng không đối đầu với chàng…… Còn Mộ Vãn Diêu lại không giống thế.
Trong đầu Ngôn Thượng nghĩ đến cái này thì nghe thấy Mộ Vãn Diêu thấp giọng hỏi: “Ngươi có thể mãi mãi đối xử tốt với ta như thế này không?”
Ngôn Thượng lặng người, không biết vì sao trong lòng chàng lại có chút chua xót nói: “Chút việc này không tính là gì.”
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nhìn chàng nhưng chỉ thấy áy náy trong mắt chàng.

Nàng cũng không biết chàng đang áy náy cái gì…… Chàng cảm thấy mình đối xử với nàng vẫn chưa tốt ư? Mộ Vãn Diêu ngơ ngác nhìn chàng nửa ngày, vành mắt hơi hơi hồng, bỗng nhiên nàng dừng bước không chịu đi nữa.

Trên mặt nàng là nụ cười đầu tiên trong đêm nay, hai tay nàng giang ra ôm lấy chàng, miệng thở dài nói: “Ngôn nhị ca ca, người của ngươi thật lạnh.”
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Bởi vì ở bên ngoài đứng lâu …… Lát nữa vào nhà lại ôm nhé?”
Mộ Vãn Diêu không động đậy, nàng đứng trên hành lang dài, ôm lấy eo chàng, cả người rúc trong lòng chàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt chàng sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ngươi biết tâm tình ta không tốt đúng không?”
Ngôn Thượng mỉm cười, duỗi tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt nàng, lại phủi bông tuyết trên lông mi của nàng rồi nói: “Diêu Diêu ngoan, cũng không tức giận.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Bởi vì là ngươi nên ta mới không giận.

Nếu vừa rồi kẻ khác kéo ta thì ta nhất định sẽ giận, đêm nay đừng ai ngủ yên được.”
Ngôn Thượng nói: “Sao thế được? Ta ở ngay cách vách mà, nếu phủ công chúa ồn ào suốt đêm thì đương nhiên cũng sẽ có người tới báo cho ta.”
Chàng đỏ mặt nói tiếp: “Không phải ngài nói chỉ cần nhìn thấy ta là sẽ không cáu ư? Nếu thế ta cũng sẽ đi qua gặp ngài thôi.”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi vĩnh viễn sẽ luôn đến gặp ta ư?”
Ngôn Thượng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Ta không nhất định làm được đến trình độ ấy nhưng ta sẽ dốc toàn lực.”
Mộ Vãn Diêu nhịn không được cười nói: “Ta đâu có bảo ngươi thề, sao phải trịnh trọng như thế làm gì? Ngôn nhị ca ca, ngươi thật sự đáng yêu.

Ngươi còn thật sự chịu đựng ta làm nũng.”
Ngôn Thượng ngây ra, sau đó thẹn thùng cười.

Chàng rũ hàng mi dài giống răng lược của mình, dù khuôn mặt chàng tuấn tú nhưng vẫn không so được với khí chất điềm đạm ấm áp của chàng.


Lúc này chàng ôm công chúa nhỏ, lại để mặc nàng ôm eo mình, đầu chàng hơi cúi, khóe miệng mỉm cười.

Mộ Vãn Diêu lập tức cảm thấy mọi khói mù trong lòng mình đều bị xua đi.

Nàng nhìn người trước mặt rồi lẩm bẩm: “Ngươi đáng yêu như vậy khiến ta thật sự muốn hôn hôn ngươi một chút.”
Chàng quay đầu đi, có chút không tự nhiên nói: “Hôn…… hôn ta có thể làm ngài dễ chịu hơn ư?”
Mộ Vãn Diêu gật đầu.

Thế là Ngôn Thượng rũ mắt nhìn nàng, bày ra bộ dạng không hề kháng cự.

Mộ Vãn Diêu thấy chàng ngầm đồng ý thì thò đến gần.

Hơi nóng xoay quanh hai người, không khí cũng rộn ràng, một bông tuyết rơi trên môi chàng, cực kỳ nổi bật.

Nhưng khi môi hai người sắp chạm nhau nàng lại như nhớ ra cái gì đó nên thở dài nói: “Không hôn ngươi được.”
Ngôn Thượng ngẩn ngơ sau đó hỏi: “Vì sao?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Buổi tối ta uống nhiều rượu, nếu ta hôn ngươi thì ngươi sẽ lại khó chịu, rồi say ngất.”
Ngôn Thượng “A” một tiếng sau đó rũ mắt, có chút ảo não.

Chàng hơi do dự thì lại thấy Mộ Vãn Diêu lùi lại, tự bước đi.

Chàng vội vàng đuổi theo, hai người đi vào hậu viện mới để ý tới động tĩnh trong phủ.
Mộ Vãn Diêu nhìn thấy đám thị nữ đang dựa trên lan can treo cờ.

Nàng đứng ngoài cửa tròn mờ mịt nhìn trong chốc lát, Ngôn Thượng đi đằng sau nàng cất lời giải thích: “Đây là huyền cờ treo vào đêm giao thừa, mang theo ý cầu nguyện cho thái bình, trường mệnh năm sau.

Lĩnh Nam có phong tục như thế, điện hạ không biết sao?”
Mộ Vãn Diêu mê mang lắc đầu.

Sau đó nàng mới hoàn hồn, quay đầu lại nhìn Ngôn Thượng phía sau hỏi: “Nói mới nhớ, hiện tại nửa đêm rồi đúng không? Sao ngươi lại đứng ở đầu hẻm, còn đi theo ta vào đây nữa chứ? Ngươi muốn làm gì?”
Ngôn Thượng sửng sốt.

Chàng bị sự mê mang của nàng làm cho hồ đồ theo: “…… Thì đón giao thừa.

Chứ còn làm gì nữa?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng lại nghĩ nhiều rồi.

Nàng còn tưởng nửa đêm chàng chạy tới tìm mình…… Thấy Ngôn Thượng đang đánh giá mình, mắt thấy sắp đoán ra nàng nghĩ gì nên Mộ Vãn Diêu nhất thời hơi bực, cảm thấy mình thật không thuần khiết khi ở trước mặt chàng.

Nàng ho mạnh một tiếng, bức suy nghĩ của chàng lại mà nói: “Cho nên cái gì mà huyền cờ này là của ngươi hả? Ngươi không chê phiền toái hả?”
Ngôn Thượng hỏi: “Bởi vì ta muốn cùng điện hạ đón giao thừa, có được không?”
Mộ Vãn Diêu ngây người một chút rồi nói: “…… Được.”
Sau đó nàng vuốt mặt mình, không nhịn được liếc chàng một cái nói: “Ngươi thật đáng yêu.”
Nói thế xong nàng đ vào nội đường lại nhìn thấy Vi Thụ.

Lúc đầu nàng còn tưởng mình nhìn lầm nhưng rõ ràng là Vi Thụ đang đứng dưới một tàng cây nhìn tôi tớ trang trí.

Lúc đám hạ nhân thỉnh an công chúa Vi Thụ cũng quay đầu lại, tư thế như trăng thanh gió mát nói: “Điện hạ đã trở lại.”
Mộ Vãn Diêu cười với hắn rồi mới nhìn Ngôn Thượng.
Ngôn Thượng giải thích: “…… Ta sợ ngài không muốn ở cùng ta tối nay nên đã gọi cả Cự Nguyên.

Không phải ngài rất thích Cự Nguyên sao?”

Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng nói: “Ta muốn thu hồi lời mình đã nói lúc trước, ngươi chả đáng yêu tẹo nào hết.”
Không đợi Ngôn Thượng hiểu được ý của nàng Mộ Vãn Diêu đã đi về phía thiếu niên Vi Thụ đang đứng dưới tàng cây trong viện.

Nhìn thiếu niên lang đứng dưới ánh đèn đuốc rực rỡ, nàng lại quay đầu nhìn Ngôn Thượng như cây ngọc đón gió đứng ở chỗ cửa hoa.
Tuyết rơi bồi hồi trong trời đất.

Lòng Mộ Vãn Diêu lại hơi ấm lên.

Nàng nghĩ thầm cái cung yến lạnh băng kia có cái quái gì, lúc này ở trong phủ có Ngôn Thượng và Vi Thụ chờ nàng mà.

Nhân gian này cũng không phải quá lạnh.

Kỳ thật toàn bộ thời gian nàng ở cung yến đều khẩn trương lo lắng có sai lầm, cho nên nàng chỉ uống rượu chứ không ăn gì.

Sau khi về phủ đệ nàng lại cùng Vi Thụ và Ngôn Thượng ngồi ở nội đường đón giao thừa, đám tôi tớ đương nhiên sẽ mang trái cây và điểm tâm lên.

Nhưng hiện tại Mộ Vãn Diêu cũng không có tâm tình ăn cái gì, nàng chỉ dặn dò Vi Thụ ăn nhiều một chút vì hắn còn nhỏ, còn phải ăn nhiều cho cao hơn.
Mà Ngôn Thượng thì ngồi ở một bên giảng phong tục ăn tết của Lĩnh Nam cho hai người.

Mộ Vãn Diêu và Vi Thụ xếp hàng ngồi nghe chàng kể chuyện xưa.

Nàng chống má, không giấu được tò mò, còn ánh mắt Vi Thụ thì thanh lãnh, nỗ lực che giấu tò mò…… Hai người bọn họ nhìn đến nỗi Ngôn Thượng thấy hơi ngượng, cũng buồn cười.
Chàng ho khan một tiếng nhưng Mộ Vãn Diêu lại không kiên nhẫn mắng: “Khụ khụ khụ, ngươi nói chuyện xưa mà ho lắm thế? Có thể nhịn chút hay không?”
Ngôn Thượng: “Xin lỗi.”
Vi Thụ nhẹ giọng nói: “Điện hạ đừng hung dữ với Ngôn nhị ca như vậy……”
Mộ Vãn Diêu cười với Vi Thụ sau đó mềm giọng nói: “Không sao, ta không hung dữ với ngươi đâu, cứ yên tâm, đừng sợ.”
Vi Thụ liếc nhìn nàng một cái, trong lòng muốn nói hắn đã trưởng thành nên không sợ.

Nhưng lời đến bên miệng lại thành: “Điện hạ có vấn đề khó khăn nào ta có thể giúp gánh vác không?”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra, nàng đoán Vi Thụ là người tinh tế, hiển nhiên đã nhìn ra tâm tình nàng đêm nay không tốt vì thế nàng ngượng ngùng cười rồi qua loa có lệ.

Cả sảnh đường đều được chiếu sáng, bọn họ nói không ít chuyện phiếm, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng pháo.

Ba người đều giật mình, biết năm mới đã tới.

Mộ Vãn Diêu và Vi Thụ, Ngôn Thượng nhìn nhau, sau đó nàng và Vi Thụ nhìn về phía Ngôn Thượng.
Ngôn Thượng: “……”
Cuối cùng chàng đành phải nói: “Chúng ta cũng nên ‘bạo can’.”
Bạo can chính là treo một bánh pháo vào một đầu gậy trúc dài sau đó đốt cho nó phát ra tiếng nổ đoành đoành.

Tiếng vang rung trời sẽ đuổi ôn thần, đón năm mới.
Mộ Vãn Diêu bừng tỉnh, vội vàng để bọn thị nữ đi sắp xếp.

Chờ đến khi trong viện vang lên tiếng bùm bùm nàng mới hoảng sợ rụt cả người.

Ngay lúc này Ngôn Thượng duỗi tay bịt tai nàng, ngăn cách âm thanh kia.
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn chàng, trong con ngươi trong trẻo như nước là bóng chàng.

Vi Thụ ở bên cạnh cũng nhìn chàng gọi: “Ngôn nhị ca?”
Ngôn Thượng bị bọn họ nhìn thì mặt nóng lên, vội buông tay nói: “Chẳng qua ta cách điện hạ gần nên chỉ hành động theo bản năng.”
Mộ Vãn Diêu cũng đỏ mặt, nàng xụ mặt nhìn Vi Thụ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đón giao thừa xong rồi, có phải nên đi ngủ không? Hạ Dung, mau dẫn Cự Nguyên đi rửa mặt.”
Vi Thụ cứ thế bị dẫn đi, Mộ Vãn Diêu cũng đứng dậy muốn về phòng ngủ.

Đã đón xong giao thừa, chuyện phiền toái thì để mai tính đi.
Nàng không để ý đến Ngôn Thượng nhưng lúc nàng đứng lên chàng cũng đứng lên theo.

Lúc nàng muốn đi thì tay lại bị chàng cầm lấy, cả người bị xoay lại đối mặt với chàng.

Ngôn Thượng cúi người nhẹ chạm lên môi nàng.
Mộ Vãn Diêu trừng mắt, trong thoáng chốc nàng cho rằng chàng muốn bức bách nàng làm gì nên vội lùi lại, dựa người lên trụ hành lang.

Ngôn Thượng tiến lên một bước, một tay đặt lên vai nàng, một tay ôm lấy mặt nàng.

Chàng cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng rõ như mặt hồ lấp lánh.

Ngôn Thượng cúi người tới hôn nàng, dây dưa thân thiết.

Mộ Vãn Diêu run rẩy, tay lập tức đặt lên vai chàng, muốn đẩy ra.

Nàng muốn chống cự, miệng lẩm bẩm nói: “Không được, không được…… Ta vừa uống rượu, ngươi không thể hôn ta.

Ngươi sẽ chịu không nổi.”
Ngôn Thượng lại ngước mắt nhìn nàng nói: “Vậy chúng ta phải tận dụng thời gian.”
Chàng giữ chặt cổ tay nàng, cúi đầu hôn lên tay nàng.

Mộ Vãn Diêu co rúm lại, cảm thấy cả người nảy lên vì cái hôn này.

Chàng lưu luyến khiến cả người nàng run rẩy, gò má đỏ ửng, vội né tránh.
Ngôn Thượng nhìn nàng nói: “Không phải ngài nói hôn một chút là tâm tình của ngài sẽ tốt hơn ư? Ta muốn tâm tình ngài tốt hơn.”
Chàng do dự một chút sau đó hé môi gọi: “Diêu Diêu tỷ tỷ.”
Mộ Vãn Diêu bỗng dưng ngừng giãy giụa, ngơ ngác mà nhìn cái kẻ gọi nàng “Diêu Diêu tỷ tỷ” này.

Chàng dựa thật gần, lại lần nữa hôn lên môi nàng.

Trong lúc đó chỉ có ngọt ngào, băng tuyết trong lòng nàng tan dần đi, những nụ hoa nhỏ bé nhô lên hé nở.
Nụ hôn càng kéo dài thì mắt nàng càng long lanh.

Sau lưng bọn họ là tuyết rơi không ngừng, nàng như mất hết sức lực, bị chàng ôm trong lòng mà hôn.

Nàng nhắm mắt lại, chưa bao giờ biết hôn môi lại có thể khiến cả linh hồn run rẩy như thế.

Tất cả chỉ vì vui mừng.
Nàng muốn cùng chàng liên kết linh hồn, muốn cùng chàng liều chết không bỏ.
Hơi thở ấm nóng của chàng lướt trên mặt nàng, dán bên tai nàng.

Trong lúc đó Mộ Vãn Diêu nhắm hai mắt, cảm giác được chàng đang nói gì đó bên tai mình.

Môi chàng dán lên tai nàng, cả khuôn mặt nàng đỏ lên, người run run như sắp ngã, chỉ có thể miễn cưỡng gắng gượng.
Mộ Vãn Diêu định thần hồi lâu mới nghe thấy chàng thấp giọng nói.

Có lẽ Ngôn Thượng đã say đến không được, lúc này chàng nói chuyện có chút ngập ngừng: “Diêu Diêu, ngài, ngài có nói ngài thích ta nhiều hơn ta thích ngài…… Ta, ta nghe xong đã rất khổ sở.

Ta không nhiệt tình bằng ngài, có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không nhiệt tình được như ngài.

Nhưng ta rất nghiêm túc, vẫn luôn rất nghiêm túc.
Ta vẫn luôn muốn giải thích với ngài nhưng lại chẳng có cơ hội, cũng không có lý do.

Diêu Diêu, ngài cũng biết ta là một…… một người đặc biệt thích tự mình tra tấn mình.

Triệu, Triệu Ngũ Nương…… chẳng qua chỉ là cái cớ ta mượn để đi tới bên ngài.

Là chính ta tự cam nguyện trầm luân.

Ta nghĩ trước nghĩ sau, rối rắm đủ đường, mỗi ngày đều nhắc nhở bản thân không được phóng túng.

Ngày ngày ta bức bách bản thân tự xem xét lại, ta và ngài không giống nhau nhưng ta vẫn quyết định chỉ đi về phía ngài…… Đó là lúc ta phóng túng bản thân nhất.”
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn, mở mắt ra nhìn chàng.

Hai mắt chàng đã nhắm chặt, đầu gục bên vai, cả người dựa lên người nàng.

Mộ Vãn Diêu đương nhiên không chịu nổi trọng lượng của chàng nên vội dang tay ôm lấy cả người chàng, trượt theo cột trụ mà ngồi xuống.

Nàng ôm Ngôn Thượng say khướt vào lòng, nước mắt đứt quãng rơi xuống, không dừng được.
Lúc rời khỏi Ô Man nàng từng hứa sẽ không bao giờ khóc nữa, những mềm yếu kia thực đáng buồn cười.
…… Nhưng nàng thật sự không nhịn được.

Tuyết bay đầy trời.
Nữ lang ngồi dựa vào cột trụ trên hành lang, trong lòng nàng ôm lấy tình lang của mình, nghẹn ngào không thể nói ——
Nàng đã làm đúng cái gì mới gặp được người tốt như vậy, mới gặp được nhân sinh tốt như vậy?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi