THƯỢNG TIÊN, NÀNG DÁM TRỐN?

Gió từ ngoài ban công thổi vào lay động rèm cửa hồng nhạt, tiếng chim hót lanh lảnh bên tai. Ánh sáng tràn ngập căn phòng đầy ấm áp.

Cẩn Thần Hi xoa xoa đầu, vịn vào thành giường ngồi dậy.

Đầu cô đau quá...

Kí ức tối hôm qua ùa về khiến cô chỉ muốn tìm một lỗ nào trên mặt đất để chui xuống.

Rượu Tiểu Tống cho cô uống thật lợi hại a, có thể làm người ta thần trí loạn như vậy. Nhưng đó không phải trọng tâm vấn đề, vấn đề là...

Sao trên người cô lại được thay váy ngủ rồi?

Cô với tên mặt nạ đó ấy ấy rồi sao?

Không không, không thể nào!

Cẩn Thần Hi mải suy nghĩ cùng lấy tay sờ lên mặt giúp mặt giảm nhiệt độ nên không để ý người nào đó ngủ gục ở cuối giường đã tỉnh dậy.

Đôi mắt hẹp dài mang theo lười nhác quan sát biểu cảm " ngàn năm hiếm thấy" của cô.

" Tiểu Hi à..."

" Aaaaaaaa!!!! Anh... anh...."

Đúng rồi, đây mới là phản ứng nên có của cô.

" Chuyện gì nên xảy ra cũng xảy ra rồi. Em hét như vậy cũng vô dụng. Ván đã đóng thuyền, gạo cũng nấu thành cơm, hơn nữa tối hôm qua ai " đóng dấu" tôi..."

Hắn làm mặt cực kì vô tội, bộ dạng cô dâu nhỏ đầy ủy khuất. Thật ra đêm qua vốn không xảy ra việc gì cả, hắn cả đêm chạy qua chạy lại vì người nào đó nôn mửa, lại còn hơi sốt.

Lãnh Hoa hắn lo muốn chết, nhưng giờ xem ra là ổn rồi.

Hắn đây là đang cố gắng nhịn cười, nhìn cái mặt đơ của cô xem. Hơn nữa, là thần tiên, muốn thay quần áo còn phải tự mình động sao?

Cô ở Nhân gian quen rồi nên tư duy bị ngây ngốc hả?

" Mặt nạ à..."

" Hử?" Em nói đi tôi nghe thử? Xem em có diễn sâu bằng tôi không?

" Tôi rất muốn chịu trách nhiệm với anh nhưng mà... đã có người gả cho tôi rồi"

Hắn đây là đang dùng hết sức bình sinh để nhịn cười mà lắng nghe hết câu của cô.

"Không không... anh yên tâm... tôi không phải người vô trách nhiệm. Tôi vốn không thích anh ta, là do ép cưới!"

Lãnh Hoa nghe đến đây mặt lại lạnh đi vài phần, mày kiếm nhăn lại.

Em giỏi lắm.

Hắn quay người đi ra khỏi phòng, đêm qua mải chăm sóc cô cả đêm nên chưa kịp thay áo quần. Vẫn áo sơ mi trắng cùng quần âu rách, dưới gấu quần còn đầy bùn đất. Râu cũng mọc nhiều hơn một chút, trông rất thảm!

Bóng người ấy rất thẳng còn mang theo uy nghiêm khiến người xung quanh e dè.

" Này... mặt nạ, anh đừng giận. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh mà, tôi bỏ tên đó được chưa. Tôi lập tức viết hưu thư phế hắn nhé, chịu không?"

Cẩn Thần Hi chưa kịp chạy đuổi theo thì đã nghe tiếng cửa phòng đập " rầm" một tiếng. Bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa.

" Mặt nạ khẳng định là rất tức giận rồi"

Cô vò đầu bứt tai. Lê chân trần đến trước cửa phòng hắn liên tục gõ.

" Mặt nạ à, anh đừng lo. Tôi sẽ cưới anh, sẽ hưu hắn mà!"

Nói chưa dứt câu, cửa phòng hắn một lần nữa bị đạp ra.

" Cẩn Thần Hi, em nghe kĩ cho tôi. Đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra. Hưu thư gì đó cũng không cần viết"

Lãnh Hoa rất ít khi mất bình tĩnh như vậy, lời nói ra cơ hồ là hét vào mặt cô khiến Cẩn Thần Hi đơ người một lúc lâu.

Định viết hưu thư tôi? Không có cửa!

Hét xong hắn mới cảm thấy bản thân thật ấu trĩ, cư nhiên lại đi ăn dấm chua của chính bản thân mình.

Mang tai hắn hơi hồng hồng, buồn bực đóng sầm cửa vào đó tắm giặt trước đã.

Để lại ai đó ngây ngốc đứng bên ngoài.

Trưa đến, tâm tình hắn ổn định rồi mới ra ngoài ăn trưa cùng cô. Bàn ăn rất dài, rất lớn. Cô và hắn lại ngồi ở hai đầu đối diện nhau.

Xa như vậy làm sao nói chuyện?

" Mặt nạ~~"

Cô lấy hai tay tạo thành vòm trước miệng, cật lực hét. Còn lấy tay huơ huơ.

" Anh có nghe thấy gì không?"

Hắn lắc đầu.

" Không nghe thấy sao anh còn lắc đầu?"

"...."

Hắn nhếch khóe miệng lên.

" Thật ngốc!"

Tất nhiên cô không hề nghe thấy hắn chửi.

Không hiểu sao giờ cô mới nhận ra mặt hắn thật lạnh, khiến người ta rét run!

Không sao, vì muốn ra khỏi đây cô bất chấp chạy đến bên cạnh hắn ngồi.

" Mặt nạ à, chúng ta giải quyết việc này dứt khoát đi"

" Nói tôi nghe thử?"

" Anh xem, nam tử hán đại trượng phu lại đi chấp nhặt 1 cô gái còn ra thể thống gì nữa"

" Ai nói tôi chấp nhật em? Tôi không rảnh rỗi tới mức như vậy. Em hiểu chứ? Đừng tự đề cao bản thân quá"

" Anh đây không phải giận dỗi thì là gì? Được, anh không chấp nhặt với tôi thì mở kết giới ra, sao anh đem giam lỏng tôi như vậy hả? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Khốn kiếp!"

Cô cảm nhận rõ ràng được sức mạnh của kết giới. Loại này với năng lực của cô hoàn toàn không phá nổi!

" Cẩn Thần Hi em căng tai ra nghe tôi nói! Tôi trừng phạt em vì tội dám đem thẻ của tôi quét sạch. Sau này phải ở lại đây làm công trả hết nợ rồi mới được đi"

Đêm qua đi hộp đêm phá phách một trận. Hôm nay còn dám có ý nghĩ muốn hưu hắn, giỏi lắm. Thù cũ nợ mới tôi từ từ tính.

" Mặt nạ! Anh chấp nhặt với cô nương nhà lành! Không phải chỉ có mấy đồng lẻ thôi sao?"

" Mấy đồng lẻ em liền trả cho tôi đi. Tôi là người như vậy!"

" Được, coi như anh thắng. Tôi ở lại làm công cho anh!"

Chuyện ra khỏi đây cô từ từ tính kế vậy. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!

Lãnh Hoa đưa khăn lên tao nhã lau khóe miệng.

" Việc nhà có rất nhiều, em từ từ làm. Làm không xong không cho ăn cơm. Làm hỏng đồ tôi liền trực tiếp tính cộng vào số nợ hiện có. Nên biết điều chút"

Cẩn Thần Hi nghiến răng nghiến lợi!

Cô đeo khẩu trang, đội mũ màu hồng nhạt, cầm chổi lông gà tích cực phủi bụi. Với tốc độ này e là tới tối cũng chưa lau xong!

Ôi, thật mệt mỏi. Từ nhỏ đến giờ có ai dám sai khiến cô như hắn chứ.

Nếu cô có thể phá kết giới thì hay rồi, sẽ không phải ngồi đây hầu hạ tên đáng ghét đó.

Vậy nên người ta mới nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Cô có phải nên ngoan ngoãn làm việc và nịnh nọt hắn để ra ngoài hay không?

Còn 14 ngày nữa là sao chổi bay ngang qua rồi. 14 ngày nữa là có rượu ngon để uống!

Nghĩ đến đâu lại nhớ lại kí ức tối qua ở hộp đêm.

" Huynh đệ, có biết nơi nào có rượu ngon không?"

Tối hôm qua cô cũng đã kết nghĩa huynh đệ với Tống Lam Quân.

" Có một nơi... nhưng mà chắc muội không nên biết thì hơn. Nơi đó rất nguy hiểm nha"

" Làm sao? Cứ nói đi, nơi nào có rượu ngon có Cẩn Thần Hi ta"

Vừa nói vừa vỗ ngực.

" Khi xưa có một vị thần Túy Ly, rượu ông ta ủ hằng năm đều có mặt trong tiệc bàn đào.

Tuy nhiên ông ta lại yêu một người phàm! Bị Thiên đế tước phép thuật, đày xuống trần gian.

Từ đó, rượu Túy Ly không còn có mặt trong Tam giới. Phương thức ủ rượu cũng bị thất lạc"

Cô thất vọng.

" Không còn chút nào sao?"

" Yên tâm. Đợi nửa tháng nữa, đúng lúc có một chòm sao đổi ngôi, ánh sáng của nó chiếu đúng vào vị trí hang đá mà cao nhân giấu vò rượu cuối cùng. Cuốn bí quyết cũng nằm trong hang đá đó. Tuy nhiên nguy hiểm trùng trùng, ta khuyên muội không nên đến đó"

Cẩn Thần Hi gật gật, trong lòng thầm ghi nhớ.

Lãnh Hoa thấy cô thất thần, gương mặt lạnh băng đẩy vỡ ly trà trên bàn.

" Mau dọn đi"

" Dọn xong lại đây mài mực giúp ta viết thư pháp"

".... Được"

Cô đây nhẫn nhịn! Một điều nhịn chín điều lành!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi