THƯƠNG LONG CHIẾN THẦN - TÔ TRƯỜNG PHONG

Không đến hai phút sau, dược hiệu bắt đầu phát tác, sắc mặt Tống Thanh Ca đỏ thắm, thân thể nóng lên, chỉ cảm thấy trên người như có mấy vạn con kiến đang ngọ nguậy...  

"Tôi thật khó chịu... Thật khó chịu..."  

Tào Thụy nơi nới lỏng cà vạt, lộ ra nụ cười tà ác: "Tống tiểu thư, để tôi tới giúp cô đi."  

Nói xong, anh ta muốn nhào về phía Tống Thanh Ca.  

Nhưng đúng lúc này!  

Soạt!  

Một bóng người đánh vỡ tường kính mà nhanh chân lao đến.  

Ánh mắt của Phá Quân sắc như đao, sát khí ngút trời!  

Thằng chó chết này dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế để xâm phạm chị dâu, làm sao Phá Quân nhịn được?  

"Mày muốn chết!" Phá Quân bước nhanh đến phía trước, bắt lấy cổ áo Tào Thụy, rầm một tiếng mà nện xuống mặt bàn!  

Oanh.  

Bàn ăn lập tức vỡ thành mảnh vụn.  

Tào Thụy ngã xuống đất, cái trán máu me đầm đìa. Anh ta cắn răng mà lạnh lùng nhìn Phá Quân: "... Mày là ai?"  

Phá Quân lạnh lùng nói: "Tao là người đến giết mày!"  

Xoát!  

Anh ta giơ Thương Long Thứ ra!  

Thương Long Thứ chuyên giết kẻ địch của Bắc Cảnh, Tào Thụy muốn xâm phạm vợ của Thương Long chiến thần thì chính là đại địch của Bắc Cảnh!  

Nhưng ngay khi anh ta muốn ra tay thì một đám người đột nhiên xông vào phòng.  

Chỉ thấy vợ chồng Tưởng Nam và đám nhân viên của quán rượu Thiên Dương xuất hiện trước mắt Phá Quân.  

"Đây là chuyện gì? Anh muốn làm gì Tào Tổng!"  

Lâm Diệu Tiên nhìn về phía Phá Quân, chặn trước mặt Tào Thụy, kéo anh ta đứng  dậy từ dưới đất, giao cho nhân viên quán rượu.  

Tào Thụy nhìn qua vợ chồng Tưởng Nam, lạnh lùng nói: "Vừa rồi tôi đang dùng cơm nói chuyện phiếm với Tống tiểu thư, người này không phân tốt xấu xông vào, còn ra tay đánh tôi! Tôi muốn các người giải thích rõ ràng rốt cuộc hắn và Tống Thanh Ca có quan hệ gì?"  

Tưởng Nam cũng hết sức tức giận, nhìn về phía Phá Quân: "Cậu quen biết Thanh Ca?"  

Phá Quân nhìn Tưởng Nam một cái: "Cô ấy là vợ của đại ca tôi, đương nhiên tôi biết."  

Nghe Phá Quân nói thế, vợ chồng Tưởng Nam và Tào Thụy lập tức lộ ra ánh mắt miệt thị. Hóa ra là đàn em của Tô Trường Phong, chắc là chiến hữu trước kia của hắn, khẳng định cũng không có bản lãnh gì, nhiều lắm chỉ biết chút công phu quyền cước thôi.  

"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi điện thoại cho Tuần Bổ Thự tới bắt người!" Tào Thụy phủi phủi quần áo trên người, khôi phục phách lối.  

Tưởng Nam và Lâm Diệu Tiên cũng rối rít nói: "Đúng, gọi cho Tuần Bổ Thự tới bắt người!"  

"Người này dám cố ý tổn thương Tào Tổng, nhất định phải nghiêm trị!" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi