THƯỢNG TÌNH: CHẠY ĐI CHO THOÁT

Từ rời khỏi đảo, James thường mơ hồ lang thang khắp nẻo đường, hắn không cố định một chỗ, chẳng thể ăn nổi bữa ăn một mình. Hắn tìm đến những người bạn xưa cũ, mở vài ba bữa tiệc, cùng họ hát hò nhảy múa, cùng vài cô gái mây mưa nhục dục. Những lúc như vậy hắn thấy thật thanh thản, chỉ là đến khi tỉnh dậy, phát hiện ra rằng trái tim liên tục co thắt, người phụ nữ nằm bên cạnh có gương mặt thật xa lạ. 

Khi đầu óc con người tỉnh táo cũng chính là lúc nỗi đau vỡ òa.

Hắn chẳng thể nhìn thấy bóng dáng hao gầy, bất kỳ lúc nào cũng có thể nở nụ cười tươi tắn và mùi hương nhè nhẹ luôn bám quanh mũi, chẳng thể nghe thấy giọng nói thánh thót kể chuyện của cô. Chỉ cần nhắm mắt hắn cũng có thể vẽ ra hình bóng cô.

Chết tiệt. Năm năm ở bên cạnh cô đã khiến hắn biến thành gã đàn ông si tình. Ngay từ lúc quyết định đưa cô đi, hắn cũng chưa từng nghĩ đến sẽ yêu cô thành ra như vậy. Mỗi bước chân, mỗi hơi thở đều không thể kìm nén nỗi nhớ đong đầy đó. Hắn làm sao có thể quên cô được đây? Bối Tư Mạn. Hắn phải đi tìm cô.

“Đừng đuổi anh đi. Hãy để anh nhìn em đến mức chán ghét, lúc đó rời khỏi em anh mới có thể thanh thản.”

“Được rồi, em sẽ không đuổi. Nhưng sao anh lại bị thương đến thế này?” Những vết thương chằng chịt nối nhau, tuy không sâu nhưng lại rất nhiều, khiến cô không khỏi xót xa.

James kéo Tư Mạn vào một góc an toàn, gật đầu chào Lex và Chu Mạt mới đáp: “Trước khi đến đây tôi mới biết được thông tin có bão lớn, liên lạc với mọi người lại không có tín hiệu nên mới dùng thuyền, mong đến kịp để đưa mọi người đi. Rất may là tôi có thể đến đây sớm, cơn bão vẫn chưa quá lớn. Chỉ là trong phạm vi trăm dặm ngoài kia, lại bị một chiếc tàu ngầm đánh úp. Khó khăn lắm mới có thể bơi đến đây.”

Bấy nhiêu thông tin cũng có thể hiểu kẻ đứng trong bóng tối kia muốn ngăn chặn tất thảy những người có mong muốn cứu hộ đảo. Ngay cả tàu lạ cũng chẳng ngại ngần đánh thẳng mặt. May mắn James thân thủ không tồi mới có thể sống xót chạy đến đây.

“Vậy còn Nghiêm Trạch. Không lẽ anh ấy cũng....” Sắc mặt Tư Mạn tái mét lường đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Tay cũng thoáng run rẩy.

“Có khi lại là hắn làm ra trò này ấy chứ.” Chu Mạt nghi hoặc Nghiêm Trạch có khả năng bày trận, nhưng trong lòng lại chẳng thể chắc chắn.

Nét buồn lộ rõ trên gương mặt James, tuy vậy hắn vẫn giữ bình thản đáp: “Anh không nhìn thấy con thuyền nào khác, cũng không thấy Nghiêm Trạch và người của anh ta đâu.”

Nói vậy chính James cũng chẳng rõ có phải Nghiêm Trạch gây ra sự vụ này hay không.

“Bão tố là chuyện của thiên nhiên, con người dù có muốn cũng chẳng thể làm chủ. Cho dù Nghiêm Trạch hay ai khác muốn bày trò cũng chẳng thể đúng lúc như vậy. Nếu như thông tin có bão này được phát rộng rãi ắt hẳn khách mời của tôi phải biết trước khi họ đến. Vậy mà một chút thông tin cũng chẳng có, chứng tỏ kẻ làm ra thế trận này chỉ có thể là kẻ có máu mặt tại trung tâm khí tượng thủy văn mới có thể bưng bít vụ này. Nghiêm Trạch vốn không thích động chạm đến chính phủ Nhật Bản chứ đừng nói đến trung tâm khí tượng thủy văn. Hắn tuy rằng không thua kém Nghiêm Giác Siêu nhưng sẽ không khiến cho Nghiêm Luật tổn hại.”

Lời Lex nói chính là loại trừ Nghiêm Trạch ra khỏi nghi vấn. Cũng chính hắn ghi nhận Nghiêm Trạch không phải là loại người chơi trò tiểu nhân ném đá dấu tay như vậy.

“Nghiêm Trạch không đụng chạm đến chính phủ nhưng Kyle Parker thì có đấy. Ngài đừng quên hắn là Nghị sĩ thượng viện, bàn tay muốn che bầu trời cũng không khó.” Chu Mạt vừa tiếp tục công việc sửa chữa vừa có ý nhắc nhở Lex. Kyle chính là người đã khiến Tư Mạn đau khổ tại Nghiêm gia, cũng chính là kẻ suýt giết chết cô cách đây không lâu.

“Không thể nào. Chính anh ta đã cứu em một mạng. Sao lại có thể làm ra vụ này?” Tư Mạn ngờ nghệch nói. Cô đã tính toán khi có cơ hội gặp lại sẽ đối xử thật tốt với Kyle. Nào ngờ lại nghe đến chuyện này.

“Gác lại chuyện đó đi. Chỉ cần rời khỏi đây sẽ sớm biết ai là kẻ đứng đằng sau.” 

Lex coi như sửa xong, ném cờ lê qua một bên leo lên ghế lái trực thăng, căng thẳng khởi động.

Rẹt, rẹt!!!

Tiếng động cơ va chạm, khó nhọc khạc ra từng lớp khói đen đặc. Phải đến ba lần khởi động thì trực thăng già khụ mới có thể mở mắt, vang lên những tiếng kêu của sự sống.

“Tốt rồi, có thể rời đi rồi. Nhưng mà....bão lớn như vậy, làm sao có thể....” Tám mươi phần trăm là tai nạn, trong thời tiết như vậy, muốn điều khiển được trực thăng ra khỏi là một chuyện vô cùng khó khăn.

Đối với suy nghĩ này của Chu Mạt Lex có thể hiểu được, hắn quay đầu nhìn James nói: “Tôi biết cậu là đặc vụ xuất sắc nhất của cục, cũng biết khả năng ứng biến như thế nào. Tôi tin những việc như thế này, cậu có thể hoàn thành được.”

James bỗng dưng nhớ đến cách đây năm năm, tại Canada, Nghiêm Trạch đã điều khiển trực thăng cứu Tư Mạn và hắn một mạng như thế nào. Trong lòng con người kiêu hãnh bỗng dưng cảm thấy thua thiệt. Hắn thật sự không bằng Nghiêm Trạch sao?

“Được. Tôi sẽ làm.” 

Nhận được cái gật đầu của James, Lex yên tâm thở phào nhìn vào đồng hồ. Đã ba giờ đồng hồ trôi qua, bên ngoài mưa không ngừng bào mòn từng lớp núi, cây cối bật khỏi lớp đất tơi xốp rồi trượt ra biển, những mảng mây đen vần vũ thành lốc xoáy đào bới tất cả sự sống trên đảo lớn. Trên tầng thượng của căn nhà đã bị bay mất một phần mái, nhìn qua vô cùng xơ xác. Cũng dự liệu thêm một giờ đồng hồ nữa, mọi thứ sẽ càng trở nên tồi tệ. Khi căn nhà đổ sập xuống, họ cũng chẳng còn chỗ an toàn để dung thân nữa.

Vội vàng giải thích với huynh đệ hào môn, để họ có thể nhường chuyến đi này cho phụ nữ và trẻ em, những bậc quân tử không ngại ngần gật đầu, để cho Biện Biện, Tư Mạn và Nghiêm Luật đi trước.

“Chiếc trực thăng này chỉ chở được bốn người. Vậy còn anh thì sao?”

Nhìn thấy Lex nhét James và Chu Mạt lên, Tư Mạn và Biện Biện lập tức nghĩ đến điều này.

“Mạt không đi. Chủ quân mau lên đây!!” Chu Mạt lao xuống có ý đẩy Lex lên nhưng lại hắn gạt đi.

Nước mưa và gió tạt thẳng vào gương mặt họ, khiến cho mở mắt cũng khó khăn. Nghiêm Luật nép trong lòng Tư Mạn, như hiểu được nguy hiểm đang cận kề, phút chốc biết được trong lòng mẹ là nơi an toàn nhất mà bám chặt lấy cô, dấu sợ hãi mong mỏi bóng hình người cha cao quý xuất hiện nhưng lại im bặt không thấy đâu.

Lex uy nghiêm đứng giữa bão giông cùng huynh đệ hào môn, hùng hùng khí thế phất tay đáp: “Tất cả mọi người đều là những người thân cận nhất với tôi. Chỉ cần mọi người sống xót, tôi mới có thể an tâm. James, tôi xin nhờ tất cả vào cậu.”

Nói rồi lại đưa mắt sang Biện Biện đang ngồi trong trực thăng, cả gương mặt đã ướt đẫm nước mắt. Từ trước đến giờ cô luôn tuân theo ý chỉ của Lex, không bao giờ gạt đi hay phản bác bởi vì tất cả mọi quyết định mà hắn đưa ra đều có nguyên do của nó. Cô ủng hộ tuyệt đối. Vì thế mà quyết định lần này cô vẫn chẳng dám lên tiếng, nhu nhược nhìn hắn mà khóc đến kiệt quệ.

Lex đưa tay chạm vào má Biện Biện, chậm rãi lau đi từng giọt nước mắt trên gương mặt cô, hắn gục đầu vào ngực cô, khóe mi tuôn ra một dòng lệ mặn chát. 

“Biện Biện, anh nợ em quá nhiều. Cả đời anh luôn khiến em phải khóc.”

“Đừng nói như vậy, Văn Trác.” Biện Biện nâng mặt hắn, đặt lên mí mắt một nụ hôn giữa ngàn cơn mưa đang khiến cho gương mặt họ ướt đẫm: “Không có anh, Louis Biện Biện đã chết từ lâu rồi. Em mới là người nợ anh.”

Dường như họ đã cảm giác được chuyến đi này đổi lại biệt ly. Cho dù người đi hay người ở lại đều không tránh được kiếp nạn. Những lời nói kia cho dù bị mưa bão thấm đẫm vẫn chẳng thể tan biến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi