THƯỢNG ĐẾ BIẾT TÔI YÊU EM

Editor: QUINNA LAURENT

Lâm Quả ngồi ở trong phòng học, cái mặt xệ xuống, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết hiện tại tâm tình của cậu ta không tốt. Lại càng đừng nói đến trên người cậu ta, thật rõ rằng phát ra tín hiệu ‘ Chó dữ, cấm lại gần’, thế cho nên cách Lâm Quả trong phạm vi ba thước không thấy dấu chân, tất cả mọi người cố gắng cách cậu ta càng xa càng tốt, tận lực bảo toàn tính mạng.

Thậm chí ngay cả giáo sư cũng muốn né cậu ta ra, cố ý không gọi tên cậu ta lên bảng.

Bao Đại Đồng nhẹ nhàng đẩy cánh tay Hồ Luân, thấp giọng tám chuyện: “Biết gì không? Anh trai và chị gái của Phương học trưởng sáng nay vừa tìm Quả Tử đó!”

“Thật hả?” Hồ Luân ngẩng đầu, len lén liếc nhìn Lâm Quả một cái, nói: “Chắc là không quá căng thẳng chứ ha? Nhìn mặt Quả Tử khó chịu như vậy, đừng nói là bị ức hiếp nha?”

“Ngày đầu tiên mày quen nó sao? Tính tình của nó......” Bao Đại Đồng ngẩng đầu nhìn giáo sư, xác định không bị chú ý lại tiếp tục nói: “Cho dù là người hay ma thì chỉ cần chọc tới nó, thì xác định sẽ bị chửi banh xác, nghĩ sao mà nó bị người ta ức hiếp?”

“Vậy sao cái mặt nó còn khó chịu như vậy?” Hồ Luân lại len lén liếc nhìn Lâm Quả một cái: “Giống như ai lấy hết tiền của nó vậy.”

“Vậy cũng hỏi? Chắc chắn là do người ta kiên quyết nói nó và Phương học trưởng là một đôi, nó không thích đó!” Bao Đại Đồng đoán trước nói: “Mày cũng không phải không biết, thằng Quả Tử nó sĩ diện mà.”

Hồ Luân gật gật đầu, “Có lý. Nhưng mà nói gì thì nói, Phương học trưởng lớn lên thật sự rất xinh đẹp đó.” Nói xong, nhịn không được “Hắc hắc” cười: “Lần trước tao mời anh ấy ở lại ăn cơm, anh ấy mỉm cười với tao, lúc đó nha, hồn của tao liền bị mất một nửa, nếu như anh ấy đổi đối tượng chuyển sang theo đuổi tao, tao thật sự là có chết cũng đồng ý!”

“Nằm mơ!” Bao Đại Đồng không nể tình liếc mắt khinh bỉ Hồ Luân: “Mày có bạn gái rồi mà? Trong đầu còn nghĩ tới mấy thứ bậy bạ. Cũng không chịu nghĩ lại, Phương Trăn là ai? Anh ta sao có thể thích mày? Tuy rằng Quả Tử bộ dáng cũng đẹp trai, các phương diện khác cũng đều tính không tồi, nhưng tao thấy Phương Trăn chỉ muốn đùa vui với nó tí thôi. Còn mày? Hứ, rơi vào tay anh ta, tao sợ mày ngay cả chết như thế nào cũng không biết, cho nên ít ảo tưởng đi.”

“Ước mơ thôi không được sao?” Hồ Luân không cam lòng cãi lại: “Cũng không có phạm pháp.Mày cũng biết mà, đám con trai tụi mình ở sau lưng Phương Trăn gọi anh ta là gì? Gọi anh ta là ‘yêu tinh’, mày nghĩ chỉ có mình tao ảo tưởng anh ta thôi chắc? Mày thử đi hỏi xem, chỉ trong cái lớp này thôi, mười ngón tay cũng không đủ đếm.”

“Chiếm đoạt Phương Trăn? Hứ!” Bao Đại Đồng lạnh lùng cười: “Theo nguồn tin tức tin cậy, Phương Trăn là Karatedo ba đẳng, mày không sợ chết thì cứ nhào vô đi!”

“Vậy mà mày cũng biết sao.” Hồ Luân ngoài miệng tuy rằng oán giận, nhưng trong lòng thì thực cảm kích Bao Đại Đồng nói cho mình biết thông tin quan trọng để dừng lại đúng lúc.

Đến đây, hai người không nói gì nữa, đang chuẩn bị chuyên tâm tiếp tục nghe giảng bài, đột nhiên phát hiện phía bên ngoài cửa sổ có tiếng động. Nhân vật chính trong cuộc nói chuyện vừa rồi của họ, xuất hiện ngay tại cửa lớp học như một vị thần.

“Vợ yêu của Lâm Quả đến kìa!”

“Mới sáng sớm đã tới tìm, thật là tình cảm sâu nặng nha!”

Trong khoảng thời gian ngắn, phòng học lập tức sôi trào lên.

Giáo sư đang giảng bài say sưa, đột nhiên phát hiện các sinh viên mất tập trung, quay đầu thì lập tức thấy Phương Trăn đẩy cửa đi vào, không chút ngượng ngùng ngồi xuống cạnh Lâm Quả.

“Nam sinh viên này, cậu......”

“Em tới nghe bài giảng của thầy, thầy không muốn sao?” Phương Trăn nhìn vị giáo sư đã hơn 50, ngọt ngào cười: “Em tên là Phương Trăn.”

“Phải không? Vậy em ngồi xuống nghe bài đi!”

“Da mặt anh dày thật đó, thật sự là phiền chết người ta. Bộ anh không có lớp học sao?” Lâm Quả không kiên nhẫn quay đầu.

“Tôi học năm tư rồi, chỉ còn vài môn nhỏ, căn bản cũng không có gì quan trọng.” Phương Trăn nghiêng đầu, ánh mắt giống như miếng cao su dán dính lên người Lâm Quả: “Tôi chỉ là muốn đến nhìn bộ dáng Quả Quả lúc trong lớp học thôi, quả nhiên là đúng như suy nghĩ của tôi, vô cùng chuyên tâm, vô cùng ngầu.”

“Ngầu cái đầu anh, đừng nói chuyện với tôi, tôi phải viết bài.” Lâm Quả nhìn bảng đen không chớp mắt: “Anh dám ở trong này mà làm mấy chuyện ghê tởm, tôi sẽ đem anh quăng qua cửa sổ.”

Phương Trăn nheo lại ánh mắt, xáp lại gần người Lâm Quả: “Hành động gì mới là ghê tởm? Em không nói rõ ràng, tôi cũng không biết đâu?”

“Tôi tự hỏi có phải da mặt anh dày như cái cuốn từ điển không? Sao có thể mặt dày như thế chứ!” Bởi vì còn trong lớp học, Lâm Quả chỉ có thể hạ giọng, oán hận nói.

“Tôi thật sự không biết mà!” Phương Trăn nhấc tay, nghiêng người che khất tầm nhìn, kéo tay Lâm Quả đặt trên đùi mình.

“Anh!” Lâm Quả kinh hoảng bật dậy.

Vừa vặn giáo sư đang muốn gọi người lên bảng trình bày bài tập, nhìn thấy Lâm Quả đứng lên, liền chỉ vào cậu nói: “Bạn sinh viên này tự xung phong, chúng ta liền mời cậu ấy lên bảng!”

“Đồ tai họa!” Lâm Quả nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, tâm không cam lòng tình không nguyện bước lên bảng.

Phương Trăn cắn môi dưới nhìn thấy bóng lưng Lâm Quả, “Ha ha”  cười trộm: “Ngay cả bóng lưng cũng đẹp trai như vậy, Quả Quả nhà mình đúng là số 1.”

“Mày nghĩ tại sao hồi nãy Quả Tử lại đứng lên vậy?” Hồ Luân một bên nhìn lén cái vẻ mặt cười tủm tỉm của Phương Trăn, một bên nhẹ giọng cùng Bao Đại Đồng bàn tán: “Chẳng lẽ nó muốn lên bảng thật sao?”

“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nghĩ, phi lễ chớ hỏi!” Bao Đại Đồng nhìn chằm chằm bảng đen.

“Hứ, không nói thì sao.” Hồ Luân không cho là đúng lắc lắc đầu, “Lúc nào cũng bày đặt làm như thông thái lắm. Lần trước cũng vậy, tao với mày chơi cá cược, mày cũng thần thần bí bí lấy bản 《 tam quốc 》ra, cũng không nói cho tao biết có ý tứ gì.”

“Còn có thể có ý tứ gì?” Bao Đại Đồng lắc lắc đầu: “Có chơi có chịu thôi! Mày vậy mà cũng không hiểu?”

“Mày không nói tao làm sao biết?”

Trong lúc đó, Lâm Quả đã viết xong bài tập, trở lại chỗ ngồi. Phương Trăn giơ ngón tay cái lên nói: “Quả Quả thật giỏi!”

“Giỏi cái đầu anh!” Lâm Quả tức giận trợn trắng mắt: “Mỗi lần gặp anh tôi đều gặp phiền toái, có phải kiếp trước tôi nợ anh, nên kiếp này anh tới đòi phải không?”

“Làm gì có?” Phương Trăn dùng ngón út nhẹ nhàng vẽ vẽ lên bàn tay Lâm Quả, vẻ mặt khiêu gợi nói: “Vừa rồi tôi còn vì em mà mắng anh hai, anh ba, chị tư, chị năm của tôi đó! Tôi đối với Quả Quả là tuyệt đối thật lòng, cho dù có phát sinh chuyện gì, tôi nhất định sẽ bảo vệ Quả Quả, sẽ không để cho em bị thương tổn.”

“Bảo vệ cái đầu anh, nói bao nhiêu lần, không kêu tôi là Quả Quả, đúng là hết thuốc chữa!” Lâm Quả khinh thường nhìn dáng người thon dài tinh tế của Phương Trăn, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: “Anh như vậy mà đòi bảo vệ tôi? Đùi anh chưa bằng bắp tay người ta. Gió thổi không bị bay mất là may rồi.”

Phương Trăn cũng không tức giận, phạm vi đụng chạm của ngón tay càng ngày càng nhiều, năm ngón tay đã muốn bám hết lên mu bàn tay của Lâm Quả, thổi khí nhẹ giọng nói, “Vậy thì Quả Quả bảo hộ tôi, được không?”

“Được cái đầu anh, anh mà cần người bảo vệ sao?” Lâm Puả rốt cục phát hiện ma trảo của Phương Trăn đang sàm sỡ bàn tay của mình, không lưu tình chút nào rút tay ra, “Anh coi bộ dạng thiếu thốn của anh đi, tôi thấy anh đi sàm sỡ người ta còn không kịp, làm sao còn cần người ta bảo vệ?”

“Quả Quả, sao em cứ nói tôi xấu xa như thế chứ!” Phương Trăn nhướng lông mi: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, người ta vẫn còn là xử nam, tôi vẫn còn trinh đó! Sao em có thể nói tôi như thế? Trên thế giới này, người tôi muốn chạm vào nhất chỉ có Quả Quả thôi, những người khác có muốn cũng không được đâu, em rốt cuộc có hiểu hay không?”

“Ha ha! Nói nghe như đó là vinh hạnh của tôi vậy.” Lâm Quả nhún vai, “Đáng tiếc tôi không có hứng thú, anh thích làm gì tuỳ anh, chỉ cần anh cách xa tôi ra là được.”

“Quả Quả, tôi yêu em như vậy, sao em nỡ tàn nhẫn với tôi?” Phương Trăn thở phì phì cắn chặt răng, “Được rồi, lời này là em nói đó! Tôi sẽ đi tìm 18 người nam nhân cho em xem xem, em chờ bị cắm sừng đi, cũng chờ hối hận đi.”

“Cắm sừng cái gì? Anh là gì chứ? Tôi vì cái gì phải hối hận?” Lâm Quả mạnh miệng, đến chết vẫn cứng đầu.

“Quả Quả, tuy rằng em đối với tôi vô tình vô nghĩa, những vẫn là người tôi yêu nhất. Tôi sẽ cho em cơ hội, buổi tối ngày mai, tôi ở phòng ngủ chờ em, nếu em không đến, tôi cam đoan sẽ cho em đội cái sừng to như cái cột nhà.” Nói xong, Phương Trăn đứng lên, vứt cho Lâm Quả một cái hôn gió, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng học.

“Mẹ nó, cái quỷ gì vậy? Ông đây cần anh cho cơ hội chắc?” Phương Trăn trước khi đi làm một cái hành động kinh thiên động địa như vậy, khiến cho toàn bộ người trong lớp học ngây ngốc, Lâm Quả tức giận đến muốn giết người:”Ông đây không cần, anh cho rằng anh là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi