——————
Cảnh 1 -14
Tiêu Dao Tông - Trước đại điện - Ban ngày - Ngoại cảnh
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Tự Anh.
Đạm Đài Đài chậm rãi đưa tay lên lau đi giọt máu trên mặt, dùng đầu lưỡi li3m li3m, nở một nụ cười có thể gọi là sởn cả tóc gáy, nhìn về hướng Lê Tô Tô chạy thoát thân.
Cảnh 1 - 15
Không trung - Ban ngày - Ngoại cảnh
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Công Dã Tịch Vô
Lê Tô Tô còn chưa định thần lại, nàng đang cùng Công Dã Tịch Vô bay nhanh qua từng đám mây, thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn.
Lê Tô Tô : [ Dọa chết muội rồi, sư huynh, chúng ta thật sự đã chạy thoát rồi sao?]
Sắc mặt của Công Dã Tịch Vô cực kỳ nghiêm trọng.
Công Dã Tịch Vô : [ Còn chưa thoát được đâu. Nhưng chúng ta cứ chia nhau chạy trốn như thế này, dù là tự đích thân Ma thần đuổi theo sau đi chăng nữa, ít nhất cũng còn ba đường sống sót.]
Lê Tô Tô rùng mình một cái.
Lê Tô Tô : [ Gã sẽ đuổi theo chúng ta sao?]
( Cắn môi suy nghĩ )
[ Muội làm xước mặt gã rồi, tên kia chắc là đang muốn rút gân lột da muội ! ]
Công Dã Tịch Vô cảm thấy hết nói nổi sư muội nhà mình.
Công Dã Tịch Vô : [ Đừng nói mấy câu xui xẻo như vậy chứ.]
Lê Tô Tô nhìn chiếc gương quá khứ mà Công Dã Tịch Vô đang nắm chặt trong tay.
Lê Tô Tô : [ Đại sư huynh, đây là thần khí của Tiêu dao tông, hồi trước Triệu Du bá bá đã từng khoe khoang với muội, nói là nó có thể chiếu ra nguồn gốc của một người luôn đấy?]
Công Dã Tịch Vô: [ Đúng vậy.]
Lê Tô Tô nhìn chiếc gương mà xuất thần.
| Hồi tưởng cảnh 1 -5 |
Công Dã Tịch Vô : [ Bây giờ Ma thần mới đã giáng thế, ngay cả tên họ, lai lịch thế nào cũng không biết. ]
Lê Tô Tô: (Lẩm bẩm) : [Đại sư huynh, muội có một suy nghĩ to gan thế này.]
Công Dã Tịch Vô : (Ngắt lời nàng) [Có nghĩ cũng đừng nghĩ, không thể đánh nhau trực diện với Ma thần lần nữa đâu, dùng bản lĩnh của ta và muội, kết cục khi gặp phải hắn chính là cái chết.]
Lê Tô Tô : [ Muội không tin lúc hắn vừa chào đời đã mạnh như vậy, không có một điểm yếu nào. Muội nghe kể ngày xưa ở phía tây có một thần tiên họ A, lúc tắm thì được mẹ hắn cầm lấy gót chân, từng tắm qua nước sông U Minh, cho nên ngoại trừ gót chân không được nước sông gột rửa qua, thì trên người đều đao thương bất nhập. Sau có người biết được chuyện tắm rửa này, liền dùng mũi tên bắn lén vào gót chân hắn, hại chết hắn.]
( Này chắc phỏng theo gót chân Achilles )
Công Dã Tịch Vô nhìn nàng một cách bất đắc dĩ.
Công Dã Tịch Vô : [ Nếu Ma thần này không có nhược điểm thì sao?]
Lê Tô Tô : [ Thế thì chưa chắc.]
Lời còn chưa dứt, Lê Tô Tô bỗng dưng rùng mình, nàng cùng Công Dã Tịch Vô cùng nhau quay đầu lại nhìn, lập tức hoảng sợ.
Đạm Đài Tẫn mặc áo đen đang tung bay, giống như quỷ mị, đứng ngay phía sau bọn họ.
( Tẫn này bá đạo vãi đạn ? )
Đạm Đài Tẫn : [ Nhìn cái gì mà nhìn, sao lại không cúi đầu chào hỏi ta?]
Công Dã Tịch Vô kéo Lê Tô Tô ra sau lưng, nâng kiếm chém tới.
Trường kiếm kéo ánh sáng chém xuống, bị ngón tay thon dài tái nhợt của Đạm Đài Tẫn kẹp lấy, có vẻ chẳng hề tốn chút sức lực nào, chỉ trong chớp mắt, trường kiếm đã nứt ra từng đoạn.
Công Dã Tịch Vô quả quyết ném kiếm đi, che lấy người Lê Tô Tô, cắn răng lui về sau.
Đạm Đài Tẫn : [ Chạy cái gì? Không phải rất có bản lĩnh sao.]
Đạm Đài Tẫn dùng đốt ngón tay sờ sờ vết thương trên mặt.
Lê Tô Tô nghiến răng nghiến lợi lầu bầu.
Lê Tô Tô : [ Tên ma đầu này thật là ghi thù. Đại sư huynh, huynh nói chết cũng là kiếp, chúng ta lần này phải lịch kiếp một phen rồi.]
Trên trán Công Dã Tịch Vô là một lớp mồ hôi lạnh, nhìn Lê Tô Tô hơi mỉm cười.
Công Dã Tịch Vô: [ Sư muội, có sợ không?]
Lê tô tô trừng mắt Đạm Đài Tẫn, lắc lắc đầu.
Lê Tô Tô : [ Không sợ, chúng là đệ tử của Hành Dương tông, sinh ra là vì trảm yêu trừ ma, nào có chuyện mèo lại đi sợ chuột cơ chứ. ]
(nhỏ này nay gan ghê mạnh miệng ?)
Công Dã Tịch Vô gật gật đầu.
Công Dã Tịch Vô : [ Sư muội, muội nói đúng.]
Lê Tô Tô bỗng nhiên nhào ra chắn trước người Công Dã Tịch Vô, bạo gan lớn mật đứng ra thương lượng với Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô: [ Làm trầy mặt của ngươi chính là ta, không liên quan đến người khác, được không?]
Đạm Đài Tẫn bị nàng chọc cười, nhưng trong ánh mắt lạnh băng ấy lại không một ý cười nào, nhìn Lê Tô Tô đến mức lông tơ của nàng cũng dựng ngược cả lên.
Đạm Đài Tẫn: [ Không được.]
Lê Tô Tô: [ Sao ngươi không biết lí lẽ gì hết vậy? ]
Đạm Đài Tẫn rũ mắt nhìn Lê Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn : [ Lí lẽ? Lí lẽ chính là, bản tôn đây vốn định giữ lại hai tiên môn các người, cho đỡ nhàm chán.
Nhưng Tiêu Dao Tông đã đến ám sát trước, Hành Dương Tông sau đó lại đến cướp pháp trường, là tiên môn đến trêu vào ta trước, đó chính là đi tìm đường chết , sao ta lại có thể không thành toàn cho bọn chúng?
Hôm nay bản tôn sẽ giết sạch tiên môn, từ nay tam giới tứ châu không một căn tiên cốt nào. ]
Lê Tô Tô vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nhìn hắn mà câm nín không nói thành lời.
Lê Tô Tô : [ Cái tên, cái tên khốn kiếp này. ]
Đạm Đài Tẫn hơi hơi mỉm cười, trong bàn tay đang trống bất chợt hiện ra một trường kiếm tỏa ánh sáng đen.
Trường kiếm được triệu ra, ma khí xông thẳng lên chín tầng trời, nơi đỉnh kiếm khí vạn tinh hà như trào dâng lên.
Công Dã Tịch Vô : [ Là Ma khí Trảm thiên kiếm.]
Đạm Đài Tẫn : [ Vậy ta sẽ giết các ngươi trước vậy. Được, giờ các ngươi có thể bắt đầu chạy, bản tôn sẽ đếm đến ba. ]
( ??̀?? ???́ ???̃? ??̀? ???̛? ??̀? ??̛̀? ????̣̂? )
Công Dã Tịch Vô lập tức nắm lấy tay Lê Tô Tô, xoay người bỏ chạy.
Đạm Đài Tẫn : [ Ba.]
Lê Tô Tô nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, giọng nói lạnh băng của Đạm Đài Tẫn tựa như đang dán sát bên tai nàng.
Lê Tô Tô : [ Đại sư huynh, muội không muốn chạy trốn nữa.]
Đạm Đài Tẫn : [ Hai.]
Lê Tô Tô : [ Dù sao cũng chẳng còn đường sống nữa, sao có thể để mặc hắn đùa bỡn chúng ta như thế, thật quá mất mặt.]
Công Dã Tịch Vô nhìn gương mặt quật cường của sư muội mình, cũng dừng bước theo.
Công Dã Tịch Vô : [ Được.]
Lê Tô Tô rút một thanh loan đao từ đàn Trọng Vũ, thanh đao này cộng sinh cùng đàn, là võ công vỡ lòng của nàng.
Lê Tô Tô nắm chặt loan đao trong tay, dứt khoát quay đầu đối mặt.
Đạm Đài Tẫn : [ Một.]
Lê Tô Tô : [ Đồ khốn. ]
Đạm Đài Tẫn thấy nàng không trốn đi, ngược lại còn giương nanh múa vuốt phản ứng lại, không nhịn được nhướng mày.
Đạm Đài Tẫn : [ Ngươi muốn cắn ta à?]
Lê Tô Tô: [ Cắn chết ngươi! ]
Lê Tô Tô bổ thanh loan đao về phía Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn tiện tay vung lên một kiếm, chỉ thấy kiếm khí xé rạch vùng trời, tinh tú trên trời như bị trảm thành hai nửa, ma khí ngập trời đánh úp vào hai người.
Công Dã Tịch Vô giơ kiếm lên chắn trước người Lê Tô Tô, bị kiếm khí tập kích thiếu chút nữa đã ngã ngược ra sau, gương quá khứ trong tay không chịu nổi được kiếm khí, ngay tức khắc vỡ vụn, hóa thành mảnh vụn nhỏ trong suốt, rơi ra ngoài.
Lê Tô Tô (O.S) : " Gương Quá khứ !"
( O.S là suy nghĩ của nhân vật không phải thoại )
Lê Tô Tô nhìn chiếc gương bị đánh vỡ nát, ngay lập tức đuổi theo sau.
Công Dã Tịch Vô: [ Sư muội…]