THƯƠNG TIỂU QUẢ PHỤ - HOA BỈ NGẠN

Do Lâm Tiềm đã học được cách thay tả, thấy đã có thể chăm sóc cho bảo bảo vì thế qua ngày hôm sau liền thương lượng với Triệu thị về việc để hắn về phòng ngủ.

Triệu thị cảm thấy buồn cười, nhìn hắn: "Con nghĩ việc chăm sóc bảo bảo chỉ cần thay tã là xong sao? Con có biết tại sao mà hài tử không đói bụng, không tiểu dầm mà vẫn khóc không? Có thể là nóng hoặc là lạnh, cũng có thể là trên người nóng nực quá không được thoải mái, lúc ấy con biết làm thế nào không? Hài tử nôn sữa thì phải làm sao? Bị tiêu chảy thì nên làm thế nào?"

Lâm Tiềm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Hắn trở về phòng nhìn chằm chằm nhi tử đang ngủ say, thầm nghĩ đây chỉ là một vật nhỏ mà lại có nhiều vấn đề để lo như vậy, cũng không biết khi nào hắn mới có thể trở về phòng ngủ với nương tử.

Bảo bảo đã sinh ba ngày, dựa theo tập tục xưa ở địa phương thì phải làm "Tắm ba ngày*"nhưng do nhà mẹ đẻ Ngọc Tú có ít người, thứ hai là nhà Triệu thị không có tập tục này, họ đều cảm thấy hài tử còn quá nhỏ sợ ôm ra ngoài sẽ không tốt vì thế họ không làm theo tập tục này.

* 洗三宴: tắm ba ngày (theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm)

Tuy nhiên vào ngày đó, Hạ Tri Hà và Lý Đại Trụ vẫn đến.

Hai người tặng cho Thất Thất một cái khóa trường mệnh, một đôi vòng tay, một đôi lắc chân, tất cả đều làm từ bạc.

Nhìn trọng lượng thì cũng có giá hai hoặc ba lượng, cộng thêm phí gia công sợ là giá cao đến bốn hoặc năm lượng.

Theo lý mà nói nhà ngoại chỉ cho ngoại tôn một món quà bằng bạc, nhưng nguyện bộ cho Thất Thất đây rõ ràng còn nhiều hơn so với nhà người bình thường.

Thừa dịp Triệu thị đi phòng bếp làm điểm tâm, Ngọc Tú nói với Hạ Tri Hà: "Sao nương lại phung phí tiền bạc như thế, cục bột sẽ nhanh lớn nên hai người phải suy nghĩ cho cục bột chứ."

Hạ Tri Hà cười nói: "Cục bột là nhi tử của ta, vậy Thất Thất không phải ngoại tôn của ta sao? Yên tâm đi, ta và cha con đã bàn tính cả rồi.

Từ trước đến nay A Tiềm luôn hào phóng với nhà mình, chúng ta cũng không thể keo kiệt được.

Đúng rồi, hôm nay sao ta không thấy A Tiềm đâu?"

Nghe bà nhắc tới Lâm Tiềm thì Ngọc Tú muốn cười, nàng đã nghe Triệu thị nói về chuyện đó, sau đó nàng có nhìn xem hắn quả nhiên thấy hắn có chút rầu rĩ không vui.

"Tiêu sư đệ cho người truyền lời tới nói đã có rất nhiều người tới võ quán báo danh, kêu hắn đi tới đó một chuyến để xem nên chọn thế nào."

Chuyện của võ quán Hạ Tri Hà cũng không hiểu nên cũng không hỏi nhiều, bà nhìn xung quanh rồi đè thấp giọng nói: "A Tiềm có thích đứa nhỏ này không? Có ôm nhiều không?"

Ngày Ngọc Tú sinh bà thấy Lâm Tiềm chỉ nhìn nhìn hài tử chứ không thấy đặc biệt vui sướng gì.

Ngọc Tú cười nói: "Người cũng biết tính hắn mà, trong lòng vui mừng mà gương mặt lại không hề biểu hiện gì ra ngoài.

Con thấy hắn có động tay động chân tuy nhiên lại không dám ôm hài tử, có điều ngày hôm qua hắn có tới giúp thay tã."

Hạ Tri Hà nghe xong thì thấy an tâm.

Hôm nay Cầm thím và Tam Hảo cũng đến thăm Ngọc Tú.

Cầm thím vừa vào nhà liền tới xem Ngọc Tú và hài tử, thấy bảo bải vẫn đang ngủ, biết giọng mình to sợ làm hài tử thức nên tới nhà chính nói chuyện với Hạ Tri Hà và Triệu thị, còn Tam Hảo thì ở lại trong phòng với nàng.

Bụng Tam Hảo đã bốn tháng nhìn vào có thể thấy có hơi nhô lên.

Ngồi xuống bên mép giường, ghé người vào nhìn kỹ ngũ quan của tiểu bảo bảo rồi cười nói: "Vẫn là giống ngươi hơn."

Ngọc Tú lại cười nói: "Nương ta nói nữ hài giống cha nam hài thì giống nương, ngươi xem cục bột đi, khuôn mặt tuy giống cha ta nhưng ngũ quan lại giống nương ta hơn."

Tam Hảo gật đầu, nói: "Đúng là vậy.

Thân thể ngươi đã khoẻ hơn chưa?"

Ngọc Tú nói: "Khá hơn nhiều rồi, ngày hôm qua đã có thể xuống giường đi lại."Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

Thuốc mà sư phụ Lâm Tiềm cho đúng là rất có hiệu quả, đêm nàng bôi tới sáng ngày hôm sau thấy nó đỡ đau hơn, ngày đó lại bôi thêm một lần nữa nên miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại.

Nghĩ đến nó nàng càng thấy đau lòng hơn, thuốc tốt như vậy mà lúc đầu lại bị người nọ dùng một cách

lãng phí.

Nàng nhìn bụng Tam Hảo, nói: "Ngươi thì sao? Gần đây còn nghén không?"

Tam Hảo cúi đầu vuốt ve bụng, nói: "Đã tốt hơn rồi, lúc ấy nói thật ta rất khó chịu, cũng may chỉ nôn một lần vào buổi sáng mà thôi."

Ngọc Tú cười nói: "Bảo bảo nhà ngươi còn hiểu chuyện hơn bảo bảo nhà ta.

Đúng rồi, hài tử của Nguyệt Mai đã đầy tháng rồi à?"

Tam Hảo gật đầu, "Đầy tháng rồi, hai ngày trước ta và nương có đến thăm nàng, nàng nghe nói ngươi sinh liền nói ở cữ xong sẽ đến thăm ngươi."

"Vậy ta sẽ chờ muội ấy."

Tam Hảo cười rồi nói tiếp: "Ngươi đặt tên cho bảo bảo chưa?"

Ngọc Tú nói: "Vẫn chưa đặt, hai đường ca của bảo bảo cũng không có đặt tên, ta cũng không gấp, với lại ta đã đặt nhũ danh gọi là Thất Thất."

Tam Hảo cười rộ lên, "Ta nghe nương ta nói, lúc tiểu bảo bảo sinh ra nặng được bảy cân bảy lượng, đừng nói ngươi lười nên đặt vậy luôn nhé?"

Ngọc Tú cũng cười: "Nhũ danh mà, đặt cho cái tên để gọi cho tiện chứ nào có quan tâm như vậy.

Đợi hài tử nhà ngươi sinh đi, cha đứa nhỏ là người đọc sách nhất định sẽ chọn được một cái tên hay cho xem."

Tam Hảo chỉ mỉm cười không nói gì.

Bên ngoài là ba phụ nhân đang ngồi tụ lại một chỗ, Cầm thím cười ha hả nói với Hạ Tri Hà và Triệu thị: "Ta nói này, hai thông gia các ngươi thật sự rất may mắn đó, các ngươi xem đi, chỉ mới có một hai năm mà hai nhà đã có không ít chuyện vui rồi."

Triệu thị nói: "Ngươi nói không sai, con dâu Ngọc Tú này ta vừa thấy đã thích rồi, may mà lúc trước ta nhanh trí bằng không giờ đã bị nhà người khác cướp rồi."

Hạ Tri Hà nói: "Ta thấy năm nay nhà tẩu tử cũng có không ít chuyện vui, giờ bụng Tam Hảo đã to, Nguyệt Mai cũng sinh con, tháng này ta thấy hình như Tĩnh ca đã về nhà tận hai lần mà?"

Gương mặt tròn trịa của Cầm thím không giấy được sự vui mừng, nói: "Tam Hảo đúng thật là một hài tử rất hiểu chuyện, nàng phát hiện mang thai trong lúc ăn tết rồi còn chủ động nói không muốn đi vào trong huyện để đỡ mất một số tiền mỗi tháng.

Ta tính năm nay mai mối cho lão nhị nên trong nhà có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm, tưởng sẽ khiến nàng chịu ủy khuất vì phải sống riêng với lão đại ai ngờ năm nay tiểu tử kia như đã được thông suốt, không cần ta thúc giục chỉ mới có nửa tháng đã chạy về nhà, ôi chao cuối cùng ta cũng trút bỏ được nổi lo này rồi."

Hạ Tri Hà che miệng cười nói: "Ta đã nói rồi, thành thân xong Tĩnh nhi nhất định sẽ hồi tâm trở về, có một nương tử nũng nịu như Tam Hảo ở nhà chờ hắn, ngươi còn sợ hắn không về sao?"

Lý Tịnh đến học viện sau năm mới, đùng một cái mười mấy tháng giêng hắn lại trở về làm người trong nhà ai cũng bất ngờ, Cầm thím còn hỏi trực tiếp hắn: "Đại Lang, còn chưa đến một tháng mà?"

Lý Tịnh hình như có chút không được tự nhiên, chỉ nói: "Con về nhìn xem một chút."

Lần đi trong huyện này hắn trả tiểu viện kia dọn về ở trong tẩm xá của học viện.

Tuy hắn đã quen với nơi này nhưng mỗi ngày đi học về nhìn căn nhà trống rỗng cảm thấy có chút quạnh quẽ.

Ngày này là ngày nghỉ, có bằng hữu học chung mời hắn tham gia hội thơ nhưng hắn đã lấy cớ từ chối.

Từ chối xong hắn cũng không đọc sách nổi nữa vì thế thu dọn quần áo về nhà.

Cầm thím hoàn hồn nhanh chóng đưa hắn đi vào nhà chính rồi kêu Tam Hảo tới.

Tam Hảo thấy Lý Tịnh cũng có chút kinh ngạc, tuy nói học viện của hắn nửa tháng được nghỉ một lần nhưng hắn lúc nào cũng một tháng mới trở về một chuyến, lần về tiếp theo hẳn là phải đầu hai tháng mới đúng.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười cười rồi nói: "Tướng công đã về rồi sao? Chàng ăn cơm chưa để thiếp vào phòng bếp nấu cho chàng chén mì."

Cầm thím vội nói: "Để ta đi cho, Tam Hảo con cứ ngồi với Đại Lang, con đứa nhỏ này nên thường xuyên ra ngoài đi đi lại lại nhiều lên chứ cả ngày ở trong phòng miết sẽ làm bản thân nghẹn hỏng đấy.

Vừa lúc Đại Lang về vậy nên con khuyên nhủ Tam Hảo một chút, khuyên nàng đừng dệt vải nữa mà phải lo nghỉ ngơi thật tốt đừng khiến cho bản thân mệt."

Bà nói xong thì xoay người đi vào phòng bếp, để lại hai người ngồi đối diện nhau ở phòng trong, nhất thời cảm thấy có hơi xấu hổ.

Tam Hảo mỉm cười, rót ly trà đưa qua đi, "Tướng công uống trà."

"Đa tạ." Lý Tịnh giương mắt nhìn nàng phát hiện nàng hình như đã gầy hơn so với trước, gương mặt tròn mà giờ cằm đã nhọn hơn rồi, nhớ tới lời vừa của nương hắn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: "Nương nói có lý, sau này nàng không cần dệt vải nữa."

Tam Hảo rũ mi xuống, nói: "Vâng."

Sau đó giữa hai người chỉ còn lại sự trầm mặc, Lý Tịnh hơi cau mày, trong lòng tuy cảm thấy không khí này có chút không đúng nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu, có tâm muốn đánh vỡ cục diện rối ren rồi lại không biết nói cái gì, huống hồ đây không phải là phòng mình vì thế có một số lời không tiện nói ở đây.

Ăn mì xong trở về phòng hắn mới lấy một túi điểm tâm trong tay áo đưa qua, nói: "Đây là bánh quả mơ[1]."

Hồi trước Nguyệt Mai hễ thèm ăn là sẽ quấn lấy đòi hắn mua, hắn nhớ Nguyệt Mai từng nói loại bánh quả mơ này rất ngon, chua chua ngọt ngọt.

Nàng......!xấp xỉ tuổi với Nguyệt Mai chắc là cũng thích nó nhỉ?

Hắn đúng là chó ngáp phải ruồi*, nếu là lúc trước thì Tam Hảo không thích ăn mấy món vặt này, còn giờ nàng đang thai nghén cộng với nhiều ngày không có ăn uống giờ vừa nghe thấy hai chữ quả mơ là nước miếng chảy khắp trong miệng.

Cố Diệp Phi

* ví với phương pháp không hay, nhưng gặp may nên kết quả đạt được như ý muốn.

Nàng gật đầu nhận lấy nó, "Đa tạ tướng công."

Lý Tịnh thấy nàng nhận lấy, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn móc ra một ít bạc vụn, "Nàng cầm đi."

Tam Hảo liếc hắn một cái, nói: "Hay tướng công đưa cho nương đi, hiện giờ thiếp không vào trong huyện nữa nên mọi chuyện trong nhà cứ trở lại như trước kia đi."

Lý Tịnh đem bạc đẩy qua, nói: "Ta sẽ đưa cái khác cho nhà, còn đây là cho nàng.

Nương nói rất đúng, ngày thường nàng nên ra ngoài đi dạo một chút."

Hắn nhớ Nguyệt Mai là một cô nương bướng bỉnh đứng ngồi không yên nên cả ngày đều muốn chạy ra bên ngoài chơi, khi còn nhỏ còn hay quấn lấy hắn và Lý Lưu bắt hai người mang nàng đi tới trấn trên mua đồ ăn, vì thế hắn nói tiếp: "Nếu muốn ăn cái gì thì nàng cứ mua ăn, chỗ ta có bạc nên nàng bỏ chuyện dệt vải qua một bên đi."

Mặc dù Tam Hảo cảm thấy thắc mắc sao hôm nay hắn nói nhiều như thế nhưng nàng vẫn gật đầu, nói: "Được."

Lý Tịnh ngồi rất ngay ngắn, khóe mắt liếc nhìn bụng nàng khụ một tiếng nói: "Hài tử thế nào rồi?"

Tam Hảo bừng tỉnh và hiểu ra, khó trách chỉ mới nửa tháng mà hắn đã trở về, còn nói rất nhiều nữa, xem ra đứa nhỏ này rất có trọng lượng trong lòng hắn.

Như vậy cũng tốt, có cha thương hài tử còn tốt hơn là không có cha.

Nghĩ như thế, nàng cười nói: "Vẫn còn nhỏ, qua mấy tháng nữa mới có động tĩnh."

Lý Tịnh gật đầu, hai người không ai nói ai câu nào nữa.

Tam Hảo lôi kim chỉ ra làm quần áo cho hài tử, nàng đã từng nhìn Ngọc Tú làm giờ có chút ngứa tay, gần đây có tới nhờ Ngọc Tú chỉ giáo một phen nên hiện tại đã có thể làm ra hình dáng.

Lý Tịnh ngồi đó một lúc rồi cũng cầm quyển sách tới đọc..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi