THƯƠNG SINH PHÙ


____________
Cảnh 3 - 5
Cung Thịnh Vương - Tẩm cung của đế vương - Ban ngày - Trong nhà
Nhân vật: Tiêu Lẫm, Thịnh vương, Bàng Nghi Chi.
Tiêu Lẫm đang báo lên việc trong kinh thành xuất hiện yêu quái cho phụ vương biết.
Tiêu Lẫm: [ Nhi thần đã lệnh cho Trần Hiền dẫn Tiềm long vệ tìm kiếm bá tánh mất tích, trong kinh thành đã phái người ngày đêm canh gác tuần tra, đề phòng yêu vật.

]
Thịnh vương: [ Ừ, lúc trước những vương tôn công tử mà chúng ta đưa lên núi Bất Chiếu tu hành, chỉ có con là có thiên phú nhất, thời gian tu hành cũng nhanh nhất, chỉ đi có ba năm, đã có tiến bộ rất lớn.

Nhưng mà, đối phó với loại yêu vật này, chỉ dựa vào tu vi của ba năm này, chỉ e không đủ.

]
Tiêu Lẫm: [ Nhi thần cảm thấy hổ thẹn.]
Thịnh vương: [ Không sao, vừa hay có một người, con có thể dùng được.

]
Thịnh vương vừa dứt lời, Bàng Nghi Chi đã từ sau rèm bước ra.
Bàng Nghi Chi: (Hành lễ) [ Lục điện hạ, đã lâu không gặp.]
Tiêu Lẫm: (Vừa mừng vừa sợ) [ Bàng sư thúc? ]

Cảnh 3 -6
Xe ngựa - Ban ngày - Bên trong xe
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô
Trên đường hồi phủ, Lê Tô Tô ôm một hộp điểm tâm, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Đạm Đài Tẫn ngồi đối diện nàng, rũ mắt.
Lê Tô Tô: [ Trong cung thật là nhiều quy tắc, sáng sớm nay ta chưa kịp ăn gì, đói chết mất thôi.

Đúng rồi, Tiểu ma…]
Đạm Đài Tẫn đưa mắt nhìn nàng.
Lê Tô Tô nhận ra được bản thân đã nói hớ, vội vàng sửa lời.
Lê Tô Tô: [… Tiểu thư ta đây là xinh đẹp nhất!]
Đạm Đài Tẫn híp híp mắt, nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc.
Đạm Đài Tẫn: [ Ngươi muốn nói gì? ]
Lê Tô Tô: [ Rốt cuộc thì hôm nay huynh và lão già thối kia nói chuyện gì? Ta không tin các người chỉ ôn lại chuyện cũ đâu.

]
Đạm Đài Tẫn: [ Không có gì.

]
Lê Tô Tô nhìn bộ dạng kín như bưng của hắn, biết là sẽ không hỏi được gì, đành cười ngượng.
Lê Tô Tô (O.

S): “Tiểu ma thần này chắc chắn là bị lão ta sỉ nhục rồi, không còn mặt mũi đâu mà kể lại cho mình nghe.
Nhìn bộ dạng gương cung bạt kiếm của cả hai, chắc là không ủ mưu làm chuyện xấu gì với nhau đâu.”
Đạm Đài Tẫn không nhìn nàng, chỉ xốc một góc màn xe ngựa lên, đúng lúc thấy ngoài cửa sổ là một con ong nhỏ bay qua, trên cánh lập lòe một thứ ánh sáng kì dị.
Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm con ong nhỏ đó.
Đạm Đài Tẫn: [ Hôm nay ngươi không nên động thủ với Ngô Tổng Quản kia.

Hắn đã lớn tuổi, lỡ mà có chuyện gì xảy ra, cô không gánh nổi đâu.

]
Lê Tô Tô (O.

S): “ Ta chỉ là một tiên nữ không dính khói lửa dân gian, nào có thể hiểu được sự quanh co của nhân gian các người chứ! ”
Lê Tô Tô: [ Nhưng ta cũng đánh rồi… ]
Đạm Đài Tẫn: [ Đúng vậy, cô nên cảm thấy may mắn là hiện giờ hắn vẫn bình an vô sự.


]
Ngón tay Đạm Đài Tẫn giật giật.
Con ong nhỏ bay đi, Đạm Đài Tẫn cũng thả màn che xuống.
Cảnh 3 - 7
Cung Thịnh vương - Đường đi trong cung B - Ban ngày - Ngoại cảnh
Nhân vật: Tiêu Lẫm, Bàng Nghi Chi
Tiêu Lẫm và Bàng Nghi Chi đang dạo bước trong cung.
Tiêu Lẫm: [ Nói như vậy là, sư phụ phái huynh đến Thịnh Đô? ]
Bàng Nghi Chi: (Gật đầu) [ Ừm, sư phụ thay ta bốc một quẻ, nói cơ duyên tu hành đời này của ta ở Thịnh Đô, nên bảo ta đến đây rèn luyện mấy năm rồi mới trở về sau.

]
Tiêu Lẫm: [ Là cơ duyên gì? ]
Bàng Nghi Chi: [ Cái này ta cũng không biết, sư phụ cũng bói không ra.
Nhưng mà, đến đây rồi cũng thấy có ích.

Gần đây kết giới của Hoang Uyên đã yếu dần đi, hay có yêu ma trốn vào nhân gian làm loạn, con cũng biết đấy, Tiêu Dao Tông chúng ta trước giờ chính là thích lo mấy chuyện rỗi rãi này.

]
Tiêu Lẫm: [ Đây cũng không phải là chuyện rỗi rãi gì, là chuyện lớn liên quan đến tính mạng của bá tánh.
Phụ vương phong thúc làm Thái Thường tiến sĩ, thúc đã làm quan, đương nhiên là phải chăm lo cho bá tánh.]
Bàng Nghi Chi: (Cảm thấy oan uổng) [ Ầy, phong thủy luân chuyển rồi, ta ở núi Bất Chiếu là sư thúc của con, đến Thịnh Quốc chỉ có thể làm quan dưới cấp của con.
Còn nữa, bổng lộc của quan viên Thịnh Quốc các con keo kiệt quá rồi, nuôi một mình ta thôi cũng không đủ, đã vậy ta còn dìu già dắt trẻ… ]
Tiêu Lẫm nghe mà bất ngờ, chợt chú ý tới thứ gì đó lắm lông trên người Bàng Nghi Chi, lập tức phản ứng lại.
Tiêu Lẫm: [ Tiểu sư thúc, thúc lại nhặt mèo nữa à? ]
Bàng Nghi Chi: [ Ai, vẫn là con hiểu ta nhất, vừa đến Thịnh Quốc thôi mà đã nhặt được một con rồi, nhưng mà ngại quá, “Nhà nghèo đơn sơ, không nuôi nổi bữa cơm thịt cá”.
Cho nên ta muốn hỏi con, nếu bắt được yêu quái có được thưởng thêm gì không? ]

Đối diện với khuôn mặt than vãn của Bàng Nghi Chi, Tiêu Lẫm đành lắc đầu rồi cười cho qua.
Con ong nhỏ bay qua bên người bọn họ.
Cảnh 3 - 8
Cung Thịnh vương - Đường đi trong cung A - Ban ngày - Ngoại cảnh.
Nhân vật: Ngô tổng quản, nội thị trẻ tuổi.
Một đám nội thị đang đi lại.
Ngô tổng quản đang tức muốn hộc máu, vừa đi vừa mắng.
Ngô tổng quản: [ Cái tên Đạm Đài Tẫn kia, còn có ả Diệp nha đầu thối kia! Toàn một lũ đáng chết! ]
Nội thị: [ Cha nuôi chớ tức giận kẻo hại thân, thật ra cha chỉ cần thổi gió vài câu bên tai bệ hạ thôi, Ngũ điện hạ chắc chắn có thể có được thánh tâm của bệ hạ rồi…]
Con ong nhỏ bay tới, đám nội thị không kiên nhẫn mà vung tay đuổi nó đi.
Ngô tổng quản: ( âm hiểm) [ Đạm Đài Tẫn thật không biết tốt xấu là gì!
Dù ta tạm thời chưa có thể động đến Diệp gia và Tiêu Lẫm được, nhưng một kẻ câm như hắn, ta không giết được chắc? ]
Lời còn chưa dứt, con ong đã vèo một cái chui vào trong tai Ngô tổng quản.
Chỉ nghe thấy Ngô tổng quản kêu lên một tiếng quái dị, động tác cứng lại, ánh mắt mất hồn, ngã quỵ xuống bên vệ đường, đôi mắt tròn xoe trợn trừng.
Tất cả đều xảy ra rất đột ngột, đáng sợ tới mất cả đám nội thị đều cuống cuồng đứng sững sờ tại chỗ.
Một nội thị bước lên kiểm tra hơi thở của lão, ngón tay run lên.
Nội thị: [ Chết, chết rồi…]
Đám nội thị kinh ngạc đến ngây cả người, vội thối lui ra sau, tứ tán.
Lúc này, không ai chú ý đến có một con ong nhỏ đang chui ra từ lỗ tai của Ngô tổng quản, vẩy cái cánh nhỏ dính máu ra, ù ù bay đi.
Dòng máu đỏ tươi rỉ dọc xuống theo vành tai..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi