THƯƠNG LONG CHIẾN THẦN - TÔ TRƯỜNG PHONG

Nhoáng một cái, nửa tháng lại trôi qua.  

Bởi vì trong khoảng thời gian này công ty có rất nhiều dự án, Tống Thanh Ca thường xuyên tăng ca không trở về nhà. Cũng may có Lâm Mộng Kỳ chơi với Tô Tô mỗi ngày nên Tô Tô cũng rất vui vẻ.  

Ngày hôm đó, Lâm Mộng Kỳ nghe một cú điện thoại, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, như gặp đại địch mà chạy đến phòng khách.  

"Dì cả, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn!"  

"... Làm sao vậy?" Tưởng Lệ kinh ngạc nói.  

Lâm Mộng Kỳ lộ ra vẻ mặt đau khổ mà nói: "Vừa rồi mẹ cháu gọi điện thoại đến, nói sáng hôm nay mẹ với cha sẽ cùng tới."  

"Cái gì?" Lần này Tưởng Lệ thật sự bị hù dọa.  

"... Cha và mẹ cháu đều muốn đến?" Tống Thế Minh cũng cảm thấy khẩn trương.  

Mặc dù đã qua nhiều năm, Tưởng Lệ và gia đình Lâm Mộng Kỳ chưa từng cắt đứt liên lạc, nhưng xưa nay cha mẹ Lâm Mộng Kỳ cũng không tới Hàng Thành.  

Nói cách khác, bà và mẹ của Lâm Mộng Kỳ đã hơn hai mươi năm không gặp mặt.  

Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều không đoán được vì sao cha mẹ Lâm Mộng Kỳ đột nhiên muốn tới.  

"Mộng Kỳ, bọn họ có nói tại sao muốn tới hay không?" Tưởng Lệ cẩn thận hỏi.  

Lâm Mộng Kỳ lắc đầu: "Dì cả, cháu cũng không biết, mẹ không nói."  

"... Được rồi." Tưởng Lệ bất đắc dĩ, chỉ có thể tranh thủ chuẩn bị.  

Mười giờ sáng, một chiếc xe Bentley màu đen đậu lại ở cổng nhà tổ Tô Gia, biển số xe của chiếc Bentley này đến từ Kim Thành.  

Một đôi vợ chồng trung niên bước xuống xe.  

Người đàn ông khoác âu phục, khí thế bất phàm, người phụ nữ mặc chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt, ung dung cao quý. Hai người đều mang theo khí chất khiến những người trong phạm vi trăm mét không khỏi tự ti mặc cảm.  

Họ chính là cha mẹ của Lâm Mộng Kỳ —— Lâm Diệu Tiên và Tưởng Nam.  

Lúc này, gia đình Tưởng Lệ đã chờ ở cửa, bao gồm cả Tống Thanh Ca cũng chạy về từ công ty.  

Mọi người cùng nghênh đón bọn họ.  

"Chị cả, hai mươi năm rồi chị không về Kim Thành, tụi em đều rất nhớ chị." Tưởng Nam đã nhiều năm không gặp lại Tưởng Lệ, lần này gặp nhau khó tránh khỏi kích động rơi lệ.  

Tưởng Lệ cũng không ngừng lau nước mắt.  

"Chị không còn mặt mũi trở về, cha mẹ cũng không muốn gặp chị."  

Hai người bắt đầu trò chuyện, Tưởng Nam nói: "Chị hai, thật ra lần này em và Diệu Tiên tới, một là vì muốn thăm chị và anh rể, mặt khác còn có một việc muốn nói với chị."  

"Chuyện gì?"  

"Thứ bảy tới là đại thọ tám mươi tuổi của lão phu nhân. Em và anh cả cầu xin rất lâu, rốt cục lão phu nhân và lão gia cũng buông lỏng, đồng ý cho chị dẫn người nhà cùng về Kim Thành." Tưởng Nam nói.  

Tưởng Lệ bịt miệng lại, suýt nữa đã khóc thành tiếng.  

Hơn hai mươi năm, cuối cùng lão gia và lão phu nhân cũng đồng ý cho bà trở về Kim Thành. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi