THUỶ CHUNG NHƯ NHẤT


Sáng sớm hôm sau, các đại thần đồng loạt dâng sớ phế hậu.

Nguyên nhân được đưa ra là do bọn họ nghi ngờ hoàng hậu không còn trong sạch.

Nếu đây là sự thật thì chẳng khác gì hoàng hậu đang bôi tro trát trấu vào mặt hoàng thất Nguyệt Thần quốc.

Ai cũng tự cho rằng mình đúng, vì nếu thật sự hoàng hậu mất tích tới hai ngày thì làm sao còn có thể nguyên vẹn mà không chút nào bị vấy bẩn đây?.
Hoàng thượng xem xong tấu sớ thì vô cùng tức giận, lập tức ném thẳng đống tấu sớ xuống đất trước mặt các quan viên.
“Các ngươi xem hoàng thất là gì mà dám buông lời nhạo báng?.”
Lâm thừa tướng đứng ra giữa hàng kính cẩn thưa: “Thưa bệ hạ, chúng thần không dám.

Chẳng qua, việc hoàng hậu không còn trong sạch là sự thật.

Người như vậy không xứng làm mẫu nghi thiên hạ.”
“Ồ, Lâm thừa tướng, nếu nàng ấy không xứng làm mẫu nghi thiên hạ thì ai xứng?”.

Nghe hoàng thượng giọng đầy mỉa mai, Lâm thừa tướng có chút giận dữ trong lòng.

Dù sao thì hoàng thượng cũng là nhi tử của muội muội mình, nay lại là tế tử.

Một tay ông nâng đỡ hắn lên ngai vàng, nay hắn lại vì một nữ nhân mà dám chống đối lại ông.
“Ai cũng được thưa bệ hạ, miễn sao không phải là Kha nhã thị.”
Thấy Lâm thừa tướng lôi thẳng họ của hoàng hậu ra để chỉ trích, hoàng thượng tức giận mà hét lớn: “Hỗn xược, Uyển Linh đường đường là hoàng hậu của Nguyệt Thần quốc ta, ai cho ngươi lá gan dám lôi họ của nàng ra nói?.”
Lâm thừa tướng tức giận không đáp.

Hoàng thượng cũng không nhân nhượng mà nói thẳng: “Việc hoàng hậu bị mất tích hai ngày, trẫm đã cho người đi điều tra.

Quả thật là nàng ấy vì bị mộng du mà lạc vào trong rừng sâu, may mắn là đã có tiều phu đi ngang qua cứu giúp.

Với lại, nàng ấy bây giờ vẫn còn là xử nữ, nên việc bị vấy bẩn là không thể nào.

Chẳng lẽ thê tử của trẫm có còn trinh nguyên hay không mà trẫm cũng không biết?.”
Một lời nói ra, cả đám quan lại đều im bặt.

Sau một hồi do dự, cuối cùng cũng có một viên quan đứng ra nói: “Bẩm hoàng thượng, nhưng làm sao để chứng minh được hoàng hậu vẫn còn…”.
Lời nói ra có chút xấu hổ, viên quan ấy cũng không dám nói nhiều mà đành bỏ dở.
Hoàng thượng nhăn mày, không ngờ những viên quan này lại ngu muội đến mức như thế.

Chẳng lẽ hắn đường đường là một thiên tử mà lại dễ dàng để những thần tử của mình lôi ra đùa bỡn.
“Bùi ái khanh, vậy đêm tân hôn, khanh như thế nào mà xác định được phu nhân của mình vẫn còn trong sạch?”.
“Cái đó…”
Sắc mặt viên quan kia đỏ ửng cả lên, chẳng lẽ những việc xấu hổ như vậy mà lại lôi ra nói ở đây?.
“Nếu ngươi cảm thấy đây là một chuyện đáng xấu hổ, không nên nói trước mặt người khác.


Vậy mà sao lại dám vì những tin đồn không đáng có mà đưa hoàng hậu ra làm đề tài để nói chuyện?.”
Thấy không ai nói gì, hắn liền tiếp tục: “Nàng là hoàng hậu của trẫm, cũng là thê tử của trẫm.

Vậy nên việc nàng con trong sạch hay không thì cũng do trẫm phán đoán, quyết định.

Cũng giống như việc nhà của các ngươi, người khác sẽ không có quyền xen vào.

Trẫm cũng vậy, việc của hậu cung cũng là việc nhà của trẫm, người khác cũng không có quyền xen vào.”
“Ai mà còn dám nhắc đến chuyện này thêm một lần nào nữa thì sẽ bị xét vào tội sỉ nhục hoàng thất, nhẹ thì sẽ mang đi chém đầu thị chúng, nặng hơn nữa sẽ tru di tam tộc.

Các ngươi cứ liệu đó mà làm.”
“Bãi triều.”
Hoàng thượng phất tay rời đi, mặc kệ các quan viên bên dưới vẫn còn đứng như trời trồng tại chỗ.

Có người thì cảm thấy những gì hoàng thượng nói đều là có lý.

Vì dù sao hoàng thượng cùng hoàng hậu vẫn chưa viên phòng, nên nếu đến lúc viên phòng mà phát hiện hoàng hậu không còn trong sạch thì lúc đó xử cũng chưa muộn.
Nhưng những người ghét hoàng hậu, thuộc phe phái của Lâm gia thì lại không cho rằng như vậy là đúng.

Vì cái họ cần là hạ bệ được hoàng hậu, để đức phi có thể thuận lợi thay thế vị trí của hoàng hậu.

Những tưởng chuyến này bọn họ có thể dễ dàng xô ngã được nàng ta, nhưng không ngờ hoàng thượng lại có thể bảo vệ nàng ta đến như thế.
Lâm thừa tướng thở dài, xem ra lần này, hoàng thượng thực sự đã rơi vào ma chướng của hoàng hậu.

Nếu thực sự như vậy, thì e rằng sau này việc lật đổ hoàng hậu để Ngọc Nhi có thể thay thế là điều không thể nào.
Tại Phượng Nghi cung, Uyển Linh đã vô cùng ngạc nhiên khi nghe Phúc An kể lại chuyện sáng nay hoàng thượng lâm triều.

Nàng không ngờ hoàng thượng lại vì mình mà chống đối lại các quan viên.
Tay nàng khẽ đưa lên chống cằm, suy nghĩ đến hình dáng lúc đó của hoàng thượng, tự dưng cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Hoàng thượng bây giờ trong lòng nàng không khác gì một đấng trượng phu đang đứng ra để bảo vệ lấy thê tử của mình.
Thê tử ư? Uyển Linh dường như nghĩ đến điều gì, sau đó thì khuôn mặt chợt ửng hồng.

Đúng vậy, mặc dù có chút không phải, nhưng hắn đúng là trượng phu của nàng.
Bỗng chốc có một người nam nhân vì mình mà có thể làm đến vậy, trong lòng Uyển Linh cảm thấy vô cùng ấm áp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi