THƯỢNG VỊ [GIỚI GIẢI TRÍ]



«Cực hạn thần tượng» là chương trình tuyển tú cho nên đối với fans tiếp ứng chính là ngàn vạn hoan nghênh, thậm chí ê-kíp trong lúc lên kế hoạch cũng đã dành riêng một khoản sân bên ngoài ký túc xá và trường quay để dùng cho fans tiếp ứng.
Việc Bách Thiên Hành tham gia «Cực hạn thần tượng» bị lộ ra thì hôm sau dưới ký túc xá đã có một đoàn fans vây quanh.
Fans của Bách Thiên Hành sẽ đến, chuyện này đều có thể đoán ra được, dù sao Bách Thiên Hành cũng chính là đỉnh lưu nha.

Mộc Bạch tỷ tỷ[1] đã nghẹn một năm rốt cuộc Bách Thiên Hành cũng đã trở lại đương nhiên phải tận tâm tận lực mà tiếp ứng..
Mấy trăm người đứng dưới sảnh ký túc xá trong tay nào là banner, lightick, ảnh lớn, ảnh cầm tay một cái cũng không thiếu, ngay cả khẩu hiệu cũng đã kêu lên.
Cảnh tượng dưới lầu ký túc xá làm cho mắt của mấy thực tập sinh đang huấn luyện kín bên trong sáng rực lên.

Lúc nghỉ giải lao luôn có thực tập sinh dựa người vào cửa sổ nhìn xuống dưới.

Mọi người đều tò mò và ghen tị.
Mấy lão sư trong các lớp huấn luyện biết bọn họ trong lòng rất hâm mộ Bách Thiên Hành.

Hâm mộ hắn đã không hoạt động trong giới giải trí đã một năm mà nhân khí vẫn còn cao như vậy, lại nhân cơ hội cổ vũ bọn họ một chút: "Cố gắng nổ lực cho tốt, mọi người cũng sẽ được như thế."
Có thể hay không, hiện tại ai có thể biết.
Một trăm thực tập sinh đều hi vọng như thế, Giang Trạm cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên trong ngày đầu huấn luyện y đã quá rõ thiếu sót của mình.
Chất giọng tốt nhưng không biết dùng kỹ thuật cho nên cũng như không biết hát.
Có nên tảng vũ đạo nhưng kỹ năng để nhảy trên sân khấu tuyển tú là hoàn toàn không đủ.
Chưa học qua cách quản lý biểu tình trên sân khấu, đối với máy quay cũng không nhạy bén.
Các lão sư đều nói: "Cậu cần nổ lực hơn nữa."
Giang Trạm biết mình chỉ có một chút nền tảng cơ sở, trong sân khấu đánh giá sơ bộ được A cũng không nói lên được cái gì.
Thiếu sót là sự thật, đặc biệt nếu so với nhưng thực tập sinh khác ở ban A thì mọi người đều nổi bậc hơn hẳn.
Trình độ chưa tới thì cũng không cần gấp gáp quá làm gì.

Đã đi đến bước này thì chỉ có thể chuyên tâm học cùng luyện tập cho tốt, đi được xa bao nhiêu thì đi bấy nhiêu.
Sáng sớm, phong bế huấn luyện ngày hôm sau.
Vừa đến thời gian rời giường thì nhân viên công tác ở ký túc xa đã thông báo.

Bên cạnh ký túc xá có một studio, hôm nay lịch trình sẽ hoàn thành ở đó, các thực tập sinh chuẩn bị một chút và tự mang theo đồ dùng cần thiết cho bản thân mình.

Phòng của Giang Trạm có hai giường còn đang ăn vạ, một đã ngồi dậy, còn một đã thay xong quần áo cũng chính là Giang Trạm.
Thông báo vừa kết thúc Tùng Vũ lập tức ngồi dậy: "Hôm nay phải ra ngoài."
Chân Triều Tịch cũng ngồi dậy theo: "Fans của Bách lão sư hôm nay có đến nữa không? Đến chưa?"
Ngụy Tiểu Phi: "Khẳng định sẽ đến."
Tùng Vũ ngoắc ngoắc ngón tay: "Chuẩn bị câu fans!" [2]
Đầu óc Giang Trạm thật tốt vừa nghe đã biết câu này mang ý tứ gì.
Dù chương trình chưa phát sóng nhưng đối với các thực tập sinh mà nói được xuất hiện trước công chúng chính là cơ hội để thể hiện, đã là cơ hội thì đương nhiên phải nắm bắt.
Đặt biệt dưới lầu hiện giờ đều là fan truy tinh, tuy hiện tại fans đang bò lên tường nhà Bách Thiên Hành nhưng ai mà biết được các tiểu tỷ tỷ vừa liếc mắt đã nhìn trúng ai trong số họ thì sao.
Được nhìn trúng, được chụp ảnh, lại biết đâu còn có thể được truyền bá một chút vào fandom, đợi lúc chương trính phát sóng thì có thể đưa đến một chút nhân khí rồi.
Cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ?
Đạo lý này Tùng Vũ cùng 2 người kia đều hiểu, Giang Trạm ngẫm lại một chút cũng thông suốt.
Nhưng đương nhiên lí giải về "câu fan" của Giang Trạm khác xa với lí giải của bạn cùng phòng.
Trong mắt Giang Trạm công khai "câu fan" chính là muốn biểu hiện thật tốt, để lại cho mọi người một cái ấn tượng tốt.
Còn đối với nhóm người Tùng Vũ, "câu fan" quan trọng nhất là cái gì?
Là biểu hiện hả?
Không..
Là giá trị nhan sắc là trang điểm.
Thời điểm Giang Trạm đang ở tủ đồ chọn quần áo thì Tùng Vũ cũng vừa rửa mặt xong đang đi ra.

Tùng Vũ ngồi trước gương uống rất nhiều nước, uống xong rồi lại lấy từ ngăn kéo tủ ra một túi đồ trang điểm.
Lúc Giang Trạm đang ướm thử quần áo trước gương thì quay qua thấy Tùng Vũ đang đẩy hai mí mắt lên để đeo lens.
Giang Trạm: "?"
Chân Triều Tịch cùng Ngụy Tiểu Phi cũng vừa rửa mặt xong đang đi ra khỏi toilet.
Hai người đi ngang qua Giang Trạm đồng thời ngó xem quần áo trong tay y.
Chân Triều Tịch: "Không tồi nha."
Ngụy Tiểu Phi: "Khá đẹp đó."
Người đang nhướng mi đeo lens Tùng Vũ: "Đó là đương nhiên, Trạm ca mặc cái gì mà có thể khó coi hay sao."
Giang Trạm nhìn gương ướm quần áo cũng từ gương mà nhìn Tùng Vũ: "Cậu cận hả?"
Tùng Vũ đeo xong lens nhìn gương chớp chớp mắt: "Không có độ."
Giang Trạm: "?"
Tùng Vũ dừng một lát lại nói: "Này là kính áp tròng thẩm mỹ."
Giang Trạm nhướng nhướng mày.
Ký túc xá thật yên tĩnh.
Ba giây sau..
Tùng Vũ: "Ngọa tào! Trạm ca, anh quá thẳng thắng đi."
Chân Triều Tịch: "Trạm ca, anh biết bước đầu tiên của câu fan là gì không?"
Ngụy Tiểu Phi: "Em nghĩ chắc là Trạm ca thật sự không biết."
Tùng Vũ lấy túi đồ trang điểm trên bàn đưa ra: "Ca, anh xem cái này là cái gì?"
Chân Triều Tịch: "Trạm ca, anh có mang theo không?"
Ngụy Tiểu Phi: "Khẳng định là không có."
Tùng Vũ lấy một hộp phấn từ túi đồ tran điểm đưa ra: "Ca, anh xem lại lần nữa xem có biết đây là gì không?"
Chân Triều Tịch: "Chắc là không biết nhãn hiệu này đi."
Ngụy Tiểu Phi: "Cũng không dùng qua đi."
Giang Trạm: "?"
Vấn đề trang điểm này đương nhiên Giang Trạm không hiểu.
Đời này của y chỉ có vài lần trang điểm, một lần lúc nhỏ là do diễn văn nghệ trường, cùng sau khi thành niên là lần ở sân khấu đánh giá sơ bộ.
Trước đó cũng không ai nhắc y cần mang theo đồ trang điểm.

Mà y cho rằng khi chương trình yêu cầu thì mới cần phải trang điểm, nhưng những lúc này cũng không cần y phải làm gì chỉ cần đưa mặt ra xong cứ ngồi an tĩnh ở đó, mọi việc đã có chuyên viên trang điểm lo liệu.
Mà hiện tại..
Giang Trạm nhìn Tùng Vũ, nhìn Chân Triều Tịch, nhìn Ngụy Tiểu Phi nghẹn nửa ngày mới nhịn không được mà rống lên: "Nhất định..

Phải trang điểm hả?"
Tùng Vũ & Chân Triều Tịch & Ngụy Tiểu Phi: "Nhất định."
Giang Trạm nhăn mày chậm rãi nói: "Hẳn là, cũng có thể không trang điểm mà đúng không?"
Ba thanh niên: "Không thể."
Giang Trạm có ý đồ muốn phản bác: "Ừm, gương mặt này của tôi cũng ổn mà."
Tùng Vũ: "Vẫn là mặt mộc."
Chân Triều Tịch: "Mặt mộc không thể câu fan"
Ngụy Tiểu Phi: "Đừng quên còn có kiểu tóc nữa a."
Giang Trạm: "Đồ trang điểm, thứ gì tôi cũng không có."

Ba thanh niên: "Chúng em có."
Cứ như vậy Giang Trạm bị mời ngồi xuống trước gương.
Tùng Vũ, Chân Triều Tịch, Ngụy Tiểu Phi lấy ra trang bị của từng người để chỉnh tề trước mặt Giang Trạm.
Giang Trạm vô cùng kháng cực, không trách y được trong mắt y mấy thứ này là để cho con gái dùng.
Tùng Vũ tức giận mà đánh vào lưng y một cái: "Anh muốn là gương mặt này thất vọng hả?"
Chân Triều Tịch dẫn dắt từng bước: "Anh ngẫm lại xem ngày đầu tiên chúng ta vào ký túc xa trừ anh ra thì ai không trang điểm?"
Giang Trạm nghĩ nghĩ một hồi, thân không phải là thẳng nam nhưng lại nói ra một câu đanh thép chỉ thẳng nam[1] mới nói: "Các cậu hôm đó đều trang điểm hả?"
Ba thanh niên đồng loạt bị sốc.
Tùng Vũ: "..

Hôm qua em leo cầu thang đến chóng mặt luôn eyeliner của em cũng đã sắp trôi đi luôn, anh không thấy hả?"
Giang Trạm: "Cậu vẽ eyeliner hả?"
Tùng Vũ trừng mắt: "Còn có đánh nền cùng đánh khối."
Giang Trạm: "Thật sự nhìn không ra."
Này không thể trách Giang Trạm được, tuy y cong nhưng cong trễ cho nên quá trình trưởng thành cùng với thẳng nam bình thường không khác nhau.

Cho dù y là người trong giới cũng chưa bao giờ tinh tế mà chú ý đến ngoại hình hay việc trang điểm của những người khác, cho nên không nhìn ra được người đó có trang điểm hay không là chuyện bình thường.
Ngụy Tiểu Phi – thanh niên bình thường rất ít nói gần như không mở miệng cũng nhịn không được mà nói: "Trạm ca, anh như vậy nhất định là không có bạn gái đi."
Người có bạn gái ít nhất còn biết mấy màu sắc của son môi.
Giang Trạm: "..

Không."
Chân Triều Tịch: "Đã nhìn ra." Dừng một chút lại bồi thêm: "Cũng không có bạn trai đi."
Giang Trạm quay đầu qua nhìn hắn.
Chân Triều Tịch chớp chớp mắt, giọng điệu chắc nịch: "Gay sẽ nhìn ra được là có trang điểm hay không."
Giang Trạm: "..."
Được, y chính là không đủ tư cách làm gay.
Không đủ tư cách làm gay nhưng vẫn đủ tư cách tham gia chương trình tuyển tú thần tượng đi.
Điều này Giang Trạm rất rõ ràng.
Cho nên dù không nguyện ý trang điểm nhưng nếu điều đó cần thiết thì y cũng không cự tuyệt.
Vì thế sáng sớm tinh mơ Giang Trạm đã giao mặt mình cho Tùng Vũ.
Tay nghề của Tùng Vũ không có gì đáng ngại cho nên rất hiệu quả, rất nhanh mà vẽ thêm phấn mắt cho gương mặt mộc của Giang Trạm, thuận tiện còn tạo hình tóc cho Giang Trạm.
Mặt cùng tóc đều đã làm xong, Tùng Vũ từ ngăn kéo tủ lấy ra một cái túi đưa co Giang Trạm.

"Mặc cái này vào trước rồi hẳn mặc quần áo vào."
Chờ Giang Trạm thay xong quần áo, hoàn tất tạo hình ra ngoài của mình thì trong phòng nổi lên một đợt bong bóng màu hồng.
Tùng Vũ ôm ngực, liên tục lắc đầu: "Không được, chịu không nổi a."
Chân Triều Tịch giơ ngón cái lên: "Soái."
Ngụy Tiểu Phi hai mắt nhìn Giang Trạm mà lỗ tai đã trực tiếp đỏ.
Giang Trạm nhìn mình trong gương, thẳng thắng mà mói thì người trong gương tinh thần tốt lên không ít nha, quần áo cũng đẹp, nhìn không ra là đã trang điểm chứ đừng nói đến màu mắt.
Giang Trạm xoay người nhìn ba người kia, nhướng mày: "Các cậu, phản ứng này là sao a."
Tùng Vũ lập tức hét lên: "Đừng làm bất kỳ biểu tình gì với em! Em không muốn cong! Anh ra ngoài đi! Ra ngoài đi!"
Chân Triều Tịch rất vui vẻ, Ngụy Tiểu Phi thì há hốc mồm xoay nơi khác.
Giang Trạm buồn cười lại cười rộ lên.

Y vốn là người hướng ngoại nên vừa cười gương mặt liền vô cùng xán lạn.

Thấy phản ứng này của mấy bạn cùng phòng, y nhướng mày cười cười được một tấc lại muốn thêm một thước, dùng giọng trêu đùa mà nói: "Đã nói không trang điểm rồi mà các cậu không nghe."
Chân Triều Tịch gật đầu liên tục: "Đúng! Đúng! Là chúng em sai! Ca, chúng em sai rồi, lần sau không dám nữa!" Dừng một chút: "Ca, mời anh đi ăn sáng trước.

Ra ngoài đừng gieo họa cho người khác nha, chúng em lập tức sẽ đi theo."
Mấy thanh niên ở trong phòng đùa giởn chính là như vậy.
Giang Trạm đã chuẩn bị xong rồi ở lại cũng không làm gì nên xách ba lô đi xuống lầu ăn sáng trước.
Trên hành lang lại vừa vặn gặp được Phí Hải.
Phí Hải vừa gặp Giang Trạm đã hít mạnh một ngụm khí cả người thẳng đứng hai chân như muốn đá vào nhau.
Giang Trạm: "Anh, anh, anh, anh.."
Giang Trạm: "Đừng anh anh anh nữa, ta biết.

Quá soái đúng không? Là anh sai!"
Phí Hải nghẹn cả nửa ngày: "Ngọa tào!" [4]
Giang Trạm: "Đi a, xuống lầu ăn sáng."

Phí Hải vẫn còn nhìn y, vừa đi vừa nhìn, vừa nhìn vừa nói: "Em đến giờ đã hiểu vì sao mấy cố vấn kia cho anh điểm B mà Bách lão sư lại cho anh A."
Giang Trạm đặt tay lên vai Phí Hải, kéo cậu ấy cùng vào thang máy: "Đừng thổi cầu vòng thí." [5]
Phí Hải: "Em thổi cầu vòng thí, anh lớn lên như vậy còn trách em thổi thí?"
Đến tầng 9 hai cửa thang máy đồng thời mở ra, Phí Hải cùng Giang Trạm vừa bước ra lại trùng hợp gặp Bách Thiên Hành cũng vừa lên đến.

"
Bách Thiên Hành vừa ra khỏi thang máy liếc mắt nhìn Giang Trạm một cái.
Giang Trạm có chút kinh ngạc, chủ động chào hỏi:" Bách lão sư.

"
Bách Thiên Hành nhìn y, môi như có như không mà cười một cái, dùng giọng điệu thực tùy ý mà nói:" Hôm nay mọi người phải đến cao ốc Tứ Phương đúng không? "
Giang Trạm:" Ừm, buổi sáng vừa mới thông báo.

"
Bách Thiên Hành:" Bữa sáng muốn ăn gì? "
Giang Trạm:" Tùy tiện thôi, có cái gì ăn cái đó.

"
Người vẫn luôn yên lặng đi bên cạnh – Phí Hải:"...!"
Phí Hải không thể hiểu sao Giang Trạm có thể nhẹ nhàng nói chuyện riêng cùng Bách lão sư với ngữ khí thực thoải mái như kiểu chỉ là đang nói chuyện phiếm như vậy được a.
Trạm ca không cảm nhận được khí tràng của Bách Thiên Hành sao?
Nhưng rất nhanh lực chú ý của Phí Hải đã dời sang nơi khác.
Trang phục hôm nay của Bách Thiên Hành không cùng phong cách với hôm qua, áo t-shirt trắng cùng quần jeans rách, tóc không làm kiểu trông thực sạch sẽ tươi tắn, ngũ quan góc cạnh sắc bén, vai rộng, chân dài cảm giác giống như học trưởng ở trường đại học.
Giang Trạm cũng mặc áo t-shirt trắng, quần dài do có trang điểm nên trông như em trai nhà bên.

Y cùng Bách Thiên Hành vừa đi vừa nói chuyện nên mặt luôn mang theo ý cười, lúc cười rộ lên thì đuôi mắt hơi cong xuống, ánh mắt sáng ngời lại ôn nhu.
Hai người đều mặc áo trắng nhưng khí chất không giống nhau, lúc đi cùng nhau lại kỳ diệu mà hợp thành một hiệu ứng hình ảnh có tên là couple.
Phí Hải:"! "
Mới sáng sớm đã muốn cắn[6] CP Bách lão sư cùng Trạm ca, điên rồi sao!
* * *
[1] Mộc Bạch tỷ tỷ: Tên fandom của Bách Thiên Hành, Mộc Bạch là tên còn tỷ tỷ ý chỉ fans.
[2] Câu fan - 营业: Từ gốc nghĩa là buôn bán, mình tham khảo nhiều nơi nên quyết định để là" câu fan ".

Đại loại có thể giống như fan service của K-POP.
[3] Thẳng nam: Chổ này nên là trai thẳng cho thuần việt nhưng câu này mình thấy viết thẳng nam sẽ thuận hơn nên mình để là thẳng nam luôn.
[4] Ngọa tào: Đồng âm với cụm từ" Ta thao ", một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không quá tục.

Trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với" * "vân vân..
[5] Thổi cầu vòng thí (别吹彩虹屁了) : À từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội, được lan truyền rộng rãi từ năm 2017.

Nếu xét theo nghĩa đen, là ngay cả khi thần tượng của một người" xì hơi ", họ cũng có thể tâng bốc hành động đó như" cầu vồng"một cách không hề ngượng miệng và vô cùng bình thản.

Đây là cách fan cuồng dùng để tâng bốc thần tượng của mình, rằng họ vừa hoàn hảo không tì vết, lại đa tài đa nghệ.
[6] Cắn: Từ này sẽ xuất hiện nhiều lắm nhưng mình thật không biết giải thích thế nào luôn.

Trong trường hợp này là ship CP đó à, sau này còn có cắn idol nữa, cắn ảnh chụp..

cho nên mọi người tùy theo tình huống mà suy diễn nhé.

Thật xin lỗi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi