THƯỢNG VỊ - LA BẶC THỎ TỬ

Bách Thiên Hành: "Bởi vì thân phận hiện giờ của tôi, không hợp đeo nhẫn ngón út."

Cả một ngày hôm nay của Giang Trạm rõ là high quá mức, khi về tới ký túc xá đã sắp mười giờ.

Hắn nộp lại điện thoại di động ở đại sảnh tầng một, staff hỏi vòng hỏi vo một ngày này hắn trải qua như thế nào, có phải đã trò chuyện xong với thầy Bách rồi không.

Giang Trạm nghĩ nghĩ, nói: "Nói chuyện rồi. Em cảm thấy tình bạn cùng lớp của em và thầy Bách đã tới điểm thăng hoa."

Staff: Tình bạn thăng hoa này của cậu, sao mà tôi lại hơi bị nghĩ chệch đi thế nhỉ.

Staff không nói gì cùng đi thang máy lên tầng với Giang Trạm, trong thời gian này nói: "Cậu phải chuẩn bị tâm lý một chút, ban ngày hôm nay các thực tập sinh khác chắc chắn đều đã biết chuyện của cậu với thầy Bách rồi."

Giang Trạm vẫn xem như bình tĩnh, đang cố gắng chỉnh đốn lại tâm tình high quá ban ngày: "Đúng là biết hết rồi."

Staff: "?"

Giang Trạm: "Bọn em có một group thực tập sinh, đa số các thực tập sinh đều ở trong đó, chiều nay lúc em lướt di động thì phát hiện ra group đó đổi tên rồi."

Staff biết cái group đó, ban đầu hình như tên là cái gì mà [ Sân khấu cuồng nhiệt các anh đẹp trai trai trai trai ]: "Đổi thành gì?"

Giang Trạm: "Sân khấu cắn đường các anh đẹp trai trai trai trai."

"........." Staff kiểu hiểu rõ: "Nhất định là Phí Hải sửa."

Trừ cái cậu boy cắn đường Phí Hải này ra thật sự không có khả năng là người khác.

Staff lại nói: "Có thể sẽ có người vì quan hệ của cậu với thầy Bách mà cảm thấy sân khấu đánh giá sơ cấp cho cậu A là vì nhân tình chứ không phải thực lực. Nếu có ai nói gì đó, đừng quá để ý, trên sân khấu tuyển tú mọi người vốn dĩ đều là quan hệ cạnh tranh, có suy nghĩ như vậy cũng rất bình thường."

Giang Trạm gật đầu: "Em hiểu."

Trên đường trở về Giang Trạm đã nghĩ rồi, quan hệ bạn cùng lớp cũ của hắn và Bách Thiên Hành bị đào ra, hôm nay cho nghỉ một ngày nhóm thực tập sinh chắc chắn biết cả rồi.

Mọi người sẽ nghĩ thế nào Giang Trạm không rõ ràng lắm, giống như lời nhắc nhở của staff vậy, có ý kiến, là việc rất bình thường.

Nhưng nếu thực sự nhóm nam sinh ấy có thể sẽ vì vậy mà xa lánh hắn?

Giang Trạm suy tư, cảm thấy không có khả năng lắm.

Chỉ với cái dáng vẻ thích quậy phá làm trò con bò mà cứ hễ thấy Bách Thiên Hành là giống đám gà con chíp hôi kia, bụng dạ thật đúng là chẳng có bao nhiêu.

Cho dù có người mang tâm tư thật, cũng là số ít, ẩn trong cả trăm thực tập sinh không đáng kể chút nào.

Quả nhiên, cửa thang máy vừa mới mở ra, Giang Trạm còn chưa bước khỏi thang máy, đã có người đứng ở hành lang tầng 14 gào to: "Trạm ca về rồi!"

Giang Trạm đi tới chào hỏi bọn họ: "Rảnh vậy, lượn lờ hết ở bên ngoài?"

Các nam sinh nghển cổ nhìn hắn: "Chờ anh đó, sao anh về muộn thế."

Giang Trạm: "Chờ tôi làm gì?"

Nam sinh: "Chờ anh trở về, hỏi cái xem anh với Mentor Bách rốt cuộc có phải bạn cùng lớp cấp ba không!"

Giang Trạm hôm nay thật sự là high chưa từng có, cả người vẫn đang trong giai đoạn hưng phấn nhất.

Các nam sinh chưa làm gì nhốn nháo, Giang Trạm mới chính là người high.

Hắn trên đường đi về phòng ngủ giống như lãnh đạo tuần tra, vẻ mặt bình tĩnh còn thêm trầm ổn: "Khỏi cần hỏi, là bạn cùng lớp, quen nhau ba năm, rất thân, không có tình yêu."

Mấy nam sinh không ngờ Giang Trạm thừa nhận bình tĩnh như vậy, bình tĩnh thì bình tĩnh, ngay cả "không có tình yêu" cũng dám nói.

Có một nam sinh hỏi: "Thế....... Cái đó, chính là cái đó đó, anh cũng biết rồi à?"

Giang Trạm vừa đi vừa nói: "Biết, Tuyệt Mỹ, đúng không?"

Một đám nam sinh vừa sửng sốt vừa ngoài ý muốn, trên thế giới này vậy mà có trai thẳng có thể bình tĩnh nói ra tên CP của chính mình.

Giang Trạm thoải mái khoát khoát tay: "Không có gì, fangirl cắn chơi thôi."

Trước đó Giang Trạm chưa trở về, thật ra một đám nam sinh đã bàn tán từ sớm rồi, ngoài việc chủ yếu bàn tán quan hệ bạn học của Trạm ca và Mentor Bách ra, chính là CP Tuyệt Mỹ đột nhiên xuất hiện trên internet.

Ý tứ của cả tốp nam sinh: CMN sao có thể?

Mentor Bách vừa nhìn chính là thẳng đến không thể thẳng hơn, Trạm ca của bọn cậu càng là cho đến bây giờ vẫn không phân biệt ra sự khác nhau của mặt mộc và trang điểm. Hai người thẳng như sắt thép này, còn có thể Ái tình Tuyệt Mỹ như trên mạng nói á?

Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng.

Đầu ngón chân cũng biết, chắc chắn là nhóm con gái đu idol lại bắt đầu tự YY cắn đường high rồi.

Vốn mọi người còn nghĩ, đợi Trạm ca trở về có phải sẽ xấu hổ hay không, dù sao trai thẳng căn bản chẳng có biện pháp chấp nhận bị người ta YY như vậy.

Kết quả đợi được người về, muốn bao nhiêu bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh.

Nguyên nhân chính là vì biểu hiện chẳng để ý miếng nào của Giang Trạm, các nam sinh bấy giờ mới hết băn khoăn, nghĩ cái gì nói cái đó.

Có người hô: "Trạm ca, làm bạn cùng lớp với Mentor Bách là cảm giác gì?"

Có người hỏi: "Trạm ca, trước kia Mentor Bách là kiểu thế nào zợ? Dễ ở chung không?"

Có người nói: "Trạm ca, hỏi xin chữ ký Mentor Bách hộ em đi!"

Giang Trạm dọc đường trở về phòng ngủ vừa đi vừa trả lời họ:

"Không có cảm giác gì, lúc đó lại không biết cậu ta hot như bây giờ."

"Là kiểu gì? Không khác lắm so với hiện tại đi, vẫn luôn rất dễ ở chung được chưa, là tự các cậu cứ sợ cậu ta, như thể chuột thấy mèo."

"Kí tên tự mình đi xin chứ, thầy Bách cũng chẳng phải cọp, đâu ăn thịt người."

.....

Đi đi, đến ký túc xá lớp A rồi.

Giang Trạm đứng trước cửa phòng ký túc xá của mình, nhìn trên khung cửa dán một bộ câu đối đỏ chót, huyệt thái dương nảy dựng pặc pặc pặc.

Vế trên: Ba năm cùng trường lột xác thành ái tình Tuyệt Mỹ.

Vế dưới: Sân khấu Cực hạn cuối cùng có thể C vị thoát ế.

Hoành phi: SZD (is real) (Là sự thật)

Giang Trạm: "........................"

Bên cạnh lập tức có người nói: "Phí Hải, là Phí Hải."

Đoán được.

Giang Trạm nhìn cửa ký túc xá đóng chặt, hỏi: "Chủ nhiệm Chân để cho nó dán à?"

Thực tập sinh: "Dán luôn, chủ nhiệm Chân cung cấp hồ dán, Tùng Vũ phụ trách hoành phi, Tiểu Phi, Phí Hải một đứa dán một đứa ngắm giúp."

Giang Trạm: "............" Đám oắt chết tiệt thích quậy phá này! Lại thèm chổi lông gà!

Nào biết vẫn còn thực tập sinh không đánh đã khai nói: "Vốn điện thoại của bọn em nộp từ dưới tầng rồi, vì cái câu đối này mà lại xuống tầng tìm chị phụ trách xin di động, chụp xong lại nộp lên rồi."

Đâu chỉ có thực tập sinh chụp, ekip chương trình còn bố trí VJ lão sư qua đây, chính diện, bên trái, bên phải chụp vô kể.

Đối với những cái đó, Giang Trạm hết thảy chẳng biết gì, dù sao khi đó hắn vẫn còn rong chơi trong biệt thự nhà Bách Thiên Hành.

Hắn chỉ khó hiểu: "Ký túc xá chẳng phải không cho phép dán lung tung mấy cái này à? Chị phụ trách sao không bắt xé?"

Thực tập sinh: "Phải xé, nói là chờ anh trở về trông thấy rồi xé."

Giang Trạm: "...... Được rồi, tôi thấy rồi đó, bây giờ có thể xé rồi."

Đang định ra tay, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Tùng Vũ, Chân Triều Tịch, Phí Hải, Ngụy Tiểu Phi bốn thằng oắt thèm chổi lông gà cùng vọt ra, đứa kéo cánh tay, đứa vác chân, như thể bắt heo bắt Giang Trạm trở về phòng ngủ.

"!?"

Giang Trạm trợn mắt: "Mấy cậu làm gì đấy!?"

Tùng Vũ cầm đầu hô khẩu hiệu: "Ba năm cùng trường!"

Ngụy Tiểu Phi: "Lột xác trở thành!"

Phí Hải: "Ái tình Tuyệt Mỹ!"

Chủ nhiệm Chân: "Sân khấu Cực hạn!"

Ngụy Tiểu Phi: "Cuối cùng có thể!"

Phí Hải: "C vị thoát ế!"

Bốn đứa trăm miệng một lời: "Ít! Xừ! Riuuu!"

Giang Trạm bị nâng ngang vào phòng ngủ, đưa lên chiếc sofa mềm duy nhất trong phòng ký túc xá.

Giang Trạm: "..........."

Hắn thật là không ngờ tới bốn vị này có thể high hơn cả mình, high thì high đi lại còn lấy CP Tuyệt Mỹ ra mà giỡn high, thật sự muốn tức cũng không tức nổi.

Giang Trạm cười ngồi dậy từ trên sofa, hỏi: "Có ai ồn ào như mấy cậu không cơ chứ?"

Phí Hải từ lúc biết đến sự tồn tại của CP Tuyệt Mỹ đã kích động suốt một ngày, đến khi chờ được Giang Trạm về rồi lại phấn khích không chịu được, hắn trực tiếp ở trong phòng ngủ Giang Trạm nhảy popping cmnl, vừa nhảy vừa hát: "Cắn cắn cắn cắn cắn, cắn cắn cắn cắn cắn......"

Ba người khác bị dẫn dắt tiết tấu, nhảy theo cùng luôn.

Giang Trạm lớn tiếng: "Này! Stop!"

Bốn đứa bấy giờ mới dừng lại.

Giang Trạm hỏi bọn họ: "Mấy cậu phấn khích cái gì?"

Tùng Vũ giải thích: "Ba đứa tụi em không hề phấn khích nhé, tụi em đều là theo Phí Hải, nó từ khi quay về ký túc xá đã cắn đường sắp điên rồi."

Giang Trạm nghe vậy, yên lặng quay đầu nhìn về phía boy cắn đường level sư tổ.

Phí Hải cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm, nhảy popping kiểu sẵn sàng lượn đi giữ mình, bị Giang Trạm gọi giật lại: "Tên group wechat cũng là cậu sửa."

Đang nhảy popping - Phí Hải: "Cắn cắn cắn cắn cắn."

Giang Trạm: "Nói tiếng người."

Phí Hải thế mới dừng lại, cũng không biết là nhảy hay là cắn đường, tóm lại cả người đỏ y chang con tôm hùm nấu kỹ.

Cậu thanh minh cho mình: "Không phải tự em muốn đổi đâu, là fans CP phân tích tư liệu này trên mạng, đè đầu em ra bảo em sửa đó."

Giang Trạm: "Há, đè đầu cậu ra? Ai? Tôi, hay là Mentor Bách? Fans?"

Phí Hải: "Không không không, em, tự em, là tự thân em hảo ngọt."

Nói xong thì dùng vẻ mặt hóng hớt nhìn Giang Trạm trân trân: "Thế hai anh..... ờm..... Mentor Bách muộn như thế mới đưa anh về à? Các anh ban ngày... vẫn luôn... cùng một chỗ?"

Giang Trạm phản ứng lại Phí Hải đang mò đường từ chỗ mình ăn, cầm cái gối ôm bên cạnh ném: "Xéo!"

Phí Hải sung sướng cười chạy đi.

Giang Trạm lại quát: "Cả câu đối của cậu nữa! Xé mang về đi!"

Sau khi Phí Hải chạy, Tùng Vũ đóng cửa phòng ngủ lại, bầu không khí rốt cuộc không còn high như vừa rồi nữa.

Giang Trạm đứng dậy khỏi sofa đặt lại gối ôm lên bàn, cảm giác được có tầm mắt dừng trên người mình, quay đầu.

Tùng Vũ vẻ mặt sùng bái nhìn hắn: "Anh, anh quả thật là anh trai em, thế mà lại là bạn cùng lớp với thầy Bách."

Chân Triều Tịch thở dài: "Che giấu hơi bị sâu đấy nhá."

Ngụy Tiểu Phi khá ngây thơ: "Có thể giúp xin chữ ký của Mentor Bách không ạ."

Giang Trạm dở khóc dở cười: "Mới một ngày không gặp, tạo phản rồi, đúng không."

Tùng Vũ lại thở dài: "Khó trách anh chẳng hề sợ Mentor Bách, còn có gan đòi ảnh máy chơi game, thì ra các anh đã quen biết từ lâu lại còn là bạn cùng lớp."

Chân Triều Tịch hùa theo: "Cũng khó trách anh dám ăn sáng cùng Mentor Bách, hồi cấp ba ăn không ít nhỉ."

Ngụy Tiểu Phi nghĩ nghĩ, nghẹn nửa ngày mới học theo hai anh nghẹn ra một câu "Khó trách": "Khó trách lần trước tương tác cửa sổ nhỏ xong, trở về cả người anh cứ không đúng lắm."

Không đề cập đến thì thôi, vừa nhắc cái, cả phòng ngủ đột nhiên high lên.

Ngón trỏ Tùng Vũ chỉ vào Giang Trạm, liên tục chỉ chỉ chỉ: "Đúng đúng đúng! Lần đó! Cái lần cửa sổ nhỏ!"

Chân Triều Tịch làm động tác y chang: "Tâm viên ý mã! Tâm viên ý mã!"

Giang Trạm vội vàng phủ nhận: "Tôi không có!"

Ngụy Tiểu Phi lời vàng ý ngọc: "Anh, lần trước anh thừa nhận anh có mà."

Tùng Vũ: "Đúng đấy! Chính là như vậy!"

Chân Triều Tịch: "Anh! cứ mặc kệ cái gì CP cái gì cắn đường đã, anh nói đi, cửa sổ nhỏ lần đó anh tâm viên ý mã như vậy, có phải là thật sự có ý tưởng gì đó với thầy Bách không!?"

Giang Trạm: "..........." Dao của tau đâu!

Đêm ấy, sau khi phòng ký túc xá tắt đèn, Giang Trạm nằm trên giường, nhớ lại hết thảy ban ngày quá độ hưng phấn mà tâm tình cực kỳ tốt.

Lại nghĩ tới các thực tập sinh không vì quan hệ của hắn và Bách Thiên Hành mà có ý kiến gì với hắn, lại càng không chỉ trỏ sau lưng, trong lòng xúc động lắm -- quả nhiên đều là mấy cậu bé đơn giản đơn thuần.

Đột nhiên, trong bóng đêm, âm thanh của Tùng Vũ thật dè dặt vang lên: "Anh, lần đó cửa sổ nhỏ, anh không có ý với thầy Bách, thế thầy Bách đối với anh, cũng không có ý gì sao?"

Giang Trạm giơ chân dài của hắn đạp một cú lên ván giường phía trên: "Ngủ!"

Hôm sau, thứ năm.

Lộ trình và ghi hình không ở tòa nhà Tứ Phương nữa, mà là đến đài studio sản xuất chuyên dụng của Cực hạn.

Hôm nay sẽ ghi hình chia nhóm cho lần công diễn đầu tiên có hóa trang, sau khi chia nhóm xong, ngồi xe quay về tòa nhà Tứ Phương lyện nhảy luyện khúc.

Hành trình của năm vị mentor cơ bản trùng khớp với thực tập sinh, đại Mentor Bách Thiên Hành sẽ cùng ghi hình chia nhóm hôm nay, bốn vị mentor còn lại hoặc là hôm nay, hoặc là ngày mai sẽ đến phụ đạo thanh nhạc và vũ đạo cho thực tập sinh.

Lại bởi vì show mới chiếu một tập, đánh giá ca khúc chủ đề và loại trừ ở tập hai còn chưa phát sóng, vì không cho người có tâm tư soi ra trước trong số thực tập sinh có ai đã bị loại nên tám người đã xác định bị loại hiện giờ sau khi nghỉ xong nửa ngày nghỉ phép cũng trở về, cùng đi theo buổi ghi hình hôm nay.

Tám người kia cơ bản đều là lớp F, sau khi bị loại, khổ sở cũng khổ sở xong rồi, thương tâm cũng thương tâm rồi, một ngày nghỉ xong đều đã trở lại, nên hòa hoãn cũng đã hòa hoãn lại.

Tám người mặc đồng phục team, lưng đeo balo, đi cùng một đội lớn trông có vẻ không có gì khác biệt.

Nếu phải so sánh với các thực tập sinh khác thì có duy nhất một điểm bất đồng, chính là di động của họ đều không bị tịch thu nữa.

Thực tập sinh khác đến nơi liền trang điểm chuẩn bị ghi hình, họ đành rúc trong sofa ở bên góc với nhau, vô công rồi nghề lướt di động, hoặc là lấy máy game cầm tay ra chơi.

Lúc Giang Trạm trang điểm xong đi qua họ thì chào hỏi một tiếng, đằng nào cũng rảnh bèn ngồi xuống chơi game cầm tay với họ-- dù sao cũng đều quen biết cả.

Mấy nam sinh đều hơi bất ngờ, cũng rất cảm động.

Giang Trạm hỏi họ rất tùy ý: "Chủ nhật đi à?"

Buổi tối thứ bảy chiếu xong phân đoạn loại trừ đầu tiên, họ sẽ không còn lý do để tiếp tục ở lại nữa.

Mấy nam sinh gật gật đầu: "Vâng, buổi sáng chủ nhật."

Giang Trạm nghĩ nghĩ: "Chủ nhật không biết có lịch trình gì không, lúc đó nếu có thời gian tôi tiễn các cậu một đoạn."

Mấy nam sinh cảm động chết được: "Thế quá phiền toái, Trạm ca, các anh phải huấn luyện vốn đã bận lắm rồi."

Giang Trạm cười cười: "Không sao mà, dù sao bình thường tôi cũng dậy sớm."

Giang Trạm đều biết mặt mấy nam sinh, mặc dù không phải quá thân nhưng bình thường những cậu bé này đều thực lễ độ với hắn, một câu một tiếng Trạm ca, Giang Trạm vẫn luôn cảm thấy, mình là anh trai, mấy thằng bé này đều là em cả, vẫn nên chăm sóc quan tâm một chút.

Xác định sẽ tiễn xong, các nam sinh thấy Giang Trạm cố ý nói chuyện với bọn họ liền càng cởi mở hơn, cùng nhau đánh game, chém gió.

Còn có người lướt di động, lặng lẽ chia sẻ tin tức trên mạng với Giang Trạm.

"Anh, tối qua anh... không phải mặc quần áo của mình về ký túc xá à?"

Giang Trạm trong lòng khựng lại: "Không phải, làm sao vậy?"

Nam sinh nhỏ giọng nói: "Em thấy trong diễn đàn soi ra, nói là anh mặc quần áo thường ngày của Mentor Bách."

Giang Trạm: "............" Tôi đã bảo sao! Tôi đã bảo sao hả!

Giang Trạm bất đắc dĩ thở dài: "Dám chắc đoán bừa rồi."

Nam sinh còn chưa lướt hết bài post, mới xem được mấy dòng: "Bài post này đã được reply nhiều trang lắm rồi."

Giang Trạm dùng đầu ngón chân cũng biết giới fans bây giờ là cái dáng vẻ cắn đường gì, vội nói: "Đừng kể với tôi, tôi không muốn nghe."

Nam sinh: "Ok."

Một nam sinh khác thấp giọng nói: "Trạm ca, bọn em đều biết Tuyệt Mỹ gì đó đều là giả, anh đừng quá để ý, giới fans chính là vậy đó, bây giờ trong giới cực kỳ thịnh hành cắn CP."

Giang Trạm: "Yên tâm đi, tôi không quan trọng."

Mấy nam sinh bắt đầu bàn tán--

"Nhưng mà em thấy lần này giới fans cắn cực kỳ dữ dội."

"Cậu hiểu không? Tôi không hiểu rõ lắm."

"Hiểu nè."

"Bây giờ con gái đu idol sao mà toàn thích xem hai người con trai.......?"

"Đấy là cậu không hiểu, cái này gọi là văn hóa giới fans. Cậu thân tại giới giải trí, điều này nhất định phải hiểu."

"Tuyệt Mỹ Mentor Bách và Trạm ca, rốt cuộc làm cách nào mà xuất hiện được nhỉ?"

"Xem đại fans Vương Phao Phao ý, xem weibo của cô ấy cậu biết liền. Lần này cắn siêu cấp dữ dội, show phát sóng không bao lâu đã tạo ra một CP như vậy, tất cả đều là công lao Vương Phao Phao cầm đầu nhóm đại fans kia."

"Chuẩn, chỉ cần Vương Phao Phao mở miệng cái thôi, không có gì cũng có thể nói thành có gì, khả năng logic của ngữ cảnh, thực sự là, đỉnh chóp. Hôm qua tôi xem nửa ngày tôi sắp tin Tuyệt Mỹ đến nơi rồi."

......

Giang Trạm cầm máy game ngồi bên cạnh, cảnh cáo mấy đứa: "Tôi còn chưa đi đâu." Ở trước mặt hắn tán dóc về Tuyệt Mỹ.

Mấy nam sinh mang cái đề tài tán dóc ngày càng đi xa, cũng ngại ngùng cười rộ lên.

"Nhưng mà Trạm ca, tính cách anh tốt thật đấy, giới fans nói thành như vậy, em thấy anh vẫn không tức giận mà còn rất tự tại nữa."

"Đúng vậy, nếu là em, bị người khác YY cùng con trai như thế nào, em sẽ khó chịu chết mất."

Giang Trạm chơi máy cầm tay, bình tĩnh nói: "Dù sao tôi với Mentor Bách của các cậu, quang minh lỗi lạc."

Nhắc tới Mentor Bách, mấy nam sinh liếc nhau, đưa ra một yêu cầu tự thấy hơi quá đáng.

Giang Trạm buông máy chơi game, nhìn họ: "Ký tên?"

Các nam sinh đồng loạt gật đầu.

"Bọn em muốn, nhưng đều không dám, lại sợ hai ngày trôi qua sau chủ nhật rời đi rồi về sau cũng không còn cơ hội xin chữ ký nữa."

"Đúng vậy, em từ lần đánh giá sơ cấp đã muốn xin rồi."

Giang Trạm hỏi: "Các cậu mang bút mang sổ ký tên không? Muốn ký ở đâu?"

Một nam sinh: "Trên áo! Ekip đã nói đồng phục team bọn em có thể mang về, vừa khéo ký lên áo đi, lưu lại kỷ niệm."

Giang Trạm: "Được đó, tôi hỏi thầy Bách hộ các cậu."

Thực tập sinh nhiều, quá trình trang điểm luôn rất tốn thời gian, Giang Trạm vốn nghĩ định sau khi ghi hình hôm nay kết thúc đi tìm Bách Thiên Hành, thấy thời gian còn sớm, rất nhiều thực tập sinh còn chưa trang điểm, đoạn đứng dậy đi ra khỏi phòng trang điểm chung.

Trong hành lang có staff thấy hắn đi ra liền hỏi: "Sao vậy?"

Giang Trạm bấy giờ mới nhớ ra, cho dù quan hệ của hắn và Bách Thiên Hành tất cả mọi người đều đã biết, ở trong ekip dù sao cũng là thân phận mentor và thực tập sinh, nên tránh nghi ngờ vẫn là nên tránh.

Hắn lắc đầu không nói gì, chuẩn bị quay lại phòng hóa trang, đợi ghi hình xong rồi hãy hỏi.

Cuối cùng staff lại nhảy số cái vèo: "Tìm Mentor Bách phải không?"

Giang Trạm chớp mắt mấy cái.

Staff thấy hắn không chối liền biết đoán đúng rồi, ra hiệu phía bên tay trái hành lang: "Rẽ phải, phòng thứ ba là phòng hóa trang của Mentor Bách, trên cửa có dán giấy đó, cậu qua là có thể thấy."

Giang Trạm im im đứng tại chỗ.

Staff: "Đi đi, sao vậy?"

Giang Trạm nghĩ nghĩ, hỏi thẳng: "Em đi tìm như thế, tiện sao?"

Staff: "Có gì mà không tiện, cũng không có máy quay, lại không phải đang ghi hình, bên phía thầy Bách cậu chẳng phải muốn tới là có thể tới à."

Giang Trạm đem câu cuối "cậu chẳng phải muốn tới là tới" kia nhấm nháp mấy lần, cứ cảm thấy sai sai ở đâu, là lạ ấy nhỉ.

Chờ gõ vang cửa phòng hóa trang chuyên dụng của Bách Thiên Hành, trợ lý trang điểm mở cửa ra phát hiện là hắn, còn chẳng hỏi nửa lời trực tiếp để hắn đi vào, còn quay đầu lại giương giọng nói: "Thầy Bách à, Trạm ca đến rồi."

Giang Trạm: Giọng điệu kiểu tôi tới là lẽ đương nhiên thế này của mấy người là dư nào?

Giang Trạm không nghĩ nhiều, vào phòng hóa trang.

Bách Thiên Hành tạo kiểu tóc được một nửa, còn đang ngồi trước gương, thấy Giang Trạm tiến vào thì ngó qua trong gương, giọng điệu tự nhiên: "Cậu làm xong cả rồi?"

Giang Trạm đi qua đó: "Tạo hình thực tập sinh đơn giản."

Bách Thiên Hành: "Tôi còn phải mất một lúc, cậu tự tìm chỗ ngồi đi." Lại ra hiệu mấy cốc cà phê chưa mở nắp trên bàn.

Giang Trạm tiện tay cầm một cốc, đang định mở lời, đột nhiên trông thấy động tác trên tay người tạo mẫu cho Bách Thiên Hành dừng lại, do dự nhìn qua đây một cái, lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về trong gương.

Bách Thiên Hành đáp lời cô: "Không có gì, cô cứ làm tiếp."

Chuyên gia tạo mẫu do dự, lần này mở lời: "Tôi với Tiểu Trần ra ngoài trước."

Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm một cái, ngẫm nghĩ: "Cũng được."

Nhà tạo mẫu mang theo trợ lý ra ngoài, trong phòng hóa trang chỉ còn lại Bách Thiên Hành và Giang Trạm.

Giang Trạm ngay từ đầu còn thấy kỳ kỳ, phòng hóa trang của người có tầm ảnh hưởng nhiều quy củ thế cơ à, đến nhà tạo mẫu cá nhân và trợ lý còn phải tránh mặt đi?

Cho tới khi trợ lý khép cửa lại, bị hắn tóm được một ánh mắt nhảy nhót âm ỉ quá ư là quen thuộc -- online cắn đường.

Giang Trạm: "............" Vãi chưởng!

Giang Trạm không nói gì, đặt lại cà phê lên bàn, dựa vào bàn trang điểm: "Tôi đã nói mà, vì sao mà tôi vừa mới ra ngoài staff đã biết tôi muốn đi tìm cậu, tôi gõ cửa, vì sao trợ lý liền trực tiếp cho tôi vào trong luôn."

Bách Thiên Hành ngồi nhìn hắn, trong mắt thấp thoáng ý cười, biết rõ còn hỏi: "Vì sao?"

Giang Trạm: "Tốc độ thoát vòng của Tuyệt Mỹ nhanh thế sao, tới giờ mới được bao lâu chứ."

Bách Thiên Hành cố gắng kiềm chế khóe môi mới không cười ra: "Tốc độ phổ biến của CP vốn dĩ đã nhanh rồi." Dừng lại một chút: "Staff không ngăn cản cậu, còn tỏ ý cậu có thể tìm tôi, là biết đến quan hệ bạn cùng lớp của chúng mình. Chuyên gia trang điểm dẫn trợ lý đi ra ngoài, đó là cho rằng cậu đến tìm tôi có chuyện riêng gì muốn nói, hẳn là không liên quan đến CP đâu."

Giang Trạm tự hỏi một chút, quyết định: "Thôi cứ tiếp tục tránh nghi ngờ như trước đây đi." Còn nói: "Đừng để lúc sau mọi người đều cảm thấy tôi lưng dựa núi lớn, không việc gì phải lo."

Bách Thiên Hành: "Tùy cậu." Dù sao có tránh nghi ngờ thế nào đi nữa cũng đã là CP rồi.

Bách Thiên Hành hỏi hắn: "Qua đây tìm tôi có việc gì?"

Giang Trạm bấy giờ mới nhớ tới việc chính: "À, đúng rồi." Nói chuyện mấy thực tập sinh bị loại muốn xin chữ ký.

Bách Thiên Hành còn tưởng có chuyện gì, bình tĩnh nói: "Quần áo có mang theo không, bảo họ qua luôn giờ đi."

Giang Trạm dù sao cũng là người có kinh nghiệm: "Đừng, chờ ghi hình xong đã, quang minh chính đại như thế sau này truyền ra ngoài, không nói tôi trong thời gian làm việc "lấy việc công làm việc tư", thì chính là nói ỷ vào thầy Bách như này như kia, có chỗ dựa dẫm chẳng thèm e dè."

Bách Thiên Hành: "Cái gì mà "như này như kia"? Cụ thể tí đi."

Giang Trạm: "Khỏi cụ thể, cụ thể không ra."

Bách Thiên Hành nhấp ngụm cà phê: "Dạy cậu rồi, quang minh lỗi lạc."

Giang Trạm nghĩ tới staff vừa nãy ở hành lang, còn cả chuyên gia trang điểm lánh đi, cứ cảm thấy chỉ có hắn với Bách Thiên Hành quang minh lỗi lạc cũng vô dụng.

Bách Thiên Hành không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí, không hiểu biết giới fans bằng Giang Trạm nhưng lại rất hiểu tâm lý của fans: "Sao lại vô dụng? Cậu quang minh lỗi lạc, các cô ấy chính là đang tìm đường trong sự quang minh của cậu mà cắn, sau đó cậu có thể giải thích, các cô ấu cũng có thể chấp nhận cái mà tự mình cắn và sự thật là không giống nhau. Cậu không quang minh không lỗi lạc, các cô ấy sẽ chỉ cảm thấy cậu đang chột dạ, những cái chột dạ đó, đều là real."

Bách Thiên Hành vừa nói như vậy, Giang Trạm cũng giật mình: "Có lý."

Bách Thiên Hành triển khai bước tiếp theo nói: "Đã như vậy rồi, cậu cũng không thể khiến những thứ gì đó đã tồn tại biến mất hoàn toàn, chỉ có thể tự tiêu hóa mà chấp nhận."

Giang Trạm gật đầu, đây cũng là lý do mà Vương Phao Phao đắm mình trên weibo dẫn đầu cắn CP cắn khí thế ngất trời, mà Giang Trạm sau khi lấy được di động cũng không tìm vị tỷ muội tốt này nói ra.

Bởi vì "Tuyệt Mỹ" đã tồn tại rồi.

Đối với sự vật đã tồn tại, tự mình đơn phương phủ nhận, lảng tránh là vô ích.

Giang Trạm ngẫm lại các cô gái theo đuổi thần tượng, ngẫm lại Vương Phao Phao, ngẫm lại Tuyệt Mỹ, trong lòng nói thôi quên đi, năm ấy cũng là dựa vào giới fans kiếm tiền vượt qua ngày tháng gian nan, giờ đây coi như hắn đang lấy thân test CP trả lại nhân tình cho giới fans đi.

Giang Trạm nghĩ nghĩ: "Được rồi, quang minh lỗi lạc thì quang minh lỗi lạc." Nói xong cảm khái: "Thầy Bách không hổ là thầy Bách, Tam kim ảnh đế bị mạnh mẽ ship CP cũng có thể bình tĩnh như thế."

Bách Thiên Hành nâng cốc cà phê trước mặt: "Cũng chỉ cùng cậu thôi."

Giang Trạm vừa nghe được lời này, cười nói: "Lời này của cậu, nếu không phải tôi cậu còn không tự nguyện à?"

Bách Thiên Hành nâng mắt, nhìn hắn, không nói gì.

Giang Trạm phản ứng nhanh nhẹn: "À đúng! Là tôi thì quả thật tương đối thuận tiện." Nói xong nặn ra một cái biểu cảm thấu hiểu: "Tôi hiểu mà, bạn gay tốt."

Bách Thiên Hành cực kỳ muốn lấy cà phê trong miệng rửa cho kỹ bộ óc của vị trước mặt này một phen.

Vì thế không lâu sau, Giang Trạm dẫn theo tám nam sinh bị loại vào phòng hóa trang của Bách Thiên Hành.

Bách Thiên Hành ở ngay trước mặt ký tên lên đồng phục team cho họ, lúc ký tên còn nói một ít lời cổ vũ.

Trong mấy nam sinh có người bạo gan, nói ngay trước mặt: "Trạm ca lúc trước nói với chúng em, Bách Thiên Hành thật ra rất dễ nói chuyện, thì ra là sự thật ạ."

Giang Trạm đứng bên cạnh nhún vai: "Tôi nói mà."

Bách Thiên Hành đậy nắp bút dạ, liếc Giang Trạm một cái, trước sau như một khí tràng mạnh mẽ.

Y nói thản nhiên: "Giả đó, không dễ nói chuyện."

Giang Trạm: "?"

Bách Thiên Hành vẻ mặt quang minh lỗi lạc: "Trạm ca của các cậu đích thân mở lời, đều là nể mặt cậu ấy."

Giang Trạm: "Thầy Bách nói vậy là cho tôi mặt mũi quá rồi.

Tám nam sinh: Oa, hai người này đâu chỉ là bạn học cũ, quan hệ tốt thật sự.

Sau đó không lâu, tiến vào phòng ghi hình.

Mọi người đeo hết kẹp mic lên, sắp xếp lại máy quay, staff bố trí ổn thỏa xong, chờ đợi mentor lên màn, trong lúc dập slate các nam sinh đều nói chuyện riêng.

Xung quanh Giang Trạm toàn là người.

"Anh, em cũng muốn xin ký tên, anh có thể nói thử với mentor Bách không, em muốn lúc em bị loại có thể ký một cái lên cánh tay em."

"Em muốn xin nhiều vài tấm, nhà em em gái nhiều lắm, tất cả đều là fangirls, đều thích Mentor Bách cả."

"Anh, em muốn anh ký một cái, thầy Bách ký một cái, một tá như vậy, có thể không ạ?"

"Anh, em muốn lúc bị loại thầy Bách ôm một cái, anh có thể nói giúp em một câu không, dù sao thầy Bách chỉ nể mặt anh."

......

Giang Trạm: "..........."

Show còn chưa bắt đầu quay, một loạt máy quay dựa vào tường, có không ít đều đang nhắm thẳng vào vòng tròn lấy Giang Trạm làm tâm kia.

Tổ đạo diễn đều đang trộm thầm thì--

"Đoạn hề hước này từ đâu tới vậy?"

"Hình như là vừa nãy lúc trang điểm Giang Trạm giúp mấy thực tập sinh bị loại đến xin thầy Bách ký tên."

"Vậy cái gì gọi là "thầy Bách chỉ nể mặt anh"?"

"À, cái này tôi biết nè, thấy bảo là trong thực tập sinh xin được chữ ký có người cảm khái thầy Bách thật ra rất dễ nói chuyện, bị Bách Thiên Hành thẳng mặt phủ nhận, nói không phải cậu ấy dễ nói chuyện, mà là nể mặt Giang Trạm."

"!!! Đoạn này có VJ quay không đấy?"

"Trong phòng hóa trang có máy quay."

"Vậy thì ok."

"Àii, Giang Trạm quả nhiên là bảo vật ha."

......

Trò chuyện chuyện trò, đạo diễn lại hỏi tới tranh luận sôi nổi về Bách Thiên Hành và Giang Trạm trên internet gần nhất.

Trợ lý: "Chủ đề chung của hai người họ, nhiều nhất vẫn là cắn CP."

Đạo diễn dù sao cũng là người dẫn đường của cả một show, đối với dư luận bên ngoài tất nhiên sẽ chú ý: "Cụ thể?"

Trợ lý: "Ngay ban ngày hôm nay."

Đạo diễn: "Làm sao?"

Trợ lý do dự một chút, che miệng thấp giọng nói: "Hôm nay chẳng phải ngồi xe từ ký túc xá sang đây sao, thầy Bách bởi vì cũng có một mình, không trợ lý và đoàn đội theo cùng nên cũng ngồi xe bus."

Đạo diễn load rất nhanh: "Ngồi chung với Giang Trạm?"

Trợ lý: "Cái này thì không phải. Chỉ là, có trạm tỷ chụp được Bách Thiên Hành không đeo nhẫn ngón út, sau đó thì bây giờ giới fans đều đang cắn..... "

Đạo diễn nhất thời chưa thông: "Không đeo nhẫn ngón út thì sao?"

Trợ lý: "Cái này à, thật ra phải kết hợp với chuyện đêm qua, cùng với ban ngày hôm qua cùng nhau xét xem."

Ban ngày hôm qua trạm tỷ tuyến đầu chụp được Giang Trạm cùng Bách Thiên Hành, buổi tối quay về, hai người lại bị chụp tiếp, Giang Trạm bởi vì đổi quần áo khác, quần áo dường như còn là đồ thường ngày của Bách Thiên Hành, bị giới fans tranh luận, lại sau đó nữa, chính là sáng ngày hôm nay, Bách Thiên Hành không tiếp tục đeo nhẫn ngón út nữa.

Liên hệ trước sau, không khỏi khiến người phải suy ngẫm, Giang Trạm từ ban sáng rời khỏi ký túc xá đến buổi tối trở về trong vòng 12+ tiếng đồng hồ, đã xảy ra chuyện gì với Bách Thiên Hành, thế cho nên ngày hôm sau Bách Thiên Hành ngay cả nhẫn ngón út cũng không đeo nữa.

Trợ lý dùng lời lẽ ngắn gọn nhất nhanh chóng giải thích một lần, từ đó tổng kết: "Hiện giờ fans đều đang bám chẹt, nói là nếu về sau Bách Thiên Hành còn đeo nữa, thì coi như họ nghĩ nhiều, nếu mãi sau này show chấm dứt cũng không đeo lại, vậy thì tức là đã..... "

Trợ lý nói xong, mặt đỏ dần.

Đạo diễn: "......"

Tổng đạo diễn căn bản không tin mấy cái này, lắc đầu ngay tắp lự: "Thật sự là đang tự đoán tự suy."

Trợ lý: "Nhưng mà Mentor Bách hôm nay đúng là không đeo nhẫn."

Tổng đạo diễn: "Một cái nhẫn, muốn đeo thì đeo, muốn không đeo thì sẽ không đeo."

Trợ lý: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà Mentor Bách hiện giờ dù sao cũng là người có CP, mỗi một tiếng nói cử chỉ thật sự cần đặc biệt chú ý, nhất là trong lúc ghi hình."

Trợ lý nếu không nhắc nhở, đạo diễn sẽ không nghĩ đến một cái chi tiết nhỏ như vậy, nhưng nếu trợ lý đã nói đến thế rồi, đạo diễn tự hỏi một chút, cảm thấy cũng có lý, dù sao bản thân chiếc nhẫn kia đã mang hàm ý đặc thù, lại bị fans theo dõi, cẩn thận một chút, vẫn là cứ đeo, đừng để sau này lại bị fans cắn lên.

Tổ đạo diễn vì thế phái người, chuẩn bị trước khi quay chính thức cùng chính chủ Bách Thiên Hành đích thân trao đổi một chút.

Cho dù hôm nay không đeo, về sau trong show vẫn là chú ý đeo lên một chút.

Kết quả Bách Thiên Hành trả về câu: "Cũng được, chẳng qua bên phía Giang Trạm, tôi phải nói trước một tiếng với em ấy đã."

Staff phụ trách trao đổi đứng hình: "Cái này....... còn phải...... nói với...... Giang Trạm?"

Bách Thiên Hành: "Đương nhiên."

Staff cố gắng dời suy nghĩ đi: "Vì sao?"

Bách Thiên Hành sau lưng Giang Trạm, lại một lần nữa không thèm làm người.

Y cười cười, giọng điệu đương nhiên: "Bởi vì thân phận hiện giờ của tôi, không hợp đeo nhẫn ngón út, nếu như bởi vì công việc mà phải đeo thì.. phải về nhà xin ý kiến cái đã."

".........." Staff nói lắp cmnr: "Không không không không, không phải...... tình tình tình bạn cùng lớp cấp ba sao?"

Câu mà Bách Thiên Hành nói ra sau đây, đúng là trùng hợp, lúc Giang Trạm trở về ký túc xá hôm qua cũng có nói một câu tương tự như vậy với staff khác.

Bách Thiên Hành: "Tình bạn vào đêm hôm qua, vừa mới thăng hoa."

Hết chương 38

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi