Hai ngày sau, Lâm Tiềm đem hạt giống gieo trồng xuống đất rồi đi lên núi Tiểu Dao chặt mấy cây trúc để chuẩn bị làm chuồng gà trong miếng đất còn dư trong viện.
Buổi tối hôm đó, Ngọc Tú may quần áo cho hắn xong nên Ngọc Tú cho hắn mặc thử luôn.
Quần áo màu lam đen vừa người, bên hông là thắt lưng cũng màu lam đen, dáng người vai rộng chân dài vô cùng tuấn tú.
Ngọc Tú giúp hắn chỉnh một chút rồi lui một bước nhìn từ trên xuống dưới, khẽ gật đầu, "Rất vừa người."
Nàng tính may lớn hơn một chút để làm việc sẽ tiện hơn, không nghĩ tới Lâm Tiềm mặc vào nó lại vừa vặn với cơ thể như thế, nhìn hắn tràn đầy sức sống.
Lâm Tiềm cúi đầu nhìn bản thân rồi nhìn nàng, hỏi: "Đẹp không?"
Ngọc Tú nhẹ nhìn hắn một cái, người này thật đúng là không biết xấu hổ, nào có ai hỏi người khác mình có đẹp hay không chứ.
Lâm Tiềm thấy nàng không trả lời, chỉ phải dựa vào ánh sáng bóng đèn nhìn nhìn.
Ngọc Tú đem kim chỉ và kéo thu dọn, nói: "Ngày mai vừa hay là ngày 25, trấn trên sẽ mở chợ thiếp muốn đi mua mấy con gà con về nuôi, sẵn tiện dầu muối trong nhà đã sắp hết cũng nên mua một ít."
Lâm Tiềm nói: "Ta đi cùng nàng."
Ngọc Tú gật đầu, lại nói: "Hai ngày nữa thiếp muốn đi lên núi thăm cha mẹ, ngày mai chúng ta xem trấn trên có cái gì không rồi mua một ít mang đi."
Lâm Tiềm nghe vậy dừng lại động tác xem quần áo, quay đầu nhìn cơ thể mảnh khảnh của nàng, nói: "Đường núi khó đi để ta đi được rồi."
Ngọc Tú trừng nhẹ hắn, không phục nói: "Chàng đừng có xem thường thiếp, tuy thiếp chưa từng đi Đại Dao nhưng thiếp cũng chạy nhảy trong Tiểu Dao từ nhỏ đến, thiếp không yếu đuối như vậy đâu. Huống hồ các đệ muội cũng đi được, thiếp sao có thể không đi được chứ? Với lại nếu nửa đường thiếp không đi nổi thì không phải còn có chàng sao, chẳng lẽ chàng muốn bỏ thiếp ở lại?"
Lâm Tiềm lắc đầu, nói: "Ta sẽ cõng nàng."
Ngọc Tú lúc này mới vừa lòng. Nàng đã có tính toán trong lòng rồi, nàng với Lâm Tiềm hiện giờ có thể xem như đã ra sống riêng nhưng cha mẹ chồng vẫn còn nên họ phải trở về thăm. Do đường đi lên Đại Dao đại xa xôi quá họ không thể thường xuyên trở về được. Hiện giờ đang là tháng ba, thời tiết không nóng không lạnh đi cũng tiện, chờ thêm một thời gian nữa trời bắt đầu nóng có lẽ nàng sẽ ngất trên đường núi mất, nếu đợi đến mùa thu thì còn rất lâu, nàng sợ Lâm gia thấy nàng lâu quá không tới không biết họ sẽ nghĩ gì.
Nàng dọn này kia xong thấy Lâm Tiềm vẫn luyến tiếc bộ quần áo mới, không khỏi buồn cười nói: "Được rồi chàng đừng nhìn nữa, ngày mai mặc bộ này đi trấn trên."
Lâm Tiềm nghe xong gật đầu, nhìn nhìn lại bóng mình một hồi nữa mới cởi ra. Ngọc Tú nhận lấy quần áo giúp hắn xếp lại, đặt ở đầu giường.
Hai người nằm ở trên giường, nói vài câu thì cơn buồn ngủ của Ngọc Tú ập đến. Vào lúc mơ màng sắp ngủ thì cảm giác có một bàn tay to không nặng không nhẹ đặt ở trên người nàng xoa xoa.
Ngọc Tú hơi xấu hổ và buồn bực, rõ ràng ban ngày người này đã làm không ít việc sao bây giờ vẫn còn dư sức nghĩ đến việc này chứ, đêm đến là hắn có rất nhiều sức lực kết quả lúc nào eo nàng cũng đau.
Nàng cố tình không để ý tới hắn, người nọ liền ở bên tai nàng kêu "Nương tử, nương tử" nghe giọng đáng thương vô cùng. Ngọc Tú nhớ tới bộ dạng mặc bộ quần áo mới của hắn với đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào bóng mình không ngừng, nhớ tới nó là lòng nàng cũng từ từ mềm đi.
Nàng khẽ thở dài mở mắt ra, vừa nhấc đầu đã có một nụ hôn rơi xuống, đôi tay theo bản năng ôm cổ hắn, ở khoảng cách rất gần gian nan thở dốc nói: "Chỉ, chỉ một lần thôi......"
"Được."
Lâm Tiềm nói được là làm được, quả nhiên hắn chỉ làm một lần. Ngày hôm sau Ngọc Tú tỉnh lại, trừ bỏ eo có chút đau đau thì nơi khác không đáng ngại gì.
Đệm bên cạnh đã không còn ấm, chắc Lâm Tiềm đã thức sớm rồi, trừ bỏ hai ngày vừa thành thân ra thì ngày nào hắn cũng thức dậy sớm, đầu tiên là ra hậu viện luyện võ công, sau đó đi vào bếp nấu nước đem đến đầu giường cho Ngọc Tú rửa mặt. Nếu không phải hắn không biết nấu cơm, thì chắc cơm sáng cũng muốn đem đến giường cho nàng.
Sự săn sóc này đến cả phu thê Lý Đại Trụ và Hạ Tri Hà cũng không có, chứ đừng nói đến những nam nhân ở Lý gia mương này.
Gò má Ngọc Tú ửng đỏ, nhìn hắn ở một bên săn sóc như vậy nàng nghĩ nếu hắn không làm bậy, mỗi đêm chỉ cần làm một lần đừng khiến cho ngày hôm sau nàng không rời giường được thì dù có thường xuyên muốn nàng thù nàng cũng không nói gì.
Nàng lấy bộ quần áo màu hồng đào ra thay, còn Lâm Tiềm bưng nước ấm ra ngoài.
Nhìn hắn vẫn còn chưa đi tắm Ngọc Tú kêu hắn nhanh đi tắm rửa một cái, nàng thì rửa mặt xong chỉ thoa son phấn nhẹ nhẹ, cài trâm, hoa tai và vòng tay.
Hai người ăn sáng đơn giản, đi đến đầu thôn ngồi xe đến trấn trên.
Tới trấn Thanh Bình, Ngọc Tú đi thẳng đến quầy bán gà dùng 30 văn mua mười con gà con khỏe mạnh, dùng 10 văn tiền mua một cái lồng gà đem gà con nhốt vào.
Lúc sau đến tiệm tạp hóa mua dầu mè, muối, đường, một ít hồi hương, muối và đường thì mua nhiều hơn mấy cân, đến lúc đó nàng đem cho nhà chồng một ít.
Hai người đến tiệm vải mua vải cho Triệu thị, Lâm Sâm mỗi người một khúc vải bông, tiểu thúc và đệ muội mỗi người nửa khúc, hai chất nhi còn nhỏ nửa khúc là đủ.
Bọn họ cao giống Lâm Tiềm nên làm một bộ quần áo là hết nửa khúc vải, người bình thường cũng không dùng nhiều như vậy, khúc vải này ngoại trừ làm quần áo cho bọn họ thì cũng có thể làm thêm mấy đôi giày.
Nàng nói với Lâm Tiềm: "Khi chúng ta thành thân toàn nhờ cha mẹ với các tiểu thúc đệ muội giúp đỡ thu xếp, thức ăn trong tiệc rượu đều do bọn họ từ đem từ trong núi ra, nếu cho cha mẹ tiền họ sẽ không lấy, mà không cho lòng thì thiếp cũng không yên lòng, thiếp nghĩ hay mua một chút đồ tặng cho họ đi."
Tuy Lâm Tiềm không phải con do Triệu thị sinh ra nhưng Triệu thị rất thương hắn. Do hắn kiệm lời, ở trước mặt người nhà không biết nói cây gì ấm lòng, để thời gian lâu khó có thể đảm bảo tình cảm gia đình không nguội lạnh. Trước mắt họ đã thành phu thê thì nàng cũng nên giúp hắn thu xếp một chút.
Lâm Tiềm nghe xong tự nhiên gật đầu, nói: "Cũng nên mua cho nhạc phụ và nhạc mẫu."
Ngọc Tú nghe hắn quan tâm đến cha mẹ mình, trong lòng cảm động cười nói: "Quần áo cha nương có đủ rồi không cần mua thêm nữa đâu, trong nhà còn chút vải đến lúc đó thiếp sẽ giúp nương may cho Tiểu Bảo Bảo trong bụng mấy đôi giày đầu hổ[1] và quần áo là được rồi."
Gái của vải bông cao, lần này mua hết 128 đồng bạc, nếu đa mua cho người nhà thì Ngọc Tú không cảm thấy đau lòng.1
Chủ quán thấy nàng mua nhiều nên tặng rất nhiều vải vụn, Ngọc Tú nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Mấy vải vụn này lấy về có thể đóng đế giày, khi quần áo bị rách cũng có thể lấy vải vụn này vá vào, nếu may mắn tốt bên trong có vải vụn to thì có thể thêu túi tiền.
Nhìn Ngọc Tú thanh toán tiền, Lâm Tiềm lấy mấy túi cầm trong tay.
Chủ quán thấy tay trái hắn cầm lồng gà, tay phải ôm một đống túi, cười nói với Ngọc Tú: "Trượng phụ cô nương thật biết đau lòng cho ngươi, một chút đồ cũng không cho cô nương đụng vào."
Ngọc Tú nghe xong đỏ mặt, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Ra khỏi cửa tiệm, Ngọc Tú muốn lấy cái lồng trong tay Lâm Tiềm, "Cái này đưa cho thiếp đi, lồng lớn như vậy chàng cầm sẽ không tiện đâu."
Lâm Tiềm nhẹ nhàng tránh đi, nói: "Sẽ không, ta có thể cầm hết."
Ngọc Tú muốn cầm túi đồ trên tay hắn, Lâm Tiềm cũng không cho. Trên đường người đến người đi, Ngọc Tú cũng ngại vì cứ lôi lôi kéo kéo với hắn nên chỉ phải theo ý hắn.
Đi qua tiệm Trăm Cư Vị, một mùi thơm ngọt chui vào trong mũi, Ngọc Tú chừng chừ rồi đi vào.
Lúc trước Lý Tịnh từng mua điểm tâm ở trấn trên về, Lý Nguyệt Mai ăn xong nhớ mãi không quên mùi vị đó, có đoạn thời gian vẫn luôn ở bên tai Ngọc Tú nhắc mãi vì vậy Ngọc Tú mới để ý tới cửa tiệm này. Tuy nàng có thể làm chút đồ ăn, nhưng phần lớn đều là do bản thân nàng tự sáng tạo ra để trong nhà ăn chứ không dám làm quà tặng ai, giờ nàng muốn mua một ít điểm tâm đến lúc đó mang tới Đại Dao.
Ở đây nổi tiếng có bán trăm món trăm vị như điểm tâm, mứt hoa quả, kẹo, cái gì cần có đều có, quả nhiên nơi này không hổ là nổi tiếng có trăm vị. Các đồ ăn trong cửa tiệm có giá cả không được rẻ lắm, nhà người bình thường lâu lâu mua một ít cho trẻ nhỏ trong nhà ăn cho đỡ thèm, cho nên khách trong tiệm không nhiều lắm.
Sau khi Ngọc Tú tiến vào liền có một tiểu nhị ra chào đón, tươi cười thân thiết nói, "Vị phu nhân này cần mua cái gì? Hôm nay tiệm chúng tôi có điểm tâm mới từ huyện thành đưa tới, hương vị mới lạ ngài có thể nếm thử."
Ngọc Tú khẽ gật đầu nhìn hàng thức ăn trên quầy, ánh mắt nhìn một lược hết các điểm tâm.
Một cân bánh gạo nếp bình thường 18 văn, còn hạt dẻ và bánh đậu xanh 28 văn một cân, món bánh mứt táo mắc hơn đến tận 38 văn một cân. Sau đó Ngọc Tú không nhìn nữa, nàng chỉ mấy món, nói: "Con bướm tô[2], hoa mai lạc[3], vó ngựa bánh[4], ngài lấy cho ta mỗi thứ một cân và để riêng ra."
Con bướm tô 18 văn, hoa mai lạc cùng vó ngựa bánh đều là 28 văn.
"Được!" Tiểu nhị thấy nàng mua nhiều như vậy mặt càng cười tươi hơn, hai tay nhanh nhẹn cân đóng gói đồ, trong miệng nói: "Trong tiệm ta ngoài điểm tâm là ngon nhất ra thì kẹo mứt hoa quả cũng không thua kém gì đâu, ngài xem kẹo đậu phộng[5], hoa hồng lộ[6], hạnh nhân mật[7] bên tay ngài đi, chúng rất được các phu nhân trấn trên mua ăn, nó ngon mà lại có thể dưỡng nhan, ngài lấy một viên nếm thử bảo đảm ăn một lần là không quên được mùi vị của nó!"
Ngọc Tú nhìn kẹo bên cạnh, cười lắc đầu.
Lâm Tiềm thấp giọng hỏi nàng: "Sao không mua?"
Ngọc Tú buồn cười nói: "Những món điểm tâm thiếp mua là tặng cho cha mẹ, khi không chúng ta mua đồ dưỡng nhan cho bọn họ làm gì?"
Cố Diệp Phi
Lâm Tiềm nói: "Mua cho nàng ăn."
Ngọc Tú càng cảm thấy buồn cười hơn, "Thiếp đã lớn rồi sao còn mê ăn bánh kẹo được." Quan trọng hơn là mấy loại đó rất đắt, đặc biệt là hoa hồng lộ một cân 58 văn, đắc đến dọa người, một cân đường trắng làm ra chỉ có 18 văn thôi. Dù tiểu nhị nói đây là đồ ăn ăn để dưỡng nhan thì nàng cũng không nỡ mua cho mình ăn.
Lâm Tiềm còn muốn nói nữa thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ: "Đây không phải Ngọc Tú sao?"
Lâm Tiềm nghiêng người đi Ngọc Tú nhìn người phía sau hắn là Liễu thị con dâu cả của trưởng thôn, nàng vội cười nói: "Thì ra là thím, hôm nay thật trùng hợp."