THƯƠNG SINH PHÙ


4 - 11
Hồi Ức Oánh Tâm - Nơi ở Đạm Đài Tẫn - Thịnh Cung - Ban Đêm.
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Oánh Tâm, Lính
Canh.
Đạm Đài Tẫn vết thương chồng chất, Oánh Tâm ở một bên khâu lại áo choàng bị xé rách kia.
Đạm Đài Tẫn: (thì thào) 【 Trong cung này, sợ là không thể ở lại nữa.


Oánh Tâm thở dài.
Đạm Đài Tẫn: 【 Oánh Tâm, khiến người ta thích là tư vị gì vậy? 】
Oánh Tâm nghẹn họng, trả lời không được.
Đạm Đài Tẫn: 【 Ngươi không trả lời được, là bởi vì ngươi cũng không thích ta, đúng không?】
Oánh Tâm vội vàng quỳ xuống.
Oánh Tâm: 【 Điện hạ thứ tội, nô tỳ tuyệt không có ý này.


Đạm Đài Tẫn: 【 Khi còn bé, ta không thể hiểu được biểu cảm của người khác, hôm nay cuối cùng ta cũng có thể hiểu được một ít.
Kỳ thật ngươi vẫn luôn rất sợ hãi ta, chán ghét ta, thậm chí có chút oán hận ta.

Là bởi vì ta, ngươi mới bị nhốt ở thâm cung tối tăm không ánh mặt trời này.


Oánh Tâm toàn thân run rẩy, vẻ mặt Đạm Đài Tẫn vẫn nhàn nhạt.
Đạm Đài Tẫn: 【Ngươi xem, dựa theo lẽ thường tình, ngay cả ngươi cũng ghét bỏ ta, ta giờ phút này hẳn là khổ sở mới đúng, nếu là Tiêu Lẫm, nhất định tự trách đến ăn không ngon.
Nhưng mà Oánh Tâm, ta cái gì cũng không cảm nhận được.


Ta học Tiêu Lẫm cười, là giả, học Tiêu Lẫm khổ sở, cũng là giả.

Đồ giả, đáng đời bị người ghét, bị người ghê tởm.

】.

Đạm Đài Tẫn đứng dậy rời đi, Oánh Tâm vẫn quỳ trên mặt đất.
Lê Tô Tô thở dài một tiếng, không khỏi đồng tình với Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô (O.

S): “ Thân mang tà cốt, vô tình vô ái, chinh xác không phải hắn mong muốn, không phải lỗi của hắn, nhưng một khi trở thành Ma Thần, nợ máu chồng chất trong tay, đích thật là do hắn gây nên.


⊿ (cut to)
Đêm đến, dạ yến trong cung, gió thổi mang theo khúc nhạc thần tiên.

Oánh Tâm đang dọn dẹp phòng, nàng lấy khăn tay tơ tằm mặt trăng của Di Nguyệt tộc trong lòng, khăn tay đã rất cũ, nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Cô nhẹ nhàng vuốt v e, nhìn vật nhớ nhà.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của thị vệ, chỉ thấy hai thị vệ cao lớn đẩy cửa ném Đạm Đài Tẫn vào, Đạm Đài Tẫn bước chân phù phiếm, uể oải trên mặt đất.
Oánh Tâm: 【Điện hạ, điện hạ làm sao vậy? Không phải ngài đi dự tiệc sao? 】
Thị vệ A: 【Ngươi còn hỏi sao? Con tin nhà ngươi ở yến hội thiên điện đem khuê nữ bảo bối của Diệp đại tướng quân ngủ với người ta.

Thật là *** loạn! 】
( Nằm kế bên thôi hai vị đại ca kaka)
Hai má Lê Tô Tô đỏ lên.
Oánh Tâm sợ ngây người.

Bọn thị vệ nghênh ngang rời đi.
Đạm Đài Tẫn gian nan chống người dậy, miệng khô lưỡi khô.
Đạm Đài Tẫn: 【 Oánh Tâm, ta muốn uống nước.】
Oánh Tâm vội vàng rót nước cho Đạm Đài Tẫn uống.
Oánh Tâm: 【Điện hạ, đây là xảy ra chuyện gì? 】
Đạm Đài Tẫn: (lắc đầu) 【Ta không biết, hình như ta bị người ta bỏ thuốc, cái gì cũng không nhớ rõ, lúc tỉnh lại, cũng đã nằm cùng một chỗ với Diệp nhị tiểu thư.


Lê Tô Tô che mặt.
Đạm Đài Tẫn: 【Bất quá ta đoán, ta hẳn là rất nhanh có thể rời khỏi vương cung Thịnh Quốc 】
Oánh Tâm: 【 Thật sao? 】
Đạm Đài Tẫn: 【 Sự tình liên quan đến danh tiết nữ nhi, Diệp đại tướng quân nếu không muốn, sợ là cũng phải thu nhận ta làm con rể.


Oánh Tâm nhảy nhót.
Oánh Tâm: 【 Đó thật sự là họa hề phúc sở ỷ ( Trong xui rủi có cái may).


Điện hạ, ngài có thể ra cung, vậy ta, ta có thể đi tìm Lan An tỷ tỷ hay không?】
Mặc dù Oánh Tâm cẩn thận thăm dò, Đạm Đài Tẫn ngước mắt, ánh mắt âm lãnh nguy hiểm.

Đạm Đài Tẫn: 【Tìm Lan An? Bao nhiêu oán hận mà ngươi đã âm thầm dành cho bà ta trong suốt những năm qua, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?
Đừng nói giống như hai người rất thân thiết, ngươi đơn giản là muốn giống như bà ta, bỏ rơi ta, một đi không trở lại, đúng không? 】
Oánh Tâm: 【 Không, không phải điện hạ.


Oánh Tâm liều mạng lắc đầu.
Đàm Đài Tẫn đứng dậy rời đi.
Đạm Đài Tẫn: 【 Ta mệt mỏi, ngủ trước.


__________________________
4 - 12
Hồi Ức Oánh Tâm - Bên Ngoài Góc Cung Điện Hẻo Lánh.
Nhân vật: Lê Tô Tô, Nguyệt Oánh Tâm, nội thị
Đêm tối gió lớn, chim sẻ từ các nơi bay về nhánh cây, đang làm tổ cùng nhau sưởi ấm.
Oánh Tâm đang trao đổi bí mật gì với ai đó, người tới ăn mặc như nội thị, hắn nhét một cái túi gấm cho Oánh Tâm.
Lê Tô Tô (O.

S): “Đây là đang làm cái gì vậy? ”
Nội thị: 【 Tên con tin kia ít ngày nữa sẽ thành thân, rời khỏi Thịnh vương cung.

Nhưng hắn một khi xuất cung, liền có thể có cơ hội sẽ quay trở lại Cảnh quốc, một khi trở lại Cảnh quốc, sợ như Giao Long nhập hải, không cách nào đối phó.
Cho nên, Minh Lãng điện hạ nói, con tin tốt nhất vĩnh viễn cũng không được đi ra khỏi cửa cung này.


Lê Tô Tô cả kinh.
Lê Tô Tô (O.S): “ Đạm Đài Minh Lãng?...!là đại ca của Tiểu Ma Thần? ”
Oánh Tâm: 【 Đạm Đài Minh Lãng muốn ta giết hắn? 】
⊿ Nội thị trầm mặc.

Oánh Tâm giãy dụa một lát, ngẩng đầu lên.
Oánh Tâm: 【 Ta có lợi ích gì chứ? 】
Lê Tô Tô: 【 Cái gì?! 】
Nội thị: 【Nước chảy về nguồn, lá rụng về cội.

Minh Lãng điện hạ thương cảm ma ma tuổi tác càng lớn, chỉ cần ngươi giúp chúng ta việc này, chúng ta có thể nghĩ biện pháp, cho ngươi rời khỏi Thịnh vương cung, trở về quê hương.


Ánh mắt Oánh Tâm sáng ngời.
Oánh Tâm: 【 Thật sao? 】
Nội thị: 【Ma ma đã bởi vì Đạm Đài Tẫn, bỏ qua tuổi thanh xuân, hủy hơn nửa đời người, chẳng lẽ muốn cam tâm đi theo tên quái vật này, cho đến khi chết tha hương xa sứ à? 】
Lê Tô Tô: (sốt ruột) 【 Oánh Tâm, không nên bị mê hoặc! Đạm Đài Tẫn là ngươi nhìn hắn lớn lên, hắn tuy rằng cổ quái, nhưng hắn chưa từng tổn thương ngươi, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao?
Hắn ở Thịnh Quốc không có người nhà không có bạn bè, ngươi là người duy nhất hắn nguyện ý tín nhiệm, ngươi không thể phản bội hắn! 】
Đáng tiếc Oánh Tâm không nghe được Lê Tô Tô khuyên can, nàng nắm chặt túi gấm, gật đầu.
Lê Tô Tô tuyệt vọng.
Lê Tô Tô: 【 Ngay cả cô cũng phản bội huynh ấy。 】
Chim sẻ trên cây nghiêng đầu, vỗ cánh bay đi.
Lê Tô Tô (O.S): “ Nếu Đạm Đài Tẫn từ nhỏ đến lớn, cho dù có một người thật lòng yêu thương hắn, trông coi hắn, giúp hắn dừng cương trước bờ vực, có lẽ...!hắn sẽ không tuyệt vọng mà đọa ma.


( Dừng cương trước bờ vực, là dừng cương ngựa thắng lại trước khi ngựa lao xuống bờ vực, ngụ ý chỉ hắn biết đúng biết sai)
Ký ức của giấc mộng tan biến.
Lê Tô Tô một lần nữa bị sương trắng bao phủ.
Lê Tô Tô: 【Cuối cùng cũng kết thúc rồi! 】.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi