THƯƠNG TIỂU QUẢ PHỤ - HOA BỈ NGẠN

Đêm đến đèn đã được thắp sáng lên, thím Cầm đuổi Lý Tịnh ra khỏi phòng bà bưng nước ấm tới cho Tam Hảo lau mình, bà lau tay mặt cho tiểu bảo bảo rồi mới đi ra ngoài thu dọn.

Chờ bà đi ra ngoài, Lý Tịnh lại quay về phòng.

Lần này hắn trở về vội một quyển sách cũng không mang theo, trong nhà vốn có sách mà hắn đều đã đọc hết rồi, trong lúc nhất thời không có việc gì làm hắn chỉ phải ngồi bên mép giường.

Tam Hảo đã sớm quen với bầu không khí im lặng này, hồi trước lúc Lý Tịnh đang đọc sách nàng cũng ngồi một mình, hiện tại có hài tử rồi đương nhiên nàng sẽ không chủ động để ý tới hắn.

Lý Tịnh nhìn mẹ con các nàng một hồi lâu mới phát hiện hắn và Tam Hảo dường như chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Trước khi thành thân, hắn muốn có một nương tử xinh đẹp ngồi bên cạnh lúc hắn đọc sách* và có thể làm thơ vẽ tranh với hắn, vốn dĩ hắn đã chọn được một người nhưng nương hắn không đồng ý.

*Nguyên văn: Hồng tụ thiêm hương.

Hắn biết cha mẹ hắn đã vất vả mấy năm nay, hắn không muốn bọn họ khổ sở vậy nên đã nhượng bộ họ.

Những ngày sau khi thàng thân hơi khác so với những gì hắn tưởng tượng, hắn với nương tử dường như không có gì để trò chuyện với nhau.1

Hắn chỉ biết nàng là một nữ tử cần mẫn dịu ngoan ngoãn, mỗi lần về sau nhà hắn đều nghe nương khen nàng, ngoài ra thì hai người không có giao lưu với nhau, hắn không biết bắt đầu nói từ đâu, nàng cũng hiếm khi chủ động nói chuyện với hắn, giống như hai người không phải là phu thê mà là hai người xa lạ.

Cho dù sau đó nàng có đi với hắn vào trong huyện, một ngày không nói được mấy câu nhưng ngày nào cũng ở chung với nhau nên hắn cũng quen với sự tồn tại của nàng.

Sau đó nàng có thai và dọn về nhà, hai người dường như lại trở về như xưa, vẫn là bộ dạng lạnh nhạt xa cách.

Lý Tịnh biết hiện giờ hai người khác với các phu thê bình thường, từ nhỏ hắn đã nghe cha mẹ nói nhỏ với nhau, phảng phất như họ có rất nhiều chuyện để nói, hắn cũng gặp qua các cặp phu thê cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau nữa, nhưng không quá hai ngày họ sẽ làm hoà với nhau, ngay cả phu tử trong thư viện cũng có cãi nhau với sư nương họ. Hiện giờ hắn và Tam Hảo tôn trọng nhau như khách, không ai nói với nhau cái gì, hai người cứ như chưa từng gặp nhau.

Hắn không biết chuyện này là tốt hay là xấu, nhưng hắn cảm thấy có chút không được bình thường.

Tam Hảo thấy hắn nhíu mày không biết hắn đang suy nghĩ gì, trong lòng nhớ tới một chuyện liền nói: "Tướng công, nương nói bảo bảo của chúng ta vẫn chưa có đặt tên, không biết chàng có đặt tên cho con chưa?"

Lý Tịnh khôi phục tinh thần lại, nhìn nhìn hài tử nói: "Khi trước ta có lấy mấy tên nhưng giờ xem ra những tên đó đều không hợp, để ta nghĩ lại đã."

Tam Hảo nói: "Tên cũng không vội, từ từ đặt cũng được, trước tiên phải đặt nhũ danh cho con để người nhà gọi cho tiện."

Cố Diệp Phi

Trong đầu Lý Tịnh nghĩ ra một vài nhũ danh có ý nghĩa, đang muốn nói ra thì thấy hai mắt đen bóng của Tam Hảo, hắn đột nhiên nhanh trí hỏi: "Nàng thấy nên lấy nhũ danh gì?"

Tam Hảo đã sớm nghĩ ra nhũ danh cho con rồi, bất quá nàng biết việc đặt tên này Lý Tịnh không nhắc tới thì cũng nên để cha mẹ chồng đặt vì thế nàng chưa từng nghĩ mình sẽ đặt tên cho hài tử, trước mắt thấy Lý Tịnh hỏi, nàng ngẩn người rồi mới nói: "Tướng công cũng biết thiếp chưa từng đọc sách nên thiếp không biết tên gì hay cả, thiếp chỉ mong đứa nhỏ này sẽ sống thuận lợi yên vui cho nên muốn gọi con là An An."

Lý Tịnh đọc lại hai lần, gật đầu nói: "Vậy gọi An An đi."

Tam Hảo vui vẻ trong lòng, cúi đầu hôn hôn hài tử, nỉ non nói: "Tiểu An An của nương......"

Ban đêm thím Cầm đến đây ngủ cùng Tam Hảo và hài tử.

Lý Tịnh vì về gấp chỉ xin tiên sinh của thư viện nghỉ một ngày, sáng sớm ngày thứ hai hắn tới xem Tam Hảo và hài tử một cái rồi chạy về trong huyện.

Hắn đi không bao lâu, Lý Nguyệt Mai mang theo nữ nhi về thăm Tam Hảo.

Nữ nhi Tiểu Nha của nàng đã bảy tháng, lúc này rất trắng và đáng yêu, trên đầu có hai cái búi tóc nhỏ, dây cột tóc rũ xuống hai viên lục lạc, mỗi lần rung đùi thì có tiếng leng keng leng keng vang lên, kể từ đó hài tử càng thích lắc lư còn miệng cười khanh khách không ngừng, giờ để cho ngồi ở một bên tự chơi một mình cũng được nửa ngày.

Tam Hảo nhìn Tiểu Nha, cười nói: "Thấy Tiểu Nha ta liền thấy tiếc vì mình không sinh ra nữ nhi."

Lý Nguyệt Mai bắt lấy tay tiểu An An, nói: "Tỷ thật sự sinh nữ nhi thì lúc đó tỷ sẽ phải khóc cho xem. Vẫn là nhi tử tốt hơn, đỡ cho ngày nào cũng bị người ta nói mãi."

Tam Hảo lo lắng nhìn về phía nàng, "Người nhà mẹ chồng muội nói gì sao?"

Lý Nguyệt Mai bĩu môi, nói: "Còn không phải là đại cô muội kia sao, Trương Tin với cha mẹ chồng còn chưa nói gì mà nàng ta hai ba ngày lại về nói cái gì mà nữ nhi nên không cần yêu thương, sớm muộn gì tiểu hài tử cũng là người của nhà khác, còn kêu muội sớm sinh một nam hài vậy mới là gốc rễ của Trương gia." Nàng nhéo giọng học theo cách nói của đại cô, cuối cùng hừ một tiếng, nói: "Muội rất muốn hỏi nàng ta, nếu không thương yêu nữ nhi, nữ nhi sớm muộn gì cũng là người của nhà người khác vậy nàng ta cả ngày chạy về nhà mẹ đẻ để làm gì? Thấy mẹ chồng muội thương nàng ta vậy nên mỗi lần về nhà đều lấy bao lớn bao nhỏ đi. Cũng may Trương Tin đứng về phía muội, hắn cũng thương Tiểu Nha không khác gì muội."

Tam Hảo nghe đến đó thì yên tâm, vỗ tay nàng nói: "Nếu đã vậy thì muội đừng quan tâm đến lời của đại cô đó, cũng đừng cãi nhau với nàng ta, bằng không Trương Tin sẽ khó xử lắm."

Lý Nguyệt Mai gật đầu, nói: "Muội biết, những lời tỷ và Ngọc Tú tỷ nói muội đều nhớ cả, có chuyện gì muội cũng nói cho Trương Tin biết, nếu hắn thương muội hắn sẽ ra mặt vì muội, nếu ngày nào đó hắn không còn thương muội nữa vậy muội cãi nhau với những người đó còn ích lợi gì? Thôi, không nói chuyện này nữa, nghe nương nói hôm qua đại ca muội cũng về, hắn đã đặt tên cho tiểu bảo bảo chưa?"

Tam Hảo nói: "Vẫn chưa, hắn nói tên thì để hắn suy nghĩ lại, tạm thời chỉ lấy nhũ danh là An An."

Nguyệt Mai nghe xong trêu đùa nói: "Muội thấy nên gọi là Bình Bình, sau này tỷ sinh thêm một hài tử nữa thì kêu An An, hai tên hợp lại vừa hay là Bình Bình An An."

Tam Hảo nghe xong cũng cười rộ lên.

Lý Nguyệt Mai lại nói: "Ngọc Tú tỷ chắc cũng không biết tỷ sinh, không thì tỷ ấy đã chạy tới thăm tỷ rồi."

Tam Hảo gật đầu nói: "Ngày tú trang nàng khai trương ta và nương có tới, đó là cửa tiệm lớn và rất phô trương, ở sau có một cái sân và có bảy tám tú nương lận, hiện giờ Ngọc Tú tỷ bận lắm."

Lý Nguyệt Mai nghe xong có chút khao khát nói, "Từ nhỏ Ngọc Tú tỷ đã có năng lực, muội vẫn chưa đến cửa tiệm của tỷ ấy, không biết khi nào muội mới có một cửa tiệm nhỏ của riêng mình nhỉ?"

Đến cuối tháng tám Ngọc Tú mới biết tin này, vừa lúc ngày ấy võ quán nghỉ ngơi nàng kêu tiểu nhị xem tú trang, còn nàng cùng Lâm Tiềm với hài tử trở về Lý Gia Câu.

Nàng giờ đã làm chưởng quầy mỗi ngày đều tiếp đãi rất nhiều vị khách, trong đó có không ít phụ nhân giàu có trong huyện, những người đó có ánh mắt rất độc lạ, nếu nàng trang điểm quá keo kiệt người ta sẽ không thèm đi vào cửa tiệm nhà nàng. Cho nên nàng luyến tiếc lấy hết trang sức mà lúc trước khoá lại ở sau hộp trang điểm, ngày nào cũng mang từng món cái trang sức khác nhau.

Hôm nay nhất thời nảy lòng tham, trực tiếp xuất phát từ tú trang nên giờ nàng đang mặc chiếc váy màu hồng mặc khi sáng, trên đầu cài một bộ diêu vàng, một cây trâm bạc khảm trân châu, một đóa châu hoa, trên mặt có chút phấn, dáng người đã trắng nõn đẫy đà hơn so với trước khi sinh hài tử, nhìn trông rất giàu có.

Nàng về nhà gặp Hạ Tri Hà và Lý Đại Trụ trước rồi sau đó ôm Thất Thất cầm theo một bao đường đỏ, mấy chục cái trứng gà và một bao long nhãn đi thăm Tam Hảo.

Tam Hảo thấy nàng thì cười: "Bà chủ đến rồi, là ta thất lễ không ra cửa nghênh đón được."

Ngọc Tú giả vờ giận nói: "Uổng công ta vừa nghe tin đã chạy tới đây thăm ngươi vậy mà ngươi lại giễu cợt ta, nếu đã vậy thì ta đi đây." Nói rồi làm bộ muốn rời đi.

Tam Hảo nhanh chóng xin nàng tha cho, "Đừng mà Ngọc Tú tỷ, là ta không đúng, ngươi là đại nhân đừng chấp nhặt tiểu nhân tha cho ta đi."

Ngọc Tú lúc này mới đi qua, cười nói: "Ngươi thì chỉ biết trêu chọc ta, ngươi không nghe thấy ta đang nói giỡn với ngươi à?"

Tam Hảo nói: "Không phải ta sợ ngươi giận sao."

Ngọc Tú ngồi ở mép giường nhìn nàng và hài tử, đã qua mười ngày huyết sắt trên mặt Tam Hảo đã trở lại, thấy khí sắc đã hồng hào, tinh thần không tệ. Mấy ngày nay An An cũng phát triển một chút, một khối thịt hồng hồng mềm mại làm người ta thấy thương.

Ngọc Tú ôm Thất Thất, cho Thất Thất nhìn An An và nói: "Bảo bảo có nhìn thấy không, đây là tiểu đệ đệ, sau này trưởng thành rồi con phải che chở cho đệ đệ có biết không."

Thất Thất giờ đã sáu tháng, càng lớn càng trắng trẻo mũm mĩm, tay chân nhỏ nhắn có khi đá lên làm cho Ngọc Tú chống đỡ không được. Cũng may chỉ khi được cha ôm hài tử mới tay đ.ấ.m chân đá, còn ở trong lòng nương hài tử rất an phận. Trước mắt hài tử đang lườm đôi mắt nhìn bánh bao đang vặn vẹo trên giường, khóe miệng chảy ra một ít nước miếng.

Ngọc Tú hỏi Tam Hảo: "Trên người còn đau không?" Vừa nãy ở nhà nàng nghe Hạ Tri Hà nói đêm hôm đó nguy hiểm nàng đã thấy đổ mồ hôi cho Tam Hảo.

Tam Hảo lắc đầu, "Mấy ngày trước đã không còn đau nữa."

Ngọc Tú lại hỏi: "Lý Tịnh có về thăm ngươi không?"

Tam Hảo nói: "Ngày hài tử sinh hắn có về, ngày hôm sau thì hắn lại về huyện."

Ngọc Tú gật đầu, nói nói mấy câu nàng đè thấp giọng nói: "Hắn giờ còn lui tới với nữ tử kia không?"

Tam Hảo sửng sốt, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không biết nữa, ta chưa từng hỏi hắn."

Ngọc Tú biết tính tình Tam Hảo khác với nàng, nếu nàng biết Lâm Tiềm có gì đó mờ ám với nữ tử khác thì nàng nhất định sẽ hỏi thẳng mặt.

Không biết Tam Hảo biết chuyện Lý Tịnh với nữ tử kia khi nào mà chưa từng thấy Tam Hảo hỏi đến, lúc trước ở trong huyện thành cô nương kia tìm tới cửa mà nàng cũng không thấy Tam Hảo nháo lên.

Ngọc Tú biết Tam Hảo không thèm để ý nhưng tâm lý sẽ cảm thấy ủy khuất.

Nàng đã lớn lên với Lý Tịnh nên cũng có giao tình, nàng thấy hắn không giống người tệ như vậy. Mà nàng với Tam Hảo lại là bằng hữu, nàng muốn thay Tam Hảo làm rõ chuyện này.

Nàng muốn tìm Lý Tịnh mặt giáp mặt hỏi một câu, nếu hắn thật sự còn lén lui tới với người kia nàng sẽ coi như nàng bị mù, về sau sẽ không khuyên Tam Hảo sống tốt với hắn nữa. Nếu hắn đã cắt đứt liên lạc với người kia thì nàng sẽ nói tin này cho Tam Hảo biết, sau này muốn làm thế nào thì tự Tam Hảo quyết định chứ không thể để Tam Hảo không biết gì và chịu ủy khuất như vậy.

Nghĩ đến đây, nàng nói với Tam Hảo: "Của tiệm của ta đang định mua mấy bức thêu mới độc lạ, ta đang tìm người vẽ mà không biết nên tìm ai. Ta nghĩ Tĩnh ca quen biết không ít người trong thư viện nên muốn hắn giới thiệu giúp ta một hai người, nhưng khoảng thời gian này ta lại không gặp hắn lần nào. Tam Hảo, lần sau hắn trở về ngươi kêu hắn đến cửa tiệm nhà ta một chuyến có được không?"+

Tam Hảo cười nói: "Này có là gì đâu, ta sẽ nói với hắn một tiếng."

Ngọc Tú gật đầu, nói chuyện với Tam Hảo một lúc nàng kêu Tam Hảo hãy chăm sóc thân thể thật tốt, rồi không lâu sau liền cáo từ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi