THỤY DU THIÊN MIÊN

Tại Tử Lâm núi, thời gian tĩnh lặng trôi đi. Tinh lực của Mặc Cảnh đã dần hồi phục trở lại. Hắn nói với nàng: “Ta biết nàng ở cùng ta trong Tử Lâm lâu ngày đã cuồng chân. Giờ ta đã hồi phục, ta cùng nàng đi du ngoạn.”

Thuỵ Miên nhìn mái tóc đã ngả gần hết sang màu đen của Mặc Cảnh, nàng chỉnh lại sống áo bạch y cho hắn, mỉm cười lắc đầu nói: “Thời gian qua ở đây thật không buồn chán, ta thấy hoàn toàn thân thuộc, lại vô cùng thoải mái. Chắc tại ta đã quay về nơi sinh ra, lại ở gần bạn bè khi xưa.”

“Không còn lí do nào khác ư?” Mặc Cảnh nhướng mày hỏi.

Thuỵ Miên cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Chẳng nhẽ còn lí do gì khác?”

Mặc Cảnh im lặng, lạnh lùng nói: “Vậy thôi, nàng cứ tiếp tục ở đây mà rong chơi.”

Thuỵ Miên nhanh chóng ôm lấy hắn, nũng nịu nói: “Là ta chưa nói hết. Quan trọng nhất chính là vì có huynh ở bên, nên thời gian dù có bao lâu cũng không thể làm ta chán nản. Nhưng nếu huynh có nhã hứng muốn đưa ta du ngoạn, ta lẽ nào lại từ chối, phụ lòng hầu bôi của huynh.”

Thuỵ Miên cảm nhận rõ ràng khi nàng nói vậy, cả người của Mặc Cảnh bỗng trở nên thả lỏng thư giãn, hắn vòng tay ôm lấy nàng, dịu dàng nói: “Vậy, nàng muốn đi đâu?”

Thuỵ Miên cùng Mặc Cảnh ở tại Tử Lâm núi, đã trải qua những tháng ngày êm đềm ngọt ngào nhất. Mặc Cảnh tuy trầm mặc quả ngôn(1) nhưng luôn quan tâm chăm sóc nàng hết mực. Hầu như hai người chẳng bao giờ to tiếng, vì bất cứ khi nào Thuỵ Miên cần hay muốn gì (chủ yếu là ăn cái này, uống cái kia), hắn đều chiều chuộng làm theo, thậm chí là đích thân ra tay thực hiện.

(1)    Trầm mặc quả ngôn: yên lặng ít nói

Nếu Thuỵ Miên có làm gì khiến Mặc Cảnh hờn dỗi (Thuỵ Miên phát hiện ra hắn thường xuyên tính khí thất thường mỗi khi nàng nói chuyện hay vui đùa cùng vài nam hoa tiên khác trong Tử lâm núi), chỉ cần nàng nũng nịu hay nói vài lời dịu ngọt, hắn đều không khỏi đỏ mặt, nhanh chóng quay lại làm thê nô của nàng. Thuỵ Miên vì biết điều này, nên vô cùng tận hưởng sự độc sủng của hắn.

Sáng sớm hôm sau, hai người lên đường rời khỏi Tử Lâm núi. Tuy nàng nói với Mặc Cảnh rằng ở trong núi tiên vô cùng thoải mái, nhưng vừa ra khỏi núi thiêng, Thuỵ Miên liền không giấu được vẻ thích thú. Mặc Cảnh nhìn nàng hân hoan chỉ lắc đầu cười nhẹ đầy nuông chiều.

Trước sự bất ngờ của Thuỵ Miên, Mặc Cảnh đưa nàng đến thăm Phúc viện đầu tiên. Nơi đây là cô nhi viện tại Dạ Kỳ Sơn cách Dược Trang thành không xa. Nơi này do Thẩm Tuyết phu nhân cùng một số vị phu nhân của các quan trông coi Dược Trang thành lập nên. Thẩm Tuyết phu nhân tin tưởng giao Phúc Viên cho Hường lão nương trông coi cai quản.

Khi hai người đến nơi, nàng đã thấy Hường Lão nương đang đứng bên ngoài chờ đợi ai đó. Vừa thấy hai người, Lão Nương liền lại gần quỳ xụp xuống dưới chân Mặc Cảnh mà nói: “Phúc nhân đã đến. Hường Nhi xin bái kiến Phúc Nhân. Có cả cô nương Thuỵ Miên ở đây?”

Thuỵ Miên ngỡ ngàng hết nhìn Mặc Cảnh lại nhìn Hường Lão Nương, nàng nói: “Phúc nhân khi xưa lập nên Đàm viện tại Kỳ Quốc, cưu mang Hường Lão nương và Đoan Trang, mẫu thân của Mộc Hải tiên sinh chính là huynh?”

Mặc Cảnh gật đầu thay cho câu trả lời. Hường lão nương mỉm cười mãn nguyện, vui vẻ nói: “Phúc nhân và Thuỵ Miên cô nương hãy mau vào trong.”

Mặc Cảnh lắc đầu nói: “Chúng ta phải đi bây giờ, ta qua đây là để đưa lại một số thuốc men cho mọi người tại Phúc Viện. Hường Nhi hãy chăm sóc bản thân và mọi người thật tốt.”

Hường Lão Nương kính cẩn nhận lấy, lại đa tạ Mặc Cảnh lần nữa. Khi hai người rời đi, Hường Lão nương vương vấn đứng tiễn hồi lâu.

Thuỵ Miên không khỏi kinh ngạc nhìn Mặc Cảnh, hắn biết nhưng cố lờ đi, vẻ mặt tuy lãnh cảm nhưng giờ đã ửng hồng. Đến khi không lờ được ánh mắt của nàng nữa, hắn mới nhẹ nhàng hỏi: “Nàng nhìn ta chằm chằm là có ý gì?”

“Ta không ngờ chàng lại là một tiên hoa hào hoa phòng nhã, có tấm lòng bồ tát đến vậy, đúng là thiên tải nhất thời(1). Ta thật là nữ tử may mắn.” Thuỵ Miên nhanh nhẩu vỗ mông ngựa.

(1)    Thiên tải nhất thời: ngàn năm có một, rất hiểm

Mặc Cảnh nhìn nàng cưng chiều nói: “Nàng biết trực nhận bất huý(2) thế là tốt.”

(2)    Trực nhận bất huý: thừa nhận thẳng thắn

Thuỵ Miên im lặng khóe miêng co giật không biết nói gì.

Hai người quyết định lên đường đến Dược Trang Thành. Thuỵ Miên rất nhớ Thuý Như và Bửu Toại. Bao năm không gặp, nàng luôn thắc mắc họ hiện giờ ra sao.

Hai người vào thành, cùng nhau thong thả tản bộ đến Bửu gia. Thời gian thấm thoát thoi đưa, Bửu đại lão gia thật biết cách quản lí, thành trấn ngày càng phồn hoa náo nhiệt, dân chúng ấm no bình ổn. Khi đến trước Bửu Phủ, Mặc Cảnh nói lại thịnh danh, để quân lính canh cửa đi vào thông báo.

Gia nhân lập tức quay lại và mời hai người vào đại sảnh. Thuỵ Miên và Mặc Cảnh được hạ nhân cho biết toàn bộ người trong Bửu phủ đã đi vắng, lại mời hai người chờ đợi trong thư phòng chờ đợi trong lúc họ đi mời Bửu Toại thiếu gia về.

Ngồi đợi được một lúc, ngoài sảnh đi vào một phu nhân xinh đẹp, dáng vẻ thanh thoát yểu điệu thục nữ. Nàng ta phục trang gọn gàng, dịu dàng thuỳ mị, trên tay bế một hài nhi độ chừng một tuổi. Đi bên cạnh nàng ta là một nữ tử bụng đang mang bầu, dáng vẻ sốt ruột ngó nghiêng mong đợi nhìn vào phía trong đại sảnh. Phía sau bọn họ là hai nô tỳ đi theo hầu hạ.

Thuỵ Miên thấy mấy người vừa bước vào, nhận ra người quen cũ, mừng rỡ ngạc nhiên gọi: “Thuý Như muội muội.”

Thuý Như tận mắt nhìn thấy người bên trong sảnh là Thuỵ Miên; nàng ta vỡ oà lên nói: “Thuỵ Miên tỷ tỷ và Mặc Cảnh tiên sinh.”

Hai người Thuỵ Miên và Thuý Như ôm nhau thắm thiết, vui mừng khôn tả. Thuỵ Miên quan sát Thuý Như, vui vẻ nói: “Muội đang có hỷ?”

Thuý Như cười tươi gật đầu. Thuỵ Miên mỉm cười nói: “Sản xuất một củ khoai lang khác?”

Thuý Như đỏ mặt nói: “Tỷ lại trêu ta. Mễ Lang đang theo Bửu Toại thiếu gia đi thị sát dân tình. Hạ nhân đã đi báo cho thiếu gia biết tỷ và Mặc Cảnh công tử đang ở đây. Chắc thiếu gia và Mễ lang sắp về đến phủ rồi.”

Thuý Như vui vẻ giới thiệu vị phu nhân đang bế hài nhi bên cạnh: “Thuỵ Miên tỷ, đây là Nguyệt Nhi, phu nhân của Bửu Toại thiếu gia. Còn đây là hài tử của hai người, vừa tròn một tuổi.”

Thuỵ Miên vui vẻ lại gần chào hỏi: “Nguyệt Nhi phu nhân, ta là Thuỵ Miên, còn đây là Mặc Cảnh. Chúng ta là người quen cũ của Bửu Toại.”

Nguyệt Nhi mỉm cười dịu dàng, ân cần nói: “Thuỵ Miên cô nương, ta đã nghe Bửu Toại tướng công nhiều lần kể về cô nương và Mặc Cảnh tiên sinh, bây giờ mới có dịp gặp mặt. Cô nương đúng như tướng công nói, là một nữ tử xinh đẹp xuất chúng, lại phóng khoáng vui tươi.”

“Bửu Toại huynh là quá lời rồi.” Thuỵ Miên nói: “Mấy năm nay không gặp mọi người. Ta thực vui mừng khi Bửu Toại huynh đã thành gia lập thất, có được một nương tử xinh đẹp lại hiền thục như Nguyệt Nhi phu nhân đây, càng hoan hỷ hơn khi hai người cũng đã có hài tử. Ta không có mặt để chúc mừng nhiều hỷ sự như vậy, thật áy náy trong lòng.”

Trong lúc chờ Bửu Toại về phủ, Thuý Như kể cho Thuỵ Miên nghe về việc không lâu sau khi nàng biến mất, Phó Kiện Đàm đã đến thăm Bửu Diệp lão gia, kể lại chuyện xảy ra với nàng và Mặc Cảnh, nên ai cũng yên tâm nhẹ nhõm khi biết hai người bình an.

Thuý Như cũng nói cho Thuỵ Miên nghe về Bửu Gia: “Lão gia và phu nhân hiện không có trong Dược Trang Thành, Bửu Khang thiếu gia đã cùng hai người lên đường đến thăm Hữu Thừa Thăng Thái Uý tại Kỳ Quốc. Tỷ có biết Bửu Khang công tử lớn lên thì ngày càng văn võ song toàn, rất có khí chất. Tiếng lành đồn xa, do nhị thiếu gia khôi ngô tuấn tú, nên rất nhiều quan lại tìm đến đặt vấn đề cho thiếu nữ nhà mình. Nhưng Bửu Khang công tử lại chỉ một lòng muốn theo Ấn không đại sư lên núi bế quan luyện võ.”

Thuỵ Miên hào hứng nói: “Ta thật muốn gặp hắn. Ta còn nhớ hồi Bửu Khang còn bé có hai cái má phính đáng yêu, khi thơm vào thật mềm mịn thích thú.”

Mặc Cảnh ngồi bên cạnh bỗng sặc một ngụm trà, liên tục ho khan. Thuỵ Miên lo lắng đưa khăn cho hắn. Nhưng trái với sự ân cần để tâm của nàng, Mặc Cảnh ảm nhiên thất sắc(1), lại nhìn nàng với ánh mắt hờn giận trách móc, làm nàng vô cùng bối rối.

(1)    Ảm nhiên thất sắc: sắc mặt khó coi

Đang nói chuyện hăng say thì hạ nhân đi vào thông báo Bửu Toại thiếu gia đã về phủ. Hạ nhân vừa đi ra thì Bửu Toại một thân quan phục gương mặt rạng rỡ đã nhanh tiến vào trong sảnh. Hắn nhìn thấy hai người Thuỵ Miên và Mặc Cảnh liền lại gần nói: “Thuỵ Miên muội và Mặc Cảnh huynh, không ngờ có ngày gặp lại.”

Mễ Lang đi theo Bửu Toại liền bái kiến Thuỵ Miên và Mặc Cảnh, lại gần đỡ ân cần đỡ lấy Thuý Như đang bụng mang dạ chửa nặng nề. Thuý Như nhìn hắn vừa nũng nịu lại vừa có phần tự hào.

Thuỵ Miên cảm khái nói: “Bửu Toại huynh, bao năm nay huynh vẫn thế, đúng là nam tử hán, đầu đội trời, chân đạp đất, giờ lại đã công thành danh toại. Ta đã gặp Nguyệt Nhi phu nhân và hài nhi của huynh rồi. Gia đình nhỏ của huynh thật đáng ngưỡng mộ.”

Bửu Toại đứng cạnh Nguyệt Nhi, mỉm cười dịu dàng với nàng ta rồi quay về phía Thuỵ Miên và Mặc Cảnh nói: “Muội và Mặc Cảnh huynh trông cũng không khác là mấy. Trông hai người bên nhau vui vẻ hạnh phúc, làm ta cũng yên tâm hoan hỷ.”

Thuỵ Miên và Mặc Cảnh ở lại dùng bữa với Bửu Toại và mọi người. Bữa cơm thân mật, mọi người cười nói vui vẻ, ôn lại truyện cũ.

Mặc Cảnh ăn không nhiều, ngồi bên cạnh chu đáo chăm sóc, vừa gắp thức ăn cho Thuỵ Miên, lại rót nước nhắc nhở nàng ăn uống từ tốn.

Thuý Như mỉm cười nói với Thuỵ Miên: “Tỷ tỷ không khác trước là mấy, sức ăn uống vẫn thật kinh hồn.”

Thuỵ Miên vui vẻ nói: “Bửu Toại huynh thật chu đáo, vẫn còn nhớ những món ta thích ăn. Được thưởng thức mỹ thực, thật là làm người khác đại khoái nhân tâm(2).”

(2)    Đại khoái nhân tâm: làm lòng người vui vẻ thoải mái

Đến lúc chia tay, Thuý Như quyến luyến tiếc nuối, làm Thuỵ Miên cũng vương vấn ủ rũ.

Nàng nhìn Thuý Như căn dặn: “Muội sắp làm mẹ hài tử, nhất định phải biết giữ gìn. Không thể chạy nhảy bay bổng như trước nữa. Mễ Lang, ngươi phải chăm sóc cho Thuý Như thật tốt, nghe chưa?” Mễ Lang mỉm cười gật đầu.

Trước khi đi, Nguyệt Nhi trao hài từ trên tay nàng cho Bửu Toại, lại gần cầm tay Thuỵ Miên nói: “Thuỵ Miên cô nương, Bửu Toại huynh quả thật rất trân trọng hai người. Nếu có thể, cô nương và Mặc Cảnh công tử hãy đến thăm Bửu gia nhiều hơn. Chúng ta rất vui mừng được đón tiếp.”

Thuỵ Miên gật đầu nói: “Cảm tạ Nguyệt Nhi phu nhân. Bửu Toại huynh và mọi người tại Bửu Gia thật tốt với ta. Chúng ta nhất định sẽ quay lại khi có cơ hội.”

Bửu Toại bế hài nhi đến đứng cạnh Nguyệt Nhi nói: “Miên Phúc, hãy chào tạm biệt Thuỵ Miên và Mặc Cảnh tiên sinh đi.”

Thuỵ Miên bất ngờ nói: “Tên hài tử của huynh là Miên Phúc?”

Bửu Toại mỉm cười trả lời: “Chính là để nhớ về ơn cứu mạng của muội năm xưa.”

Thuỵ Miên và Mặc Cảnh bịn rịn bái biệt mọi người, tiếp tục lên đường.

Mặc Cảnh vẫn giữ thái độ có phần lạnh nhạt, làm nàng không sao hiểu nổi. Nàng nhịn không được, kéo tay hắn hỏi: “Huynh có gì khó chịu trong lòng sao?”

“Ta không sao.” Mặc Cảnh lạnh lùng nói.

Thuỵ Miên thấy hắn bạch đằng vô cớ(1), mặt nặng mày nhẹ thì nói: “Huynh nói ra cho ta nghe thì ta mới biết. Nếu ta không biết chuyện gì làm huynh không thoải mái, mà huynh lại không nói, đừng trách ta vô tình.”

(1)    Bạch đằng vô cớ: vô duyên vô cớ

“Vô tình? Chẳng phải nàng có nhiều tâm tình lắm sao, thế nào lại vô tình được.” Mặc Cảnh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt trả lời.

“Ý huynh là gì vậy?” Thuỵ Miên không hiểu hỏi lại.

Mặc Cảnh lúc này mới nói: “Già không tha, trẻ không thương. Nam nữ chẳng phải thọ thọ bất thân sao?”

Thuỵ Miên sững người, mất một lúc nàng liền cười phá lên, ôm bụng ngặt nghẽo: “Chàng là đang ghen với Bửu Khang? Là do ta nói đã từng thơm má hắn?”

Mặc Cảnh nghe Thuỵ Miên chất vấn, hai má đã hơi ửng hồng, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.

Thuỵ Miên nhịn cười giải thích: “Lúc đó hắn mới là hài tử nhỏ tuổi, có gì mà huynh phải ăn dấm chua chứ. Nếu so ra, ta với huynh chẳng phải còn lớn tuổi hơn tổ tiên của hắn sao. Thôi nào, ta còn tưởng là đã có chuyện gì.”

Thuỵ Miên lúc này bất chợt kiễng chân, hôn lên má hắn một cái, cười khúc khích nói: “Đền cho huynh là được.”

Mặc Cảnh không nói gì thêm, đi bên cạnh Thuỵ Miên, tâm trạng như gió xuân phơi phới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi