Lúc Cố Tích Triều tỉnh lại, trước mắt liền thấy một bàn tay. Bàn tay kia rất sạch sẽ, đầu ngón tay tròn trịa, đốt khớp rõ ràng mà rắn rỏi hữu lực. Đây chính là bàn tay thích hợp để cầm kiếm. Lúc này trong tay không phải kiếm, mà là một chén trà, miệng chén đang kề sát môi mình.
“Uống đi.” Ngữ điệu lạnh nhạt, trong thanh âm Thích Thiếu Thương đã không còn khẩn trương hay tức giận như vừa rồi.
Vươn tay, nhưng không phải tiếp nhận chén trà, mà là bắt lấy bàn tay cầm chén.
Cố Tích Triều cười ảm đạm: “Ta còn tưởng cả đời mình chỉ có thể nhìn thấy bàn tay này cầm Nghịch Thủy Hàn.” Y chưa từng để ý, tay hắn cư nhiên thô ráp lại ấm áp như vậy.
Thích Thiếu Thương mục quang thâm trầm, ngón giữa cùng ngón áp út cầm chén đồng thời co lại, dùng khớp xương chèn ép hai huyệt Thái Uyên, Đại Lăng trên cổ tay Cố Tích Triều. Cố Tích Triều chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, không khỏi buông tay, Thích Thiếu Thương chưa dừng động tác, một tay nắm cằm Cố Tích Triều, một tay nghiêng chén trà nóng đổ vào miệng y.
Động tác bá đạo, nhưng lực độ trái lại vừa phải. Chất lỏng thơm dịu mang theo vị đắng nhạt rót xuống bụng, khơi dậy chút ấm áp trong cơ thể Cố Tích Triều.
“Đây là Trầm Hương lộ do Dư tiên sinh đích thân bào chế, có thể đề thần bồi nguyên ổn định nội tức.”
“Gì cũng được. Thậm chí đại đương gia cho ta uống thạch tín hay Hạc Đỉnh Hồng, ta cũng không lời oán than.” Giơ tay áo lau vết máu bên môi, Cố Tích Triều vô lực dựa vào thành giường miễn cưỡng đáp.
“Ngươi nếu đã muốn chết đến vậy, tại sao còn tới đây? Ngươi tiếp tục ở ngoài thành không phải sẽ càng chết nhanh hơn bây giờ?” Xoay người, đặt chén trà xuống bàn, Thích Thiếu Thương hung hăng nói. Năm đó Cố Tích Triều vì danh lợi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, nhân thần cộng phẫn, hôm nay người muốn giết y e rằng vượt xa con số do Ám Trang báo cáo.
“Ta chỉ nghĩ, tôn nghiêm còn quan trọng hơn cả tính mạng. Nếu chết trong tay đám lục lăng đó, với Cố Tích Triều ta mà nói là nỗi nhục lớn nhất.” Cố Tích Triều trong thanh âm lười biếng có vài phần ngạo nghễ. Y thừa nhận mình là người xấu, cũng phải là người xấu đỉnh thiên lập địa, không sợ quỷ thần. Y khinh thường đám giang hồ bại hoại tự xưng anh hùng hiệp sĩ. Khinh thường bọn chúng rõ ràng dâm tiện cướp bóc không chuyện ác nào không làm nhưng luôn làm bộ làm tịch gióng trống diệt ác trừ gian, giương cao ngọn cờ chính nghĩa. Loại người như vậy Cố Tích Triều y ngay cả giết, cũng sợ bẩn tay mình, lý nào chịu chết trong tay bọn chúng?
“Tóm lại, mục đích ngươi đến Kim Phong Tế Vũ Lâu chính là muốn ta giết ngươi?” Hàng mày hơi nhíu, Thích Thiếu Thương không khỏi gia tăng lực đạo dưới tay.
“Có lẽ vậy. Ngoài ngươi ra ta không tìm thấy ai thích hợp hơn.” Nếu trên đời này còn người xứng để giết mình, người đó chính là Thích Thiếu Thương. Ngược lại không phải cảm thấy mình thiếu nợ gì hắn, mà bởi vì hắn cũng coi như sạch sẽ.
Trầm mặc, Thích Thiếu Thương sống lưng căng thẳng, bầu không khí lập tức nặng nề.
“Cố Tích Triều, ngươi cho là ngươi chết rồi có thể bù đắp lỗi lầm ngươi đã phạm? Mạng của ngươi có thể an ủi bao nhiêu vong linh trên trời? Ta không cần mạng ngươi, bởi vì ngươi không xứng!”
Khóe môi Cố Tích Triều một lần nữa câu lên, nụ cười tà mị vô thanh nở rộ.
“Ta biết. Cái chết, chẳng qua chỉ là hy vọng xa vời của ta mà thôi, ta biết ngươi sẽ không cho ta toại nguyện.”
“Ta đương nhiên sẽ không thành toàn ngươi, ta chính là muốn ngươi sống để chịu báo ứng!” Đằng chân trời, tiếng sấm rền mơ hồ vang lên, hòa vào thanh âm mang hận ý của Thích Thiếu Thương, như một lời nguyền vĩnh kiếp khiếp người.
Thân thể thoáng qua một tia run rẩy khó phát hiện, tóc mai rũ trên trán che khuất ánh mắt Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương lồng ngực phập phồng bất định, trong mắt nhưng đang bốc hỏa. Đó là phẫn nộ, cơn phẫn nộ không rõ nguyên do. Mình rõ ràng một khắc trước còn sợ hắn chết, một khắc sau chẳng hiểu sao lại nói ra những lời như thế. Tức giận, mâu thuẫn. Dằn vặt, khó quên. Có lẽ mình vĩnh viễn không tài nào xem hắn là người lạ. Có lẽ mình căn bản chưa từng buông bỏ thù hận với hắn. Có lẽ đúng như lời mình nói, sợ hắn chết, chỉ vì muốn thấy hắn chịu báo ứng!
Nhưng, tại sao không dám quay đầu nhìn người kia? Mình rốt cuộc đang sợ cái gì? Sợ bắt gặp biểu tình bi thương của hắn? Sợ chính mình không thể bình tĩnh? Hay là sợ… lòng mình, sẽ đau? Vơ lấy TSm trên giường thấp, Thích Thiếu Thương gần như hoảng loạn đẩy cửa chạy ra ngoài, trong phòng chỉ còn Cố Tích Triều cùng chén trà khảm sâu trên mặt bàn gỗ lê.
Gió đêm tập kích, ánh nến chập chờn. Cố Tích Triều chậm rãi ngả đầu, tóc mai như sóng gợn vương trên đôi gò má tái nhợt, như mực Tất Yên nhuốm giấy Tuyên Thành, đen trắng giao hòa càng có vẻ thê mỹ kinh tâm động phách. Tiếu ý khắc sâu bên khóe môi từ tà mị mê hoặc dần chuyển thành tự giễu tự trào, cánh môi khép mở thì thào: “Báo ứng? Ta đã bị báo ứng từ lâu rồi. Thế gian này còn có gì đáng sợ hơn tịch mịch? Loại tịch mịch trống vắng như sâu đục xương tủy, ngươi vĩnh viễn không cảm nhận được… vĩnh viễn cũng không.” Y cười, thanh như lụa đoạn, lửa nến ánh vào mắt y, nhưng ánh mắt ấy lạnh đến khiến người đau lòng.
Đúng là sóng trước chưa yên sóng sau lại ập tới. Chuyện Cố Tích Triều ở đây còn chưa dàn xếp ổn thỏa, Lôi gia trang dùng phương thức cấp báo sáu trăm dặm đưa đến một tấm thiếp. Trên thiếp mời Thích Thiếu Thương tiết Trùng Cửu mồng chín tháng chín đến Lôi gia trang tham dự đại điển kế nhiệm của tân trang chủ.
Đây vốn không phải chuyện lớn gì, với thân phận Thích Thiếu Thương hiện tại căn bản không cần tự mình đến. Nhưng hắn từng ở Lôi gia trang một thời gian, còn có chút ân oán với Lôi gia trang, mà hắn lại cùng Lôi Quyển vào sinh ra tử, Lôi Quyển và Thẩm Biên Nhi còn chết vì hắn, Lôi gia trang bị hủy cũng bởi vì hắn, những khúc mắc đó khiến hắn có cảm tình không tầm thường với Lôi gia trang. Cho nên lần này Lôi gia trang mời hắn nhất định phải đi. Huống chi, Dương Vô Tà cũng cảm thấy hắn cần phải đi một chuyến.
“Lôi gia trang lần này không chỉ mời lâu chủ, còn mời Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán Đường. Theo ta được biết, Địch Phi Kinh cũng đã nhận lời mời tự mình đến chúc mừng.” Nhìn Thích Thiếu Thương ngồi vào ghế, Dương Vô Tà lúc này mới không nhanh không chậm nói.
Thích Thiếu Thương xoa xoa thái dương bắt đầu đau âm ỉ, khó hiểu nói: “Lôi gia trang lệ thuộc Lôi môn từng là một phân bộ của Lục Phân Bán Đường, năm đó Quyển ca vì bất mãn Lôi Tổn mà dứt áo ra đi, về tình về lý hai bên hẳn nên thủy hỏa bất dung, sao lần này Lôi gia trang lại mời Địch Phi Kinh?”
Dương Vô Tà cười nói: “Cái này gọi là thiên tử triều nào thần triều nấy, Lôi Quyển và Lôi Tổn đều đã mất, ân oán năm xưa nên một bút xóa sạch. Lục Phân Bán Đường hiện nay do Địch Phi Kinh chủ sự, thanh thế còn lớn mạnh hơn thời Lôi Tổn. Lôi gia trang ắt có ý quy phục, dù sao có chỗ dựa lưng mới đứng vững được trên giang hồ.” Nghĩ nghĩ, Dương Vô Tà lại bổ sung một câu: “Nếu năm đó, Lôi gia trang vẫn nằm dưới sự che chở của Lục Phân Bán Đường, Cố Tích Triều chưa chắc đã dám ra tay hủy trang.”
Nghe những lời này của quân sư, Thích Thiếu Thương không khỏi lắc đầu cười ——– Cố Tích Triều không dám? Không dám mới lạ! Con người tự cao tự đại cả gan làm loạn này, đừng nói là Lục Phân Bán Đường, cho dù thiên cung địa phủ y cũng chẳng thèm để vào mắt. Năm đó nếu y có nửa điểm lo ngại về tương lai cũng sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay. Nụ cười chưa tắt, chợt nghĩ tới thảm cảnh Cố Tích Triều phát bệnh đêm qua, nghĩ tới mình tức giận nói ra những lời tổn thương người, không khỏi than khẽ một tiếng.
Dương Vô Tà đứng bên cạnh thấy thần sắc hắn lúc vui lúc buồn, dù lấy làm lạ cũng không hỏi nhiều, chỉ nói tiếp: “Kim Phong Tế Vũ Lâu cùng Lục Phân Bán Đường đối nghịch nhiều năm, ở kinh sư thậm chí trong triều đình đều là lực lượng ngang hàng. Lôi gia trang thoạt nhìn không đáng nhắc tới, nhưng nếu quy phục Lục Phân Bán Đường tất sẽ tạo thành uy hiếp với chúng ta, một khi chúng ta bị kiềm chế, quyền thế trong triều cũng sẽ nghiêng về phía bè phái Thái Kinh. Địch Phi Kinh biết rõ lợi hại bên trong, thành thử mới đích thân đến dự.”
Thích Thiếu Thương tiếp lời: “Cho nên, chúng ta tuyệt không thể để bọn họ liên thủ.”
Dương Vô Tà gật đầu: “Không sai.”
Thích Thiếu Thương lắc đầu cười khổ: “Chuyện này bề ngoài đơn giản lại có mối quan hệ phức tạp như vậy, phải cân nhắc nhiều lợi hại đến thế, không được mảy may sơ sót, chức đương gia này quả không dễ làm.”
Dương Vô Tà bật cười: “Đường đường Cửu Hiện Thần Long cũng nói lời này sao? Ngươi năm đó làm đại đương gia ở Liên Vân trại không phải cũng làm đến phong sinh thủy khởi, có thanh có sắc? Giờ làm lâu chủ hẳn phải quen tay hay việc mới đúng.” Dương Vô Tà được xem như nguyên lão ở Kim Phong Tế Vũ Lâu, địa vị dù không bằng lâu chủ nhưng cũng là nhân vật quan trọng. Con người hắn hướng nội kiệm lời, trầm ổn cơ trí, không nói nhiều, nhưng lời nói ra tất khẳng định, chưa có người nào nghe qua một câu bông đùa từ miệng hắn, ngoại trừ Thích Thiếu Thương. Bởi Dương Vô Tà không chỉ xem Thích Thiếu Thương là lâu chủ, còn là bằng hữu, là huynh đệ.
Huynh đệ là ai? Là người có thể đồng sinh cộng tử, có thể chia ngọt sẻ bùi. Bằng hữu là ai? Là người sau khi đồng sinh cộng tử, chia ngọt sẻ bùi còn có thể lắng nghe mình giải bày tâm sự. Rất nhiều người cho rằng chỉ có làm bằng hữu trước mới xứng làm huynh đệ, nhưng không biết có người có thể làm huynh đệ nhưng không xứng làm bằng hữu, bởi thiếu phán đoán chính xác, thiếu kiên trì lắng nghe cùng thoải mái không gò bó. Trong Kim Phong Tế Vũ Lâu Thích Thiếu Thương có rất nhiều huynh đệ, nhưng chỉ có một bằng hữu, chính là Dương Vô Tà.
“Cố Tích Triều tính sao đây?” Dương Vô Tà bỗng dưng nhắc đến vấn đề này càng khiến Thích Thiếu Thương nhíu mày chặt hơn.
“Lôi gia trang không phải nơi hắn có thể tới, ta định để hắn ở lại lâu…” Lời còn chưa dứt, liền nghe ngoài cửa có người nói: “Nơi ngươi đi được ta cũng đi được, có ngươi ta còn sợ gì?”