THỤY DU THIÊN MIÊN

Thanh Liên giáo chủ lúc này đích thân đưa hộp đựng bảo kiếm đến trước mặt Đắc Di. Hắn hai tay nâng niu ôm lấy hộp đựng bảo vật, định thần từ từ mở nắp hộp ra. Bên trong là một thanh kiếm băng, có đến bảy phần giống với kiếm băng giả. Tuy nhiên, thay vì vẻ sạch sẽ không bám bụi của thanh kiếm giả, bảo kiếm này toàn thân toát ra màu xanh trong như màu băng tuyết, trên thân kiếm cũng không mang vẻ bỏng bảy mới tinh.

Lúc này, bên ngực trái của Đắc Di bỗng xuất hiện ánh sáng vàng chiếu rọi. Đắc Di đưa tay vào áo, lôi ra viên Vọng Nguyệt Ước được giữ trong túi gấm nhỏ đeo trên cổ hắn, nói: “Vọng Nguyệt Ước phản ứng với Huyền Bích Kiếm sao?”

Trước con mắt tò mò của mọi người, Đắc Di nhắc kiếm báu lên, quệt máu từ ngón tay cái của mình vào, lập tức, ánh sáng từ thân kiếm loé lên hào quanh, toả khắp xung quanh. Thanh kiếm trong suốt màu băng giá giờ được phủ thêm một lớp ánh sáng lung linh màu đỏ, như muôn ngàn vì sao li ti đang tụ hợp trong thân kiếm. Mọi người đều ngẩn ngơ trầm trồ trước kiếm quý. Phương Thanh Liên giáo chủ gật đầu mỉm cười hài lòng, trong ánh mắt như trút được nỗi niềm riêng.

Đắc Di chắp hai tay về phía Thanh Liên trưởng môn, lễ phép nói: “Đa tạ giáo chủ đã giao kiếm quý. Những lời ta nói với giáo chủ về việc bình thiên hạ, nhất định sẽ hết lòng dốc sức thực hiện.”

Phương Thanh Liên mỉm cười: “Kiếm Quý có khả năng phát huy sức mạnh, thu phục nhân tâm, lại có thể dùng để tránh độc bất nhập, rất phù hợp với ngươi. Ta tin tưởng vào năng lực của ngươi.”

Hải Đường nhìn Đắc Di hỏi: “Ngươi quả thật là minh chủ của bảo kiếm? Ta và Thanh Liên tỷ tỷ đã chờ đợi ngươi bao năm qua. Ngươi nhất định phải bình được đại loạn tam quốc. Ta và Cảnh Lan đã nhất quyết sẽ ra sức giúp đỡ.”

Đắc Di nhìn Hải Đường, nói: “Đa tạ phu nhân, có được sự trợ giúp của phu nhân và Cảnh Lan cô nương, là may mắn của chúng ta. Tại hạ xin được nhất lòng quyết chí.”

Mộc Hải hỏi Hải Đường: “Muội và Cảnh Lan muốn đi cùng chúng ta hoàn thành đại sự?”

Hải Đường nhìn Mộc Hải, gật đầu trả lời: “Năm xưa, vì tưởng huynh đã mất, muội quyết tâm nuôi lớn nữ tử của hai chúng ta. Đến một ngày nào đó, có thể vì huynh mà trả thù Thổ Quốc và Mãn Quốc. Muội gần đến ngày sinh thì gặp Thanh Liên tỷ tỷ trên núi, được Thanh Liên tỷ giúp sức, hạ sinh được Cảnh Lan. Nhưng số trời không chiều lòng người, muội khó sinh phát bệnh, mất toàn bộ công lực. Giờ tuy muội là người vô năng, nhưng quyết không từ bỏ mục tiêu đã định. Muội theo Thanh Liên tỷ lên Phương Kiếm phái, vừa ẩn dật dưỡng bệnh lại cùng Thanh Liên tỷ chờ đợi minh chủ của thánh kiếm.

Thanh Liên tỷ nhận Cảnh Lan làm hài nhi, chính là để che giấu thân phận của muội, một phần cũng vì Cảnh Lan có vẻ ngoài quá giống với muội, không muốn thu hút sự chú ý không mong muốn. Muội dù không còn võ lực, nhưng vẫn có thể huấn luyện Cảnh Lan theo kiếm võ của tướng quân Mộc Hoàn Thang. Nhớ lại năm xưa, phụ thân của huynh, cũng là sư phụ của muội, đã ra sức trau dồi cho chúng ta. Cảnh Lan là hài tử rất có năng lực, tình cách lại kiêu dũng như huynh. Nhi tử của chúng ta, dù là thân nhi nữ, vẫn đúng là con của chiến thần mãnh tướng.

Thanh Liên tỷ tỷ chọn thời điểm loạn lạc thích hợp để mở cuộc thi tìm ra minh chủ của bảo kiếm, muốn bảo kiếm được dùng để tái thiên lập địa. Muội đã lập lời thề, muội và Cảnh Lan sẽ cùng Phương Kiếm phái ra sức phò trợ minh chủ, thống nhất tam quốc. Giờ thấy huynh đi cùng minh chủ của bảo kiếm, muội thật không tính tới, càng thuận lợi để cả nhà ba người chúng ta cùng nhau lên đường.”

“Được, nếu muội và Cảnh Lan đã quyết, hãy đi cùng chúng ta. Ta cũng đã hứa sẽ giúp Đắc Di công tử thành toàn nghĩa lớn. Chúng ta sẽ cùng bên nhau, không xa lìa nữa.” Mộc Hải thâm tình nói.

Thuỵ Miên bất ngờ trước con quay của số phận, Mộc Hải tưởng Hải Đường và nhi tử của mình đã mất, quyết chí ôm hận. Còn Hải Đường nghĩ tình lang đã vong mạng, kiên trì trên núi đợi ngày khởi nghĩa báo thù. Hai người này chính là một, đúng như lúc trước Mộc Hải đã nói với nàng, Hải Đường và tiên sinh, tâm linh tương thông, sẽ không thể có người buông bỏ khi người kia có chuyện chưa toại.

Giờ Mộc Hải tiên sinh đã gặp lại được Hải Đường, lại có thêm một nữ hài nhi. Số phận dù trêu ngươi nhưng lại tìm cách bù đắp, cho họ được gặp lại nhau, dù có phần muộn màng. Thuỵ Miên nhìn vẻ mặt của Mộc Hải, nàng thấy ánh mắt hắn tràn đầy hy vọng và nhu tình, nàng biết lần đầu tiên qua mười sáu năm dài, kể từ lúc hẳn tưởng Hải Đường đã mất, đây mới là giây phút hắn thực sự tái sinh.

Mọi chuyện vừa xảy ra nằm ngoài dự kiến của mọi người. Bên ngoài trời đã tối, Mộc Hải ở lại với Hải Đường, trong khi những người còn lại của Hội Tam Bảo cáo biệt về viện nghỉ ngơi. Trước khi Thuỵ Miên cùng mọi người rời đi, Mộc Hải nhìn về phía nàng, ánh mắt da diết như có điều muốn nhờ vả. Tiên sinh đưa ngón tay lên gia hiệu cho nàng, xin nàng đừng nói ra bí mật của hắn, bí mật về thời gian ngắn ngủi tiên sinh còn lại trên đời.

Thuỵ Miên hiểu ý, gật đầu chấp thuận sẽ không nói gì với Hải Đường phu nhân và Cảnh Lan. Đắc Di và Cát Uy cùng với Lê Ba đến thăm Bửu Toại và Lý Tư, muốn cho hai người họ biết chuyện.  

Bụng Thuỵ Miên không phối hợp, liền kêu réo đòi ăn; nên nàng đành cáo lui về phòng trước, lại phân phó cho Thuý Như xuống bếp của A Âm chuẩn bị đồ ăn đem về phòng.

Thuỵ Miên ra khỏi chỗ ở của Bửu Toại, không vội về phòng mình mà đến tìm Mặc Cảnh. Nàng muốn tìm hắn để kể cho hắn nghe những chuyện liên quan đến Huyền Bích kiếm, về mối lương duyên của Mộc Hải và Hải Đường. Nhưng khi nàng tìm tới, hắn không có ở trong phòng. Nàng đành thất thểu trở về biệt viện của mình.

Thuỵ Miên ngồi đợi trong phòng, vừa đói vừa mệt, đã ngủ gật trên bàn từ lúc nào. Thuý Như đi rất lâu mới quay lại, trong tay chỉ vỏn vẹn hai chiếc bánh bao, hớt hải chạy vào phòng.

Vừa vào đến nơi, Thuý Như liền lay Thuỵ Miên dậy, kể cho nàng nghe tin tức mới: “Muội đến bếp tìm đồ ăn cho tỷ, thì được chứng kiến một màn náo loạn. Mặc Cảnh công tử một mình ngồi trong bếp, thấy muội đến thì có vẻ đứng ngồi không yên. Đột nhiên muội nghe thấy bên ngoài có tiếng người đánh nhau. Muội cùng A Âm ra ngoài nhìn ngó, thì thấy một mình Bất Phục nữ hiệp đang giằng co cùng với mấy người của Hắc Diệu Bang, nội bộ lục đục.”

“Bất Phục đến từ Hắc Diệu Bang? Nàng ta chính là nữ tử đã thi tài với Bửu Toại và Mặc Cảnh ở vòng hai và vòng ba lúc trước?” Thuỵ Miên hỏi lại, nhồm nhoàm nhai tạm hai chiếc bánh chống đói, không che giấu vẻ hứng thú bát quái.

“Đúng vậy. Điều kỳ lạ là, ta nghe bọn họ buộc tội Bất Phục phản bội, đã giờ trò chống đối gì đó. Trước khi Chí Tà trưởng phái Hắc Diệu Bang tìm đến, thì nàng ta đã đả bại mấy người trong bang, rồi bỏ chạy khỏi Phương Kiếm phái rồi. Ta thấy Chí Tà dặn dò mấy người trong bang phái của hắn hãy kệ nàng ta, nói cái gì mà Bất Phục là người của phe đối kháng, việc không phục và muốn phá phách cũng không phải chuyện gì lạ lùng.”

“Lại có việc như vậy xảy ra? Nàng ta đã bỏ chạy ư? Muội bảo muội nghe thấy mấy người trong Hắc Diệu Bang buộc tội nàng ta giở trò?” Thuỵ Miên bất ngờ, liền nhớ lại việc Bửu Toại bị người khác hạ độc trong trận đấu với Bất Phục. Có lẽ nào, chính Bất Phục là người đã dùng hạ sách, muốn hãm hại Hội Tam Bảo, đồng thời huỷ thanh danh của Hắc Diệu Bang, nhất tiễn song điêu(1).

(1)    Nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai đích

Thuỵ Miên đầu óc quay cuồng đầy suy đoán, thực là nhất ba vị bình nhất ba nhị khởi(2).

(2)    Nhất ba vị bình nhất ba nhị khởi: chuyện này chưa xong chuyện kia đã tới

Nàng xoa trán day mắt, rồi mới giật mình nghĩ tới việc Mặc Cảnh đang đợi ai đó trong bếp. Là đợi nàng. Nàng đã hứa sẽ nấu cho hắn canh tẩm bổ tối nay, vì vậy mà hắn kiên nhẫn ở đó đợi nàng. Nàng nhanh chóng xô ghế chạy đến phòng bếp, Thuý Như không biết sao Thuỵ Miên lại vội vàng như vậy, liền bám theo sau.

Trong gian bếp giờ không còn ai ngoài hai ni cô đang cọ rửa đồ đạc. Mặc Cảnh không còn ở đây nữa, Thuỵ Miên liền theo đến biệt viện của hắn, muốn tìm hắn nói một lời xin lỗi thì đèn đóm trong phòng đã tắt ngóm. Nàng thờ dài, lầm bẩm: “Muộn thế này, Mặc Cảnh chắc đã đi nghỉ rồi.”

Nàng thất thểu quay lại phòng mình, ôm cái bụng vẫn chưa đủ ấm đi ngủ. Nàng nghĩ về Hải Đường và Mộc Hải, nghĩ về trận đấu giữa Mặc Cảnh và Đắc Di, lại nghĩ về chuyện của Bất Phục và Hắc Diệu Bang, trong lòng thêm tơ vò vì đã lỡ hẹn với Mặc Cảnh, Thuỵ Miên chậm chạp mãi mới đi gặp chu công(3).

(3)    Gặp chu công: đi ngủ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi